• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Phong nhìn anh, ánh mắt có chút giật mình.

Anh ấy dường như chưa bao giờ thấy Lục Kiêu Trần nghiêm túc như vậy.

Im lặng hồi lâu, anh ấy mới quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Hai người ở bên nhau thì ở bên nhau đi, mấu chốt là chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với tôi? Chủ yếu là bây giờ nghĩ lại trước giờ tôi không phát hiện ra, đúng là đồ ngu mà."

Lục Kiêu Trần cười nhẹ: “Đúng là có một chút.”

Sắc mặt Vân Phong tối sầm: "Cậu nói lại lần nữa?"

"Vấn đề của tôi là tôi không nên giấu cậu."

Lục Kiêu Trần nhỏ giọng giải thích với anh ấy: “Lúc còn học cấp ba tôi không nói cho cậu biết nguyên nhân đầu tiên là vì chuyện chưa được xác nhận, tôi cũng sợ nói ra sẽ khiến sự việc trở nên phức tạp, Vân Nghê sẽ xấu hổ. Ban đầu tôi muốn tìm cơ hội trong khoảng thời gian này sẽ nói cho cậu biết, ai ngờ đến hôm đó lại trùng hợp như vậy.”

Vân Phong hỏi anh: "Hôm đó cậu nói là do cậu không để Vân Nghê nói cho tôi biết chuyện này? Chắc là vì em gái tôi không dám nói ra phải không?"

Lục Kiêu Trần cười nói: "Cậu biết à?"

Anh ấy khịt mũi: "Tính cách em gái tôi như nào tôi còn không hiểu chắc? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra là em ấy cản cậu, chẳng lẽ cậu lại thực sự vô trách nhiệm như vậy sao?"

“Cô ấy không cố ý giấu cậu, là vì cô ấy thực sự quan tâm đến người anh trai là cậu, sợ cậu mắng em ấy.”

"Tôi thấy em ấy chỉ nghĩ cho người ngoài, đâu nhớ đến người nhà, còn có người anh trai này chắc?"

"Không sao, sau này hai bọn tôi sẽ hiếu kính với cậu."

"… Cút."

Cuối cùng, Vân Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Em gái tôi rất đơn thuần, từ nhỏ đã ngốc nghếch không có mắt nhìn, tôi chỉ sợ trong mối quan hệ tình cảm em ấy sẽ bị bắt nạt, nếu cậu không đối xử tốt với em ấy, khiến em ấy thương tâm, tôi mẹ nó nhất định sẽ chơi chết cậu."

Lục Kiêu Trần đối diện với ánh mắt của anh ấy, mỉm cười, ấm áp nói: "Anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ vô cùng yêu thương cô ấy."

Vân Phong nổi da gà: "... Cậu mẹ nó còn lớn hơn tôi một tháng, còn gọi tôi là anh?"

Lục Kiêu Trần khoan thai nói: "Theo vai vế quả thật tôi phải cậu là anh, anh vợ cũng được."

“…”

Vân Phong tức giận đến mức ném quả bóng trong tay qua: "Chưa đâu vào đâu cả, đừng nhận tôi làm họ hàng, tôi còn chưa hoàn toàn đồng ý đâu đấy."

Lục Kiêu Trần mỉm cười, cũng không tức giận: "Đừng vội, trước tiên cậu làm quen với mối quan hệ mới của bọn tôi đã."

“…”

Vân Phong cũng lười mắng anh, xoay người đi lên khán đài, Lục Kiêu Trần đi theo ngồi xuống trên khán đài.

Chàng trai ngẩng đầu uống vài ngụm nước, cuối cùng lấy điện thoại ra xem: “Nếu tâm trạng cậu tốt hơn rồi thì tôi có thể gọi Vân Nghê qua đây được không?”

"Cái gì?"

"Cô ấy biết tối nay tôi đến gặp cậu, nói muốn lát nữa sẽ đến gặp chúng ta. Cô ấy nói mấy ngày rồi cậu không để ý tới cô ấy, cô ấy đang buồn lắm đó."

Vân Phong hơi động lòng, vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi một chút nhưng miệng vẫn hừ khẽ: "Chắc là em ấy định đến xem tôi có đánh cậu không chứ gì."

“Vậy tôi gọi cô ấy tới nhé.”

"…Tùy cậu."

“Lát nữa cậu đừng hung dữ với cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ khóc.”

Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn anh ấy, cười như không cười: “Đến lúc đó thì là tôi muốn đánh cậu.”

“…”

Thần kinh.

Vài giây sau, Vân Phong nói: “Khi nào em ấy đến?”

“Chắc là khoảng mười phút.”

Thế là hai chàng trai ngồi trên khán đài nghỉ ngơi, một lúc sau, một cô gái cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa sân bóng rổ, mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà, khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành.

Vân Nghê thực sự đã lo lắng cả đêm, không biết Lục Kiêu Trần và anh trai cô nói chuyện với nhau thế nào rồi, liệu hai người bọn họ có thực sự náo loạn không.

Nhưng nhìn hai người ngồi cách nhau hai mét trên khán đài, cô cảm thấy bầu không khí không hề căng thẳng như cô tưởng tượng.

Vân Nghê nhấc bước chậm rãi đi về phía bọn họ, khi đến gần hơn, cô thấy mặt hai người đều không bị thương, trong lòng nhẹ nhõm, sau đó cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vân Phong hướng vào mình, cô vẫn hơi chột dạ, ngoan ngoãn bước đến gần anh ấy.

Sau khi dừng lại, cô cúi đầu chủ động nói: "Anh, em xin lỗi, anh đừng tức giận..."

Vân Phong nhướng mi, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, mấy giây sau, cuối cùng lạnh lùng nói: "Có mang theo giấy không? Anh lau mồ hôi một chút."

"Có mang, có mang..." Vân Nghê nhanh chóng lấy giấy gói trong túi ra đưa cho anh ấy.

Nhiều ngày như vậy, Vân Phong cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cô, Vân Nghê quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần, anh đang nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, cô vừa cong môi thì đã nhìn thấy Vân Phong ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, cô vội vàng cúi đầu thu ý cười lại, tiếp tục ngoan ngoãn.

Nhưng những biểu cảm nho nhỏ này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Vân Phong, anh ấy nhẹ nhàng cười lạnh: "Thiếu đòn."

Vân Nghê mím môi kéo cánh tay anh ấy: “Anh à, em bảo đảm sau này sẽ không giấu anh điều gì nữa. Lúc đầu em sợ anh sẽ tức giận, nhưng em nên biết giấu giếm anh còn khiến anh tức giận hơn.”

"Em còn biết anh sẽ tức giận à? Nhìn anh mờ mịt chẳng biết gì thú vị không?"

Vân Nghê điên cuồng lắc đầu: "Đâu có, em càng ngày càng cảm thấy áy náy đó..."

Vân Phong quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần: "Tôi mỗi ngày vất vả đi làm thêm, hai người thì hay rồi, giấu tôi lén yêu đương, thoải mái lắm nhỉ?"

"Anh, hay là anh cũng nhanh tìm bạn gái đi, thế thì anh cũng không phải cẩu độc thân nữa rồi."

"Cười nhạo anh độc thân à?"

Vân Nghê cười nói: "Không dám, không dám."

Vân Phong đứng dậy, giơ tay gõ nhẹ vào đầu cô, thản nhiên nói: “Anh vẫn chưa hoàn toàn hết giận đâu, em tự xem tiếp theo nên dỗ anh thế nào đi.”

“…”

Vân Phong đi xuống khán đài, Vân Nghê liếc nhìn Lục Kiêu Trần, anh đi tới trước mặt cô, vòng tay qua vai cô, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, cậu ta hết giận rồi."

Vân Nghê tò mò: “Làm sao anh làm được vậy?”

Lục Kiêu Trần cười không nói, Vân Phong ở phía trước quay đầu nhìn hai người đang kề tai thầm thì, vẻ mặt âm trầm: "Hai người tiếp tục yêu đương đi, hay là tôi đi nhé?"

Vân Nghê nhanh chóng chạy tới, mỉm cười rạng rỡ nắm lấy cánh tay anh ấy.

Thế là ba người cùng nhau bước ra khỏi công viên, Vân Nghê đi ở giữa, hai chàng trai một trái một phải, chiều cao ba người tạo thành chữ tạo thành chữ “lõm (凹)”.

Ba người không nói gì, Vân Nghê liếc nhìn Lục Kiêu Trần, sau đó lòng bàn tay phải của cô bị anh mở ra nắm lấy, đây là lần đầu tiên cô nắm tay anh ở bên cạnh Vân Phong, tai cô đỏ lên, có chút thẹn thùng.

Vân Phong liếc qua thì nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trợn mắt.

Đi tới cửa công viên, Lục Kiêu Trần nói: “Đằng trước có quán ăn vặt, đi ăn khuya nhé?”

"Được ạ." Vân Nghê quay lại nhìn Vân Phong: "Anh ơi, anh đói không? Em thấy bữa tối nay anh ăn không nhiều lắm."

Vân Phong lúc này quả thực rất đói bụng: "Sao cũng được."

Vân Nghê vui vẻ đồng ý: “Vậy thì đi thôi.”

Ba người đi đến phố ăn vặt, Vân Nghê cảm thấy tâm trạng tốt hơn nên ăn cũng ngon miệng hơn: "Lát nữa em muốn ăn sushi và gà xiên, còn có trà sữa nữa!"

Lục Kiêu Trần đáp: "Được, em còn muốn ăn cái gì nữa không?"

"Không biết có mì lạnh nướng không, em cũng muốn ăn mì lạnh nướng!"

"Được."

Vân Phong ở bên cạnh nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, hơi nhếch khóe miệng, cố ý độc địa nói hai câu: “Buổi tối ăn nhiều như vậy, sau này ăn giống như heo là không ai cần đâu."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vân Nghê tức giận trừng mắt nhìn anh ấy: “Em không phải heo…”

Lục Kiêu Trần nhướng mày xoa đầu cô, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ, giọng điệu cưng chiều: "Không sao đâu, em muốn ăn gì cũng được, anh cần."

Vân Nghê ngượng ngùng cười.

Nhìn thấy hai người không chút kiêng dè thể hiện tình cảm, Vân Phong: "..." Mẹ kiếp.

Bây giờ hai người họ đã quang minh chính đại thế rồi à?

Ba người đi về phía trước, cuối cùng đi ngang qua một quầy bán đồ ăn, ngoài cửa có tấm biển ghi "Tôm hùm đất, cá nướng và xiên que chiên", có rất nhiều thực khách đang ngồi ngoài trời ăn khuya, đêm hè vô cùng náo nhiệt.

Vân Nghê đã lâu không ăn tôm hùm đất, đột nhiên đổi giọng nói muốn ăn tôm hùm đất, Lục Kiêu Trần tất nhiên là thuận theo cô, sau đó Vân Nghê quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Vân Phong: "Anh, chúng ta ăn tôm hùm đất được không?"

Vân Phong dời tầm mắt: "Tùy em, dù sao anh cũng không ăn."

Vân Nghê biết anh đồng ý nên ba người bước vào tiệm, vì thời tiết quá nóng nên ba người đi bộ đến cửa hàng và tìm một phòng có điều hòa ngồi xuống, mặc dù Vân Phong không ăn nhưng Vân Nghê vẫn gọi phần ăn cho ba người.

Sau khi gọi món, người phục vụ bưng một tô nước sôi lớn lên, Lục Kiêu Trần giúp Vân Nghê tráng bát đũa.

Vân Phong cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế, đặt hai tay lên bàn xoay đũa, nhìn thấy Lục Kiêu Trần tráng bát đĩa và đũa cho cô, ánh mắt trợn ngược.

Vân Phong nhìn anh, hất cằm, dùng ánh mắt chỉ vào bát đũa, không nói gì.

Lục Kiêu Trần nhếch miệng: "Không phải cậu không ăn à?"

“…”

"Tráng trước không được à?"

Vân Nghê mỉm cười, đưa bát đũa cho Vân Phong, anh ấy trẻ con hừ khẽ một tiếng, vô cùng khó chịu.

Sau khi tráng bát đũa xong, Lục Kiêu Trần hỏi Vân Nghê muốn uống gì, cô nói muốn uống trà sữa, Lục Kiêu Trần nhắc đến vừa nhìn thấy một quán trà mở cạnh quầy bán đồ ăn.

"Vậy em muốn uống sữa đậu nành Jade Kirin! Không đường không đá được không?"

Cô gái ôm mặt cười đáng yêu với anh, Lục Kiêu Trần nhéo mặt cô nói: "Được."

Anh đứng dậy, sau đó mỉm cười nhìn Vân Phong: "Anh, anh muốn uống gì?"

“…”

Chết tiệt, bị điên à!

Vân Phong xua tay ý bảo anh cút nhanh lên, sau khi Lục Kiêu Trần rời khỏi phòng, Vân Phong quay đầu nhìn em gái ngốc nghếch của mình, lười biếng cười lạnh một tiếng: "Em lại có thể sai khiến được Lục Kiêu Trần."

Vân Phong và Lục Kiêu Trần cùng nhau lớn lên, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Lục Kiêu Trần nghe lời người khác, giúp người khác mua đồ, trước kia anh là thiếu gia luôn được người khác hầu hạ.

Nghe vậy, Vân Nghê sửng sốt một chút, sau đó lúm đồng tiền lập tức hiện lên: "Anh Kiêu Trần rất tốt với em."

Vân Phong nhớ lại thời cấp ba, dường như Vân Nghê và Lục Kiêu Trần ngay từ đầu đã có mối quan hệ rất tốt, khi đó anh ấy cảm thấy Lục Kiêu Trần lạnh lùng với những cô gái khác, nhưng lại khá tốt với em gái mình.

"Cậu ta tốt với em như thế nào?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi.

Vân Nghê lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện: “Ví dụ như khi em mới vào trường trung học số 1 anh ấy đã rất săn sóc em. Anh ấy đã cứu em khi em bị nhốt trong phòng thiết bị, còn mua thuốc cảm cho em, còn chuyến leo núi đó nữa, khi em buồn bã không vui, anh ấy sẽ an ủi em, mua cho em rất nhiều đồ ăn ngon và thường xuyên dẫn em đi chơi…”

Vân Phong nhếch khóe môi: "Đúng rồi, cậu ta còn tỏ tình lúc em học lớp 10 nữa."

Vân Nghê:?

Cô ghé vào mặt bàn, sợ hãi cúi mặt xuống đất: “Sao anh biết…”

"Em cho rằng Lục Kiêu Trần không cần chủ động giải thích với anh sao? Hai người nhịn ba năm, cũng giấu anh ba năm rồi, không dễ dàng gì nhỉ?"

“…”

"Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau rồi, người anh trai như anh cũng chẳng có gì quan trọng."

Vân Nghê nghe vậy lại cảm thấy áy náy, chóp mũi đau nhức: "Không phải đâu, trong lòng em anh đương nhiên là quan trọng nhất..."

"Thôi đi, dù sao em gái sớm muộn gì cũng là của nhà người khác, anh trai chẳng là cái gì cả, sớm đã bị vứt bỏ rồi."

Cô cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh, em chỉ sợ anh tức giận nên mới không nói… Nhưng anh Kiêu Trần thực sự rất tốt với em, em rất thích anh ấy, rõ ràng anh ấy có thể ở bên một cô gái tốt hơn nhưng anh ấy vẫn đợi em hai năm, em thật sự rất muốn ở bên anh ấy…”

Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt đau khổ sắp rơi nước mắt của cô thì cau mày: "Em khóc cái gì? Anh ép hai người chia tay à?"

"Hức…"

Vân Nghê bị anh nói như vậy ngược lại bị kích thích đến rơi nước mắt, những cảm xúc phức tạp tích tụ nhiều ngày lúc này bộc phát một cách khó hiểu.

Vân Phong nhìn thấy cô càng khóc càng hăng, lửa giận trong lòng đột nhiên biến mất, anh từ nhỏ sợ nhất chính là đôi mắt đỏ hoe của em gái, vừa như vậy anh ấy đành bất lực.

Vân Phong lập tức quên đi tất cả, nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy, nghiêng người tới giúp cô lau nước mắt, vừa tức giận vừa buồn cười: “Không phải chứ, sao em còn oan ức như vậy?”

Cô cúi đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy cảnh này, Vân Phong bất lực thở dài: "Được rồi, đừng khóc, em biết em khóc thì anh cũng không làm gì được em, đúng không?"

Vân Phong vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.

Lục Kiêu Trần đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lông mày chợt nhíu lại.

"Cậu đã làm gì cô ấy vậy?"

Vân Phong đối diện với ánh mắt u ám của anh, nhận ra anh đã hiểu lầm, có chút hết đường chối cãi: "Không phải, không liên quan gì đến tôi mà! Tôi không hề hung dữ với em ấy được không hả... Em ấy vì cậu nên mới khóc đấy."

"Gì cơ?"

“Vừa rồi tôi chỉ trêu em ấy thôi, ai ngờ em ấy lại coi là thật, vừa khóc vừa nói mấy câu gì mà “Em chỉ thích Lục Kiêu Trần”, “Em thật sự rất muốn ở bên anh ấy”, cậu không thấy đâu, đó gọi là quyết tâm một lòng đấy.”

“…”

Vân Nghê bất ngờ bị miêu tả như vậy, xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ.

Lục Kiêu Trần nghe vậy, nhếch miệng cười nhẹ, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, mỉm cười dỗ dành cô: "Không sao, đừng khóc, anh biết em rất thích anh."

“…”

Lục Kiêu Trần cắm ống hút vào đồ uống rồi đưa lên miệng cô: “Trà sữa vừa mua về đấy, em nếm thử xem.”

Cô cúi đầu hút, được anh dỗ mà dần bình tĩnh lại.

Lục Kiêu Trần ngước mắt nhìn về phía Vân Phong, cuối cùng Vân Phong ngồi thẳng dậy, giơ tay xoa đầu Vân Nghê nói: "Được rồi, anh không tức giận nữa, chuyện này tới đây thôi, sau này không được như vậy nữa, nghe thấy chưa hả?"

Vân Nghê ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy sau này anh không được phép chiến tranh lạnh với em nữa…”

Mấy ngày nay anh ấy đều không để ý tới cô.

Vân Phong cười nhạo nói: "Được, còn có lần sau anh sẽ trực tiếp đánh em."

Vân Nghê không vui nhìn anh ấy, Lục Kiêu Trần cười nói: "Không sao, sau này anh giúp em đánh trả."

"Lục Kiêu Trần, cậu bây giờ hoàn toàn thiên vị em gái tôi rồi phải không?"

"Không lẽ tôi lại thiên vị cậu?"

Vân Phong tức giận trừng mắt, cảm thấy sau này trước mặt hai người họ anh nhất định chính là người có địa vị thấp nhất.

Một lúc sau, người phục vụ bưng tôm hùm đất cay và thịt nướng vào phòng, đề tài này hoàn toàn kết thúc.

Vân Nghê thích ăn tôm hùm đất nên nhanh chóng đeo găng tay vào, nhưng vừa cầm tôm lên, cô đã bị bỏng đến mức lập tức rút tay lại.

"Anh bóc vỏ cho em, em ăn cái khác trước đi." Lục Kiêu Trần nói.

Lục Kiêu Trần cũng không sợ bị bỏng, chậm rãi bóc tôm, tôm chất càng ngày càng cao trong bát của cô, Vân Phong đeo găng tay tự ăn nhưng thỉnh thoảng cũng ném vài con đã bóc vỏ vào bát của Vân Nghê.

Cứ như vậy, có anh trai và bạn trai thay nhau chăm sóc, Vân Nghê ăn uống rất thoải mái, tâm trạng hoàn toàn được cải thiện, cô trở lại với vẻ dễ thương và hoạt bát thường ngày.

Bốn cân tôm hùm đất và các món nướng khác đã trôi vào dạ dày của họ, cuối cùng cả ba người cũng đã ăn no nê.

Vân Phong vốn muốn đi tính tiền nhưng Lục Kiêu Trần đã đi trước một bước mà thanh toán luôn rồi, Vân Phong định nói không cần nhưng Lục Kiêu Trần nói không sao, cứ coi như lời xin lỗi đi.

“Cậu giấm giếm lâu như vậy mà chỉ bù đắp bằng một bữa tôm hùm đất?”

Vẻ mặt Lục Kiêu Trần nhàn nhã: “Không sao, sau này sẽ bồi thường dần.”

-

Bên ngoài cửa hàng, Vân Nghê đứng ở cửa chờ, một lúc sau, cô nhìn thấy Vân Phong và Lục Kiêu Trần đi ra.

Khi hai người đi tới trước mặt, Vân Nghê hỏi: "Vậy chúng ta về nhà chưa?"

"Cũng đến giờ về rồi."

Lục Kiêu Trần nắm lấy tay cô, nói: "Anh đưa em về."

Vân Phong không nói nên lời: "Cũng chẳng chung đường, đưa cái gì mà đưa?"

Lục Kiêu Trần cười không nói gì, dẫn Vân Nghê đi về phía trước.

Ba người đi bộ đến bến xe buýt bắt xe, mười lăm phút sau, xe đến trạm, sau khi xuống xe, bọn họ đi ngang qua một siêu thị tiện lợi nhỏ, Vân Phong nói anh ấy có chút khát nước, thế là ba người liền đi vào.

Vân Phong đi mua nước, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần lại tùy ý dạo trong siêu thị.

Khi đi đến khu bán đồ ăn nhẹ, Vân Nghê cúi đầu xuống, chợt thấy dây giày của mình bị lỏng.

"Đợi một chút…"

Cô ngồi xổm xuống buộc dây giày, vừa thắt xong, cô chợt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy dưới gầm kệ có một con gián.

Thứ cô sợ nhất từ ​​khi còn nhỏ là gián, vì gián ở miền Nam có thể bay và tương đối lớn, cô sợ hãi hét lên, vội đứng dậy, vô tình đập đầu vào kệ, loạng choạng lùi lại rồi bị kéo lại trong vòng tay Lục Kiêu Trần.

Lục Kiêu Trần giơ tay ôm lấy sau đầu cô xoa xoa: "Em không sao chứ?"

Anh nhìn xuống thấy vẻ mặt lo lắng của cô: "Sao vậy?"

Cô che mắt chỉ xuống đất: “Có gián…”

Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn qua, dùng chân đẩy đẩy, phát hiện nó không nhúc nhích nữa: “Không sao đâu, nó chết rồi.”

Anh kéo cô sang bên kia kệ, Vân Nghê chậm rãi mở mắt ra, Lục Kiêu Trần cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: "Sao em lại nhát gan như vậy chứ?"

"Em ghét gián..."

"Không sao rồi."

Lục Kiêu Trần dẫn cô đi mua đồ ăn vặt cô yêu thích, Vân Nghê quên luôn câu chuyện con gián vừa rồi, vui vẻ lựa chọn, cuối cùng cô muốn mua que cay, nhưng Lục Kiêu Trần từ chối: “Ăn thứ này không tốt cho sức khỏe.”

“Em chỉ ăn một gói thôi.”

"Không được."

Vân Nghê giơ tay kéo tay áo anh, bước tới hôn lên cằm anh, nũng nịu nói với anh: “Xin anh đấy.”

Lục Kiêu Trần cúi người tới gần cô, thản nhiên nói: "Thể hiện thành ý chút nào."

Gò má Vân Nghê đỏ bừng, sau đó cô hôn lên môi anh: "Được chưa..."

Lục Kiêu Trần cong môi giúp cô lấy que cay, quay người lại thì thấy Vân Phong đứng trước kệ cách đó hai mét, lặng lẽ nhìn bọn họ, vẻ mặt vi diệu khó diễn tả.

Lục Kiêu Trần bắt gặp ánh mắt của anh ấy, cũng không che giấu, mỉm cười hỏi: "Có gì kì lạ sao, chưa nhìn thấy người ta yêu nhau bao giờ hả?"

Vân Phong: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK