Bên ngoài thời tiết quá nóng, thật ra mọi người không muốn ra ngoài lắm, trong căn hộ Lục Kiêu Trần cái gì cũng có, chơi trò gì cũng thuận tiện, anh cũng không có ý kiến gì với việc này, dù sao chi phí vui chơi giải trí đối với anh mà nói cũng chỉ là tiền lẻ mà thôi.
Hơn chín giờ sáng, Vân Nghê đi theo Vân Phong đến Sơn Hải Ngự An Thành.
Hai người ấn chuông cửa, vài giây sau, cửa được mở ra.
Lục Kiêu Trần đứng phía sau cửa.
Anh mặc áo T shirt màu đen, mái tóc đen nhánh ướt sũng vẫn còn nhỏ nước trên cái khăn anh vắt trên vai.
Vân Nghê nâng mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Vân Nghê nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt của anh, chúng như đang tỏa sáng vậy.
“Chào buổi sáng.”
Vân Phong và Lục Kiêu Trần chào hỏi nhau, người sau nghiêng người đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Hai người đi vào, Vân Phong mang dép lê vô, nhìn Lục Kiêu Trần, thuận miệng hỏi: “Cậu vừa gội đầu à?”
Lục Kiêu Trần bình thản trả lời: “Mới vừa tập thể dục xong.”
Trong căn hộ có phòng tập thể dục, về cơ bản mỗi ngày anh đều rèn luyện cơ thể.
Sau khi đổi giày xong, hai người đi vào trong, Vân Phong: “Chúng tôi là người đến sớm nhất à?”
“Bọn họ sắp đến rồi.”
Vân Nghê hỏi: “Hôm nay có ai vậy ạ?”
“Chu Phi Trì, Giả Phi còn có Phan Học, với mấy người khác nữa mà em không quen.”
Vân Nghê gật đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi đến bên cạnh cô, anh mới nhỏ giọng nói: “Hai người ngồi đi, tôi vào phòng bếp mang trái cây ra.”
Vân Phong cà lơ phất phơ ngồi xuống sô pha: “Chu đáo quá vậy, còn có trái cây nữa chứ.”
Trái tim Vân Nghê khẽ rung động, nâng mắt nhìn Lục Kiêu Trần, anh rũ mi đối diện với ánh mắt của Vân Nghê, khóe môi khẽ cong: “Chắc là sẽ có người thích ăn.”
Vân Nghê dời mắt, hai má đỏ ửng cả lên.
Cô nhớ tối hôm qua, qua điện thoại Lục Kiêu Trần hỏi cô hôm nay có đặc biệt muốn ăn gì không, Vân Nghê thuận miệng nói muốn ăn dưa hấu và vải, Lục Kiêu Trần nói ngày mai anh sẽ mua cho cô.
Bằng không đổi lại nếu là bình thường anh mới lười chuẩn bị mấy thứ đó.
Lục Kiêu Trần đi vào phòng bếp, Vân Nghê ở phòng khách đợi một lúc, thấy Vân Phong đang chơi di động, cô giả vờ tùy ý nói: “Em cũng vào phòng bếp xem xem.”
Cô đứng dậy rời khỏi phòng khách, biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của Vân Phong, sau đó đi đến phòng bếp, cô thấy Lục Kiêu Trần đang đứng trước bàn cắt dưa hấu, cô khẽ cười khiến hai lúm đồng tiền xuất hiện trên má, sau đó đi về phía anh.
Lục Kiêu Trần nâng mắt nhìn cô.
Cô gái đi đến bên cạnh anh, nhìn thấy đĩa trái cây đã được xếp gọn nằm trên bàn, hơi bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Anh lại mua dưa hấu và vải thật à?”
“Không phải em nói em muốn ăn sao?”
Lục Kiêu Trần mang bao tay, cầm một miếng dưa hấu đút cho cô ăn: “Ngọt không?”
Cô cười gật đầu: “Không có hạt, quá hoàn hảo.”
Nhìn anh tiếp tục cắt, cô thèm ăn liếm môi, nhẹ giọng nói: “Em muốn ăn thêm miếng nữa.”
Lục Kiêu Trần cố ý cắt một miếng dưa hấu khá lớn đút vào miệng vào cô, Vân Nghê bất mãn phát ra tiếng nghẹn ngào, nhăn mày lại cố gắng nhai, hai má đầy đến nỗi phồng lên, muốn mắng anh nhưng không thể mở miệng được.
Anh nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, khẽ cười ra tiếng, sau một lúc lâu Vân Nghê cuối cùng cũng nuốt được miếng dưa hấu, giận dỗi trừng anh, ngây thơ nói: “Không thèm ở bên anh nữa…”
Lục Kiêu Trần nở nụ cười, giọng nói trầm thấp: “Em không muốn ở bên anh vậy muốn ở bên ai?”
Vân Nghê không muốn trả lời anh, cúi đầu lột quả vải, bỗng nhiên cô cảm nhận được cơ thể của anh kề sát vào sau lưng cô, mang theo mùi hương mát lạnh của gỗ thông, giam cô vào giữa lòng ngực anh và cái bàn, tiếp tục cắt dưa hấu.
Vân Nghê hoảng sợ, nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng bếp, sợ Vân Phong đột nhiên đi vào.
Bên tai cô thoáng chốc đỏ bừng cả lên, ngây ngẩn cả người, khẽ đẩy anh: “Đợi chút nữa, chút nữa anh trai em vào đây…”
Lục Kiêu Trần vẫn không buông tay, cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, giọng anh rất trầm: “Có nhớ anh không?”
Bởi vì từ lần trước, sau khi cô đến thành phố Lạc Thông tìm anh thì đã hơn hai tuần rồi họ không gặp nhau, chạng vạng ngày hôm qua tuy cô nói đến sân bay đón anh, nhưng có Vân Phong ở đó, họ vẫn không có cơ hội ở cạnh nhau.
Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nhớ.”
Vài giây sau, giọng nói dịu dàng, trầm thấp của Lục Kiêu Trần lại vang lên: “Ừ, anh cũng rất nhớ em.”
Vân Nghê cảm thấy cả lỗ tai cô đều tê dại hết rồi.
Lục Kiêu Trần cười khẽ: “Tai em lại đỏ rồi.”
“…”
Vân Nghê lại đẩy anh ra, nhanh chóng trốn khỏi lòng ngực của anh: “Em ra phòng khách trước đây.”
Lục Kiêu Trần mỉm cười nhìn cô: “Em cứ thế mà đi ra, em chắc chắn anh trai em sẽ không suy nghĩ lung tung gì chứ?”
“…”
Cô giả vờ nghiêm túc trừng anh: “”Em đi ra sẽ nói cho anh trai em biết anh bắt nạt em, ngày hôm qua anh em nói rồi, nếu tóm được tên nào có ý đồ với em, anh ấy chắc chắn sẽ tẩn tên đó một trận.”
Anh cong môi, lại hỏi lại: “Em nỡ sao?”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Em tất nhiên là nỡ rồi.”
“Vậy thì, hiện giờ anh phải chủ động đi thừa nhận với cậu ta.”
Anh giả bộ muốn đi ra ngoài, Vân Nghê lập tức giữ chặt tay áo anh, luống cuống: “Không được!”
Lục Kiêu Trần khẽ cười ra tiếng: “Không phải là nói nỡ sao?”
Vân Nghê nũng nịu kiêu ngạo ngoảnh mặt sang một bên, lẩm bẩm nói: “Dù sao anh em sớm muộn gì cũng biết, anh sớm hay muộn gì cũng bị đánh, anh đừng hòng trốn được.”
Anh nhìn cô, bình tĩnh cong môi: “Không sao, lúc muốn theo đuổi em anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.”
Vân Nghê vừa muốn nói thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, là Vân Phong đi tới.
Anh ấy vừa cầm di động, vừa đi vào nhìn hai người bọn họ, hơi nghi ngờ hỏi: “Hai người làm gì mà ở trong phòng bếp lâu vậy?”
Vân Nghê hơi giật mình, sau đó cô chợt nghe Lục Kiêu Trần bình tĩnh giải thích: “Không biết dưa hấu có tươi hay không nên nhờ cô ấy nếm thử, thuận tiện nói vài chuyện về Lạc Đại.”
Vân Phong không nghĩ nhiều, dùng cây tăm xiên một miếng dưa hấu ăn thử, gật gật đầu: “Rất tươi, ngọt.”
Lục Kiêu Trần nhìn Vân Nghê: “Em bưng dưa hấu ra trước đi.”
“Được…”
Vân Phong và Vân Nghê đi vào phòng khách, vừa lúc lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Vân Nghê đi đến mở cửa đã thấy mấy người Chu Phi Trì và Giả Phi, tổng cộng có tám chàng trai.
Vân Nghê chào hỏi bọn họ, lúc bọn họ nhìn thấy cô, vô cùng vui mừng nói: “Em gái, đã lâu không gặp nha!”
“Chúc mừng em, đã được giải phóng khỏi kỳ thi tuyển sinh!”
Cô mỉm cười, sau đó mấy chàng trai đi vào phòng khách, Lục Kiêu Trần cũng bưng đĩa dưa hấu và quả vải đi ra, mấy chàng trai gặp nhau vẫn cười đùa trêu ghẹo nhau như trước, Vân Nghê nhìn bọn họ, đột nhiên lúc đó cảm giác như quay về thời điểm khối 10 lúc vừa quen biết họ.
Vân Nghê cảm thấy bản thân thật may mắn khi quen biết những người bạn này của anh trai mình, không chỉ là vì cô gặp được Lục Kiêu Trần, mà còn là vì tình bạn của bọn họ làm người ta cảm thấy thật sự thoải mái, mấy anh trai này cũng đối xử với cô rất tốt.
Trò chuyện một lúc, mấy người họ nói muốn chơi trò chơi điện tử, Chu Phi Trì không muốn chơi, bỗng nhiên nói: “Hay là chơi cờ Phi Hành đi? Lục Kiêu Trần cậu lấy tấm thảm cờ Phi Hành tôi để ở nhà cậu ra đi.”
Vân Phong cười: “Chu Phi Trì, cậu đã là sinh viên năm hai rồi mà còn ngây thơ như vậy à, không thấy mắc cỡ à?”
“Đó là do cậu chơi không lại tôi chứ gì?”
“Thúi lắm, đợt nghỉ đông là ai tung cả năm phút cũng không tung được sáu điểm? Tôi đã đến đích rồi, cậu cũng chưa xuất phát được nữa.”
Chu Phi Trì tức giận nở nụ cười: “Hôm nay chắc chắn tôi sẽ không kém như vậy nữa, cậu chơi hay không đây?”
“Chơi chứ!”
Vân Nghê nhìn hai người họ nói chuyện ngây thơ như thế, rốt cuộc cũng hiểu được câu nói “Đàn ông đến chết cũng là thiếu niên” nghĩa là gì.
Vân Phong hỏi Vân Nghê muốn chơi hay không, Vân Nghê cảm thấy đây là hoạt động duy nhất cô có thể tham gia, cho nên gật đầu như giã tỏi, Lục Kiêu Trần thấy cô gái nhỏ muốn chơi như thế thì nhanh chóng quay người đi đến phòng lấy đồ.
Mấy chàng trai khác thì đi đến phòng trò chơi, sau khi Lục Kiêu Trần lấy thảm cờ Phi Hành ra thì trải nó lên sàn phòng khách.
Thảm cờ Phi Hành rất lớn, kích thước 3x3 mét, Vân Nghê, Vân Phong và Chu Phi Trì mỗi người chiếm một góc, Chu Phi Trì nói: “Còn thiếu một người nữa?”
Lục Kiêu Trần lạnh nhạt mở miệng: “Tôi cũng chơi.”
Vân Phong ngạc nhiên: “Không phải cậu chưa bao giờ chơi chung với chúng tôi sao?”
“Rảnh rỗi, đang cảm thấy chán.”
Tình huống này, ngoại trừ Vân phong, tất cả mọi người đều biết nguyên nhân thật sự là gì.
Lục Kiêu Trần lại đi lấy một túi lớn đồ ăn vặt lại đây, ngồi vào chỗ trống trên thảm: “Các cậu tự lấy đi.”
Chu Phi Trì và Vân Phong nhìn vào cái túi to đó, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ: “Cậu mua toàn thứ gì vậy? Gì mà dâu tây sấy khô, thạch jelly, bánh quy kem, còn có cả kẹo sữa thỏ trắng nữa…???”
Vân Nghê hơi chột dạ.
… Bởi vì những thứ này đều là thứ cô thích ăn.
Lục Kiêu Trần: “Tôi mua đại thôi.”
Hai người:?
Lục Kiêu Trần ngước mắt bình tĩnh nhìn bọn họ: “Không ăn thì để lại.”
“…”
Cuối cùng hai người chọn khoai tây chiên, Chu Phi Trì nhìn thấy Vân Nghê vui vẻ lấy một túi kẹo dẻo thì đã lập tức đoán được, anh ấy ho khẽ vài tiếng, kiềm chế ý cười nơi khóe môi: “Này, Vân Nghê…”
“Dạ?”
“Anh nghe anh trai em nói, em đăng ký vào Lạc Đại?” Anh ấy mỉm cười nhìn Lục Kiêu Trần, giọng điệu đầy ẩn ý nói: “Vậy không phải là học chung trường với Lục Kiêu Trần sao?”
Vân Nghê giật mình, tỏ vẻ tự nhiên giải thích: “Vì khoa phát thanh của Lạc Đại rất tốt, thế nên em đã đăng ký…”
“Thế à, Vân Phong, vậy cậu không cần lo lắng rồi, về sau Vân Nghê ở Lạc Đại, Lục Kiêu Trần có thể hỗ trợ giúp đỡ Vân Nghê rồi, đúng không?” Chu Phi Trì cười.
Vân Nghê nghe thấy thế, cả trái tim như đang treo lên, chỉ thấy Vân Phong gật đầu, sự chú ý của anh ấy còn đang đặt trên thảm cờ Phi Hành: “Đúng vậy, tôi cũng coi như yên tâm, hơn nữa tôi cách Lạc Đại cũng khá gần, sau này cũng dễ dàng gặp nhau.”
Chu Phi Trì cười không ngớt, khiến Vân Phong mơ hồ: “Cậu cười cái gì?”
Chu Phi Trì nhìn Vân Nghê và Lục Kiêu Trần, buông tiếng thở dài lắc đầu: “Không không không.”
Sau đó, mỗi người bọn họ ngồi xuống mỗi góc của tấm thảm, do hôm nay Vân Nghê mặc váy ngắn nên nếu ngồi xuống rất dễ hớ hênh, cuối cùng đành phải ngồi quỳ.
Chơi kéo búa bao, cuối cùng Vân Phong là người tung xúc xắc trước, tiếp đó theo chiều kim đồng hồ là Lục Kiêu Trần, Chu Phi Trì và Vân Nghê.
Quy tắc của cờ Phi Hành là phải tung được sáu điểm, sau đó quân cờ mới có thể đứng trên điểm xuất phát bắt đầu đi, nếu không tung được điểm sáu, quân cờ không thể xuất phát được.
Trò chơi này đơn giản là dựa vào sự may mắn, cho nên đôi khi cũng rất buồn cười.
Mọi người còn muốn xem hôm nay ai là người đen nhất, không ngờ người xui xẻo nhất lại là Vân Nghê.
Tất cả mọi người đều tung được sáu điểm, nhưng cô tung tới lần thứ năm rồi vẫn không tung được, khiến Vân Phong và Chu Phi Trì cười nghiêng ngả, ngay cả Lục Kiêu Trần cũng cười nhìn cô.
Vân Nghê khóc không ra nước mắt.
Sao cô lại thảm thế cơ chứ QwQ.
Cũng may trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng tung được mặt sáu điểm.
Cô tiếp tục tung xúc xắc, quân cờ đi đến chỗ cô không với tới được, phải di chuyển thân mình, nhưng tiếc là cô ngồi xổm lâu quá, cô vừa động chân, cảm giác tê dại nháy mắt xuất hiện, cô mất thăng bằng nghiêng về phía bên cạnh, theo bản năng túm váy lại.
Ánh mắt Lục Kiêu Trần dừng trên người cô, vài giây sau đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Vân Nghê chậm rãi hoạt động tại chỗ, qua một lúc sau, Lục Kiêu Trần rời đi đã trở lại, cô cúi đầu, trong tay xuất hiện một chiếc áo khoác sơ mi.
Giọng điệu chàng trai bình tĩnh nói: “Điều hòa hơi lạnh, khoác cái này đi.”
Trái tim Vân Nghê thấy rất ấm áp, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống.
Không ngờ anh vẫn luôn chú ý tới chuyện này.
Bốn người chơi theo thứ tự, dựa vào chiến lược để bốn quân cờ nhà mình đều được tung ra, vì thảm cờ Phi Hành khá lớn, vị trí mỗi người đều di chuyển đi theo quân cờ.
Lục Kiêu Trần là nhanh nhất, đã đi xong một nước, chỉ còn vài bước nữa là đến điểm kết thúc.
Đồng thời anh cũng đi một quân cờ khác, ban đầu anh ngồi vị trí chéo với cô, trong lúc vô tình đã chuyển qua bên cạnh Vân Nghê.
Vân Nghê cảm nhận được anh cố ý tới gần, trái tim khẽ rung động.
Thừa dịp Vân Phong và Chu Phi Trì đang cười nói cậu đuổi tôi chạy, bàn tay sau lưng Vân Nghê bị Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng nắm lấy, vài giây sau lại buông ra, giống như cố ý đùa giỡn một chú mèo con.
Trái tim Vân Nghê đập thình thịch, đôi tai cô đỏ bừng.
Người này…
Trò chơi vẫn còn tiếp diễn, vị trí của mỗi người đều thay đổi.
Vận may của Vân Nghê bất ngờ tốt hơn, liên tục tung được toàn điểm 5 hoặc điểm 6, tốc độ của cô nhanh chóng vượt qua Lục Kiêu Trần.
Quân cờ thứ ba sắp quẹo vào điểm kết thúc, quân cờ thứ ba của Lục Kiêu Trần kém quân cờ của cô ba nước đi.
Khi Lục Kiêu Trần bắt đầu tung, trong lòng Vân Nghê điên cuồng cầu nguyện hy vọng không phải ba điểm, ai biết anh thật sự tung được ba điểm!
Điều này cũng có nghĩa, anh có thể ăn quân cờ của cô, khiến quân cờ này của cô phải trở lại điểm bắt đầu lần nữa, hết thảy mọi thứ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vân Nghê nghẹn ngào một tiếng, sắp khóc đến nơi.
Vân Phong kích động cười to, vui sướng khi người gặp họa: “Vân Nghê, em xong rồi ha ha ha ha, Lục Kiêu Trần nhanh nhanh ăn cờ của em ấy đi! Ăn đi ăn đi!”
Vân Nghê thở phì phò trừng anh ấy, Lục Kiêu Trần ngồi đối diện khóe môi cong lên rất nhẹ, sau đó anh di chuyển một quân cờ khác trước mặt mình, không lựa chọn ăn quân cờ của cô.
Vân Nghê lập tức vui sướng như hoa nở xuân về.
Vân Phong:???
“Cậu không ăn quân cờ của em ấy à?!”
Lục Kiêu Trần: “Lười di chuyển.”
Vân Phong:?
Chu Phi Trì nhìn thấu mọi chuyện: Ha hả, người này rõ ràng là bao che khuyết điểm!
Mọi người tiếp tục chơi, cuối cùng Vân Nghê là người đầu tiên đưa bốn quân cờ đến điểm kết thúc, ba chàng trai tiếp tục chơi tiếp, đến lúc Lục Kiêu Trần tung được bốn điểm, anh còn một quân cờ còn thiếu bốn điểm là đến điểm kết thúc, đồng thời một quân khác vừa vặn cách quân cờ của Vân Phong bốn điểm.ứ n g d ụ n g tyt
“Lục Kiêu Trần, cậu đừng ăn cờ của tôi! Xin cậu đấy!”
Vân Phong cầu xin anh, ai ngờ chỉ thấy Lục Kiêu Trần đứng lên, đặc biệt đi đến cạnh quân cờ kia, ăn luôn quân cờ của Vân Phong.
Vân Phong: “…”
Vân Nghê có thù tất báo, đến lượt cô vui sướng khi người gặp họa.
Vân Phong thở hổn hển, không nói gì chỉ vào quân cờ chỉ còn thiếu bốn điểm là đến đích kia của Lục Kiêu Trần: “Sao cậu không đi quân này đi? Nó cũng vừa vặn thiếu bốn bước! Không phải cậu nói là cậu lười di chuyển sao mà còn chạy tới đây?”
Lục Kiêu Trần kéo dài giọng: “Bỗng nhiên tôi muốn di chuyển, không được sao?”
Vân Phong: “…” Móa!
-
Một buổi sáng, mấy người đều chơi cờ Phi Hành.
Vân Nghê chơi vui quên trời quên đất, mà Lục Kiêu Trần luôn âm thầm che chở cô.
Chơi chán rồi, mọi người gọi đồ ăn ngoài, dự định ăn cơm ở nhà, Vân Phong đi vào phòng trò chơi tìm mấy anh chàng khác, Chu Phi Trì giúp đỡ Lục Kiêu Trần thu dọn thảm cờ Phi Hành cất vào phòng.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, Chu Phi Trì trêu chọc anh: “Cả một buổi sáng chơi cờ Phi Hành, tôi thấy ai đó cả buổi chỉ show ân ái thôi.”
Lục Kiêu Trần bình thản liếc anh ấy một cái, Chu Phi Trì hạ giọng nói: “Hiện tại rốt cuộc tình trạng giữa cậu và Vân Nghê là gì? Vân Nghê đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, không phải hai người đã bên nhau rồi chứ?”
Lục Kiêu Trần không nói gì, Chu Phi Trì truy hỏi: “Tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, tôi đã giúp cậu giữ bí mật này lâu rồi, hai người không phải thực sự là quen nhau rồi chứ?”
Cuối cùng, chàng trai đáp lại thừa nhận.
Chu Phi Trì cười: “Hai người cũng thật là! Tôi thấy Vân Phong vẫn chưa hay biết gì, tôi nói cậu chứ, đến lúc đó nếu cậu ta bùng nổ thì cậu trăm ngàn lần đừng tìm tôi đó nha, tôi sợ tôi cũng bị cậu ta tẩn lắm.”
Lục Kiêu Trần cong môi: “Cậu cho rằng nếu sau khi cậu ta phát hiện cậu đã biết rồi, cậu sẽ thoát được sao?”
“…”
Chu Phi Trì đau khổ nói: “Má nó, sao kiểu nào tôi cũng dính vậy, đời tôi cũng khó khăn quá đi!”
Bên kia, một mình Vân Nghê ăn vải ở phòng khách, qua một lúc Giang Nguyệt gọi điện thoại đến, Vân Nghê đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ sát đất nghe máy.
Giang Nguyệt muốn hẹn cô ra ngoài chơi, Vân Nghê lại nói hiện giờ cô đang ở nhà của Lục Kiêu Trần, không đi được, đối phương kinh ngạc nói: “Thế mà cậu lại đến nhà anh ấy? Hai người cũng phát triển quá nhanh rồi đấy!”
Vân Nghê biết cô ấy hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Không phải, còn có rất nhiều người, không phải chỉ có mình tớ thôi đâu.”
Giang Nguyệt cười: “Tớ cứ nghĩ cậu gấp gáp đến nhà anh ấy là muốn làm chuyện gì ấy chứ.”
Vân Nghê đỏ hết cả mặt mở cửa ban công, đi ra bên ngoài: “Cậu đừng nói lung tung…”
“Nghê Nghê, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu, hiện tại tuổi cậu vẫn còn nhỏ, nên nhớ bảo vệ tốt bản thân, đừng tùy tiện đến nhà con trai một mình, đến lúc đó nếu đàn anh Lục làm gì cậu, cậu cũng đừng ngốc nghếch để bị lừa nha!”
Vân Nghê hơi sửng sốt, nhận ra ý tứ của cô ấy, đỏ mặt phủ nhận: “Tớ biết, chẳng qua Lục Kiêu Trần không phải là người như thế…”
“Cũng không chắc à nha, tớ cảm thấy đàn anh Lục rất… nham hiểm nha.”
“Nham hiểm?!” Vân Nghê sững người: “Anh ấy chắc là không có đâu…”
Cô vẫn cảm nhận được hầu hết tình huống Lục Kiêu Trần đều rất dịu dàng.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, cuối cùng Vân Nghê tắt máy, cô vừa quay người lại đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng ở cửa ban công, anh đang nhìn cô.
Người này sao đi đường không phát ra tiếng động gì hết vậy?
Cô hơi ngơ ngác, nhớ lại đề tài cô vừa ban nãy, bỗng nhiên cảm thấy tai nóng bừng bừng.
Tiêu rồi, chắc anh vẫn chưa nghe được gì nhỉ…
Cô bỗng nhiên không biết nên nói gì, vẻ mặt Lục Kiêu Trần vẫn như bình thường đột nhiên nói: “Trời nắng gắt, nhanh đi vào phòng đi.”
“Dạ…”
Vân Nghê đi vào phòng khách, Chu Phi Trì và Vân Phong đã ở đó, lúc này di động Lục Kiêu Trần vang lên, sau khi nghe máy đầu bên kia nói đã mang đồ ăn đến rồi, nhưng không lên được nên để lại ở chỗ quầy lễ tân, làm phiền bọn họ xuống lầu lấy giúp.
Lục Kiêu Trần đặt rất nhiều đồ, sau khi tắt điện thoại, anh nhìn Vân Nghê, thuận miệng hỏi: “Cùng đi xuống giúp anh lấy đồ được không?”
“Được…”
Vân Nghê giả bộ như không có việc gì đi theo Lục Kiêu Trần.
Hai người đi ra khỏi cửa, lúc tới góc khuất, Lục Kiêu Trần nắm lấy tay cô, trái tim cô gái khẽ rung rinh, bị anh dắt vào thang máy.
Vào thang máy, Vân Nghê đi đến đứng trong góc, Lục Kiêu Trần đứng trước mặt cô, đuôi mắt nhuốm ý cười nhẹ, rũ mắt nhìn cô: “Lúc nãy gọi điện thoại nói gì về anh vậy?”
Vân Nghê hơi chột dạ: “Hả? Cái gì?”
“Anh nghe được hết rồi.”
“Anh không phải là người như vậy nghĩa là sao?”
Trái tim Vân Nghê đập thình thịch, đầu cúi thấp như muốn vùi vào ngực, môi giật giật nói: “Anh, anh nghe nhầm rồi…”
Anh xoay người, giam cô vào giữa anh và vách thang máy: “Có nói thật hay không?”
Vân Nghê mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng nói khẽ: “Là Giang Nguyệt kêu em cẩn thận với anh, kêu em đừng đến nhà anh một mình.”
“Vì sao?”
“Cô ấy sợ… Cô ấy sợ anh có mưu đồ xấu xa với em…”
Vân Nghê nói câu đó xong, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, cô ngước mắt nhìn vẻ mặt sâu xa của anh, nhanh chóng giải thích: “Anh Kiêu Trần, anh yên tâm, em đã giải thích với cậu ấy rồi, em cũng không nghĩ anh là người như vậy đâu…”
“Vậy em nghĩ anh là người thế nào?”
“Em, em chỉ cảm thấy anh chắc chắn không phải là người như vậy, anh nhất định… nhất định là một chính nhân quân tử.”
Cô vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng cười của chàng trai.
“Chính nhân quân tử?”
Vân Nghê:?
Cô ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Lục Kiêu Trần cà lơ phất phơ cười cười, anh cúi người xuống, giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô: “Chỉ sợ em đã hiểu lầm anh rồi.”