• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói lạnh lùng như kim loại của Lục Kiêu Trần dừng bên tai cô, đôi lông mày mỏng của Vân Nghê được vuốt ve, cô đối diện với ánh mắt của Lục Kiều Trần, ngây thơ chớp mắt một cái.

Cô thực sự lo lắng cho anh…

Giống như lần đó anh cứu cô ra khỏi phòng thiết bị, không phải lúc đó anh cũng lo lắng cho cô sao?

Vân Nghê vừa định nói chuyện, thì từ ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của một nam sinh: “Anh Trần, nước đến rồi!”

Bầu không khí bị phá vỡ.

Lục Kiêu Trần ngồi thẳng người, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt cô, giấu đi cảm xúc trong mắt.

Cậu bạn đi đến, đưa cho Lục Kiêu Trần một chai nước khoáng, cũng đưa cho Vân Nghê một chai: “Đây, em gái, em cũng uống chút nước đi.”

“Cảm ơn anh.”

Lục Kiêu Trần mở nắp chai, rồi đặt chai này vào tay cô, sau đó lấy nước trong tay cô đi.

Anh ngửa đầu lên uống mấy ngụm, phát hiện lòng bàn tay có vết máu, anh đứng lên, đi đến bồn rửa tay rồi sau đó bảo nam sinh kia có thể về trước, nam sinh thấy anh đã xử lý xong miệng vết thương, không cần giúp nữa nên cũng rời đi.

Lục Kiêu Trần rửa tay xong quay lại, Vân Nghê nhìn mặt anh, chỉ chỉ: “Trên mặt anh có vết máu.”

Lục Kiêu Trần ngồi xuống cạnh cô, hai chân dài tự nhiên mở ra, anh nhìn về phía cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyến rũ: “Em lau nó giúp anh được không? Anh không nhìn thấy, không lau được.”

Vân Nghê gật đầu, lấy ra khăn ướt từ trong cặp sách của mình, nghiêng người mặt đối mặt với Lục Kiêu Trần, cẩn thận lau đi vết máu trên mặt giúp anh.

Lục Kiêu Trần ngửi được mùi vải thiều ngọt ngào trên người cô gái, ánh mắt nhìn khuôn mặt rất gần của cô.

Nước da của Vân Nghê trắng như sứ, có chút dễ thương của trẻ con, nhìn gần một hột mụn cũng không có, nhìn qua có vẻ mềm mại nhéo rất thích tay.

Đầu ngón tay anh cử động.

Có một khoảnh khắc anh rất muốn nhéo một cái.

“Sao tối nay em lại ở trường học?” Anh dời tầm mắt đi, thuận miệng hỏi.

“Tối nay là vòng phỏng vấn đầu tiên của đài phát thanh.”

Khóe môi anh cong lên: “Sao anh lại nhìn thấy em ở sân bóng?”

Mặt Vân Nghê có chút nóng lên: “Là bạn cùng lớp của em nói muốn đi xem trận bóng, cho nên gọi em đi xem cùng…”

Cô không dám nói mấy người Biện Mạn Mạn có ý rủ cô đi ngắm trai đẹp.

Vân Nghê nghĩ đến dáng vẻ anh chơi bóng rổ tối nay, nhoẻn miệng cười: “Anh Kiêu Trần, em cảm thấy anh chơi bóng rổ vô cùng đẹp trai.”

Anh cười: “Thật à?”

Vân Nghê nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, nhớ lại cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn của anh khi dẫn bóng trên sân, tràn đầy hormone nam tính, cô không khỏi gật đầu: “Vâng, hơn nữa em còn thấy anh là người chơi giỏi nhất trong các nam sinh.”

Từ nhỏ đến lớn Lục Kiêu Trần được rất nhiều nữ sinh yêu thích và ngưỡng mộ.

Những lời nói như này đã được nghe qua rất nhiều lần không thể đếm hết.

Nhưng lời từ chính miệng cô nói ra, lại khiến anh sung sướng không sao nói rõ được.

Vân Nghê giúp anh lau xong vết máu trên mặt rồi vứt khăn giấy ướt vào thùng rác, lúc này Chu Phi Trì cùng mấy nam sinh chạy tới phòng y tế, một đám nam sinh chạy tới phòng nghỉ: “Lục Kiêu Trần, cậu có sao không…”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy một đám người đông đảo thì bất lực thở dài: “Cần phải có nhiều người tới thăm tôi vậy sao?”

“Không phải là các anh em lo lắng cho cậu sao, ơ, Trương Hâm với Lưu Lãng đâu?”

“Tôi bảo bọn họ đi về trước rồi.”

“Anh Trần, lông mày của anh khâu bao nhiêu mũi vậy?”

“Tám mũi.”

“Sẽ không để lại sẹo đó chứ?”

Giả Phi vào ngồi bên cạnh Lục Kiêu Trần, vẻ mặt cười hì hì: “Các cậu chưa nghe qua câu này sao, vết sẹo là vinh quang của đàn ông! Để lại sẹo thì làm sao, đàn ông đích thực sẽ không thèm để ý tới mấy vết sẹo này, càng nhiều càng đẹp!”

Lục Kiêu Trần lười nhác cười một tiếng, khoác tay lên cổ anh ấy: “Mang dao lại đây, tôi chém cậu hai nhát, để cậu có thêm nhiều vinh quang.”

“Anh Trần, tôi sai rồi tôi sai rồi…”

Mọi người đùa giỡn vài câu, cuối cùng Lục Kiêu Trần đứng dậy, cầm lấy cặp sách với áo khoác, nhìn về phía Vân Nghê: “Đi thôi.”

Lẽ ra tối nay bọn họ chơi xong trận đấu hữu nghị giữa khối 11 và khối 12 thì bọn họ sẽ cùng nhau đi ăn khuya, nhưng Lục Kiêu Trần bị thương, mọi người đều nói để hôm khác rồi rụ tập, cũng không thiếu gì một hai ngày này.

Rời khỏi phòng y tế, mấy nam sinh cùng nhau đi đến cổng trường, Vân Nghê đi theo bên cạnh Lục Kiêu Trần.

Một vài nam sinh không quen biết cô đi phía sau nhóm lớn, nhìn cảnh tượng phía trước, nghi ngờ hỏi: “Nữ sinh này là em gái của Vân Phong à?”

“Đúng vậy, lúc trước tôi đi sinh nhật Phan Học có gặp qua rồi.”

“Đây không phải là nữ sinh từ hội giám sát đã đến lớp chúng ta kiểm tra tác phong trước đây sao! Khó trách ngày đó Lục Kiêu Trần không tức giận!”

“Cảm giác anh Trần khá tốt với cô ấy?”

“Có thể không tốt được sao, từ nhỏ tới lớn quan hệ của Lục Kiêu Trần với Vân Phong đã rất thân thiết, anh Trần chăm sóc cô ấy như em gái của mình, cậu thấy nếu đổi lại là nữ sinh bình thường thì có thể tới gần anh Trần được không?”

“Cũng đúng, anh Trần từ trước tới nay đều không gần nữ sắc…”

Tới cổng trường, một đám người đường ai nấy đi, Chu Phi Trì nhìn về phía Vân Nghê: “Vân Nghê, muộn thế này rồi hay để anh đưa em về nhà nhé?”

Vân Nghê ngây ngốc, còn chưa trả lời thì giọng nói của Lục Kiêu Trần từ trên đỉnh đầu cô vang lên: “Tôi đưa em ấy về.”

“Hả? Cậu lái xe không ảnh hưởng tới vết thương chứ?”

Lục Kiêu Trần cười: “Có thể ảnh hưởng cái gì?”

“Được rồi, dù sao cậu cũng tiện đường, vậy cậu cẩn thận, chúng tôi đi trước đây.”

Vân Nghê và đám người Chu Phi Trì vẫy tay tạm biệt nhau, cuối cùng chỉ còn lại cô và Lục Kiêu Trần.

Vân Nghê nhìn anh, trong lòng do dự: “Anh Kiêu Trần, thật ra em tự ngồi xe buýt về cũng được, anh bị thương, nên về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi cho tốt.”

Lục Kiêu Trần giơ tay xoa đầu cô: “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi.”

“...”

Vân Nghê ngơ ngác, cuối cùng vẫn phải cùng anh đi đến chiếc xe máy ở bên kia.

Thật ra Lục Kiêu Trần cũng không yên tâm để cô đi một mình về nhà, lần trước do ngoài ý muốn cô đã bị nhốt ở trong phòng thiết bị đã khiến anh có chút lo sợ, anh nghĩ vẫn nên đưa cô về nhà mới an toàn.

Đến cạnh xe, Vân Nghê cầm lấy mũ bảo hiểm, đội lên xong, anh đưa một chiếc áo khoác đồng phục sạch sẽ cho cô: “Mặc vào.”

“Hả?”

“Trên đường lạnh.”

Bây giờ Hoài Thành đang là mùa thu, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối cũng rất lớn.

Vân Nghê không từ chối được, cuối cùng phải mặc áo vào.

Cô hỏi tới chiếc áo khoác sạch sẽ thoải mái, mang theo mùi thoang thoảng của bạc hà cùng với mùi thông, rất giống mùi trên người Lục Kiêu Trần, khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần hơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tốc độ xe máy rất nhanh.

Hai mươi phút sau dừng lại ở tiệm gà rán.

Vân Nghê xuống xe, đúng lúc Đỗ Cầm từ tiệm đi đổ rác, liền thấy bọn họ.

“Này, sao Lục Kiêu Trần lại đưa con về?”

Đỗ Cầm đi tới, Vân Nghê giải thích, Đỗ Cầm nhìn thấy vết thương trên mặt Lục Kiêu trần: “Có chuyện gì vậy? Sao lại bị thương thế kia?”

“Anh Kiêu Trần bị thương khi chơi bóng rổ, bị rách gần chỗ lông mày.”

“Ôi có sao không? Có nghiêm trọng không?”

Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng nói: “Dì Đỗ, cháu không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Đỗ Cầm nhẹ nhàng dặn dò anh vài câu, phải chú ý miệng vết thương.

Cuối cùng Lục Kiêu Trần bảo đi về trước, anh đi rồi, Vân Nghê với Đỗ Cầm quay người đi vào trong tiệm, cô gái cúi đầu, lúc này mới phát hiện vẫn còn mặc áo khoác đồng phục của Lục Kiêu Trần ở trên người.

“Ơ…”

Cô sốt ruột chạy ra ngoài, nhưng xe của đối phương đã biến mất.

Vân Nghê cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên người, quơ quơ tay áo, cảm thấy khó xử.

Áo này nên làm thế nào bây giờ…

Cuối cùng cô tìm Đỗ Cầm xin số điện thoại của Lục Kiêu Trần, nhắn tin cho anh luôn, hỏi anh thứ hai có mặc áo khoác này không, có cần không để cô mang áo khoác qua.

Hơn mười phút đối phương mới trả lời, chắc vừa mới về đến nhà: [Thứ hai không mặc, khi nào rảnh thì trả anh.]

Vân Nghê liền hỏi: [Vậy trưa thứ hai có được không? Em mang áo đến lớp học cho anh được không?]

Lục Kiêu Trần: [Được.]

Chung cư, Lục Kiêu Trần gửi tin nhắn xong thì ném điện thoại lên giường, cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Anh cởi đồng phục ra đứng trước gương, Lục Kiêu Trần dùng hai tay chống vào mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, nhướng mi nhìn vào gương.

Lúc này vết thương vẫn còn đau nhức, băng gạc màu trắng ở phía trên mắt phải của anh càng làm khuôn mặt cứng rắn của anh trở nên lạnh lùng nghiêm nghị hơn.

Lục Kiêu Trần nhìn vết thương, trong đầu anh lại không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt của Vân Nghê.

Mùi vải thiều ngọt ngào của cô còn quanh quẩn trên chóp mũi, giọng nói mềm mại như sáp của cô tựa như làn gió nhỏ ở bên tai, khi cô giúp anh rửa miệng vết thương, đầu ngón tay mềm mại của cô đã vô tình chạm vào anh…

Lục Kiêu Trần nhắm đôi mắt lại, dùng lý trí ngăn cản cảm xúc nảy sinh.

Anh muốn kiểm soát những cảm xúc không rõ ràng đối với cô.

Nhưng sự thật chứng minh…

Ngày càng nhiều chuyện, đều phát triển theo hướng mất kiểm soát.

Giống như ngày từ đầu đã không kiểm soát được rồi.

-

Cuối tuần qua đi, nhanh chóng tới thứ hai.

Trước tiết đọc buổi sáng, lớp 12A6 rộn ràng nhốn nháo, Lục Kiêu Trần là một trong mấy người cuối cùng đến lớp.

Anh đi cửa sau vào lớp, mấy nam sinh hàng phía sau nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác, đều sôi nổi đứng lên: “ĐM, anh Trần bị thương thật kìa.”

Buổi tối thứ sáu mấy nam sinh này đều đi thi đấu nên không có mặt ở hiện trường, hôm nay đi học nghe được các bạn cùng lớp nói tới việc này nên mới biết.

Lục Kiêu Trần lạnh nhạt nhìn bọn họ, đi đến bàn cuối của tổ bốn, kéo ghế dựa ra, ném cặp sách lên vị trí bên cạnh.

Anh cà lơ phất phơ ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn, mở nắp chai nước khoáng vừa mới mua từ quầy bán hàng quà vặt ở cổng trường, mặt mày ủ rũ, có vẻ mệt mỏi vì mới vừa thức dậy.

Rất nhiều nữ sinh trong lớp ở hàng phía trước nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lén anh, họ đều để ý tới vết thương trên mặt anh.

Mấy người anh em đi đến bên cạnh bàn học của Lục Kiêu Trần, quan tâm hỏi han:

“Anh Trần, bọn tôi mới chỉ nghe nói cậu bị thương khi chơi bóng, không ngờ lại là thật…”

“Nghe Trương Hâm nói lúc ấy vết thương kia của cậu nứt ra, chảy rất nhiều máu, ĐM làm em sợ chết khiếp.”

“Anh Trần, vết thương của cậu không sao chứ?”

Lục Kiêu Trần giơ tay lên ấn vào giữa lông mày mắt trái, vẻ mặt mệt mỏi ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Mẹ nó có thể đừng biểu hiện như thăm bệnh nhân bị bệnh nặng được không?”

Mấy người họ cười: “Anh đừng nói thế, vừa rồi Trương Hâm còn lừa chúng tôi nói cậu bị đưa đi bệnh viện, mẹ nó suýt nữa sáng nay tôi đã trốn học ngay lập tức, định mua hoa quả với sữa xong rồi đến bệnh viện thăm cậu!”

Lục Kiêu Trần nhấc chân sút cậu ta một cái, tức giận cười: “Đồ điên.”

Mấy nam sinh đang trêu đùa thì có một bạn cùng lớp đi tới, đối diện với Lục Kiêu Trần nói: “Lục Kiêu Trần, thầy Dương bảo cậu đi xuống văn phòng một chuyến.”

“Hả? Thầy ngữ văn tìm cậu ấy làm gì?”

Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn cậu ta, nam sinh đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của anh thì sợ tới mức run người: “Tôi không biết… Tôi chỉ chuyển lời thôi.”

Sau đó bạn học nhanh chóng chạy đi, mấy nam sinh nhíu mày: “Anh Trần, chuyện gì vậy? Anh không làm bài tập ngữ văn à?”

Có người cười: “Cậu ấy có bao giờ làm à?”

Thành tích môn ngữ văn của Lục Kiêu Trần luôn đứng ở cuối lớp, đi học chủ yếu là ngủ, hoặc là ngẩn người, thầy giáo ngữ văn giận nhất là những học sinh như anh, nhưng không có biện pháp nào trừng trị anh.

“Tôi cảm thấy không ổn, thầy Dương tìm cậu chưa chắc đã là chuyện tốt, anh Trần, bảo trọng…”

Một lúc sau Lục Kiêu Trần đẩy bàn ra, ghế dịch ra đằng sau, phát ra âm thanh kẽo kẹt, anh lười biếng đứng dậy, đáy mắt trầm xuống, sau đó nhấc chân đi ra khỏi lớp.

Đến trước cửa văn phòng, anh gõ cửa rồi đi thẳng vào.

Trước bàn thầy giáo ngữ văn có một nữ sinh đang đứng, trong tay ôm một xấp bài thi, mái tóc đen mượt, đeo kính, đang nói chuyện với thầy giáo.

Nghe thấy tiếng động, nữ sinh quay đầu nhìn về cửa thì thấy Lục Kiêu Trần đi vào, ánh mắt dừng lại, đống bài thi trên tay run lên.

Lục Kiêu Trần đi đến trước bàn, nhìn thầy giáo rồi thản nhiên nói: “Thầy, thầy tìm em sao?”

Thầy Dương ngẩng đầu nhìn anh, mặt nhăn lại, đập một bài thi lên bàn: “Lục Kiêu Trần, em xem bài thi hàng tháng của em đi.”

Anh rũ mắt xuống nhìn kết quả phía trên, sắc mặt không chút thay đổi.

“Lục Kiêu Trần, em có biết học lệch sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới mức nào không? Ngữ văn cũng là môn học rất quan trọng, em nghĩ rằng thiếu mấy điểm này sẽ không ảnh hưởng tới việc em thi đại học phải không?! Tôi nghe chủ nhiệm giáo dục nói, em nộp bài thi sớm trước một tiếng, đã lớp 12 rồi, em có thể có chút thái độ đúng đắn hoàn thành bài kiểm tra được không?”

Thầy giáo mở bài thi của anh ra, chỉ vào mấy chỗ trống: “Em không biết làm hay không muốn làm?”

Lục Kiêu Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: “Không biết.”

“Được.” Thầy giáo nhìn về phía nữ sinh: “Thiến Nhiên, vừa rồi em nói em có thời gian có thể phụ đạo cho bạn cùng lớp, nếu không thì hai em tìm thời gian buổi trưa, dạy cho Lục Kiêu Trần những phần em ấy không hiểu trong bài thi, có được không?”

Tô Thiến Nhiên lén ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần, xấu hổ cười: “Được ạ.”

“Lục Kiêu Trần, buổi chiều tan học em đưa bài thi sửa rồi cho Thiến Nhiên. Tôi nhờ đại diện môn ngữ văn dạy cho em, người ta bận bịu cũng chịu dành ra chút thời gian rồi, nếu em không phối hợp tốt thì đừng trách tôi bắt em ở lại sau giờ học.”

Thầy giáo cười với nữ sinh: “Thiến Nhiên, vất vả cho em rồi.”

Nữ sinh mỉm cười: “Không sao đâu ạ, bạn học với nhau phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu có thể giúp cậu ấy có kết quả môn ngữ văn tốt hơn… Em rất vui.”

Lục Kiêu Trần nheo mắt, liếm răng hàm, không nói gì.

“Được rồi, hai em lên tầng đọc sách buổi sáng đi.”

Lục Kiêu Trần bước ra khỏi văn phòng rồi đi đến cầu thang, Tô Thiến Nhiên tưởng nói chuyện được với anh nhưng lại bị bỏ lại phía sau.

Cô ta nhìn bóng dáng Lục Kiều Trần, mím môi, đi theo lên.

Cô ta đuổi theo, nói với anh: “Cậu nhớ giữa trưa hôm nay nha…”

Nhưng cầu thang người đến người đi, tiếng của cô ta bị âm thanh ầm ĩ che đi.

Tới lớp học, nam sinh nhìn thấy Lục Kiêu Trần quay về, lại thấy Tô Thiến Nhiên đi sau, ngạc nhiên hỏi: “Thầy giáo ngữ văn tìm cậu làm gì? Chẳng lẽ hoa khôi Tô của lớp cũng ở đấy?”

Lục Kiêu Trần ngồi về chỗ, cuối cùng nhìn bọn họ một cái. môi mỏng nói ra mấy từ: “Đừng làm ồn tôi ngủ.”

“...”

Anh nằm xuống bàn, mấy nam sinh nhìn Tô Thiến Nhiên vẫn luôn nhìn về phía Lục Kiêu Trần, càng thấy kỳ lạ: “Chuyện này là sao?”

Có người trêu chọc: “Các cậu biết chuyện gì không, hoa khôi của lớp chúng ta hình như thích Lục Kiêu Trần.”

“Người thích anh Trần còn thiếu sao? Anh Trần có sức hút như vậy mà.”

“Có điều hoa khôi của lớp thì tính là gì, tới hoa khôi của trường mà Lục Kiêu Trần còn chướng mắt.”

-

Giữa trưa, chuông tan học tiết thứ tư vang lên.

Đám học sinh đói bụng đã lâu thu gọn cặp sách, hưng phấn đi ra khỏi phòng học, phấn khích đến mức không ai có thể ngăn cản được.

Việc học của khối 12 ngày càng bận rộn, thời gian vui vẻ duy nhất mỗi ngày là thời gian ăn cơm.

Bởi vì việc học áp lực, sức ăn của mọi người so với lúc trước đều ăn khỏe hơn rất nhiều, rất nhiều người không phải do đọc sách mà gầy ốm, ngược lại là do ăn quá nhiều lười vận động nên béo.

Chu Phi Trì ở lớp bên cạnh không chờ Lục Kiêu Trần ra khỏi lớp, anh ấy buồn bực đi đến cửa lớp 12A6, nhìn thấy Lục Kiêu Trần vẫn đang ngồi chơi điện thoại: “Cậu làm gì thế? Đi ăn cơm thôi.”

“Các cậu đi trước đi, tôi ăn một mình.”

“Tại sao?”

“Không đói.”

Chu Phi Trì thấy anh có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Vậy bọn tôi đi đây.”

Dần dần trong lớp chỉ còn lại mỗi Lục Kiêu Trần.

Anh buồn chán chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, như đang đợi ai đó.

Tới 12 giờ rưỡi, có một số bạn cùng lớp ăn cơm xong trở lại lớp.

Có nữ sinh khi đi vào lớp học nhìn thấy Lục Kiêu Trần, trong lòng ngạc nhiên, nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Thiến Nhiên: [Lục Kiêu Trần đang ở lớp học! Có phải cậu ấy đang đợi cậu tới phụ đạo bài thi không?]

Tô Thiến Nhiên: [Cậu ấy ở lớp? Cậu ấy không đi ăn cơm sao?]

[Hình như cậu ấy chưa đi ăn cơm, có lẽ cậu ấy đang đợi cậu! Cậu mau chóng ăn cơm xong rồi quay lại đây đi!]

Bên kia, Tô Thiến Nhiên ăn cơm xong nhanh chóng quay về phòng học, cô ta đi vào lớp, nhìn thấy Lục Kiêu Trần ngồi ở hàng phía sau, tim đập thình thịch.

Không ngờ rằng anh như thế mà lại đồng ý cho cô ta phụ đạo?

Tô Thiến Nhiên ngồi ở bên trên, sửa soạn lại đầu tóc rồi ăn một viên kẹo bạc hà.

Cuối cùng cô ta lấy ra bài thi và chiếc bút đỏ, hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đi tới bàn Lục Kiêu Trần.

Đến trước mặt anh, cô ta nhìn thấy anh vừa kết thúc một trận game, nhẹ nhàng nói: “Lục Kiêu Trần, bây giờ cậu có rảnh không?”

Anh đặt chiếc điện thoại lên bàn, tựa người vào ghế, nhướng mi lên nhìn cô ta, có chút nghi ngờ: “Có chuyện gì?”

Hai người nói chuyện với nhau, mấy bạn cùng lớp đều nhìn lén sang.

Tô Thiến Nhiên có chút ngạc nhiên, dịu dàng nói: “Sáng nay thầy Dương nói, bảo tớ phụ đạo bài thi hàng tháng cho cậu, cậu quên rồi sao?”

Nhưng mà Lục Kiêu Trần thật sự quên mất việc này.

Nữ sinh ngồi trước bàn Lục Kiêu Trần, đối diện với anh, cười ngọt ngào: “Bây giờ tớ có thời gian, cậu lấy bài thi ra rồi tớ dạy cậu nhé? Chỗ nào cậu không biết thì bảo tớ.”

Anh lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

Tô Thiến Nhiên kinh ngạc: “Nhưng thầy Dương đã nói…”

Môi Lục Kiêu Trần mím thẳng, tiếp tục gục xuống nhìn điện thoại, giọng nói có chút lạnh nhạt xa cách: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng không cần phải tốn thời gian.”

“Không, không tốn thời gian.” Tô Thiến Nhiên đặt bài thi lên bàn: “Giúp đỡ cậu cũng là đề cao tớ, hơn nữa cậu không thể không để ý tới môn ngữ văn, nếu môn ngữ văn có kết quả tốt thì xếp hạng của cậu cũng cao lên rất nhiều.”

Tô Thiến Nhiên cười cười: “Nếu tớ nói với thầy Dương, cậu không chịu phối hợp, nói không chừng thầy ấy sẽ tìm đến ba mẹ cậu đó.”

Lục Kiêu Trần nghe thấy giọng điệu dạy dỗ này thì trong mắt có chút bực bội, nhướng mi lên nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Tùy, cậu cứ đi nói với thầy đi.”

“?”

Tô Thiến Nhiên hoảng hốt, định nói chuyện thì đột nhiên có một bạn học đi tới, trong tay cầm một cái túi đưa cho Lục Kiêu Trần: “Anh Trần, ở cửa có một nữ sinh bảo tôi đưa cho cậu.”

Lục Kiêu Trần lập tức quay đầu, thấy Vân Nghê đứng ở cửa sau.

Cô gái mắt ngọc mày ngài, tóc đen xõa ngang vai, đôi mắt sóng nước nhìn anh, lộ ra chút bối rối.

Vân Nghê vừa mới ăn cơm ở căn tin xong liền tới tòa nhà dạy học của khối 12, muốn đưa áo khoác đồng phục cho anh.

Ai ngờ cô đi vào lớp 12A6 thì lại nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang nói chuyện với một nữ sinh, hình như là đang nói chuyện gì đó, cô ngượng ngùng đi vào, sợ quấy rầy bọn họ, cho nên đã nhờ bạn học khác mang áo khoác vào.

Vân Nghê đang định rời đi thì bắt gặp ánh mắt của anh, sau đó thấy anh đứng lên đi về phía cô.

Tô Thiến Nhiên ngồi ngây người tại chỗ.

Lục Kiêu Trần đi tới trước mặt Vân Nghê, chặn đường cô gái muốn đi, cúi xuống nhìn cô, giọng nói trầm thấp nhưng kiềm chế: “Vội vàng rời đi vậy sao?”

Anh đã đợi cô rất lâu.

Vân Nghê ngạc nhiên, nhẹ nhàng nhướng mi: “Hả? Không phải, em thấy anh đang có vẻ bận nên đi trước, áo khoác em để trong túi, đã giặt rồi.”

“Anh không bận.”

Dường như anh đang giải thích điều gì đó.

Vân Nghê ngơ ngác gật đầu, lại để ý tới vết thương trên mặt anh, quan tâm hỏi thăm: “Vết thương của anh sao rồi? Hôm nay anh thay băng chưa?”

“Chưa có đổi, ở trường không tiện lắm.”

Lục Kiêu Trần rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng nõn của cô phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của anh.

Vân Nghê dường như nghe ra được lời nói của anh có chút ẩn ý, không biết có phải không hay do mình nghĩ nhiều, ngay sau đó anh liền hỏi: “Em vội quay về lớp học sao?”

“Không…”

Khóe môi Lục Kiêu Trần hơi nhếch lên, giọng điệu lười biếng: “Đúng lúc anh cũng không có việc gì, vào ngồi đi.”

“?”

Không chờ Vân Nghê trả lời, Lục Kiêu Trần giơ tay giữ cái ót của cô, dẫn cô vào, Tô Thiến Nhiên ngồi tại chỗ thấy bọn họ đang đến gần, ánh mắt nhìn vào Vân Nghê mà cô ta chưa bao giờ gặp qua trước đây, nghẹn họng trân trối nhìn.

Cô gái này là ai?

Tại sao Lục Kiêu Trần lại dẫn cô vào lớp học???

Lục Kiêu Trần ngồi xuống, cầm cặp sách đặt sang ghế bên cạnh, để Vân Nghê ngồi xuống.

Sau đó, anh nhướng mi nhìn về phía Tô Thiến Nhiên, lạnh nhạt nói: “Cậu còn chuyện gì khác sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK