• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Quý Minh Viễn không để ý đến khuôn mặt có chút thay đổi của Hứa Giai Ninh, anh đi về phía trước vài bước gặp Thành Tiểu Kha, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Thành Tiểu Kha không nói gì, chỉ lắc đầu.

Quý Minh Viễn trong lòng hiểu rõ, trầm mặc vài giây, anh hỏi: “Vậy anh có dự định gì?”

Thành Tiểu Kha không nói nên lời, nhìn lên bầu trời, rồi nói: “Lão Quý, anh uống thêm vài ly với tôi được không?”

Quý Minh Viễn càng cạn lời hơn.

“Muộn như vậy rồi anh còn muốn uống?” Thấp giọng trách mắng anh ta một câu, anh nói: “Hoặc là trở về Yên Thành, hoặc là về khách sạn.

Thành Tiểu Kha: “…” Thật nhẫn tâm.

Thành Tiểu Kha gãi gãi đầu: “Tôi còn chưa có kịp đặt phòng khách sạn, nếu không, tối nay tôi ở với anh một đêm?”

Quý Minh Viễn không nói gì.

Vì số lượng người nên lần đi này anh đều ở một mình một phòng. Nhưng đó đều là phòng hai giường hạng sang, không phải phòng tách riêng hai gian.

“Quay về khách sạn xem xem, chắc vẫn còn phòng, tự đặt một phòng đi.”

Quý Minh Viễn tuyệt tình tuyên bố, Thành Tiểu Kha bĩu môi, không dám oán thán.

*

Sau khi hai người nói chuyện xong, Quý Minh Viễn dẫn Thành Tiểu Kha trở lại, giới thiệu với anh ta: “Vài học sinh trước đây ở Tây Đại, lần này cùng nhau đi điều tra nghiên cứu.” Anh chỉ vào Thành Tiểu Kha: “Bạn của tôi, ở đây một đêm liền đi, không cần quan tâm đến cậu ấy.”


Thành Tiểu Kha bất mãn: “Lão Quý, có thể cho tôi chút mặt mũi trước mặt học sinh của anh không?” Sau đó anh ta lại liếc nhìn ba sinh viên trước mặt: Một nam sinh chán nản rũ rượi, hai cô gái một người mặt không cảm xúc, một người vẻ mặt hơi cứng ngắc. Nhìn thấy tình hình này, Thành Tiểu Kha không khỏi nở nụ cười: “Lão Quý, sao học sinh của anh nhìn thế nào cũng thấy thê lương hơn cả tôi vậy.”

Quý Minh Viễn thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn qua mới chú ý thấy vẻ mặt của Hứa Giai Ninh có chút kỳ quái, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Ném cho Thành Tiểu Kha một cái nhìn cảnh cáo, anh nói với Hứa Giai Ninh: “Một xe ngồi không đủ, em đưa Lâm Lạc với Hàn Dương đi trước đi, tôi và Tiểu Kha sẽ gọi xe khác.”

Hứa Giai Ninh im lặng vài giây, sau đó ánh mắt mới rời khỏi người Thành Tiểu Kha, cô gật gật đầu, vừa định nói vâng thì đã nghe thấy Lâm Lạc nói: “Thầy Quý, để anh ta đi cùng các thầy đi ạ, em với Giai Ninh cùng nhau trở về là được.”

“Anh ta” này, tự nhiên là ám chỉ Hàn Dương.

Những lời này vừa rơi xuống, không đợi Hàn Dương từ chối, Quý Minh Viễn đã gạt bỏ trước: “Không được, tối muộn rồi, hai cô gái trẻ các em về không an toàn.” Anh dừng lại một lát: “Thế này đi, để Tiểu Kha đi cùng xe với các em. Tôi với Hàn Dương đi cùng nhau.”

Thấy vậy Hàn Dương cũng không dị nghị nữa. Mặc dù anh ta muốn đi cùng Lâm Lạc, nhưng thời điểm này không tiện để lôi kéo dây dưa. 

Người phản đối lại đổi thành Lâm Lạc, cô ấy liếc nhìn Thành Tiểu Kha một cái, lẩm bẩm: “Anh ta gầy như vậy, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, có thể bảo vệ bọn em không?”

Sự chán ghét trong giọng điệu của cô gái lộ ra không chút che giấu, cảm xúc của Thành Tiểu Kha có sa sút đến mấy cũng không thể nhịn được bước lên phía trước biện giải. Quý Minh Viễn ngăn anh ta lại, cười giải thích: “Cậu ấy thực sự có thể. Đừng chỉ nhìn cậu ấy gầy, tốt nghiệp trường quân sự, xuất thân là một lính trinh sát đấy.”

Điều này thực sự có chút bất ngờ.

Không chỉ Lâm Lạc, đến cả Hứa Giai Ninh cũng không nhịn được kinh ngạc liếc nhìn Thành Tiểu Kha một cái.

Trên mặt Thành Tiểu Kha không khỏi lộ ra chút kiêu ngạo, anh ta giơ cánh tay lên nói: “Để tôi gọi xe!”

*

Không lâu sau, hai chiếc xe nối tiếp nhau đến nơi.

Quý Minh Viễn dặn dò Thành Tiểu Kha vài câu, nhìn họ rời đi an toàn rồi mới cùng Hàn Dương lên một chiếc xe khác.

*

Sau khi lên xe, Thành Tiểu Kha liền ít nói hơn hẳn lúc vừa rồi ở bên cạnh Quý Minh Viễn. Anh ta chống một tay lên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh đêm của Vũ Thành ở bên ngoài.

Hứa Giai Ninh ngồi ngay sau Thành Tiểu Kha.

Hiện tại, cô đã không còn kinh ngạc như lúc vừa thấy Thành Tiểu Kha nữa rồi. Mặc dù trong cuộc sống chưa từng gặp qua chuyện tranh cãi tình cảm giữa hai người đàn ông, nhưng cô đã xem qua trên các tác phẩm nghệ thuật, cũng hiểu các định nghĩa học thuật liên quan. Giống như hầu hết mọi người, lần đầu tiên nghe thấy sẽ kinh ngạc sửng sốt, nhưng khi nghĩ kỹ lại, thực sự cũng không có gì. Độ tiếp nhận các nhóm người thiểu số trong xã hội hiện đại đã dần dần tăng lên, càng đừng nói đến những người làm học thuật như các cô, phải hòa nhập và thâu tóm hơn. Điều khiến cô bất ngờ là Quý Minh Viễn lại có một người bạn như vậy. Nhưng mà sau khi nghĩ lại, tính cách anh như vậy, có một người bạn như thế cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. 

“Bạn học, các em đều là học sinh của lão Quý à?”

Khi Hứa Giai Ninh còn đang xuất thần bỗng nghe thấy một câu hỏi từ người ngồi trên ghế lái phụ, cô sửng sốt một chút, đáp: “Trước đây lúc thầy Quý còn ở Tây Đại từng hướng dẫn em hai tháng.”

“Cảm thấy lão Quý thế nào?” Thành Tiểu Kha rất hứng thú hỏi.

“Thầy ấy rất tốt ạ.” Hứa Giai Ninh trịnh trọng đáp.

“Biết cậu ấy tốt là được. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, tuy nói lão Quý là cha của các em thì hơi trẻ một chút nhưng các em cũng phải tôn trọng cậu ấy như trưởng bối vậy. Ngàn vạn lần đừng học theo người khác làm kẻ vong ân bội nghĩa, nhìn không hợp liền cắn ngược lại cậu ấy một cái” Lời nói này của Thành Tiểu Kha vô cùng nghiêm túc, rất không hợp với khuôn mặt trẻ con của anh ta. Nhưng ai cũng có thể nghe ra trong câu nói vủa anh ta có ý tứ khác. Quả nhiên, Lâm Lạc cũng bị thu hút sự chú ý. 

“Trước đây thầy Quý đã gặp phải chuyện gì sao? Kiểu như bị người khác vong ân bội nghĩa chẳng hạn.”

“Đương nhiên. Nếu không sao tôi có thể nói những lời như thế này với các em? Đây đều là kinh nghiệm, là bài học.”

Nếu đổi về quá khứ, thấy Thành Tiểu Kha nói vậy, Hứa Giai Ninh chắc chắn sẽ cảm thấy rất hứng thú. Nhưng vào khoảnh khắc này cô lại cười không nổi. Bởi vì cô biết rõ Thành Tiểu Kha đang nói về chuyện gì.

“… Anh Thành, có phải thầy Quý vì chuyện đó mà chịu đả kích rất lớn không?”

“Gọi tên tôi là được rồi.” Thành Tiểu Kha nói: “Nào chỉ có vậy, trước đây cậu ấy đã từng hăng hái biết bao, đó phải gọi là vô cùng kiêu ngạo, đắc ý. Xảy ra chuyện đó, hai tháng liền cậu ấy không được một giấc ngủ ngon, người sụt đi mười cân, đều trở nên xấu xí rồi biết không. Lúc trước cậu ấy dạy học ở Đại học Thanh Hoa, là trưởng bộ môn, nếu không phải vì chuyện này, cậu ấy sẽ không đến Tây Đại của các em đâu.”

Lâm Lạc: “…”

Hứa Giai Ninh: “…”


Mặc dù trường mình bị ghét bỏ, nhưng hai người họ cũng không nghĩ đến việc phản bác. Tâm trạng cả hai đều trở nên nặng nề theo miêu tả của Thành Tiểu Kha. Đặc biệt là Hứa Giai Ninh.

Từ lâu cô đã biết, sau khi xảy ra chuyện đó, tâm trạng của Quý Minh Viễn rất tồi tệ, cũng hiểu tại sao anh lại như thế. Nhưng cô không ngờ lúc đó anh lại khó chịu như vậy. Cô còn từng nghĩ tới việc không được kéo anh vào địa ngục, nào ngờ anh đã sớm vùng vẫy đấu tranh bao nhiêu ngày đêm trong đó. Trong lòng đột nhiên nhói đau kịch liệt, hốc mắt có cảm giác ẩm ướt, Hứa Giai Ninh vội vàng rời ánh mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng vì hành động này, cô đã không nhận ra ánh mắt có chút kỳ quái của Lâm Lạc.

*

Lúc về đến khách sạn đã là nửa tiếng sau.

Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc đứng bên đường đợi năm phút mới thấy xe Quý Minh Viễn ngồi đi tới.

“Sao không vào?” Vừa bước xuống xe thấy hai người đang đợi ở đó, Quý Minh Viễn hỏi. Không đợi Hứa Giai Ninh trả lời, anh lại nói: “Vừa hay lúc nãy còn có chuyện quên nói với em, em chờ tôi một lát, tôi đi gặp Thành Tiểu Kha chút đã.”

Quý Minh Viễn nói xong liền bước vào khách sạn, Hứa Giai Ninh phải đợi ở đại sảnh một lúc nên bảo Lâm Lạc về phòng trước.

“Mao Mao!”

Người gọi là Hàn Dương, lúc này trở về khách sạn cũng chưa được coi là muộn, anh ta rất muốn tìm Lâm Lạc nói chuyện. Nhưng mà tối nay Lâm Lạc đã quá mệt cả về thể chất lẫn tinh thần, căn bản không lười để ý đến Hàn Dương, sau khi ra hiệu với Hứa Giai Ninh, cô ấy liền rời đi trước. Hàn Dương thấy vậy muốn đuổi theo, kết quả bị Hứa Giai Ninh ngăn lại.

“Để cô ấy yên tĩnh một mình đi, tối nay anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, có chuyện gì trở về trường hãy nói.” Hứa Giai Ninh bình tĩnh nói.

Hàn Dương nhìn cô một cái, do dự một hồi mới hỏi: “Giai Ninh, cô cũng cảm thấy là lỗi của tôi sao?”

“Tôi là người ngoài, không tiện đánh giá việc đúng sai của anh. Nhưng Hàn Dương…” Hứa Giai Ninh dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta: “Nếu tôi là Lâm Lạc, tôi sẽ chia tay với anh không chút do dự.”

Hàn Dương sửng sốt: “Vậy ý của cô chẳng phải là muốn nói chuyện này do lỗi của tôi sao?”

Anh ta hỏi lại, Hứa Giai Ninh đã lười trả lời.

“Vừa rồi anh Thành nói anh ấy sẽ đặt một phòng hai giường đơn, nếu anh không để ý thì có thể ở chung với anh ấy một đêm.”

Bỏ lại câu nói này, Hứa Giai Ninh rời đi trước. Hàn Dương đứng bất động tại chỗ hồi lâu.

*

Hứa Giai Ninh đợi ở khu vực nghỉ ngơi của đại sảnh gần mười lăm phút mới thấy Quý Minh Viễn bước ra từ thang máy. Trên tay anh cầm một chai màu trắng giống như đồ uống, lại gần rồi cô mới biết đó là một chai sữa chua.

“Là Thành Tiểu Kha mua, tôi lấy cho em một chai.” Nói xong anh nhét cho cô.

Hứa Giai Ninh nhận lấy nhìn một cái, là đào vàng kết hợp với yến mạch, một trong những vị cô thích nhất. Trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, cô cười nói: “Cảm ơn thầy Quý.”

Quý Minh Viễn hờ hững nhướng mày, nói: “Nghe cô Kha nói em còn có việc riêng ở Vũ Thành phải không?”

Hứa Giai Ninh không nghĩ tới anh muốn nói chuyện này, ngập ngừng một chút, cô đáp: “Vâng ạ.” Lại bổ sung thêm: “Thực ra là một việc cô Trương Vy nhờ em làm trước khi đến, cũng không phải là rất rắc rối.”

“Là muốn tìm người sao?”

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, nói đại khái về chuyện Trương Vy nhờ cho anh biết. Thực ra trước khi đi, Trương Vy cũng từng dặn cô, nói nếu gặp phải vấn đề gì có thể nhờ Quý Minh Viễn giúp đỡ. Nhưng có lẽ do tâm tư về chuyện kia quấy phá nên cô trước sau vẫn chưa nói với anh. Ngược lại là anh đã chủ động đề cập đến chuyện này với cô.

“Em đã liên hệ với Tiểu Tần, người được cục dân chính cử đến hợp tác điều tra với chúng ta, sáng nay anh ấy gửi tin nhắn cho em nói đã tìm thấy rồi, đợi lúc nào rảnh có thể đưa em đi.”

Sợ Quý Minh Viễn suy nghĩ nhiều, Hứa Giai Ninh nói thêm một câu, đem sự việc nói một cách đơn giản. Nhưng mà Quý Minh Viễn lại cau mày.

“Tiểu Tần… Em với cậu ta rất quen thuộc sao?” Anh hỏi.

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh cảm thấy hơi không hiểu Quý Minh Viễn rồi. Sao anh trầm ngâm nửa ngày trời lại hỏi ra một câu hỏi như vậy, đây là… Ý gì vậy?


“Cũng không phải rất quen thuộc, chỉ là anh ấy khá trẻ, có khả năng dễ nói chuyện khơi thông hơn chút cho nên em mới tìm anh ấy.” Hứa Giai Ninh khô khan trả lời, sau đó rất kỳ quái nhìn Quý Minh Viễn một cái. 

Quý Minh Viễn cũng đọc được sự bất thường của mình từ trong mắt cô gái. Vốn dĩ có thể giấu diếm, nhưng sau một hồi im lặng, anh như bị ma xui quỷ khiến mà nói thật: “Mặc dù có thể vẫn chưa đủ tư cách để nói ra lời này, nhưng tối nay quả thật tôi có chút ghen.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Không ngờ anh sẽ trực tiếp nói ra từ ghen này, Hứa Giai Ninh ngẩn ra, cứ đứng đó ngây ngốc nhìn anh, mặt cô đột nhiên đỏ lên. Quý Minh Viễn đều thấy trong mắt, cũng ý thức được mình dường như đã nói lời không nên nói. Anh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh thản nhiên nhưng không lâu sau vẫn rời ánh mắt đi, không nhìn thẳng vào Hứa Giai Ninh nữa. Bầu không khí đột nhiên có chút mập mờ, sau một hồi im lặng, Hứa Giai Ninh mới nhỏ giọng hỏi: “… Vậy thì có liên quan gì đến tiểu Tần?”

Thật ra Hứa Giai Ninh có vài phần muốn cười rồi. Nếu như anh ghen, vậy cũng là ghen với tám nam sinh kia. Nhưng tiểu Tần của cục dân chính chẳng có chút liên quan gì nha? Lẽ nào vì người ta là đàn ông và còn trẻ?

Hứa Giai Ninh không khỏi liếc nhìn Quý Minh Viễn mọt cái, liền thấy anh cũng đang nhìn cô.

“Ai biết được chứ.”

Vừa nói, anh vừa tự cười nhạo bản thân, như thể chính anh cũng cảm thấy rất bất lực vì hành vi của mình. Không hiểu vì sao, nhìn anh có chút khó chịu Hứa Giai Ninh lại đột nhiên rất muốn cười. Không thể nhịn nổi nữa, cô cứ thế cười với anh.

Quý Minh Viễn thấy cô cười xinh đẹp, trong lòng cũng mềm mại hơn: “Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng em.” Anh nhẹ giọng nói, thấy cô có ý từ chối, liền dứt khoát tuyên bố trước: “Phải lấy bài học ở nhà họ Tống lần trước làm cảnh giới, một cô gái như em đến nhà người lạ, phải có người đi theo.”

Trong lòng Hứa Giai Ninh nghĩ có tiểu Tần mà, nhưng lời này nói ra lại nó có chút như đã chiếm được tiện nghi còn ra vẻ. Nở một nụ cười nhẹ, cô nói: “Vâng.”

*

Nói xong chuyện này, thấy thời gian đã không còn sớm nên cả hai liền trở về phòng.

Phòng của Hứa Giai Ninh và Quý Minh Viễn vẫn không cùng tầng, nhưng khi lên đến tầng của cô, anh cũng đi ra theo.

“Uống sữa chua rồi nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya sửa luận văn nữa.”

Gần đây làm đề tài có chút cảm hứng nên Hứa Giai Ninh đang viết một bài luận văn, dự định sử dụng nó làm luận văn tốt nghiệp. Vì thời gian gấp gáp nên mấy ngày nay cô đều phải làm thêm vào ban đêm.

“Vâng, thầy cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Quý Minh Viễn gật đầu, quay người rời đi.

Hứa Giai Ninh vẫn đứng tại chỗ nhìn anh, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, cô đột nhiên có sự kích động muốn gọi anh lại.

Tối nay lúc cô đợi anh ở bên đường, kì thực là có chút tâm tư riêng. Chính là khi nghe thấy những lời Thành Tiểu Kha nói trên xe, cô cảm thấy nhất định phải gặp anh một cái, nhìn thấy anh bình an mới có thể ngủ ngon. Không ngờ anh lại thực sự cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

Ghen, anh đã bắt đầu ghen vì cô rồi. Có phải điều này đã chứng minh, cô thực sự có thể mong đợi một chút không?

Lòng bỗng chốc nóng bừng, Hứa Giai Ninh cố đè nén lại đè nén, cuối cùng cô nhịn xuống sự kích động định lặng lẽ rời đi. Kết quả vừa quay người lại đã thấy Lâm Lạc đứng đợi ở cửa.

“Giai Ninh.” Cô ấy gọi cô.

Tác giả có điều muốn nói:

Ôi chao, Mao Mao phát hiện ra rồi.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK