• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thu Ý nghe thấy giọng nói bên tai, cô ngước mắt lên nhìn anh, cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi tâm tư sâu xa trong đầu mà gật đầu: "Được..."

Có lẽ bệnh sợ nơi đông người cũng không thể cưỡng lại được ý muốn ở bên anh thêm một lát.

Bởi vì cô không biết, bây giờ tạm biệt thì lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào.

Vì vậy, Thẩm Thu Ý lên xe, Vân Phong đưa cô đến chỗ đó.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở một con phố đông đúc, Vân Phong bảo cô bỏ túi đồ đã mua sắm vào xe, sau đó dẫn cô vào quán bar "Ám Hà".

Thẩm Thu Ý vừa bước vào đã nghe thấy tiếng trống nhịp nhàng, khung cảnh trước mặt đầy màu sắc, xa hoa rực rỡ, tràn đầy sự nóng bỏng và dục vọng.

Khi cô theo Vân Phong lên tầng hai, cảnh tượng gặp lại các bạn cùng lớp cấp ba trong đầu như một mũi nhọn chĩa vào lưng cô.

Chậm rãi lấy lại tinh thần, cô đột nhiên không biết mình nghĩ gì mà lại đi theo Vân Phong tới đây...

Trước đây cô chưa bao giờ dám ở cùng một nơi với người mình không quen, đó chẳng khác nào như đi tìm chết đối với người sợ xã hội.

Khi đến phòng riêng, đẩy cửa ra, bên trong có mấy chàng trai đang ngồi, Lộ Xuyên cao lớn mập mạp nhìn thấy Thẩm Thu Ý thì đứng dậy nồng nhiệt chào đón: "Này, Thu Ý, chúng ta bao lâu chưa gặp nhau rồi nhỉ..."

Thẩm Thu Ý bước tới mỉm cười chào anh ấy, sau đó cô nhìn thấy một số nam sinh cùng lớp, tất cả đều nhiệt tình chào đón cô.

Ngoài ra, cô còn thấy Chu Phi Trì và Giả Phi, cả hai đều là bạn của Vân Phong, còn có một cô gái là bạn gái của Giả Phi, cũng là bạn cùng lớp cấp 3, quan hệ của cô ấy và Thẩm Thu Ý khi còn ở cấp 3 cũng không tồi.

Vốn dĩ cô sợ xấu hổ, nhưng cũng may mọi người đều khá thoải mái.

Mọi người nhường chỗ cho hai người, Lộ Xuyên cười với Thẩm Thu Ý: "Tôi còn bảo Thư Vũ hẹn cậu, không ngờ hôm nay Vân Phong lại đưa cậu đến đây, hai người vừa hẹn gặp nhau à?"

Thẩm Thu Ý giải thích: "Không phải, bọn tôi chỉ là tình cờ gặp được."

Thẩm Thu Ý ngồi xuống, Vân Phong vừa vặn ngồi cạnh cô, có người hỏi: "Sao tối nay anh Trần không tới?"

"Cái này cậu phải hỏi em gái của Vân Phong, bây giờ có người quản rồi, còn có thể tùy ý ra ngoài sao?"

"Vân Phong, lẽ nào Lục Kiêu Trần thật sự muốn làm em rể của cậu à, cậu ta đã chờ mong lâu như vậy, em gái cậu năm nay cuối cùng cũng tốt nghiệp."

Vân Phong nhếch môi: "Nhìn thấy chưa, Lục Kiêu Trần dù có giỏi đến đâu thì cũng phải gọi tôi là anh..."

Thẩm Thu Ý ở một bên nghe thì nhớ ra Vân Phong có một cô em gái, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ tình cờ nghe nói rằng Lục Kiêu Trần trong lớp của họ và em gái của Vân Phong đang hẹn hò.

Giả Phi rót rượu cho Thẩm Thu Ý và Vân Phong, nhưng anh không uống, Giả Phi nói: "Sao cậu không uống?"

“Lái xe tới, uống cái rắm.”

“Được rồi, vậy Thu Ý, bạn học cũ gặp mặt, tối nay cậu phải uống một chút.”

Thẩm Thu Ý sửng sốt một lúc rồi nhận lấy, Lộ Xuyên chúc rượu mừng cô quay lại Hoài Thành nên cô đành phải uống vài ngụm.

Sau đó, mấy chàng trai bắt đầu nói chuyện phiếm ca hát, bạn gái Giả Phi ngồi bên cạnh Thẩm Thu Ý, trò chuyện với cô, hỏi tình hình gần đây của cô, trong khi Thẩm Thu Ý đang trò chuyện với cô ấy thì tin nhắn của Thư Vũ đã tới: [Là ai nói không đến buổi tụ tập? Tớ mời thì cậu không đi, Vân Phong vừa gọi cậu đã tới luôn?! Cậu trọng sắc khinh bạn!!]

Mặt Thẩm Thu Ý nóng lên, cô nhìn thấy đối phương tiếp tục nói: [Hai cậu rốt cuộc có duyên phận thì thế? Cậu vừa trở về liền gặp được cậu ta? Muốn phỏng vấn cậu một chút, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?]

Thẩm Thu Ý cắn nhẹ môi dưới và trả lời: [Trở về sẽ nói với cậu.]

[Được rồi được rồi, tớ không làm phiền hai người ôn lại chuyện xưa nữa, còn đang họp, tớ phải lén lút gửi tin nhắn cho cậu đó.]

Thẩm Thu Ý bảo cô ấy làm việc của mình trước, một lúc sau, có người đưa mic qua nói: "Thu Ý, cậu cũng hát một bài đi!"

Bạn gái của Giả Phi mời cô hát cùng, nhưng phải hát trước mặt nhiều người như vậy khiến trái tim của Thẩm Thu Ý đập lỡ nhịp, trong tiềm thức cô muốn trốn tránh nhưng khi quay lại thấy Vân Phong đang nhìn cô, anh cười như không cười, trong mắt có chút tò mò.

Sau vài giây, cô lấy hết can đảm để nhận lấy mic.

"Khách quý" bắt đầu được bật lên, khi cô bắt đầu hát câu đầu tiên, các chàng trai vẫn đang trò chuyện bên cạnh đều dừng lại, bất giác quay sang nhìn cô.

Giọng của Thẩm Thu Ý rất trong trẻo, âm điệu cũng rất chính xác, giống như một dòng suối trong đang chậm trôi.

Vân Phong lặng lẽ nhìn cô, nhìn thấy cô gái bình tĩnh lạnh nhạt, đột nhiên cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều.

Một bản tình ca buồn, Thẩm Thu Ý đã chiếm trọn cảm xúc của mọi người.

Sau khi kết thúc, khán giả vỗ tay nồng nhiệt, mọi người thốt lên: "Mẹ nó, Thẩm Thu Ý, cậu từ bao giờ mà hát hay như vậy? Hồi cấp 3 tôi còn không biết điều này."

"Cũng chỉ biết một chút..."

Cô vốn rất tự ti, hiếm khi thể hiện sự ưu tú của mình nên trong mắt mọi người cô chỉ là một cô gái rất bình thường.

Vừa rồi Vân Phong nhìn cô, cô đột nhiên không muốn ngượng ngùng nữa, lấy hết can đảm mà hát, may mắn là cô thể hiện rất tốt...

Lộ Xuyên: “Trong số chúng ta có Vân Phong hát tốt nhất, hay là hai người song ca một bài đi?”

"Được đó được đó, hai người song ca một bài đi! Bài tiếp theo là "Bong bóng tỏ tình"!"

"Ha ha ha, bài này được đấy!"

"Mau tới! Mau tới!"

Không hiểu sao mọi người bắt đầu nói đùa, Thẩm Thu Ý quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, tim cô đập rất nhanh, trước khi cô kịp nói, cánh cửa hộp đột nhiên bị đẩy mở.

Hai cô gái bước vào, cười nói: “Này, các cậu đang chơi ở đây à…”

Các chàng trai: "Ồ, tối nay các cậu cũng ở đây à?"

Hai cô gái cũng là bạn của họ, hai người mỉm cười bước vào, nói rằng tối nay tình cờ tới đây hát, ngay ở bên cạnh, các chàng trai mời hai cô gái ngồi xuống, một cô gái mặc váy ngắn vừa vặn bước tới chỗ trống giữa Thẩm Thu Ý và Vân Phong, cô ta mỉm cười, liếc nhìn Thẩm Thu Ý: "Vậy tôi ngồi ở đây..."

Cô gái kia ngồi xuống, Thẩm Thu Ý sửng sốt một chút, sau đó dịch sang một bên, chỉ thấy cô ta nghiêng người về phía Vân Phong, cười ngọt ngào: “Anh Vân Phong, không ngờ tối nay các anh lại đến đây hát, thật trùng hợp."

Sau khi mọi người nói chuyện vài câu, chủ đề lại chuyển sang ca hát, mọi người tiếp tục yêu cầu Vân Phong và Thẩm Thu Ý hát một bài, không ngờ cô gái đó lại nhìn thấy bài hát đang chuẩn bị chiếu tiếp theo: "Bong bóng tỏ tình sao, tôi muốn hát bài hát này!"

Cô ta nhìn Thẩm Thu Ý nói: "Có thể cho tôi hát một bài không?"

Thẩm Thu Ý không còn cách nào khác ngoài việc đưa mic cho cô ta.

Có người đề nghị: “Vậy Vân Phong, cậu với Tư Manh hát một bài đi.”

Chu Phi Trì mang mic đến trước mặt Vân Phong, Quách Tư Manh mỉm cười nhận lấy đưa cho anh: "Anh Vân Phong, chúng ta cùng nhau hát một bài đi."

Gần đó vang lên tiếng hoan hô, Vân Phong nhìn ra tâm tư trong mắt Quách Tư Manh, liếc mắt là hiểu rõ, anh lười biếng ngồi ở trên sô pha, không nhận: “Bài hát này tôi không biết, cô tự hát đi.”

Quách Tư Manh bĩu môi: “Được rồi, không sao, vậy lát nữa nếu anh biết thì em lại hát cùng anh."

Cô ta hát "Bong bóng tỏ tình" và thỉnh thoảng nhìn Vân Phong mỉm cười, Thẩm Thu Ý nhìn thấy vậy thì hiểu được, trong lòng cảm thấy có chút ghen tỵ.

Dường như cô chưa bao giờ có đủ can đảm để làm điều này.

Tính cách của cô chưa bao giờ cho phép cô cởi mở như vậy, cho dù đối mặt với người mình thích, cô lại càng căng thẳng và ngại ngùng hơn.

Bị Quách Tư Manh chặn mất, Thẩm Thu Ý không nhìn thấy Vân Phong, cô không biết biểu cảm trên mặt anh lúc này thế nào, có lẽ vừa rồi người khác muốn cô và anh cùng hát, anh cũng sẽ từ chối.

Một lúc sau, có người cảm thấy chán nên nói: "Chúng ta cùng chơi game đi! Đừng chỉ nói chuyện, thật nhàm chán!"

"Được, quan trọng là chơi trò gì..."

Càng nghĩ càng cảm thấy trò phù hợp với nhiều người thế này chỉ có thật hay thách.

Thẩm Thu Ý cũng bị lôi tới chơi, một nhóm người ngồi thành vòng tròn bắt đầu quay đĩa, không khí chính thức trở nên sôi động.

Lúc đến Quách Tư Manh, cô ta kích động hỏi Vân Phong: "Thật hay thách?"

Vân Phong nhìn vẻ mặt đang hóng chuyện của mọi người, bất đắc dĩ nhíu mày: "Nói thật."

Quách Tư Manh suy nghĩ một chút, hất mái tóc dài lên, hỏi: "Nói đến cô gái xinh đẹp, người đầu tiên anh nghĩ tới là ai?"

Mọi người cười nói đùa: "Đây không phải là đang nhìn thấy ngay trước mắt sao..."

Vân Phong nghe được lời này, trong đầu anh không hiểu sao hiện lên xương quai xanh cùng chiếc cổ thiên nga đẹp đẽ, đáy mắt hơi tối lại, yết hầu khẽ lăn.

"Anh Vân Phong, anh mau nói đi, người đầu tiên anh nghĩ tới là ai?"

Vân Phong nhếch môi, lập tức nói: “Mẹ tôi.”

Những người có mặt tại hiện trường liền mắng anh: “Sao có thể trả lời như thế!”

Vân Phong nhướng mày: "Mẹ tôi đẹp nhất thế giới, có vấn đề gì sao?"

Mọi người đều biết lời anh nói không phải sự thật, Quách Tư Manh tức giận, có người nói: “Đừng đoán, anh Vân Phong nhất định đang nghĩ đến một mỹ nữ có thân hình nóng bỏng, ngực to mông cong, kiểu cô em gợi cảm."

Mọi người cười rộ lên, Vân Phong khẽ chậc lưỡi, khẽ cười một tiếng, nhưng không lên tiếng.

Bên cạnh, Thẩm Thu Ý nhìn thấy Quách Tư Manh đang mỉm cười ưỡn ngực, để lộ xuân sắc trong chiếc cổ áo khoét sâu, Thẩm Thu Ý so sánh nó với cup C của mình mà bình thường cô cảm thấy vẫn ổn, bỗng chốc cảm thấy có chút tự ti...

Các chàng trai nói đùa, chủ đề cứ quanh quẩn bên nhan sắc, cuối cùng lại được đưa trở lại.

Trò chơi tiếp tục, một lúc sau, hướng kim đồng hồ trên đĩa quay chỉ vào Quách Tư Manh, nhưng không ngờ nó lại từ từ lắc sang một bên, cuối cùng chỉ vào Thẩm Thu Ý.

"Là Thẩm Thu Ý!"

Tim cô khẽ lỡ một nhịp.

Một người sợ xã hội như cô nhất định sẽ từ chối thách, Lộ Xuyên do dự một chút, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi: "Thẩm Thu Ý, lúc cấp 3 cậu có thích chàng trai nào không?"

Cô sửng sốt, mấy giây sau, trước sự chú ý của mọi người, cô mới bình tĩnh nói: "Có."

Có tiếng hoan hô vang lên, Vân Phong nhìn sang.

Mọi người luôn cho rằng Thẩm Thu Ý chỉ yêu thích học tập, không ngờ rằng cô cũng sẽ có người mình thích, có người hào hứng hỏi: "Là ai? Là ai thế?!"

"Này, cậu hỏi mấy câu rồi..."

Vì vậy mọi người đều đè nén sự tò mò, ai biết sau vài hiệp đĩa quay lại quay về phía Thẩm Thu Ý, lần này cô trốn không thoát, mọi người không ngại làm lớn chuyện hơn nữa: "Người cậu thích là ai?"

Cảm nhận được ánh mắt Vân Phong đang nhìn mình, tim cô đập loạn xạ.

Cả khuôn mặt cô nóng bừng, cô siết chặt ly rượu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tôi uống rượu..."

Cô ngẩng đầu lên uống nhanh ba ly trước mặt.

Cổ họng nóng rát, như thể đang đốt thẳng tới dạ dày.

Nhìn thấy vậy mọi người cũng không tiếp tục khó xử cô, chỉ cảm thấy thật đáng tiếc, sau đó vòng quay cũng không bao giờ quay đến Thẩm Thu Ý nữa, mọi người không còn cơ hội nào khác để hỏi cô.

Mọi người tiếp tục chơi, Thẩm Thu Ý thấy Quách Tư Manh vẫn tiếp tục nói chuyện với Vân Phong, anh cũng thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại cô ta.

Cô không tìm được cơ hội để nói chuyện với Vân Phong nên đành phải im lặng.

Dần dần, không hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, bụng cồn cào, đau âm ỉ và buồn nôn.

Cố nhịn mấy phút, cuối cùng cô đành phải đứng dậy và nói muốn đi vệ sinh.

Sau khi rời khỏi phòng riêng, cô đi đến nhà vệ sinh, chống tay lên bồn rửa, lấy thuốc dạ dày trong túi ra rồi uống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch.

Một lúc sau, cô bình tĩnh lại rồi bước ra ngoài, đi được vài bước, cô chống tay ngồi xổm xuống tường, cảm thấy cơ thể không còn sức lực, ngay cả đi lại cũng khó khăn.

Đột nhiên có một giọng nam vang lên: "Làm sao thế?"

Cô ngước mắt lên thì nhìn thấy Vân Phong đang đứng trước mặt mình, lông mày nhíu lại.

Khi Vân Phong thấy Thẩm Thu Ý đi mười phút rồi mà vẫn chưa quay lại, anh nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó nên ra ngoài xem xét, không ngờ anh lại nhìn thấy cô đang dựa vào tường với vẻ mặt yếu ớt.

Thẩm Thu Ý nhìn anh, lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy bụng hơi khó chịu..."

Vân Phong khẽ hừ nhẹ nói: "Cậu hiện tại trông như đau đến sắp ngất đi mà vẫn còn nói là chỉ hơi khó chịu?"

"Có lẽ do vừa rồi uống chút rượu..."

Vân Phong nhìn trán cô đổ mồ hôi, ánh mắt nặng nề nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Thẩm Thu Ý bám vào tường muốn đứng dậy, nhưng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay lúc đó cô nhìn thấy chàng trai trước mặt cúi về phía mình, sau đó cơ thể cô đột nhiên được nâng lên, tiếp theo đó đã vững vàng được anh bế lên.

Thẩm Thu Ý vô thức bám vào vai anh, cảm nhận được dáng người săn chắc và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, đầu óc cô trống rỗng.

Cô ngửi thấy mùi cam quýt và mộc hương thoang thoảng trên cơ thể anh, tim cô đập loạn xạ, phát ra một tiếng rên nhẹ như mèo kêu.

Anh cụp mắt nhìn cô, yết hầu khẽ lăn, giọng điệu bình tĩnh mang theo thái độ không cho từ chối: “Thật xin lỗi, phải nhanh một chút.”

Anh ôm cô đi về phía trước, cô gái mặc váy hở eo, tay anh chạm vào làn da mịn màng của cô, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay mình, anh không cúi đầu mà bước nhanh hơn.

Đi tới cửa phòng riêng, cửa đúng lúc mở ra, Quách Tư Manh nhìn thấy hai người thì sửng sốt: "Anh Vân Phong, anh..."

Vân Phong không để ý đến cô ta, đang định tiến về phía trước thì Quách Tư Manh ngăn anh lại: "Hai người đi đâu, mọi người gọi anh đi ăn khuya..."

"Nói với bọn họ tôi không đi, Thẩm Thu Ý cảm thấy không khỏe, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện." Vân Phong nói.

Quách Tư Manh: "Này, anh..."

Vân Phong không quan tâm đến lời Quách Tư Manh nói, anh bước thẳng về phía trước.

Thẩm Thu Ý ngước mắt nhìn anh, hoàn toàn choáng váng.

Sau khi rời khỏi quán bar và đến chỗ để xe, anh đặt cô xuống và mở cửa ghế phụ cho cô, Thẩm Thu Ý nói: "Hay là cậu để tôi tự mình tới bệnh viện đi, bọn họ còn mời cậu đi ăn khuya... "

Giọng anh trầm xuống, đôi mắt sâu đen nhìn thẳng vào cô: "Cậu cảm thấy cái nào quan trọng hơn?"

Thẩm Thu Ý choáng váng bị anh bế lên xe, anh cúi xuống giúp cô thắt dây an toàn, khi ánh mắt họ gặp nhau, Vân Phong an ủi cô: "Mười lăm phút nữa là tới bệnh viện rồi, cố một chút."

Anh quay người, đang định đóng cửa xe lại thì cô đột nhiên túm lấy quần áo của anh, nhẹ nhàng gọi anh: "Vân Phong..."

Anh nghĩ cô không thoải mái: “Khó chịu chỗ nào sao?”

Thẩm Thu Ý nhìn anh, ánh mắt có chút chua chát, cảm xúc và ký ức nhất thời ùa vào trong lòng, cô không thể cưỡng lại được.

“Hôm nay cậu hỏi tôi có phải đã quên cậu rồi không, thật ra tôi không quên…”

Giọng cô có chút nghẹn ngào: “Tôi vẫn luôn nhớ cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK