• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Nghê cảm nhận được điều gì đó, cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua muốn nổ tung, đỏ từ cổ đến tai.

Cô muốn tránh đi nhưng lại bị Lục Kiêu Trần dùng cánh tay mạnh mẽ bao quanh, giam ở trong vòng tay anh, lòng bàn tay anh ôm cô có vài vết chai mỏng, mang theo độ ấm giống như muốn làm người cô nóng lên.

Cảm giác được hormone nam tính mãnh liệt tới gần, khác hoàn toàn với sự dịu dàng trước đó, sự xấu xa và dã tính không thèm che giấu cứ thế được thể hiện ra.

Vân Nghê khẽ cắn môi, hốc mắt nổi lên một tầng sương mù mỏng, cô ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt đầy tính công kích của Lục Kiêu Trần.

Khóe miệng anh đầy ý cười: "Bây giờ biết sợ rồi sao?"

"..." Tại khoảnh khắc ấy, cuối cùng Vân Nghê cũng biết chàng trai này hư từ tận xương tủy.

Tại sao ngày thường dịu dàng như vậy, mà thời điểm này lại hư như thế QAQ.

Vân Nghê không ngây thơ đến mức cái gì cũng không hiểu, cô biết những chuyện này, cũng đã nghe bạn bè nói đùa khi nhắc tới, chỉ là khi thật sự trải qua cả người cô vẫn hoảng đến có chút không biết phải làm sao: "Anh, tại sao anh lại như vậy…"

Anh cười, biết rõ rồi còn cố hỏi: "Anh thế nào?"

Vân Nghê không nói lên lời, Lục Kiêu Trần nghiêng đầu cắn vành tai cô, âm thanh khàn khàn mỉm cười từ trong miệng phát ra: "Nghê Nghê, em cảm thấy em ngồi trong lòng anh như thế này, nếu một chút cảm giác anh cũng không có thì anh còn bình thường không?"

Vân Nghê nghe vậy, cả khuôn mặt đỏ rực lên, ậm ừ mãi không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.

Lục Kiêu Trần giơ tay giữ gáy cô lại, kéo lại gần nhìn chăm chú vào đôi mắt đang bị cảm xúc làm cho quay cuồng của cô, giọng nói khàn đến cực hạn: "Em cho anh hôn thêm chút nữa nhé?"

Đầu quả tim Vân Nghê run lên, ngay sau đó hơi thở của anh thêm một lần nữa lại gần.

Giống như mưa rền gió dữ.

Đầu ngón tay Vân Nghê nắm chặt lấy góc áo anh, từ từ khép đôi mắt lại, không chịu nghe theo khống chế mà rơi vào trong lốc xoáy, cô có cảm giác bản thân mình chỉ có thể bị anh tùy ý điều khiển sắp xếp.

Nụ hôn càng thêm sâu, anh ôm cô chặt đến nỗi gân xanh trên cánh tay mơ hồ nổi lên, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô dừng trong đáy mắt Lục Kiêu Trần, mang theo mùi rượu không ngừng gợi lên suy nghĩ bản năng nhất của người đàn ông.

Trong phòng khách tối tăm không bật đèn, một cơn gió nóng từ cửa sổ bay vào.

Làm không khí bên trong trở nên nóng bỏng.

Bỗng nhiên đầu Vân Nghê cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy mình bị đẩy xuống ghế sô pha, cơ thể của Lục Kiêu Trần phủ lên người cô, áo sơ mi bị vén lên, bàn tay anh không hề bị ngăn cản chạm vào làn da trắng nõn như tuyết.

Đầu Vân Nghê run lên, đáy mắt cô có hơi nóng, từng nụ hôn của Lục Kiêu Trần lại rơi xuống.

Dần dần hơi thở của anh phả trên cổ cô, nụ hôn dày đặc lại lưu luyến cho cô những quả dâu tây nhàn nhạt.

Vân Nghê ôm cổ anh giống như mình bị ném vào chảo nóng, tỉ mỉ dày vò, cô nhẹ giọng mở miệng giống như mèo con nức nở, cảm giác được anh đang chơi xấu, có lẽ anh thật sự sẽ làm bước tiếp theo.

Cô hoảng hốt, khóe mắt rơi nước mắt muốn đẩy anh ra, Lục Kiêu Trần dừng lại hôn nhẹ lên chóp mũi cô, anh cười: "Sao lại bị dọa nữa rồi?"

Vân Nghê chớp đôi mắt đẫm nước nhìn anh, Lục Kiêu Trần cong môi: "Ngốc quá, trêu em thôi, sao anh có thể thật sự làm gì với em cơ chứ?"

Cô còn nhỏ, anh không nỡ nhanh như thế.

Vân Nghê nghe vậy thì trái tim đập như nai con chạy lung tung, lại nghe thấy anh cười khẽ một tiếng bên tai: "Từ từ thôi, làm thì cũng phải làm từng bước mà đúng không?"

"..."

Vân Nghê bị anh giam trong lồng ngực, đối diện ánh mắt sáng quắc của anh, cô có chút xấu hổ buồn bực: "Lục Kiêu Trần, anh lừa em..."

"Hửm?"

"Rõ ràng anh không có say..."

Bây giờ cô mới nhận ra, người này cố ý lừa cô.

Khóe môi Lục kiêu Trần cong lên một chút: "Ừm, anh lừa em."

Thật ra tửu lượng của anh cực kỳ tốt, mấy chai rượu kia không tính là cái gì với anh cả.

Vân Nghê tức giận hừ một tiếng, nghe thấy giọng nói mỉm cười từ anh: "Khai giảng em bận rộn như thế, đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò, anh không được tìm mọi cách giữ em lại ở bên mình thêm một lát sao?"

Cằm của cô bị nâng lên, anh khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng mê hoặc: "Đêm nay em ở lại chung cư với anh được không?"

Anh nói vẫn giống như hồi trước, ở hai phòng.

Vân Nghê hơi do dự, Lục Kiêu Trần còn cố ý trêu cô: "Hơn nữa em về muộn như vậy chắc chắn đã qua thời gian vào cửa, sẽ bị ghi là về muộn, nhưng nếu không về thì không bị làm sao cả."

"Hả…"

Vân Nghê không biết quy định của đại học như thế nào, nghĩ kỹ thì cảm thấy sẽ bị mắng nên cuối cùng đành đồng ý: "Vậy em cũng nên nói với bạn cùng phòng một tiếng…"

Lục Kiêu Trần đứng dậy, ôm cô bế lên để cô ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy cô: "Ừm, em gọi đi."

Ngày thường Vân Nghê có quan hệ tốt với Thẩm Hi Mộ hơn một chút, cô gọi điện cho đối phương, vài giây sau bên kia đã bắt máy: "Alo, Vân Nghê."

Vân Nghê trả lời, đầu bên kia cười hì hì: "Sao bây giờ cậu vẫn chưa về thế? Tối nay cậu đi hẹn hò với bạn trai sao?"

Bởi vì đôi lúc Lục Kiêu Trần sẽ ở dưới ký túc xá đón cô, từng bị Thẩm Hi Mộ và Nam Cung Gia Duyệt nhìn thấy nên họ biết cô có bạn trai.

"Ừm, tối nay tớ có chút việc nên không về được…"

Vào lúc Vân Nghê nói lời này, cô có cảm giác như mình là đứa bé đang lén lút làm chuyện xấu, cả khuôn mặt đều đỏ lên, Lục Kiêu Trần nhìn cô như thế thì không khỏi cười khẽ một tiếng.

Ở đầu bên kia, Thẩm Hi Mộ nghe loáng thoáng tiếng cười của con trai phát ra từ điện thoại, cô ấy phản ứng lại ngay lập tức, hiểu được chuyện gì đó cho nên cười: "Tớ hiểu tớ hiểu."

"..."

Vân Nghê cảm thấy có phải mình đang bị người ta hiểu nhầm hay không.

Thẩm Hi Mộ cũng không hỏi nhiều: "Không có gì đâu, nếu có người tới điểm danh muộn thì tớ sẽ bảo là cậu đang tắm."

"Được, cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo…"

Sau khi tắt máy, Thẩm Hi Mộ bỏ điện thoại xuống, Nam Cung Gia Duyệt ở bên cạnh quay đầu nhìn cô ấy: "Vân Nghê không về à?"

"Ừm, cậu ấy ở chung với bạn trai rồi."

Nam Cung Gia Duyệt không cảm thấy kỳ lạ, cô ấy đứng dậy đi rửa mặt, Hàng Mộng ở phía sau quay đầu lại, có chút kinh ngạc hỏi: "Vân Nghê có bạn trai á?"

"Đúng vậy, hồi trước tớ từng gặp qua."

Hàng Mộng đứng dậy đi tới, vẻ mặt tò mò: "Là người như thế nào vậy?"

"Tớ cũng không rõ, chỉ nghe Vân Nghê nói bọn họ học chung một trường cấp 3, bây giờ người kia đang học năm ba ở trường đại học này, trông siêu đẹp trai!"

"Đẹp lắm sao?"

"Không nói quá đâu, không tin thì chờ Gia Duyệt quay lại rồi cậu đi hỏi cậu ấy xem, thật sự là người đẹp trai nhất luôn, là loại cảm giác nhan sắc có thể so sánh được với minh tinh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy tớ còn nhìn đến ngây người luôn mà."

Tim Hàng Mộng khẽ lay động, cô ta cười: "Nghe cậu nói vậy làm tớ tò mò quá."

"Haiz, quan trọng là Vân Nghê cũng xinh đẹp, tớ có cảm giác ở trong trường đại học của chúng ta cậu ấy là cô gái đẹp nhất tớ từng gặp, đúng là trai đẹp với gái xinh toàn là một cặp."

Trong đầu Hàng Mộng hiện lên khuôn mặt Vân Nghê, ý cười hơi thu lại, trong lòng cô ta xuất hiện những suy nghĩ mưu mô.

Vân Nghê xinh đẹp lắm sao? Cô ta thấy cũng bình thường thôi mà.

Sau khi nói xong, Hàng Mộng xoay người trở về bàn học của mình, cô ta lấy điện thoại ra nhìn thấy một chàng trai gửi tin nhắn đến: [Cuối tuần này chúng ta gặp mặt nhé? Trong chung cư chỉ có một mình anh thôi.]

Hàng Mộng trả lời: [Được, hôm đó mình sẽ gặp nhau ở đâu vậy anh trai?]

Hàng Mộng gửi tin nhắn xong, cuối cùng nhớ tới diện mạo của bạn trai Vân Nghê trong lời Thẩm Hi Mộ, trong lòng lập tức nổi lên suy nghĩ mơ hồ.

-

Tối nay Vân Nghê tắm rửa ở nhà Lục Kiêu Trần, cô mặc quần áo anh đưa cho cô.

Cô nhớ tới hồi trước có một lần cô ở Hoài Thành, ngày đó bị nước mưa làm ướt hết người nên đành phải đi tìm anh mượn quần áo, nhưng bây giờ mối quan hệ của hai người đã biến thành bạn trai bạn gái, mà khoảng cách giữa cô và anh cũng ngày càng trở nên thân mật hơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tắm rửa xong, cô mặc một bộ quần áo rồi đi ra ngoài phòng khách, nhìn phòng khách trống rỗng, có lẽ anh vẫn còn đang tắm.

Cô nhìn cửa sổ sát đất thấy cảnh đêm rực rỡ nên từ từ đi qua.

Tâm trí cô hướng về phía trước, được một lúc lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau, cô vừa mới quay đầu lại đã bị anh ôm chặt từ sau lưng.

Cô ngửi được mùi bạc hà tươi mát thoải mái tràn vào chóp mũi, Lục Kiêu Trần cúi người dựa đầu vào bên cạnh vai cô, tim Vân Nghê đập hơi nhanh: "Anh tắm xong rồi sao?"

"Ừm."

"Anh mới uống rượu nên sẽ thấy khó chịu nhỉ? Lần trước em uống xong bị đau đầu ngay luôn."

"Anh vẫn ổn, tối nay không uống nhiều lắm."

Vân Nghê gật đầu, khuôn mặt bị hôn thêm một cái, cô muốn nghiêng người nhìn anh nhưng cánh môi bị giữ lại.

Chỉ đơn giản là một nụ hôn, cực kỳ dịu dàng và lưu luyến.

Một lúc lâu sau, Vân Nghê mở đôi mắt ngập nước giống như mây như sương mù nhìn anh, cô thấy anh cười khẽ cùng với giọng nói hơi khàn: "Phải kiềm chế một chút, lửa vừa mới tiêu tan thôi."

"..."

Vân Nghê phát hiện nguy hiểm nên chui ra khỏi lòng ngực anh, giọng nói mềm mại ra lệnh cho anh: "Anh đi ngủ mau."

Lục Kiêu Trần cười, sau đó cầm lấy tay cô: "Đi, ngủ thôi."

Vân Nghê được anh dắt đến cửa phòng cho khách, anh còn giả vờ muốn đi vào trong, mắt Vân Nghê trừng nhẹ nhanh chóng ngăn anh ở cửa: "Anh, anh làm gì vậy?"

"Không phải em buồn ngủ sao?"

Đuôi lông mày anh hơi nhọn: "Không được ngủ cùng một phòng à?"

Sắc mặt Vân Nghê nóng lên, nhanh chóng đẩy anh một cái: "Không được, em vào ngủ đây, anh ngủ ngon!"

Cô chạy vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Lục Kiêu Trần dựa người vào tường, nhớ lại dáng vẻ chạy trối chết của cô gái làm anh cười ra tiếng.

-

Một đêm này, Vân Nghê ngủ vô cùng ngon.

Ngày mai là thứ bảy, bởi vì không phải đi học, trường cũng không sắp xếp việc gì cho nên cô có thể ngủ nướng, cuối cùng là bị Lục Kiêu Trần gọi điện thoại đến đánh thức.

"Alo…"

Lục Kiêu Trần ở đầu bên kia nghe được tiếng cô mê man lẩm bẩm, anh cười: "Em còn ngủ à?"

"Em buồn ngủ quá."

Vân Nghê trở người nằm xuống giường, cô không muốn dậy: "Em ngủ thêm một lát nữa…"

Đây là lần thứ ba Lục Kiêu Trần gọi điện thoại đến: "Mới nửa tiếng trước gọi điện em đã nói như vậy với anh rồi."

Vân Nghê nhíu mày, chơi xấu với anh: "Vậy em ngủ nửa tiếng nữa thôi."

Lục Kiêu Trần nghe vậy thì cười một tiếng: "Được, vậy anh đi gọi điện thoại cho Vân Phong, đúng lúc gần đây cậu ta muốn biết em sống ở trường như thế nào, anh cũng thuận tiện hỏi thăm cậu ta một chút xem làm thế nào để đánh thức em dậy."

Vân Nghê bị dọa đến mức tỉnh táo ngay lập tức: "Em dậy ngay đây."

Nếu để anh trai cô biết cô ngủ qua đêm ở chỗ Lục Kiêu Trần, nói không chừng chút nữa anh ấy sẽ đến đây giết người mất.

Cô nằm ở trên giường thiết tha lăn vài vòng, cuối cùng mới ngồi dậy đi rửa mặt.

Cô thay quần áo xong mới đi ra khỏi phòng, lập tức nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang lười biếng ngồi trên ghế sô pha ngẩng mặt lên nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười: "Xem ra lần sau nên dùng chiêu hiệu quả nhất là anh trai em."

Vân Nghê tức giận nhanh chóng đi đến đó: "Anh thật là quá đáng!"

Lục Kiêu Trần chỉ cười, anh đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực rồi nhéo mặt cô: "Ai bảo em không nghe lời?"

"Vậy mà anh lại lấy anh trai em ra uy hiếp em, em không thèm quan tâm đến anh nữa…"

"Được thôi, vậy em đừng nói chuyện với anh nữa."

"Không nói thì không nói."

Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng, cô đứng dậy đi vào trong bếp: "Em đi ăn sáng."

Cô đi vào phòng ăn nhìn thấy trên mặt bàn có trứng chiên với cháo trắng vẫn còn ấm, cô vui vẻ ngồi xuống ăn.

Một lát sau, cô thấy Lục Kiêu Trần đi vào trong bếp, sau đó bưng một đĩa trái cây ra, cô chăm chú nhìn theo, thế mà cái đĩa đó lại đựng đầy cherry?!

Đôi mắt Vân Nghê lập tức sáng lên, khi anh đi ngang qua, cô duỗi tay muốn lấy, nhưng anh lại đưa tay ra chỗ khác không cho cô đụng vào, sau đó anh cầm cherry đi thẳng ra phòng khách.

Vân Nghê vừa muốn mở miệng gọi tên anh đã nhớ tới ban nãy mình nói không thèm để ý tới anh nữa, cô thở phì phò nghĩ vẫn không để ý đến anh là tốt nhất, kiêu căng tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Sau khi ăn sáng xong cô ra ngoài phòng khách, nhìn thấy anh đang nằm trên ghế sô pha, đôi chân dài thả lỏng.

Trước mặt là đĩa cherry, anh ăn từng quả một, đuôi lông mày vui vẻ cong lên.

Cô im lặng không nói gì mà đi đến, nghĩ mình sẽ tự lấy nhưng lại thấy anh đứng dậy đi sang, nhờ ưu thế là cơ thể cao không cho cô đụng phải.

Vân Nghê nắm chặt lấy ống tay áo anh, cuối cùng không nhịn được nữa: "Lục Kiêu Trần, em muốn ăn…"

Đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, rũ mắt nhìn cô: "Không phải em nói không để ý đến anh nữa sao?"

Cô kiêu ngạo nói: "Em không thèm so đo với anh đâu."

"Không sao, anh không ngại em so đo với anh."

Cô nghe vậy thì nhanh chóng giơ tay ôm lấy eo anh, cứ như thế chui vào trong lồng ngực anh, giọng nói mềm mại làm nũng: "Em muốn ăn…"

Lục Kiêu Trần cười, cuối cùng đưa hết một đĩa cherry cho cô, anh xoa đầu cô gái nhỏ: "Ngốc quá, tất cả là của em hết."

Vân Nghê ôm đĩa đựng trái cây vui vẻ chạy tới ghế sô pha ngồi xuống, hạnh phúc lấy một quả cho vào trong miệng, Lục Kiêu Trần ngồi bên cạnh nhìn cô, cười nói: "Sao ăn một chút là không biết giận nữa rồi?"

Cô rầm rì trả lời: "Vì cherry nên em đồng ý nói chuyện với anh thôi."

Anh cúi người nhìn cô, giọng nói hơi trầm: "Sau này ngày nào anh cũng sẽ mua cherry về chung cư, nên tối em sẽ ngủ ở đây nhé, thấy thế nào?"

Trái tim Vân Nghê đập mạnh một phát, cô đỏ mặt cúi đầu: "Anh tưởng bở…"

Cô không mắc mưu đâu.

Ban đầu cô còn tưởng Lục Kiêu Trần là chính nhân quân tử, nhưng bây giờ cô cảm thấy anh quá nham hiểm, nếu cô thật sự ở lại đây thì có khi anh không nhịn được ý nghĩ kia xuống nữa, không bao lâu là bị đốt cháy, anh sẽ ăn sạch cô mất…

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, anh chỉ cười không nói, một lát sau mới nói mình đi làm bài tập do giáo viên giao, tuần sau phải nộp rồi.

"Anh đến phòng sách, chút nữa sẽ ra." Anh nói: "Em cứ tùy ý chơi trước đi nhé."

"Ừm, anh đi làm việc của anh đi, không cần để ý đến em đâu."

Khi anh đi rồi, Vân Nghê tùy tiện mở tin nhắn trên điện thoại ra nhìn một chút.

Một lát sau, cô cảm thấy điện thoại trên mặt bàn không ngừng rung động.

Vì sợ có người tìm mình nên cô cầm điện thoại lên, lúc này mới phát hiện ra là Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt đang ở trong nhóm nhỏ của ba người các cô nói chuyện phiếm, tán gẫu đến khí thế ngất trời.

Đầu tiên là Giang Nguyệt nói gần đây mình đọc được một quyển tiểu thuyết nên đề cử cho các cô, trông cũng hay ho nên Biện Mạn Mạn đọc thử mấy chương, cô ấy lập tức hóa thành gà hét chói tai, cực kỳ kích động.

[Trời ơi trời ơi! Cái này miêu tả rõ quá!!! A a a tớ không còn sạch sẽ nữa rồi.]

[Đúng không đúng không, tớ cũng thấy vậy!!! Văn phong siêu tốt!]

[Trời ạ một người đàn ông như thế tớ có thể, nhanh cho tớ một người đi!!]

Hai người họ nói về những chuyện trong tiểu thuyết, lúc nói lời cợt nhả ở trong nhóm, Giang Nguyệt còn cố ý @Vân Nghê ra: [Nghê Nghê, ra buôn chuyện đi!]

Vân Nghê nhìn thấy tin nhắn của mấy cô ấy, cô không hiểu lắm: [Các cậu đang nói chuyện gì thế?]

Biện Mạn Mạn gửi một cái nhãn dán cười to: [Không được, Nghê Nghê ngây thơ lắm, chắc chắn cậu ấy không hiểu, vẫn là một đứa trẻ thôi ha ha ha.]

Giang Nguyệt: [Trẻ em cái gì ha ha ha, trong chúng ta chỉ có mỗi cậu ấy có bạn trai thôi!]

Vân Nghê bị mấy cô ấy nói đến bối rối, sau đó Giang Nguyệt đã gửi cho cô một bức ảnh chụp một đoạn trong tiểu thuyết: [Cậu xem hiểu không?]

Vân Nghê khó hiểu mở ra xem, ngây ngốc vài giây mới từ từ phản ứng lại, bên tai đột nhiên đỏ lên.

Bỗng nhiên giọng nói của Lục Kiêu Trần từ bên cạnh vang lên: "Em đang xem gì vậy?"

Lục Kiêu Trần nhanh chóng làm xong rồi đi ra, chỉ là Vân Nghê xem quá chăm chú nên không nghe được tiếng bước chân.

Cô quay đầu lại nhìn Lục Kiêu Trần đứng ngay bên cạnh ghế sô pha, cô hoảng sợ nên không cẩn thận làm điện thoại trong tay rơi ra ngoài.

Cô vừa định nhặt thì Lục Kiêu Trần đã cúi người ngồi xổm xuống trước rồi nhặt lên, trong lòng Vân Nghê vang lên tiếng lộp bộp: "À thì…"

Lục Kiêu Trần tùy ý rũ mắt, sau đó thấy được dòng chữ trên điện thoại: [Khoảng cách giữa anh và em lúc xa lúc gần, lúc thì 18cm, lúc thì âm 18cm…]

Đáy mắt Lục Kiêu lướt qua rồi sững người, anh nhấc mí mắt lên nhìn cô gái đang hoảng loạn, ý nghĩa sâu xa cười nói: "Em, đang xem cái gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK