• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Kể từ khi rời khỏi Vũ Thành, Lâm Lạc đã bắt đầu nhớ người bạn tiểu Giai Ninh này từ trong thâm tâm. Vậy nên sau khi nghe tin đi công tác Yên Thành, cô ấy một chút cũng không phản kháng, đặt vé rồi đến. Gặp được người rồi còn bổ nhào tới cho một cái ôm như con gấu kuala.

Lúc bổ nhào vào rất vui vẻ, cả hai người đều rất cao hứng.

“Giai Ninh, cậu gầy đi rồi, có phải cậu giấu tới giảm cân không!”

Hứa Giai Ninh cạn lời. Cô còn phải giảm cân sao? Nếu còn giảm nữa cô sợ bị suy dinh dưỡng mất.

“Sao chỉ có mình cậu vậy, nhóm cô Kha đâu?” Không quan tâm những lời nói vớ vẩn của cô ấy, Hứa Giai Ninh chuyển chủ đề.

“Ở phía sau.” Lâm Lạc trả lời: “Lần này tớ với cô Kha đến, chị Thạch Nhụy có việc phải ở lại trường.”

“Chỉ có cậu và cô Kha? Vậy chẳng phải cậu sẽ phải giả bộ ngoan ngoãn cả một chặng đường sao?”

Hứa Giai Ninh trêu chọc cô ấy, Lâm Lạc vẻ mặt “tớ hiểu cậu mà”, giả vờ lau nước mắt, gục đầu vào vai cô. Hứa Giai Ninh có phần ghét bỏ nhưng cũng không động đậy.

Hai người trêu đùa một lúc thì Quý Minh Viễn làm xong thủ tục nhận phòng quay ra lấy hành lý. Anh sớm đã chú ý tới Lâm Lạc, nhưng thấy cô ấy và Hứa Giai Ninh trò chuyện vui vẻ nên không làm phiền hai người.

Lâm Lạc vừa nhìn thấy Quý Minh Viễn, vẻ mặt đùa giỡn hi hi ha ha ban đầu lập tức trở nên nghiêm túc. Quý Minh Viễn mặc một thân áo sơ mi quần tây, lúc không nói chuyện vẻ mặt có phần nghiêm túc, trong tiềm thức Lâm Lạc vẫn coi anh là một người thầy, cô ấy vô cùng kính cẩn chào hỏi anh: “Chào thầy Quý ạ.”

Quý Minh Viễn biết quan hệ của cô ấy và Hứa Giai Ninh, thái độ của anh tự nhiên dịu đi ba phần: “Xin chào, trên đường tới đây mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

“Cảm ơn thầy Quý đã quan tâm, thuận lợi, khá thuận lợi ạ.” Lâm Lạc cười hì hì, thấy anh đang cầm thẻ phòng trong tay, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói: “Giai Ninh, cậu đã làm xong thủ tục nhận phòng rồi, lần này hai chúng ta vẫn ở với nhau nha!”

Hứa Giai Ninh muốn nói được, nhưng lại nghe thấy Quý Minh Viễn nói: “Lần này bởi vì số lượng người ít nên đoàn hội nghị đã sắp xếp mỗi một phòng một giường lớn.”


Lâm Lạc: “…”

Hứa Giai Ninh: “…”

“Không đổi được sao?” Lâm Lạc yếu ớt hỏi.

Quý Minh Viễn không bày tỏ ý kiến ​​ngay lập tức, anh liếc nhìn Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh cũng có cùng thắc mắc với Lâm Lạc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Quý Minh Viễn, cô đột nhiên có một ý nghĩ là anh dường như không muốn để cô ở cùng với Lâm Lạc. Đây là… Ảo giác sao? Có lẽ không phải ảo giác. Mấy ngày trước ở lại Vũ Thành, anh đã quen ra vào phòng cô rồi, có lẽ anh nghĩ cô sống một mình sẽ khá thuận tiện. Nhưng lần họp này không chỉ có hai người bọn họ, cho dù cô ở một mình thì cũng làm sao có thể để anh tùy tiện ra vào chứ!

Mặt Hứa Giai Ninh đỏ lên, cầm lấy thẻ phòng nói: “Thầy Quý, hay anh lên phòng nghỉ ngơi trước đi, em cùng Mao Mao đi làm thủ tục nhận phòng, chúng em ở chung một phòng.”

Quý Minh Viễn vừa thấy Hứa Giai Ninh đỏ mặt liền đoán được cô muốn nói gì rồi. Trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng anh vẫn hào phóng đồng ý: “Được rồi, anh lên trước, có việc gì nhớ gọi điện cho anh.”

“Vâng.”

Hứa Giai Ninh ngoan ngoãn đáp lại rồi nhìn anh đi, vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Lạc đang nháy mắt với mình, dùng giọng điệu kỳ quái lặp lại những lời Quý Minh Viễn vừa nói. Hứa Giai Ninh cù cô ấy, hai người cùng cười.

*

Làm xong thủ tục nhận phòng, hai người cùng nhau lên tầng.

Sau khi vào phòng, Lâm Lạc không còn chú ý tới hình tượng như vừa rồi nữa, cô ấy ném hành lý, trực tiếp nhào lên giường.

“Ôi, tiểu Giai Ninh, lại quay về những ngày tháng chúng ta ở chung rồi. Thật hạnh phúc!”

Hứa Giai Ninh mỉm cười không để ý tới cô ấy nữa, cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi lấy bộ ga giường mang theo ra, chậm rãi trải lên giường. Nhưng mà Lâm Lạc làm sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy? Thấy cô mặc kệ mình, cô ấy lại uốn người bật dậy từ trên giường, giả bộ nghiêm túc nhìn Hứa Giai Ninh, nói: “Đồng chí nhỏ, cậu còn không thành thật khai báo một chút xem chuyện của cậu và thầy Quý là như thế nào đi! Phát triển nhanh như vậy rồi á? Tính chiếm hữu của thầy Quý đối với cậu đã mạnh đến mức ngay cả bạn nữ cũng không muốn cho ở cùng cậu?”

Động tác trải ga giường của Hứa Giai Ninh hơi ngừng lại, cô có chút kinh ngạc: “Hả, cậu nhìn ra rồi?”

“Tớ không phải đồ ngốc!” Lâm Lạc trợn mắt nhe răng, dáng vẻ vô cùng hung dữ.

Hứa Giai Ninh không nhịn được bật cười, nghĩ đến lời nói của cô ấy, mặt lại đỏ lên.

“Cái này được coi là tính chiếm hữu sao? Cậu đừng nói linh tinh!”

Lâm Lạc mới không muốn nói đến loại vấn đề này với một gái thẳng như cô, chỉ nói: “Mau nói đi, rốt cuộc là như thế nào!”

Hứa Giai Ninh cũng biết không thể trốn được cửa ải Lâm Lạc này, thấy cô ấy cố chấp muốn hỏi, chỉ đành thành thật khai báo. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không biết phải nói như thế nào nên chỉ có thể chậm rãi thốt ra một câu: “Chính là ở bên nhau rồi…”

Lâm Lạc trừng mắt, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này. Hứa Giai Ninh hết cách, chỉ có thể thành thật khai báo một lượt những gì đã xảy ra sau khi cô ấy rời đi.

Lâm Lạc không ngờ sau khi mình rời đi chuyện của tiểu Giai Ninh lại chấn động lòng người như vậy, sau khi trợn mắt vài giây, cô ấy nói: “Nhìn thế này thì hẳn là thầy Quý đã khá thích cậu rồi. Lúc đầu sợ nút thắt khó gỡ, không suy nghĩ kỹ càng mà ở bên nhau sẽ làm lỡ cậu. Nhưng sau đó vẫn không nhịn được, thế là bắt đầu mở lòng với cậu. Chậc chậc, tiểu Giai Ninh, mị lực rất lớn nha…”

Hứa Giai Ninh mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại không hoàn toàn vui vẻ.

“Mao Mao, tớ không biết làm như thế có đúng không nữa…”

“Cái gì mà đúng với không đúng, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ là hẹn hò mà thôi, lại không bảo hai người lấy kết hôn làm tiền đề. Nếu thật sự không vui vẻ hạnh phúc thì chia tay.”

Những gì Lâm Lạc nói rất đơn giản, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu cô đang lo lắng gì. Hứa Giai Ninh không giải thích quá nhiều, xuất thần vài giây, cô lại mỉm cười cho qua vấn đề này.

“Đừng nói đến tớ nữa, cậu và Hàn Dương thế nào?”


Hứa Giai Ninh vừa hỏi liền thấy vẻ mặt hào hùng cầm được buông được của bạn học Lâm Mao Mao ảm đạm xuống.

“Thì như vậy đó. Tốt, cũng không tốt được bao nhiêu, tệ, thì cũng chẳng tệ mấy.”

Lâm Lạc cố ý giả vờ không có để ý, sự thật cũng quả thật là vậy. Kể từ khi Lâm Lạc trở về từ Vũ Thành, Hàn Dương liền tận tâm sửa chữa muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai người họ, đồng thời cũng bắt đầu giữ khoảng cách với những người bạn nữ trước đó. Nhưng có lẽ vì đã ầm ĩ quá lâu, Lâm Lạc đã không thể vui vẻ nổi vì điều đó nữa rồi, thậm chí đôi khi cô ấy còn cảm thấy phiền phức. Tóm lại, rất khó để quay về như quá khứ nữa rồi.

Hứa Giai Ninh nghe câu trả lời của Lâm Lạc, tâm trạng nhất thời cũng có phần phức tạp. Mặc dù cô không cảm thấy Hàn Dương là một nửa tốt, nhưng cũng biết tình cảm của hai người là thật. Hai người thật lòng thích nhau đi đến bước đường này, bất luận là vì lý do gì thì cũng đều là một chuyện khiến người ta tiếc nuối.

“Bất kể cậu ra lựa chọn như thế nào, tớ đều sẽ ủng hộ cậu.”

Hồi lâu sau, Hứa Giai Ninh nói.

Lâm Lạc vốn dĩ còn có chút buồn bã, nhưng khi nghe được lời này liền không khỏi nở nụ cười. Có thể khiến tiểu Giai Ninh cứng nhắc bảo thủ từ bỏ nguyên tắc vì mình thì cuộc sống của cô ấy cũng không được tính là quá tệ. Nghĩ như vậy, Lâm Lạc đã vui hơn rất nhiều.

*

Tối hôm đó, hai người trò chuyện rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày sau, nhóm người dần từng bước bắt đầu hội nghị.

Vì là để báo cáo kết quả nên lịch trình của hội nghị được sắp xếp khá thoải mái, cho các thành viên có đủ thời gian thư giãn khi rảnh. Vì nằm ở ngoại ô thành phố, lại được quy hoạch làm khu danh lam thắng cảnh nên khu vực này có không ít địa điểm tham quan. Lúc trước Lâm Lạc rất tò mò, lần này bỏ ra không ít công sức, muốn nhân lúc buổi tối cùng Hứa Giai Ninh đi dạo phố. Nhưng làm gì được khi cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ mà đến cuối cùng lại không thể dùng được bất kỳ cái gì. Bởi vì Hứa Giai Ninh có buổi hẹn khác. Người hẹn đương nhiên là Quý Minh Viễn. Ngay từ khi kết thúc ngày đầu tiên của buổi hội nghị, anh đã gửi tin nhắn cho Hứa Giai Ninh nói buổi tối sẽ đưa cô đi chơi. Thế là khi Lâm Lạc mở miệng nói, Hứa Giai Ninh chỉ có thể uyển chuyển từ chối cô ấy.

Bạn học Lâm Lạc tự nhiên rất tức giận, không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày bị bỏ rơi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hứa Giai Ninh thực sự khó xử, cô ấy cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. Dùng hết tâm sức vào việc trang điểm cho Hứa Giai Ninh, trang điểm cho cô một phong cách cực kỳ tâm cơ. Trước khi đi, Hứa Giai Ninh muốn nhìn lại một lần nữa nhưng lại bị cô ấy làm bộ đẩy ra ngoài, đến nỗi khi ở trong thang máy vội vàng liếc nhìn một cái, cô không khỏi bị dáng vẻ của mình làm cho kinh ngạc. Có phải là… quá xinh đẹp rồi không?

Quý Minh Viễn đang ở trong xe dưới lầu đợi, nhìn thấy cô từ sau cánh cửa xoay đi ra, cũng hơi sửng sốt.

Cho dù biết Hứa Giai Ninh là một cô gái xinh đẹp, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô trang điểm ăn mặc nghiêm túc thì anh vẫn dễ dàng bị kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy. Đây không phải nói cô là một mỹ nhân tuyệt sắc gì đó, mà là loại đan xen giữa thuần khiết và quyến rũ đó rất hợp với gu của anh, rất khiến cho người ta rung động. Đôi mắt của cô gái rất đẹp, đây là điều anh đã nhận ra ngay lần đầu tiên gặp cô. Đen láy sáng ngời, phần lớn thời gian yên tĩnh trầm lặng, thỉnh thoảng nở một nụ cười sẽ lấp lánh như một vì sao. Trông cực kỳ thanh khiết sạch sẽ. Vậy nhưng cô lại rất hợp với son môi đỏ. Mỗi lần chỉ cần tô điểm thêm một chút là khí chất cả người sẽ lập tức thay đổi, trở nên vô cùng bắt lấy lòng người. Chỉ cần không mở miệng nói, cô tuyệt đối sẽ là cô gái lạnh lùng xinh đẹp nhất trên con phố này.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Viễn không khỏi mỉm cười.

  

Anh đã hơi hiểu ra tại sao Hứa Giai Ninh vẫn luôn độc thân cho đến bây giờ. Có lẽ là vì trước sau khác biệt quá lớn, vén tấm màn lạnh lùng xinh đẹp này lên, bên trong sẽ chứa đựng một tâm hồn mộc mạc đơn thuần và ngay thẳng, thử hỏi có bao nhiêu người còn có thể chống đỡ được?

*

Hứa Giai Ninh vừa lên xe đã nhìn thấy nụ cười hơi bí ẩn trên môi của Quý Minh Viễn, không biết anh đang nghĩ gì. Phản ứng đầu tiên của cô là anh đang cười cách ăn mặc trang điểm của mình.

Hứa Giai Ninh vội vàng dùng màn hình điện thoại soi gương, có chút lúng túng.

“Lớp trang điểm này là do Mao Mao đánh cho em, có phải hơi dày không…”

Quý Minh Viễn nhìn vẻ mặt bất an của cô mới ý thức được cô hiểu lầm rồi. Đang muốn nói gì đó để an ủi cô rất xinh đẹp, nhưng lời bên bên miệng lại biến thành: “Em quả thực hợp với trang điểm nhẹ hơn.” Dừng lại một lúc: “Thậm chí, mặt mộc cũng rất đẹp.”

So với việc khác biệt quá lớn đến “trong ngoài bất nhất”, còn không bằng để người ta thấy rõ được con người thật của cô ngay từ đầu, cũng đỡ phải ăn mặc xinh đẹp ra ngoài câu dẫn người ta. Quý Minh Viễn càng nghĩ càng cảm thấy điều này là được.

Nhưng Hứa Giai Ninh nào biết chút tâm tư nhỏ này của anh, cô nghe vậy liền lấy khăn giấy trong túi ra muốn lau son.

“Giai Ninh, đừng…”

Quý Minh Viễn nhanh chóng giữ chặt tay cô, thấy mặt cô đỏ bừng liền không nhịn được bật cười.

“Trang điểm thế này cũng rất đẹp, sau này chỉ cần trang điểm trước mặt anh là được, lúc đi ra ngoài thì không cần đâu.”


“Em không biết trang điểm, em đều không biết trang điểm…” Hứa Giai Ninh lúng túng xấu hổ tiếp tục dùng điện thoại soi, mất một lúc cô mới nhận ra Quý Minh Viễn vẫn đang nhìn mình cười.

“… Sao anh vẫn còn cười?” Mặt Hứa Giai Ninh đã sắp không trụ nổi nữa rồi

Quý Minh Viễn chỉ đành thu liễm lại một chút.

“Không sao.” Anh nói: “Chỉ là cảm thấy sự lo lắng của mình hơi thừa.”

Người như bạn học tiểu Hứa này, thực sự là dựa vào bản lĩnh của chính mình mà độc thân.

*

“Thầy Quý, chúng ta đi đâu vậy?”

Sau khi lên xe, sự ngượng ngùng ban đầu đã giảm bớt đi, Hứa Giai Ninh nhẹ giọng hỏi.

“Bí mật.” Quý Minh Viễn nhướng mày nói.

Hứa Giai Ninh cạn lời vài giây, không nhịn được cười lên. Sau khi tìm hiểu sâu hơn, cô phát hiện ra đôi khi Quý Minh Viễn cũng sẽ có chút trẻ con. Nếu đã vậy, cô cũng không hỏi nữa.

Gần hai mươi phút sau, Quý Minh Viễn dừng xe trước một nhà hàng. Hứa Giai Ninh liếc nhìn qua cửa sổ, thấy tấm biển lớn chỉ khắc có một chữ: Nguyệt. Rất tiêu sái, nhưng cũng khiến cho người ta rất khó hiểu.

“Thầy Quý, đây là chỗ nào vậy ạ?”

“Không phải em biết dùng phần mềm đánh giá sao, có thể lên đó tìm kiếm một chút.”

Hứa Giai Ninh: “…” Cho dù cô có ngốc hơn nữa cũng có thể nghe ra người họ Quý nào đó đang trêu chọc mình. “Anh trêu em đến nghiện rồi phải không?” Bạn học tiểu Hứa không nhịn được nhẹ giọng phản bác một câu. Cô phát hiện ra rồi, không thể mỗi lần bị trêu chọc đều xấu hổ được. Việc “rút lui” như vậy sẽ chỉ đổi lấy việc được nước lấn tới của đàn ông thôi. Lúc nên phản kích thì phải phản kích một chút, chẳng hạn như lúc này.

Quý Minh Viễn ngược lại có chút ngạc nhiên, anh liếc nhìn cô một cái rồi mỉm cười. Trong lòng hơi bấn loạn, vậy mà lại có cảm giác bị trêu chọc.

“Một quán bar.” Anh thành thật khai báo: “Không phải em luôn miệng kêu muốn uống rượu sao? Đưa em đến một chỗ tốt.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Ngồi bật thẳng dậy, Hứa Giai Ninh nhìn bảng hiệu Nguyệt kia, có chút hưng phấn: “Thật sao?”

Quý Minh Viễn cũng cười, dứt khoát rút chìa khóa xe ra, nói: “Xuống xe.”

Tác giả có điều muốn nói:

Mấy chương này sẽ là cuộc sống yêu đương hẹn hò, giải quyết vấn đề về nụ hôn đầu ~ Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ~




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK