• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Lục Kiêu Trần lập tức chọc trúng nỗi lòng lớn nhất của Vân Nghê, khiến cô không khỏi cảm thấy choáng váng, gương mặt chợt đỏ bừng.

Vân Nghê mơ hồ lẩm bẩm, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Xong rồi, cuối cùng thì cô vẫn trốn không thoát…

Vân Nghê cúi đầu ngoan ngoãn đứng đấy, Lục Kiêu Trần đứng trước mặt cô, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ thì không khỏi cười nhẹ: “Sao em cứ hết lần này đến lần khác vừa nhìn thấy anh thì đã chạy trốn thế? Có phải là do không muốn nhìn thấy anh không?”

Vân Nghê vội vàng phủ nhận: “Không có…”

Ý cười trong ánh mắt anh ngày càng sâu hơn: “Vậy em căng thẳng cái gì? Sợ anh ăn thịt em à?”

Để cô chạy thoát nhiều ngày như vậy, còn chẳng phải để tìm được cơ hội bắt cô hay sao?

Vân Nghê xấu hổ giải thích… cô không phải đang căng thẳng mà là đang thẹn thùng.

Da mặt con gái mỏng, rất dễ đỏ mặt, mỗi lần nhìn thấy Lục Kiêu Trần thì nhịp tim của cô không chịu kiểm soát mà nhanh chóng đập liên hồi, đặc biệt kể từ khi Lục Kiêu Trần nói xong câu đó.

Bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu của Vân Nghê, nhẹ nhàng xoa mái tóc rồi hỏi cô một cách dịu dàng: “Em có đang vội về lớp không? Nếu không vội thì anh muốn nói chút chuyện với em, sẽ không khiến em khó chịu, được chứ?”

Anh không dùng thái độ cứng rắn hay ép buộc mà vẫn nhẹ nhàng dò hỏi ý muốn của cô, anh vẫn luôn dành cho cô sự tôn trọng nhất.

Vài giây sau, Vân Nghê gật đầu, nghĩ rằng chuyện này dù sớm hay muộn thì cô cũng phải đối mặt.

“Em không vội lắm, vẫn còn thời gian.”

Khóe môi Lục Kiêu Trần nhếch lên, lấy tay giữ phía sau gáy của cô, dẫn cô rời khỏi căn tin: “Chúng ta ra ngoài trường học đi.”

Vân Nghê đi theo bên cạnh anh, nhịp tim đập như nai con chạy loạn.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngửa đầu nhìn anh…

Chàng trai có xương mày tuyệt đẹp, môi mỏng mũi cao, đường quai hàm góc cạnh, khuôn mặt đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.

Vân Nghê không phải là người ham mê sắc đẹp, nhưng dáng vẻ của Lục Kiêu Trần vẫn khiến cô không thể nào không chú ý đến.

Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn xuống, thấy vậy thì cô vội vàng cúi đầu, chàng trai nhìn dáng vẻ căng thẳng như thế của cô thì bất lực mỉm cười: “Vân Nghê, nếu người khác nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của em lúc này, chắc sẽ cho rằng anh đã làm gì em đó.”

Vân Nghê: “...”

Anh định đưa cô đi ăn một chút gì đó để dời đi sự chú ý: “Em có muốn uống trà sữa không? Hay là em muốn ăn cái gì không?”

Vân Nghê nghe thấy anh hỏi có muốn uống trà sữa tại một cửa tiệm nào đó hay không thì lập tức gật đầu.

Năm phút sau, hai người đi tới cổng trường, bắt đầu đi về phía tiệm trà sữa, trên đường đi, Vân Nghê đi ngang qua một cửa hàng, quay đầu nhìn lại vào trong thì thấy ánh đèn bên trong có màu cam ấm áp, ngay cửa ra vào trưng bày rất nhiều loại bánh quy và kẹo ngọt khác nhau.

Đây là một cửa hàng kiểu mới, bên trong là một căn nhà bánh kẹo, bán đủ các loại kẹo từ khắp nơi trên thế giới.

Trái tim thiếu nữ của Vân Nghê lập tức được khơi dậy, nhưng xét đến Lục Kiêu Trần vẫn còn ở bên cạnh, cô lại do dự không bước vào.

Cuối cùng hai người đi vào tiệm trà sữa, bên trong có rất nhiều học sinh đang xếp hàng.

Vân Nghê đi đến xếp hàng, Lục Kiêu Trần nói ra ngoài gọi điện thoại.

Vài phút sau, chàng trai trở về, phía trước Vân Nghê còn có một người nên anh đi đến phía sau cô, Vân Nghê quay đầu nhìn anh, cho rằng anh cũng muốn gọi món gì đó: “Anh Kiêu Trần, anh muốn uống gì?”

“Anh không uống.”

Vân Nghê lộ vẻ nghi ngờ, quay đầu không nhìn anh nữa, tiếp đó đến lượt cô, cô gọi một ly soda chanh dây, nhân viên thu ngân vừa báo giá, Vân Nghê đang định lấy tiền mặt trong túi ra trả thì đã thấy Lục Kiêu Trần cầm điện thoại đưa đến trước người cô rồi quét mã.

“Ơ…”

Sau khi hiển thị thanh toán thành công, nhân viên thu ngân đưa biên lai cho Vân Nghê, tiếp đó không khỏi lén nhìn về phía Lục Kiêu Trần, vẻ mặt lộ rõ sự hâm mộ đối với người trẻ tuổi bây giờ.

Vân Nghê ngơ ngác, chưa kịp định thần thì cổ tay đã bị Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng nắm lấy: “Chúng ta đi thôi.”

Cô bị anh kéo đến một bên, tìm một chỗ trống ngồi xuống, Vân Nghê ngại ngùng nói: “Sao anh lại trả tiền giúp em…”

Anh lười nhác tựa lưng vào lưng ghế nơi cô đang ngồi: “Không có gì, chỉ là một ly trà sữa mà thôi.”

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Kiêu Trần, vết thương trên người của anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Đặc biệt là trên cánh tay và đầu gối, anh có thay băng đúng giờ không đấy?”

Cô vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ không muốn thay băng trước đây của anh.

“Anh thì có chuyện gì mà phải lo lắng? Anh còn muốn hỏi em câu này đó.”

“Em không sao, chỉ là bị trầy da một chút.” Cũng may bây giờ không phải mùa hè, quần áo cô mặc đều là quần dài, áo dài, nhờ đó miệng vết thương cũng có thể được che đi, nếu không thì cô cũng không dám mặc váy.

Anh cụp mi xuống, ánh mắt lập tức chú ý đến vết sẹo trên cằm của cô, dùng ngón tay sờ lên: “Vết thương đã kết vảy, như vậy thì sắp lành rồi.”

Vân Nghê cúi đầu che vết sẹo, cô không muốn để anh nhìn thấy.

“Em sao vậy?”

Bỗng nhiên Vân Nghê nghĩ đến câu nói “xấu xí” của anh trai, không biết tại sao, chỉ là cô không muốn để Lục Kiêu Trần nhìn thấy: “Nếu để lại sẹo thì sẽ rất xấu…”

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì cúi người nhìn vết sẹo trên cằm cô, rút ngón tay ra khỏi bàn tay đang ngăn lại của cô, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, anh nhỏ giọng mỉm cười: “Để anh nhìn xem bây giờ có phải trông em rất xấu hay không.”

Cô tức giận đến mức nghẹn ngào, làm bộ muốn đẩy anh ra, giọng nói mềm nhẹ giống như con mèo con đang làm nũng, chàng trai cười đến nỗi run cả bả vai, cuối cùng xoa đầu cô: “Chỉ đùa em một chút mà em đã xem là thật à? Thật sự thì không hề xấu một tí nào.”

“Anh nói vậy để an ủi em à…” Cô ấp úng nói nhỏ.

“Không phải an ủi, cho dù em có để lại sẹo thì ở trong mắt của anh, em vẫn vô cùng xinh đẹp.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh nhân của cô, giọng nói trầm thấp: “Em là cô gái xinh đẹp nhất.”

Vân Nghê nghe vậy, trái tim không khỏi đập bịch bịch.

Lời này của anh tựa như nước mật ong, ngọt ngào đến tận đáy lòng.

Lục Kiêu Trần kêu cô không được ăn đồ ăn cay nóng và nước tương trong khoảng thời gian này, chỉ nên ăn đồ ăn thanh đạm, những chuyện này Đỗ Cầm đã nói với Vân Nghê, sau đó anh hỏi: “Đợt kiểm tra giữa kỳ lần này em làm bài thế nào?”

Cô gật đầu, hơi nhướng mày nói: “Em thi được hạng mười lăm toàn khối đó.”

Lục Kiêu Trần cười: “Xuất sắc như vậy à?”

“Đúng là khá tốt, nhưng chưa đạt được mục tiêu mà em đề ra, em bị môn vật lý và toán học kéo điểm xuống, sau này em phải cố gắng tăng cường học thêm hai môn này mới được.” Vân Nghê quay đầu nhìn về phía anh, ngập ngừng nói: “Anh Kiêu Trần… Em nghe nói trong bài kiểm tra lần này, anh đã tiến bộ hơn trước rất nhiều?”

“Sao em biết chuyện này?”

“Có một lần em nghe được thầy Lý khen anh trước mặt các giáo viên khác, thầy ấy nói môn vật lý anh làm bài rất tốt, các môn học khác cũng có nhiều tiến bộ, em còn nghe anh trai của em nói rằng thứ hạng trong khối của anh đã vượt lên hơn một trăm hạng nữa.”

Lục Kiêu Trần di chuyển tầm mắt, nhìn thấy đôi mắt sáng như sao trời của cô thì không khỏi nhếch môi cười một cách đầy ẩn ý: “Ừ, do người nào đó có phương pháp thúc giục đúng đắn.”

Vân Nghê ngơ ngẩn: “Sao cơ…”

“Anh nghe được người nào đó nói rằng anh không nên lãng phí khoảng thời gian ba năm cấp ba mà không có chí tiến thủ, anh cảm thấy rất có đạo lý, anh đúng là nên chăm chỉ học tập.”

Vân Nghê bị anh trêu chọc khiến gương mặt trở nên đỏ bừng, cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Nhưng lúc ấy anh tức giận như vậy, sao anh có thể cảm thấy có lý được chứ…”

“Lúc ấy đúng là anh rất tức giận, chỉ là cuối cùng sau khi bình tĩnh lại, anh vẫn không muốn để em cảm thấy thất vọng về anh.”

Tuy rằng anh đã từng rất phản nghịch, muốn bất chấp tất cả tiếp tục như vậy, nhưng cứ nghĩ đến sự lo lắng và quan tâm mà cô đã dành cho anh thì cuối cùng anh vẫn không thể chịu đựng được việc bản thân trở thành dáng vẻ mà cô ghét nhất.

Vân Nghê nghe vậy, trong lòng ấm áp, lắc đầu: “Em không cảm thấy thất vọng…”

“Anh Kiêu Trần chưa bao giờ khiến em phải thất vọng.”

Cô biết có lẽ anh đã từng có một khoảng thời gian suy sút sa đọa, nhưng những chuyện đó đều đã là chuyện của quá khứ, Lục Kiêu Trần mà cô nhìn thấy bây giờ là người luôn mang lại cảm giác ấm áp cho người khác, anh vẫn luôn bảo vệ cô, điều này sẽ mãi không bị những chuyện khác thay đổi.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đáy lòng trở nên mềm mại.

Ngoại trừ cô ra, không còn có ai nói lời như vậy với anh.

Một lát sau, trà trái cây đã chuẩn bị xong, Vân Nghê cầm ly trà trái cây bước ra khỏi tiệm trà sữa.

Lục Kiêu Trần nhìn thời gian trên điện thoại, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi cô: “Em có muốn đến công viên phía trước đi dạo một chút không?”

Vân Nghê nhẹ nhàng lên tiếng.

Buổi chiều, ánh nắng còn vương vấn, bước vào công viên ven hồ phía trước, dọc theo bờ hồ, lá cây lác đác rơi xuống, bước chân giẫm lên, dẫn đến vang lên tiếng sàn sạt, tia sáng theo bóng cây nhẹ nhàng lay động, chiếu lên trên mặt hồ, tạo nên những làn sóng nước lấp lánh.

Vân Nghê đi bên cạnh Lục Kiêu Trần, một hồ nước xuân trong lòng dường như cũng theo làn gió lay động, nhẹ nhàng gợn sóng.

Nhịp tim của cô đập nhanh bất thường, trong đầu miên man suy nghĩ, không dám nói lời nào, chỉ có thể vùi đầu uống trà trái cây.

Cô cứ vùi đầu bước đi, một lúc lâu sau, cánh tay bỗng nhiên bị kéo lại, cùng lúc đó, giọng nói của Lục Kiêu Trần vang lên: “Đi bên này.”

Cô ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy hai người đang đi tới chỗ của một cây cầu hình vòm.

Hai người chậm rãi đi đến đỉnh cao nhất của cây cầu hình vòm, xung quanh đều không có ai, ánh mặt trời chiếu thẳng vào hai người họ.

Lục Kiêu Trần dừng lại, dựa người vào lan can của cây cầu hình vòm, ngước mắt nhìn về phía cô, mở miệng nói: “Nước uống có ngon không?”

“Ừm…”

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ vô cùng dè dặt của cô gái đang đứng trước mặt thì không khỏi lười nhác mỉm cười: “Bạn học nhỏ, em đang phạm lỗi gì à?”

“Hả?”

Ý cười của anh càng sâu, giọng nói lè nhè, trêu chọc cô: “Chúng ta chỉ nói chuyện một chút mà thôi, nhưng sao anh lại cảm giác em giống như học sinh tiểu học đang bị phạt đứng vậy?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“...”

Vân Nghê xấu hổ buồn bực: “Anh mới là học sinh tiểu học đó…”

“Cho dù anh là học sinh tiểu học thì cũng lớn hơn em hai lớp, nếu em nhìn thấy anh cũng phải kêu anh một tiếng đàn anh.”

Vân Nghê bị anh trêu ghẹo đến mức vừa tức giận vừa buồn cười, cô mím nhẹ môi, ra vẻ không muốn nói chuyện với anh.

Lục Kiêu Trần nghiêm túc nhìn cô, ánh nắng chiếu rọi xuống, mái tóc đen của cô gái trông giống như rong biển, vừa mềm mại vừa xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại, có chút ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp như mặt hồ lấp lánh, chóp mũi xinh xắn, môi đỏ mím nhẹ, trông vô cùng thuần khiết và trong sáng.

Vài giây sau, anh nhếch khóe môi: “Được rồi, tiếp theo chúng ta nên nói về chuyện ngày hôm ấy còn chưa nói xong.”

Vân Nghê bị gõ vào đầu, ngây ngốc nhìn về phía anh.

“Ngày hôm ấy anh mới kịp nói được một nửa thì bị cắt ngang, có phải mấy ngày nay em vì chuyện đó nên lại suy nghĩ lung tung rồi không? Nếu không phải thì sao em cứ nhìn thấy mặt anh thì lại bỏ chạy?”

Vân Nghê chột dạ không nói nên lời.

“Cho nên thay vì khiến em suy nghĩ lung tung thì chi bằng để anh nói rõ những lời này với em, đỡ phải mất công một ngày nào đó em lại hiểu lầm rằng anh ghét em.”

Lục Kiêu Trần mỉm cười, dùng ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngày hôm đó anh nói, người duy nhất khiến anh quan tâm và để ý chính là em… em có hiểu ý của những lời này không?”

Trong lúc nhất thời, nhịp tim của Vân Nghê đập nhanh như trống.

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô thì hơi nhướng mày, dịu dàng nói: “Nếu em nghe không hiểu, anh có thể nói rõ hơn.”

Nói rõ hơn…

Ngay sau đó, Lục Kiêu Trần đứng lên, rồi dừng lại ở trước mặt của cô, gằn từng chữ: “Vào tối hôm luyện tập thêm Taekwondo ngày hôm đó, anh nói với em rằng đừng xem anh như anh trai, anh đoán có khả năng em sẽ ngây ngốc, một chút cũng không cảm giác được, hoặc là em sẽ mơ hồ cảm nhận được lời ám chỉ của anh, nhưng em sẽ cảm thấy đó là không thể nào. Đêm đó ở phố ăn vặt, anh nói anh đã có người mình thích, có phải sau khi trở về em còn rất nghiêm túc suy nghĩ người anh thích sẽ là ai hay không?”

Tất cả tâm tư của cô đều bị anh đoán trúng, ngơ ngẩn nhìn về phía anh.

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của chàng trai dừng lại bên tai cô: “Không có người khác.”

“Chuyện anh có người mình thích thì ngoại trừ bản thân anh ra, cũng chỉ có một người liên quan đến chuyện này biết được.”

Vân Nghê nghe thấy lời này, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Lời nói này của anh còn chẳng phải là đang nói với cô rằng…

Anh thích cô ư?

Trái tim Vân Nghê đập thình thịch, trong lòng kinh ngạc như thể nhấc lên sóng to gió lớn, khiến cô cảm giác như có một sức nóng lan truyền từ trái tim đến tứ chi.

Lục Kiêu Trần cười: “Bây giờ em đã nghe hiểu chưa?”

Gương mặt Vân Nghê đỏ bừng như quả cà chua, không biết nên trả lời thế nào, ấp úng một hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Sao em lại thẹn thùng như vậy?”

Lục Kiêu Trần mỉm cười giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô đến một chỗ ngồi trên cây cầu vòm, sau đó anh kêu cô ngồi xuống, rồi cúi người đến trước mặt cô: “Cúi người như này mới có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của em.”

Vân Nghê đối diện với ánh mắt của anh, lông mi khẽ run, tựa như con bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Lục Kiêu Trần cảm thấy Vân Nghê giống như một đứa trẻ, cần được anh dỗ dành và chăm sóc: “Hôm nay anh nói với em chuyện này, cũng không có mục đích gì.”

Vân Nghê nghe anh hỏi: “Ở trong lòng em, có phải vẫn còn xem anh như anh trai của em không?”

“Vâng…”

Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy, anh chính là một người anh trai rất tốt…

“Dù sao thì anh cũng là bạn của Vân Phong, cho nên ban đầu việc em không đặt mối quan hệ của chúng ta trên một phương diện khác cũng rất bình thường.” Anh biết rằng sự ỷ lại và hảo cảm mà cô dành cho anh phần lớn đều giống như tình cảm dành cho người anh trai, tuy rằng trong tận đáy lòng của cô sẽ có một vị trí đặc biệt dành cho anh, nhưng bây giờ nó lại khác xa với loại tình cảm thích kia.

“Anh nói suy nghĩ của anh ra, chỉ đơn thuần là muốn em biết trước suy nghĩ của anh đối với em, bởi vì sang năm anh sẽ tốt nghiệp, anh sợ chờ đến tương lai, khi anh muốn nói cho em nghe thì em đã thích người khác, hoặc là mối quan hệ của chúng ta đã thay đổi, khiến anh không còn cơ hội để nói ra.”

“Anh biết em muốn chăm chỉ học tập, sẽ không yêu sớm, cho nên anh sẽ không yêu cầu bây giờ chúng ta phải ở bên nhau, cũng không yêu cầu em lập tức phải trả lời anh ngay, em không cần phải cảm thấy gánh nặng về mặt tâm lý, nhưng cũng đừng vội vàng từ chối anh.”

Vân Nghê không khỏi ngơ ngác, mấy ngày nay cô vẫn luôn không dám đối mặt với anh, chính là sợ anh sẽ tìm cô và yêu cầu một câu trả lời từ cô.

Nhưng cô không nghĩ tới, chuyện cô vẫn luôn băn khoăn thì anh đều đã suy xét hết tất cả.

Vân Nghê nghĩ đến cái gì đó, lo lắng nói: “Nhưng bây giờ anh học lớp 12, học tập là quan trọng nhất, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến học tập…”

Anh cười: “Em yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng.”

Có cô, anh chỉ cảm thấy bản thân càng có thêm động lực để học tập.

Môi Vân Nghê mấp máy, dáng vẻ muốn nói lại thôi, anh nhìn về phía cô nói: “Em muốn nói cái gì thì nói đi, bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói cho anh nghe.”

Vân Nghê đối diện với ánh mắt của anh, giọng nói mềm nhẹ: “Vậy anh đồng ý với em hãy cố gắng học tập thật tốt, đặt việc học ở vị trí hàng đầu, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực học tập trước nhé…”

“Được.”

“Còn nữa…”

“Hả?”

Cô nhỏ giọng nói: “Anh có thể đừng đi đến tiệm net nữa được không? Chờ thi đại học xong rồi chơi.”

Lục Kiêu Trần im lặng nhếch môi, đồng ý với cô: “Sau đó thì sao, em còn có yêu cầu gì đối với anh thì đều có thể nói ra hết.”

Vân Nghê nghe vậy, gương mặt ửng hồng, giải thích nói: “Không phải yêu cầu, là kiến nghị…”

Anh vừa hỏi như vậy, cô càng cảm giác bản thân dường như đang lấy tiêu chuẩn bạn trai để yêu cầu anh…

Ý cười của chàng trai càng sâu: “Ừm, em còn có kiến nghị gì không?”

“Còn có… Anh có thể bỏ hút thuốc lá được không? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe của cơ thể, lần trước ở tiệm net em đã phát hiện anh hút thuốc.”

“Được.”

Thật ra kể từ lần đó sau khi cô nói ra, anh cũng rất ít khi hút thuốc, nhưng cô gái nhỏ yêu cầu anh bỏ thuốc lá, anh vẫn bằng lòng, hơn nữa trên thực tế anh cũng không nghiện thuốc lá cho lắm.

Thấy anh đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Vân Nghê có chút khiếp sợ: “Sao anh không do dự chút nào thế?”

Anh giơ tay gãi cằm của cô, giọng điệu chiều chuộng nói: “Em đưa ra lời đề nghị, anh bằng lòng thay đổi, vậy thì vì sao lại phải do dự?”

“Còn có gì nữa không?” Anh hỏi.

Vân Nghê suy nghĩ một lúc, mềm giọng lẩm bẩm: “Những thứ khác… Về sau em lại bổ sung thêm.”

“Được.” Anh ngước mắt nhìn về phía cô: “Cho nên bây giờ em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện chờ sau khi em tốt nghiệp thì chúng ta lại nói tiếp.”

Vân Nghê mấp máy môi, nhẹ giọng mở miệng: “Nhưng em còn ba năm nữa mới tốt nghiệp…”

Lục Kiêu Trần mỉm cười: “Sợ sau này anh thay lòng đổi dạ sao? Hay là em cảm thấy anh sẽ không chờ em?”

“Thời gian ba năm, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi…”

Ai có thể đoán trước được ba năm sau Lục Kiêu Trần và cô sẽ thay đổi thành dáng vẻ như thế nào…

Lục Kiêu Trần im lặng vài giây, giọng điệu trầm ổn, mở miệng: “Sau một khoảng thời gian dài nhận ra bản thân thích em, thật ra anh đã cẩn thận suy xét về việc giữa chúng ta rốt cuộc có thích hợp với nhau hay không, nhưng bây giờ khi em đã nghe được những lời đó thì có nghĩa anh đã suy xét kỹ lưỡng hết tất cả, hơn nữa sẽ không bao giờ thay đổi.”

Bởi vì bản thân đã chứng kiến cuộc hôn nhân tan vỡ và tràn đầy đau khổ của ba mẹ, từ nhỏ đến lớn, Lục Kiêu Trần không ôm bất kỳ một hy vọng xa vời nào đối với tình cảm gia đình, huống chi là tình yêu, nhưng sự xuất hiện của Vân Nghê đã thay đổi tất cả, nó cũng khiến anh không còn rơi vào trong bóng tối nữa.

Cho nên anh dự định tỏ tình, chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ.

Anh giơ tay nhéo má của cô, nhỏ giọng mỉm cười: “Đừng sợ, ba năm anh vẫn chờ nổi, hơn nữa người anh chờ còn là em đó.”

Vân Nghê nghe vậy, trong lòng không khỏi xúc động, cảm giác cả người được bao bọc bởi sự ấm áp và rung động.

Rõ ràng đó chỉ là một câu hứa hẹn đơn giản, nhưng từ trong miệng của Lục Kiêu Trần nói ra lại khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn.

Cô nhớ lại lời anh từng nói: “Những điều anh đã đồng ý với em, anh vĩnh viễn đều sẽ làm được.”

Từ khi bắt đầu gặp được anh, Vân Nghê phát hiện cô có thể mãi mãi lựa chọn dựa dẫm vào anh.

Lục Kiêu Trần cúi người trước mặt cô, trong đáy mắt phản chiếu gương mặt của Vân Nghê: “Chúng ta có thời gian ba năm, anh có thể từ từ theo đuổi em, em cứ chậm rãi suy xét, chờ sau khi em thi đại học, lại lớn hơn một chút, đến lúc đó lại suy nghĩ có ở bên anh hay không, như vậy được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK