• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Kiêu Trần bay đến thành phố Lạc Thông để tiếp tục đi học, trong khi cuộc sống sau thi cử của Vân Nghê lại vô cùng nhàn rỗi.

Không có việc gì để làm, Vân Nghê nằm lì ở nhà vài ngày, cuối cùng cảm thấy vô cùng trống rỗng, còn không thú vị bằng việc ở lại trường đọc sách.

Buổi tối, cô nói chuyện điện thoại với Giang Nguyệt, cô ấy nghe thấy lời này của cô thì cảm thán: “Không đọc sách sẽ khiến cả người cậu khó chịu có đúng không? Quả nhiên học tra như tớ vĩnh viễn không thể hiểu được tư duy của học bá mà. Tớ cảm thấy nằm lì ở nhà quá thoải mái, tớ chỉ muốn làm cá mặn cả đời thôi.”

Vân Nghê mỉm cười, tựa đầu vào gối: “Làm cá mặn lâu ngày cũng nhàm chán mà…”

“Cậu như vậy không phải là buồn chán, mà là bởi vì không được gặp đàn anh Lục nên cảm thấy cô đơn chứ gì?”

Vân Nghê bị trêu chọc đến đỏ mặt, nhưng nhất thời không tìm được lý do gì để phản bác.

Cô thử tưởng tượng, nếu được ở cùng Lục Kiêu Trần cả ngày, cho dù không làm bất kỳ điều gì thì hình như cô cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

“Mới ở bên nhau chưa được mấy ngày lại phải chia xa, cho dù là ai cũng cảm thấy khó chịu. Đến bản thân tớ còn cảm thấy vô cùng tiếc hận và đau lòng thay cho quý cô Vân Nghê mà.”

Vân Nghê bị cô ấy chọc cười: “Bình thường mà thôi, cũng không nghiêm trọng như vậy.”

Giang Nguyệt xoay người ngã xuống giường, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Không được, chúng ta tự đi tìm niềm vui đi!”

“Hả?”

“Nghê Nghê, chúng ta đi du lịch nhé?!”

“Đi du lịch ở đâu mới được chứ?”

“Đi đến nơi nào cũng được, tớ muốn có một khoảng thời gian vui vẻ nhân lúc chưa có kết quả của kỳ tuyển sinh đại học. Nhỡ đâu tớ thi không tốt, kỳ nghỉ hè sắp tới sẽ không dễ chịu lắm. Thừa dịp mấy ngày nay trường học không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?”

Vân Nghê lớn như vậy cũng chưa thực sự được đi du lịch mấy lần, bởi vì trước kia cô không có thời gian, cũng không dám tiêu quá nhiều tiền.

Giang Nguyệt nói không cần quá lo lắng về giá cả, có thể thuê homestay hoặc nhà trọ để ở lại. Đây là style du lịch tiết kiệm, đi chơi mấy ngày cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Giang Nguyệt nói về nơi mà cô ấy muốn đến, càng nói càng hào hứng, cũng khiến Vân Nghê nổi lên hứng thú. Cuối cùng, Giang Nguyệt nói phải hỏi ba mẹ một chút, Vân Nghê cũng đi hỏi ý kiến của ba mẹ.

“Con muốn cùng Nguyệt Nguyệt đi đến tỉnh C chơi sao?” Đỗ Cầm hỏi.

“Dạ.”

“Các con muốn đi mấy ngày?”

“Chắc là khoảng ba bốn ngày.”

Đỗ Cầm không yên tâm lắm: “Mẹ không có ý kiến gì với việc đi du lịch sau khi tốt nghiệp, nhưng mà hai đứa là con gái, đi đường như vậy không quá an toàn.”

Vân Nghê làm nũng với bà, nói nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt. Hơn nữa, Giang Nguyệt cũng thường xuyên đi du lịch cùng với bạn học, cho nên cô ấy rất có kinh nghiệm.

Dưới sự năn nỉ của cô, cuối cùng Đỗ Cầm cũng chấp nhận. Vân Hưng Bình cũng nói con gái đã trưởng thành, cũng nên rèn luyện tính tự lập một chút.

Bên phía Giang Nguyệt cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Hai người các cô liên lạc với Biện Mạn Mạn, Biện Mạn Mạn cũng nói muốn tham gia cùng. Vì thế, ba người hẹn nhau ngày kia sẽ đến tỉnh C chơi.

Vân Nghê kể chuyện đi du lịch cho Lục Kiêu Trần nghe. Anh hỏi cô có đủ tiền tiêu hay không. Cô nói Đỗ Cầm đã cho cô một ít, hơn nữa cô vẫn còn tiền tiêu vặt, tính toán thử chắc cũng không thành vấn đề.

Cô nói xong, không ngờ Lục Kiêu Trần trực tiếp gửi qua hai ngàn tệ: “Em tiêu tiền này trước đi.”

Vân Nghê bị dọa sợ, vội vàng nói không cần, Lục Kiêu Trần bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vì sao em lại không nhận? Hiện tại em là bạn gái của anh, đây là anh muốn cho em, em không cần cảm thấy xấu hổ.”

“Không được, mặc dù chúng ta là bạn trai bạn gái, nhưng em cũng không thể vô duyên vô cớ mà nhận tiền của anh, mà cho dù em có nhận thì nhất định cũng sẽ trả lại cho anh.”

Tuy rằng trong nhà Lục Kiêu Trần có tiền, nhưng cô cũng không thể yên tâm thoải mái mà lấy tiền của anh, nếu vậy thì cô sẽ thành cái dạng gì chứ.

Chẳng qua, hai ngàn tệ đối với Lục Kiêu Trần thực sự không tính là cái gì. Anh còn cảm thấy như vậy là quá ít. Khi ở cùng một chỗ với Vân Nghê, anh muốn cho cô rất nhiều thứ tốt, nhưng cô gái nhỏ đã nói như vậy thì anh cũng phải tôn trọng cô: “Nếu không đủ tiền thì nhất định phải nói cho anh biết, không được giấu anh.”

Vân Nghê mỉm cười: “Em biết rồi mà.”

“Các em đến chỗ nào của tỉnh C chơi?”

Vân Nghê nói ra sắp xếp của bọn cô. Lục Kiêu Trần nghe xong mới trêu chọc bằng giọng lười biếng: “Anh còn cho rằng em sẽ đến Lạc Đại để tìm anh, không ngờ thành phố Lạc Thông hoàn toàn không nằm trong kế hoạch du lịch của em.”

Thành phố Lạc Thông trực thuộc tỉnh C, nhưng bởi vì thời gian có hạn nên các cô chỉ đi đến một vài nơi. Vân Nghê nghe anh nói vậy, tưởng rằng anh không vui, cô áy náy giải thích: “Còn không phải là do em nghĩ rằng mấy tuần nữa anh cũng sẽ trở về sao, mà kế hoạch là do hai cậu ấy quyết định, cho nên…”

Lục Kiêu Trần cười: “Anh chỉ đùa em thôi, em cứ đi chơi cho thật vui vẻ nhé, chỗ nào chưa đi được thì lần tới anh sẽ dẫn em đi.”

Vân Nghê nghĩ đến cảnh tượng sau này có thể cùng anh đi du lịch, cười cong mắt: “Được.”

-

Hai ngày sau, Vân Nghê cùng hai người còn lại ngồi xe đến tỉnh C.

Ở tỉnh C chơi hai ngày, vào buổi tối ngày cuối cùng, ba người trở lại homestay, tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Giang Nguyệt dọn dẹp đồ trên mặt bàn, tình cờ nhìn thấy trên bàn có một tờ quảng cáo của một đoàn du lịch, cô ấy cầm lên xem rồi đột nhiên hỏi: “Nghê Nghê, cậu không định đi đến thành phố Lạc Thông tìm đàn anh Lục sao? Thành phố Lạc Thông rất gần đây.”

Vân Nghê giật mình một cái rồi nói: “Không có thời gian mà, không phải ngày mai chúng ta phải trở về rồi sao?”

“Chúng ta có thể ở lại thêm một ngày mà. Không phải hôm nay Mạn Mạn luôn nói vẫn chưa chơi đủ sao?”

Biện Mạn Mạn nghe vậy thì lập tức chạy tới: “Sao vậy, các cậu đang nói về cái gì vậy?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Giang Nguyệt nói ra ý nghĩ của mình, sau đó dùng di động tìm kiếm rồi đưa cho Vân Nghê: “Từ đây đến thành phố Lạc Thông chỉ mất một tiếng đi xe thôi! Chỉ cần 50 tệ, cậu ở gần anh ấy như vậy thì tại sao lại không đi tìm anh ấy chứ?”

Trong lòng Vân Nghê cũng hơi rung động: “Thật sự có thể chứ…”

Biện Mạn Mạn: “Tớ cảm thấy có thể! Ngày mai sau khi chúng ta chơi xong, buổi chiều cậu đi đến thành phố Lạc Thông. Chúng ta lùi vé xe lại một ngày, tớ và Nguyệt Nguyệt ở lại thêm một đêm. Tớ thật sự rất thích nơi này, có rất nhiều món ăn ngon.”

Giang Nguyệt: “Đúng vậy, ngày kia cậu trở lại đây, tối đó chúng ta cùng nhau trở về Hoài Thành!”

Vân Nghê bị hai người nói đến mức cũng nổi lên sự mong chờ.

Nếu có thể gặp được Lục Kiêu Trần, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào nữa…

Dưới sự thuyết phục của hai người họ, cuối cùng Vân Nghê cũng lấy hết can đảm đi tìm Lục Kiêu Trần. Sau khi đổi vé xe thành công, Vân Nghê dự định chiều mai sẽ ngồi xe đi đến thành phố Lạc Thông, bởi vì các cô vẫn còn lịch trình vào sáng mai.

Nghĩ đến việc buổi tối có thể sẽ không về kịp nên theo đề nghị của Giang Nguyệt, Vân Nghê đã đặt một homestay có giá cả hợp lý ở gần Lạc Đại.

Mọi thứ đã được lên kế hoạch, Vân Nghê nghĩ đến chuyến đi ngẫu hứng ngày mai, trái tim liền đập thình thịch.

Từ trước đến nay, lá gan của cô đều rất nhỏ. Một mình chạy tới một thành phố xa lạ là việc mà trước nay cô chưa từng dám nghĩ tới. Ai ngờ cô cũng có lúc dũng cảm như vậy.

Hình như anh luôn là người đến tìm cô.

Cô cũng muốn dũng cảm một lần chạy đến chỗ của Lục Kiêu Trần, cho anh một sự bất ngờ.

-

Hôm sau, Vân Nghê ngồi xe đi về phía thành phố Lạc Thông.

Chạng vạng tối, tàu cao tốc cũng tới nơi, cô không ngờ rằng thành phố Lạc Thông như không chào đón cô. Vừa đến nơi, cô đã gặp một trận mưa lớn chớp đùng đoàng, sắc trời âm u.

Đi theo sự chỉ dẫn của bản đồ, cô kéo theo chiếc vali in hình Chibi Maruko, cuối cùng cũng đi đến trạm xe buýt.

Có xe buýt đi thẳng tới Lạc Đại, nhưng bởi vì trời mưa, lại còn là giờ cao điểm buổi tối cho nên lộ trình đáng lẽ chỉ tốn một tiếng lại kéo dài thêm nửa tiếng.

Khi tới Lạc Đại, mặc dù mưa đã ngừng, nhưng sắc trời cũng đã tối.

Cô kéo theo hành lý chậm rãi đi vào Lạc Đại.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô tới, nhưng lúc cô ở đây ngay lúc này, cô vẫn cảm thấy mới lạ về khung cảnh xung quanh.

Sau cơn mưa, không khí ở trường đặc biệt trong lành, đi dưới những tán cây còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của đất, vài chiếc lá ngô đồng rơi xuống vũng nước, lại bị vũng nước hắt ánh sáng lên tạo thành những bóng vàng mở ảo. Nửa tiếng trước, Vân Nghê thử hỏi Lục Kiêu Trần đang làm gì, anh nói anh đang ở hồ bơi.

Cô nhớ rõ vị trí ký túc xá của Lục Kiêu Trần, suy nghĩ có thể đứng dưới ký túc xá để chờ anh.

Mười lăm phút sau, cô đi bộ đến khu ký túc xá, quan sát xung quanh một lần. Có lẽ bởi vì trời mưa, người đi ra đi vào cũng không nhiều, chỉ là mỗi khi có con trai đi ngang qua cô, nhìn thấy một cô gái kéo hành lý đứng ở chỗ này thì đều tò mò nhìn thêm vài lần.

Vân Nghê cảm thấy mặt hơi nóng nên đi xa hơn một chút, đứng trước vườn hoa trước khu ký túc xá và im lặng chờ đợi.

Một lúc sau, có hai chàng trai đi xuống tầng dưới ký túc xá.

Khi đang đùa giỡn, họ quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái đang đứng cách đó không xa…

Vóc dáng của cô gái không cao, mặc một chiếc váy liền kiểu Pháp màu vàng nhạt, tóc búi gọn, dáng người thon thả mảnh khảnh, mắt hạnh cong cong, vẫn luôn nhìn về phía cửa ký túc xá, giống như đang đợi người.

Hai người kinh ngạc mà nhìn thêm hai lần, xì xào bàn tán, rồi sau đó đi lên lầu.

-

Bên kia, tại hồ bơi, Lục Kiêu Trần tắt vòi hoa sen.

Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen, lăn xuống bộ ngực rắn chắc, lưu luyến trên cơ bụng rồi cuối cùng biến mất dưới tuyến nhân ngư.

Anh lấy khăn lông lau khô nước ở trên người, mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Lúc đang đi đến phòng thay đồ, di động của anh đột nhiên rung lên, cầm lên liền thấy là cuộc gọi của Vân Nghê.

Anh bắt máy, mở miệng gọi tên cô, sau đó giọng nói mềm mại của cô gái truyền đến: “Lục Kiêu Trần, khi nào anh trở về kí túc xá?”

“Hửm?”

Vốn dĩ Vân Nghê cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này, chỉ là cô đợi gần một tiếng đồng hồ rồi, thật sự không nhịn nổi nữa.

Cô nhẹ giọng, ngập ngừng nói: “Em đứng ở dưới ký túc xá chờ anh một lúc lâu rồi, nhưng không nhìn thấy anh…”

Lục Kiêu Trần nghe vậy, bước chân liền dừng lại: “Em đang ở dưới ký túc xá của anh sao?”

“Dạ, em tới tìm anh.”

Vân Nghê nói sự thật cho anh biết. Anh nghe xong, chỉ nói: “Em ở dưới lầu chờ anh năm phút, anh lập tức trở về.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Lục Kiêu Trần vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra khỏi hồ bơi, di động của anh đột nhiên rung lên không ngừng.

Tiện tay cầm lên xem liền thấy nhóm ký túc xá hiện lên tin nhắn: [Sao hai cậu lại không xuống dưới xin phương thức liên lạc?]

Lục Kiêu Trần liếc mắt nhìn lại cuộc trò chuyện trước đó, chính là hai đứa độc thân cùng phòng kích động nói vừa mới nhìn thấy một em gái vô cùng xinh đẹp ở dưới lầu ký túc xá, rồi sau đó một người khác hỏi cô ấy trông như thế nào.

Bạn cùng phòng A: [Em ấy dễ thương lắm, cái loại nhỏ xinh đáng yêu ấy, làn da vô cùng trắng.]

Bạn cùng phòng B: [Tôi có cảm giác em ấy còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi của chúng ta nữa.]

Hai người cứ người này một câu, người kia một câu, bạn cùng phòng C chưa nhìn thấy nên cảm thấy kinh ngạc: [Có thật không đó, nếu thực sự xinh đẹp như vậy mà hai cậu không xông lên sao?]

Bạn cùng phòng A: [Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng em gái kia mang theo hành lý đứng trước ký túc xá nam, vừa nhìn đã biết em ấy tới đây để tìm một anh chàng nào đó rồi.]

Bạn cùng phòng C: [Cũng không chắc mà, cậu không thử thì làm sao mà biết được, nói không chừng đây là cơ hội tốt nhất để cậu thoát khỏi cuộc sống độc thân đó!]

Bạn cùng phòng B: [Cẩu Tử, hôm nay bố hào phóng, nhường cái cơ hội thoát khỏi kiếp độc thân này cho cậu.]

Lục Kiêu Trần nhìn lịch sử trò chuyện, sắc mặt tối lại, gõ mấy chữ trên màn hình: [Có cái rắm, đó là bạn gái của tôi.]

Ba người:?????!

Mẹ kiếp!!!

……

Vân Nghê đợi ở tầng dưới ký túc xá, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa ký túc xá. Một lúc sau, cô tùy ý ngước mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.

Chàng trai có dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, cho dù chỉ mặc áo phông trắng đơn giản cùng với quần đen cũng vô cùng có khí chất. Anh mang theo khí lạnh từ sau cơn mưa đi tới, nhưng đôi mắt nhìn cô lại cất giấu ý cười dịu dàng.

Vân Nghê nhìn thẳng vào anh, cảm thấy cả trái tim dần được lấp đầy.

Lục Kiêu Trần đi đến trước mặt, Vân Nghê còn chưa kịp chào hỏi đã bị anh ôm vào lòng.

Tim Vân Nghê đập loạn xạ, tai đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi ôm nhau ở nơi công cộng. Tuy nhiên, hình như đây là chuyện bình thường ở trường đại học, bởi vì trên đường tới đây, cô cũng nhìn thấy rất nhiều cặp tình nhân nắm tay và ôm hôn.

Lục Kiêu Trần cúi người, giọng nói vui vẻ dừng lại ở bên tai cô: “Không phải em nói không định đến thành phố Lạc Thông sao?”

Vân Nghê vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Bởi vì em vẫn muốn đến gặp anh…”

Ý cười của chàng trai càng sâu hơn, buông lỏng tay ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa phần cằm mềm mại của cô, cúi xuống nhìn: “Em đến đây một mình à?”

“Dạ…” Vân Nghê nói ra việc cô đã sắp xếp chuyến đi này như thế nào. Lục Kiêu Trần nghe vậy, gõ chóp mũi cô: “Nếu em liên lạc với anh sớm thì anh đã có thể đi đến ga tàu để đón em rồi, em một mình ngồi xe buýt đến đây có phải mệt lắm rồi không?”

Cô nhướng mày, mắt sáng lên: “Nhưng mà anh nhìn thấy em sẽ cảm thấy bất ngờ, không phải sao?”

Chàng trai cong môi: “Ừm, đúng thật là bất ngờ.”

Hai người trò chuyện vài câu, Lục Kiêu Trần nói sẽ đặt khách sạn cho cô, nhưng Vân Nghê lại nói cô đã đặt homestay ở gần đây rồi. Sau đó, Lục Kiêu Trần hỏi cô tiếp theo muốn đi đến nơi nào, Vân Nghê nói chỉ cần đi dạo ở trường là được rồi, anh nói sáng mai lại dẫn cô đi chơi.

Lục Kiêu Trần nhận lấy hành lý của cô, kéo đi ở phía trước, Vân Nghê đi theo phía sau anh.

Đi được vài bước, cô chợt sững người khi thấy anh không nắm tay mình, cô lén nhìn tay anh, cái đầu nhỏ bối rối.

Vì sao anh lại không nắm tay cô nhỉ…

Cô muốn nắm lấy tay anh, nhưng nếu cô chủ động đưa tay ra thì có vẻ quá không dè dặt có phải không?

Làm sao bây giờ…

Bên kia, Lục Kiêu Trần nhìn về phía trước, một lúc sau anh cảm thấy lòng bàn tay mình bị một ngón tay khều nhẹ, giống như một cái móng mèo mềm mại, ra tín hiệu cho anh.

Chàng trai cụp mắt xuống, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cô gái, không nhịn được cười ra tiếng.

Vân Nghê nghe thấy tiếng cười của anh, gò má đỏ lên, ngay sau đó tay cô đã bị nắm chặt.

“Xem ra em cũng có chút tự giác của bạn gái.”

Vân Nghê nhận ra anh đang cố ý trêu chọc cô, cúi gằm mặt, tức giận không muốn nói chuyện với anh nữa.

-

Hai người đi dạo quanh trường đến khoảng hơn 9 giờ tối. Nghĩ tới việc cô đã vất vả suốt một ngày, cuối cùng Lục Kiêu Trần nói sẽ lái xe đưa cô đến homestay, để cho cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại đưa cô đi ra ngoài chơi.

Hai người lên xe, Vân Nghê gửi cho anh địa chỉ homestay. Hai mươi phút sau, Lục Kiêu Trần lái xe gần đến nơi, anh mới nhận ra nơi này là một con phố buôn bán cũ, còn không thể lái xe đến dưới lầu homestay.

Tới gần nơi đó, hai người xuống xe tìm kiếm cả nửa ngày cũng không tìm được địa điểm. Cuối cùng phải gọi điện thoại cho homestay, đối phương mới hướng dẫn cô đi như thế nào.

Sau đó bọn họ mới nhìn thấy, cái homestay này nằm ở lối vào của một con hẻm mà họ vừa mới đi qua.

Con hẻm rất nhỏ, hoàn cảnh cũng rất tồi tàn, căn bản không ngờ tới ở bên trong…

Cuối cùng, hai người họ cũng đã tìm được homestay. Đó là một tòa nhà thấp, chỉ cao khoảng hai hoặc ba tầng lầu. Khi bước vào cửa, Vân Nghê nhìn thấy có vài ông chú trung niên đang ngồi ở bàn chơi mạt chược, nói nói cười cười, khói thuốc bay đầy trời.

Vân Nghê che mũi, hơi cau mày, do dự một chút rồi bước đến quầy lễ tân.

Dì ở quầy lễ tân đang xem phim truyền hình. Vân Nghê đi tới, nói muốn nhận phòng. Đối phương yêu cầu cô đưa chứng minh thư, đăng ký xong liền đưa cho cô một thẻ phòng, chậm rì rì chỉ tay về phía cầu thang có ánh đèn lờ mờ: “Đi lên lầu hai, là căn phòng ở trong cùng kia.”

Cô quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần, thiếu niên nhìn một cái đã hiểu ý, anh đi đến bên cạnh, ôm lấy bả vai cô, bình tĩnh nói: “Anh đi cùng em lên xem thử.”

Vân Nghê gật đầu.

Hai người đi lên lầu, cuối cùng cũng đến được cửa, mở cửa vào phòng.

Bật đèn lên, Lục Kiêu Trần vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc thoang thoảng. Phòng rất nhỏ, tường có chút xám xịt. Anh đi vào, ánh mắt rơi vào giá sách kiểu Instagram ở cửa, nhìn thấy có rất nhiều bụi ở trên đó, vừa nhìn đã biết không được dọn dẹp tốt.

Vân Nghê nhìn căn phòng, đột nhiên có chút thất vọng, bởi vì nơi này có chút khác biệt với những bức ảnh đẹp trên ứng dụng Instagram. Cô chạm vào chiếc chăn bông trên giường, bởi vì mấy ngày nay đều mưa giông nên cũng có chút ẩm ướt.

Đột nhiên, tiếng cười của những người đàn ông trung niên đang chơi mạt chược từ tầng dưới truyền đến, xuyên qua cửa sổ rất rõ ràng.

Cô quay đầu nhìn về phía Lục Kiêu Trần, chỉ thấy anh đang đánh giá căn phòng, cuối cùng nhẹ nhàng nói đùa: “Chỗ này mà người cũng ở được sao?”

Vân Nghê: “…”

Thật ra căn phòng này cũng không đến nỗi quá kém, nhưng trong mắt của đại thiếu gia như Lục Kiêu Trần, nơi này giống như một cái kho hàng rách nát.

Vân Nghê xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, không ngờ cô chỉ muốn chọn một homestay có giá cả vừa phải mà lại bị lật xe thành như thế này.

Cô đi đến trước mặt anh, giải thích: “Em xem trên ảnh thấy cũng rất được, ai mà biết những bức ảnh chỉ mang tính chất tham khảo …”

Anh nhếch môi, xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đổi qua một homestay khác đi…”

Lục Kiêu Trần nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên lười biếng nói một câu: “Cũng không cần phiền toái như vậy.”

“Hả?”

Anh cúi người xuống, nhìn thẳng về phía cô: “Có một chuyện anh chưa nói cho em biết. Anh có một căn hộ ở trung tâm thành phố, gần đây anh đều ở đó.”

Vân Nghê:?

Lục Kiêu Trần nhếch môi nhìn về phía cô, giọng đầy ẩn ý nói: “Em có muốn đi theo anh không? Đêm nay anh trai có thể thu nhận em một đêm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK