Thẩm Thu Ý vẫn đang ngủ mơ, lông mày hơi nhíu lại, dường như mơ thấy cái gì, không đáp lại Vân Phong.
Vân Phong nhìn cô gái ở dưới thân, ánh mắt nóng rực, trầm giọng khàn khàn nói: "Thẩm Thu Ý, có phải cậu đang mơ về người đó không?"
Có phải mơ về người cô yêu thầm hồi cấp ba, hay là đến bây giờ vẫn thích, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy người đó?
Rốt cục là ai, có thể khiến cô canh cánh trong lòng lâu đến vậy?
Trong tim người đàn ông như bị lửa đốt, mùi giấm tràn ngập.
Cô gái trong ngực mảnh khảnh, lặng lẽ rúc vào trong vòng tay anh, làn da trắng nõn như thạch, đôi môi đỏ mọng, thổ khí như lan*, âm thanh hừ nhẹ gợi lên sự chiếm hữu và khao khát của người đàn ông, mùi giấm lại càng rõ ràng.
(*) Thổ khí như lan: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
Ánh mắt Vân Phong dừng lại trên môi cô, anh cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn hôn cô.
Không muốn lợi dụng người khác.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, đứng dậy giúp cô đắp chăn, đứng dậy nhìn người đang nằm trên giường, ánh mắt dần mất đi dục vọng, trở nên thanh tịnh hơn một chút.
Anh bước ra khỏi phòng ngủ, chú ý tới đèn dưới sàn tự động bật sáng.
Ra khỏi phòng ngủ, anh đóng cửa lại.
Điện thoại vừa hay vang lên, anh nhìn thấy cuộc gọi tới của Lộ Xuyên.
Vừa bắt máy, giọng nói bên kia đã truyền đến: "Sông Ngầm, tới không? Mấy anh em đều ở đây cả."
"Không đi."
Vân Phong đi ra ngoài ban công, dựa vào lan can, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá.
Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, cho vào miệng rồi bật lửa, ngọn lửa tàn lóe lên trên tàn thuốc mấy lần, chiếu sáng đôi mắt đen đang cụp xuống của anh.
Sau khi phun ra sương trắng, Lộ Xuyên ở đầu bên kia hỏi anh vì sao không tới, không phải mới từ nơi khác trở về sao? Vân Phong quay đầu nhìn ra bên ngoài, bình tĩnh nói: “Không có tâm trạng, các cậu tự chơi đi."
Lộ Xuyên nghe được giọng nói rầu rĩ của anh có gì đó là lạ, trước giờ Vân Phong vẫn luôn sôi nổi vui vẻ: "Cậu sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
Vân Phong khẽ cười một tiếng: "Đúng là có đôi chút."
"Rốt cục có chuyện gì vậy? Tâm trạng không tốt thì tới uống rượu đi."
"Không uống, tôi định về nhà nghỉ ngơi."
"Gì cơ? Cậu không có ở nhà à?"
Vân Phong trầm mặc một lát: "Ừm, tối nay cùng một người tổ chức sinh nhật."
Lộ Xuyên bên kia còn chưa kịp phản ứng: "Vậy được, cậu về sớm nghỉ ngơi đi. Chu Phi Trì bảo cậu ngày mai đừng đến câu lạc bộ, nghỉ thêm nửa ngày đi."
Đầu bên kia vừa muốn cúp máy, Vân Phong đột nhiên nói: "Chờ một chút."
"Hả?"
“Hỏi cậu một chuyện.” Vân Phong liếm môi, nửa ngày mới thốt ra vài từ từ cổ họng: “Cậu có biết người Thẩm Thu Ý yêu thầm hồi cấp ba là ai không?”
"Tôi không biết, sao thế, cậu hỏi cái này làm gì?"
Lộ Xuyên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sững người: "Cậu nói sinh nhật, chắc không phải tổ chức sinh nhật cho Thẩm Thu Ý đấy chứ?"
Vân Phong ngầm thừa nhận, Lộ Xuyên cười lớn: "Sao đột nhiên cậu lại tò mò chuyện này? Chắc không phải cậu có loại ý nghĩ kia với Thẩm Thu Ý đó chứ?!"
Vân Phong trầm mặc mấy giây: "Không được sao?"
Lộ Xuyên không ngờ Vân Phong lại thản nhiên thừa nhận như vậy, cậu ta sửng sốt mấy giây, sau đó cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường, dù sao Thẩm Thu Ý bây giờ xinh đẹp như vậy, nghe nói hai người họ cũng có gặp nhau ở bể bơi nữa.
"Được đấy, Vân Phong, nhiều năm như vậy, cậu cuối cùng cũng có hứng thú với một cô gái! Tôi còn tưởng rằng Lục Kiêu Trần là đóa hoa cao lãnh, thật ra phải là cậu mới đúng."
Vân Phong cười nhạo một tiếng: "Nếu không có em gái tôi, Lục Kiêu Trần hiện tại vẫn đang độc thân, cậu cho rằng cậu ta sẽ để ý đến người khác sao?"
Lộ Xuyên mỉm cười quay lại chủ đề: “Có sao nói vậy, tôi thực sự không biết người cô ấy thầm mến hồi cấp ba là ai, nhưng tôi cũng mơ hồ cảm thấy mấy năm qua cô ấy thực sự có người mình thích. Cậu cũng biết đấy, Thẩm Thu Ý tính tình hướng nội, thời cấp ba lại hơi tự ti, chuyện này có thể kể cho tôi sao?”
Vân Phong nhíu mi không nói gì, Lộ Xuyên hỏi: “Có điều đó cũng chỉ là người cô ấy thích hồi cấp ba, nói không chừng hiện tại đã sớm buông bỏ rồi thì sao?”
Buông bỏ rồi sao?
Vậy nhưng rõ ràng vừa nãy cô còn nằm mơ thấy kia mà.
Nếu cô thực sự thích chàng trai đó, hẳn kiểu yêu thầm này chính là kiểu khắc cốt ghi tâm.
"Có điều để tôi đoán xem, tôi cảm thấy, chắc chắn Thẩm Thu Ý thích kiểu học bá nhẹ nhàng, lịch sự và sạch sẽ, dù sao chắc chắn không phải cậu."
Vân Phong khẽ cau mày: "Cậu phân tích từ chỗ quái nào thế?"
"Ánh trăng sáng của nhiều cô gái đa phần là kiểu này, cậu nghĩ thử xem Thẩm Thu Ý tính tình dịu dàng, điềm tĩnh như vậy, liệu sẽ thích kiểu con trai ồn ào, nổi loạn không? Chắc chắn là thích kiểu con trai có tính cách giống cô ấy."
“Không phải tôi đả kích cậu, hồi cấp ba ngày nào cậu cũng chơi bóng, cà lơ phất phơ lại thích đánh nhau, cậu nói một cô gái ngoan như Thẩm Thu Ý có khả năng thích cậu không?”
“…”
Đúng vậy, lúc trước cũng chính miệng cô nói không thích anh.
Vân Phong rít thuốc lá, ánh mắt thâm trầm, lại nghe thấy Lộ Xuyên nói: "Nhưng đừng nản lòng, ánh trăng sáng thường không với tới đâu, sở thích của con người còn thay đổi cơ mà? Nói không chừng cậu chậm rãi gây ấn tượng với cô ấy, cô ấy sẽ thích cậu thì sao?"
Vân Phong cụp mắt xuống, nhắm chặt mi: "Được rồi, cứ vậy đi."
Cuối cùng, anh cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu.
-
Ngày hôm sau, Thẩm Thu Ý tỉnh dậy trong phòng.
Cô phát hiện mình nằm trên giường, choáng váng một lúc, hoàn toàn không biết đêm qua sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì.
Cô xuống giường, lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Vân Phong gửi cho cô tối qua, nói rằng sau khi biết cô đã ngủ, anh liền bế cô về phòng, sau đó liền rời đi, trừ chuyện đó ra cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Thu Ý đưa đầu ngón tay vuốt tóc, lắc lắc, hơi đỏ mặt vì xấu hổ.
Tối qua cô say rượu, sau đó chắc không nói lung tung gì đâu nhỉ?
Cô cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ rõ hình như cô nằm mơ tới khoảng thời gian ở bên Vân Phong thời cấp ba, cụ thể lại không nhớ rõ.
Thẩm Thu Ý trả lời lại tin nhắn của Vân Phong, bày tỏ lời xin lỗi, sau đó đặt điện thoại xuống đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô quay lại, cô nhìn thấy tin nhắn trả lời ở đầu bên kia: [Dậy rồi à? Có khó chịu không?]
Thẩm Thu Ý: [Cũng ổn, không sao hết.]
Vân Phong: [Tôi biết tối nay có một nhà hàng Thái mới khai trương, không phải trước đây cậu nói muốn thử sao, có muốn đi cùng không?]
Thẩm Thu Ý nghĩ đến sắp xếp tối nay: [Tối nay chắc là không được rồi...]
Vân Phong: [Bận sao?]
Thẩm Thu Ý cảm thấy nói dối che giấu có chút lúng túng nên cô thừa nhận mà không suy nghĩ nhiều: [Tôi và đàn anh Triệu đã hẹn nhau dùng bữa, nói chút chuyện công việc.]
Vài phút sau, đầu bên kia mới trả lời: [Vậy lớp bơi lội buổi chiều cậu có tới nữa không?]
Thẩm Thu Ý: [Ừm, cậu có rảnh không?]
Vân Phong: [Ba giờ.]
Anh trả lời đơn giản và đi thẳng vào vấn đề.
Vì vậy, vào buổi chiều, Thẩm Thu Ý đã đến bể bơi, hiện tại cô cơ bản đã học xong bơi ếch, chỉ cần học thêm một hai bài học củng cố cuối cùng nữa là được.
Buổi chiều trong giờ học, Thẩm Thu Ý cảm thấy Vân Phong nói chuyện ít hơn bình thường, cũng không cười nhiều như trước, trong giờ giải lao, hai người ở trên bờ uống nước, Thẩm Thu Ý dùng giọng nói ấm áp hỏi anh: "Vân Phong, hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm đúng không?"
Vân Phong quay lại, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô, hầu kết nhấp nhô, anh kiềm chế cảm xúc, cười khẽ một tiếng: "Dạy cậu lâu như vậy, cậu còn không biết cách hô hấp bình thường, sao tâm trạng có thể tốt được chứ?"
Thẩm Thu Ý xấu hổ: "Vừa nãy chỉ là tôi hơi lo lắng..."
Nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc dưới nước của anh vừa rồi như muốn ăn thịt ai, cô cụp mắt xuống thuyết phục anh: "Cậu có thể đừng nhìn qua đây hung dữ như vậy được không, có chút đáng sợ."
Cô nói xong, Vân Phong cúi người nhìn cô, hai khuôn mặt đột nhiên gần nhau.
Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền của cô, như thể anh sắp hôn cô.
Anh trầm giọng nói: “Cảm thấy tôi hung dữ hả?”
Nhịp tim của Thẩm Thu Ý đập loạn, vài giây sau liền nghe thấy giọng nói lười biếng của anh vang lên bên tai: "Sợ tôi hung dữ với cậu vậy học cho tốt vào, biết chưa, bạn học Thẩm?"
Sau đó anh đứng thẳng dậy, vặn chặt nắp chai nước khoáng trong tay, ném lên ghế, xoay người đi đến mép bể bơi, để lại một câu: “Nghỉ ngơi xong thì xuống nước lần nữa đi."
Thẩm Thu Ý vẫn đứng yên tại chỗ, mặt dần đỏ bừng.
……
Chạng vạng tối, sau khi lớp học bơi kết thúc, Thẩm Thu Ý nhận được tin nhắn của Triệu Bành Việt, không ngờ đối phương biết được cô đang ở bể bơi nên nói trực tiếp đến đón cô.
Cô không từ chối được, chỉ có thể đồng ý.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, cô bước ra khỏi phòng thay đồ, phát hiện Vân Phong đang đợi ở cửa.
Anh ngước mắt lên, đưa mắt chuyển từ điện thoại đến mặt cô, thản nhiên nói: "Vừa hay tôi cũng chuẩn bị đi, cậu đi đâu? Tôi tiễn cậu."
Cô ngạc nhiên nói: “À, đàn anh Triệu đã đến đón tôi rồi…”
Vân Phong liếm răng hàm, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Sao cũng được."
Hai người không nói một lời bước ra ngoài, khi đến lối vào bể bơi, Thẩm Thu Ý nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da đứng ở cửa, dáng người cao gầy, đeo kính gọng vàng, khí chất dịu dàng nho nhã, chồng lên dáng vẻ trong ấn tượng của Thẩm Thu Ý.
Vân Phong nhìn thấy Triệu Bành Việt, trong đầu liền nhớ lại dáng vẻ ánh trăng sáng kia mà Lộ Xuyên miêu tả.
Lại chú ý tới vẻ mặt hơi sửng sốt của Thẩm Thu Ý, anh giận tái mặt, đôi mắt dần tối sầm.
Triệu Bành Việt đi tới cũng nhìn thấy hai người liền đi về phía họ.
"Ở đây, Thu Ý!"
Thẩm Thu Ý mỉm cười chào anh ấy, lần trước hai người họ gặp nhau là khi họ còn học đại học, thật ra cũng không phải lâu rồi mới gặp, sau đó Triệu Bành Việt quay lại nhìn Vân Phong: "Đây là?"
Thẩm Thu Ý giới thiệu với anh ấy: "Đây là bạn của em, Vân Phong, cậu ấy là người dạy em bơi lội ở đây ạ."
Triệu Bành Việt và Vân Phong nhìn nhau, cảm nhận được cái gì, nhàn nhạt mỉm cười chào anh: "Xin chào, Triệu Bành Việt."
Vân Phong nhìn thẳng về phía anh ấy, ánh mắt thâm thúy, mấy giây sau không mặn không nhạt mở miệng: "Vân Phong."
Triệu Bành Việt hỏi Thẩm Thu Ý xong việc chưa, cô nói xong rồi, thế là cô nói với Vân Phong: "Vậy tôi đi với đàn anh Triệu trước nhé, tạm biệt."
Hai người rời đi, Vân Phong nhìn theo bóng lưng của họ, một nam nhân viên đi ngang qua, mỉm cười choàng tay qua vai Vân Phong, chú ý đến ánh mắt của anh, trêu chọc nói: “Anh Vân, học sinh của anh sao lại bị người đàn ông khác đón đi vậy?"
Vân Phong đưa đầu lưỡi chạm lên vòm miệng, lạnh lùng nhìn anh ta: "Rảnh quá nhỉ?"
"Không phải…"
"Tối nay ở lại tăng ca."
"Không phải, anh Vân tha mạng đi mà..."
Một bên khác.
Thẩm Thu Ý và Triệu Bành Việt lên xe, Triệu Bành Việt nói rằng anh ấy đã đặt chỗ nên lái xe đến nhà hàng, người đàn ông quay lại nhìn Thẩm Thu Ý yểu điệu xinh đẹp, hỏi cô một chút về tình hình công việc hiện tại.
Trò chuyện một lúc, anh ấy nói đùa: “Đã lâu không gặp, chắc bây giờ em đã có bạn trai rồi phải không?”
Thẩm Thu Ý lắc đầu, Triệu Bành Việt mỉm cười: "Sao vậy, không thích ai hả?"
Thẩm Thu Ý xấu hổ nói ra sự thật: "Tạm thời không có ý định yêu đương ạ..."
"Cũng tốt, đợi lúc nào gặp được người mình thích thì chúng ta lại nói tiếp, không cần vội."
Triệu Bành Việt cùng cô nói chuyện công việc, nói anh được biết gần đây tòa soạn của đài truyền hình đã tổ chức một đợt tuyển dụng riêng, lúc đầu đã hết hạn đăng ký nhưng anh có thể giúp cô tranh thủ xem liệu cô có thể đăng ký hay không.
Thẩm Thu Ý ngại quấy rầy anh ấy, Triệu Bành Việt nói chỉ là chuyện nhỏ: "Đàn anh Triệu, thật cảm ơn anh quá..."
"Không có gì, có điều, em gọi anh là anh Bành Việt đi, “đàn anh Triệu” nghe có vẻ hơi xa lạ.” Người đàn ông mỉm cười ấm áp.
Thẩm Thu Ý gật đầu, anh ấy liền nói: "Bây giờ anh quay về Hoài Thành rồi, chúng ta cũng có thể liên lạc, nói không chừng sau này có thể hợp tác đấy."
Cô gật nhẹ đầu: “Vâng.”
-
Triệu Bành Việt đã giúp Thẩm Thu Ý có được tư cách tham gia kỳ thi tuyển dụng, cô cũng không cần phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Sau khi hai người liên lạc lại, Triệu Bành Việt thỉnh thoảng sẽ tìm cô ăn cơm, Thẩm Thu Ý cảm thấy anh ấy giống như trưởng bối, kiến thức và kinh nghiệm đều rộng hơn cô, cô cũng có thể học được rất nhiều điều khi trò chuyện với anh.
Một tuần sau, Triệu Bành Việt nói với cô một chuyện, anh ấy nhận được lời mời từ phó chủ tịch câu lạc bộ của Thẩm Thu Ý, mời các bạn học ở trường trung học số 1 Hoài Thành đến tham dự một bữa tụ họp, tâm tình trò chuyện.
Thẩm Thu Ý biết người này, lúc trước cũng làm ở câu lạc bộ, Triệu Bành Việt nói người này đã mời nhiều cựu sinh viên của trường trung học số 1 Hoài Thành, cũng coi như một nửa hội cựu sinh viên nên Triệu Bành Việt đã mời Thẩm Thu Ý đi cùng.
Phản ứng đầu tiên của cô khi đối mặt với một cuộc tụ tập đông người như vậy chắc chắn là từ chối khéo, nhưng Triệu Bành Việt lại rất nhiệt tình mời cô, nói đều là người quen, ngồi một lát rồi đi cũng được, hơn nữa, một nữ phó chủ tịch khác có quan hệ tốt với Thẩm Thu Ý cũng đến gặp Thẩm Thu Ý, cuối cùng cô đành phải đồng ý.
Thật ra, cô cũng muốn vượt qua nỗi sợ xã hội và mở rộng mối quan hệ xã giao của mình, không thể lúc nào cũng hướng nội như vậy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Vì thế cô nghĩ, cứ thử cố gắng một lần xem.
Tối thứ bảy, cô ở nhà mặc một chiếc váy hai dây cổ vuông, trang điểm theo phong cách Hồng Kông cổ điển, sau khi chỉnh lý xong, cô liền nhìn thấy Triệu Bành Việt đang đợi ở dưới lầu.
Triệu Bành Việt nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, khi cô gái đi tới trước mặt, anh ấy mỉm cười: “Hôm nay em rất đẹp.”
"Cảm ơn anh."
Nửa tiếng sau, hai người đến một biệt thự riêng, bữa tiệc do một phú nhị đại chủ trì, toàn bộ chi phí tối nay đều là anh ta thanh toán.
Khi đến sảnh tiệc bên trong, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên cao chiếu xuống sàn đá cẩm thạch, tạo nên một phong cách châu Âu quý phái.
Có hàng trăm người có mặt ngày hôm nay.
Thẩm Thu Ý và Triệu Bành Việt đang đi cạnh nhau về phía trước thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói gọi bọn họ.
Quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy bảy tám chàng trai đứng ở một bên, Thẩm Thu Ý đi theo Triệu Bành Việt bước tới, bỗng nhiên ánh mắt chú ý tới Vân Phong đứng ở giữa, đột nhiên sững người.
Người đàn ông cao lớn, đôi chân dài, như hạc giữa bầy gà, ngũ quan rõ ràng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, lộ ra mị lực thành thục nhưng vẫn toát ra khí chất ngang ngược.
Tại sao tối nay Vân Phong lại ở đây...
Thẩm Thu Ý choáng váng, bước tới chỗ họ cùng với Triệu Bành Việt.
Ánh mắt Vân Phong rơi trên người cô và Triệu Bành Việt bên cạnh, hai người nhìn vào mắt nhau, đồng tử đen như mực.
Triệu Bành Việt chào họ, một vài người trong số họ vòng tay qua vai anh ấy một cách quen thuộc, mỉm cười nhìn Thẩm Thu Ý: "Bảo sao anh tới trễ như vậy, thì ra là đón mỹ nữ đi cùng sao."
Thẩm Thu Ý run lên, mở miệng chào hỏi bọn họ, trong đó có một số chàng trai cô không hề quen biết, những người đứng cạnh Vân Phong là tất cả những người cô biết, cũng là những người có mặt ở bữa tiệc quán bar lần trước.
Nhưng đây là hội cựu sinh viên nên không có gì kỳ quái khi gặp họ.
Phú nhị đại mở tiệc tối nay nhìn thấy Thẩm Thu Ý và Triệu Bành Việt đi cùng nhau, cười nói đùa: “Chủ tịch, em nhớ hồi cấp ba hai người có quan hệ không tệ, có người còn tung tin đồn về hai người, cái gì nhỉ, hiện tại có phải thừa nhận tin đồn rồi không?"
Thẩm Thu Ý ngây người, nhanh chóng giải thích: "Không phải, không phải..."
Mấy chàng trai nhiều chuyện cười nói: “Giải thích nhanh như vậy, có phải là giấu đầu lòi đuôi không?”
Thẩm Thu Ý còn định giải thích thì bị tiếng reo hò của họ át đi: "Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu!"
Thẩm Thu Ý: "...??"
Triệu Bành Việt nhíu mi cười, cũng không mở miệng. Vân Phong xoa ly rượu, nhìn Triệu Bành Việt nhìn Thẩm Thu Ý với vẻ mặt mong đợi và trìu mến, vừa nhìn liền biết tâm tư của Triệu Bành Việt.
Trò chuyện một hồi, Vân Phong nhìn về phía phú nhị đại, lạnh lùng nói: "Không phải cậu nói muốn chơi bida sao, khi nào đây?"
"Được, chúng ta lên phòng bida trên lầu đi."
Phú nhị đại cũng là bạn tốt của Vân Phong, anh ta choàng tay qua vai anh, mời những người khác, cuối cùng hỏi Thẩm Thu Ý: "Cô có muốn lên lầu chơi cùng không?"
Thẩm Thu Ý lắc đầu từ chối, muốn ở một mình, không ngờ Triệu Bành Việt lại nhìn cô: "Vậy tôi xuống lầu cùng cô ấy, các cậu đi trước đi."
"Aiyo..."
Vẻ mặt Vân Phong căng cứng lại, xoay người rời đi.
Mấy chàng trai nói đùa vài câu rồi lần lượt rời đi.
Cuối cùng, Triệu Bành Việt mỉm cười với Thẩm Thu Ý: "Đi thôi, chúng ta dạo ở phía trước nhé."
Thẩm Thu Ý nhìn bóng lưng rời đi của Vân Phong, ánh mắt hơi cụp xuống: "Được ạ..."
Một lúc sau, bữa ăn bắt đầu, Thẩm Thu Ý và Vân Phong tình cờ ngồi cùng một bàn, người đàn ông từ đầu đến cuối đều không nói chuyện với cô, coi cô như một người xa lạ, Thẩm Thu Ý cảm giác được thái độ có chút lạnh nhạt của anh, trong lòng hơi chua xót.
Có phải là lúc có người ngoài, anh không muốn nói chuyện với cô không?
Cô cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không dám hỏi anh.
Trong khi ăn, cô thấy rất nhiều cô gái tiến tới chào hỏi Vân Phong, trên lông mày và ánh mắt đều mang tín hiệu muốn phát triển quan hệ.
Anh có điều kiện tốt, lại đang độc thân, đương nhiên có rất nhiều cô gái muốn vồ lấy anh.
Cô nhìn thấy vậy, vô cùng đau lòng, cuối cùng không nhìn nữa mà chỉ đắm mình vào việc ăn uống.
Khoảng bảy giờ tối, sau khi bữa ăn kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mọi người tập trung tại phòng tiệc, không ai biết tối nay sẽ sắp xếp như thế nào, mãi đến sau khi mọi người đến đủ, có người bước tới phát mặt nạ bịt mắt, một nhân viên bước tới phá vỡ trật tự nơi họ đang đứng. Thẩm Thu Ý cũng bị dẫn đến chỗ không ai quen biết.
Trong lúc mọi người mờ mịt, phú nhị đại tuyên bố lát nữa sẽ tổ chức tiệc khiêu vũ, mọi người có thể tự do lựa chọn bạn nhảy trong bóng tối.
Mọi người cười mắng: "Cậu mẹ nó tổ chức đại hội xem mắt à!"
"Mẹ nó, đeo mặt nạ khiêu vũ, quê mùa ghê đó!"
Mọi người cười to, phú nhị đại cười giải thích: “Haiz, tôi thấy mọi người đều ai làm việc nấy, mục đích của hội cựu sinh viên là kết bạn mới, cứ coi như kết bạn đi, đợi lát nữa ai thành công nói không chừng lại cảm ơn tôi đấy!"
Trong lúc hỗn loạn, đèn chùm pha lê phía trên đầu tối sầm lại, tầm nhìn đột nhiên đen lại, xung quanh chỉ còn ánh sáng mờ ảo mơ hồ chiếu rọi.
Ban nhạc sống bắt đầu chơi nhạc, phú nhị đại tuyên bố, mọi người có thể tự do hoạt động rồi.
Bầu không khí tại hiện trường ái muội mơ hồ, Triệu Bành Việt bước tới, ngay lập tức đi về phía Thẩm Thu Ý.
Mà tầm nhìn của cô đột nhiên trở nên mờ mịt, cô bị bệnh quáng gà, hơn nữa ở cái nơi đông người lạ lẫm này, cô lập tức cảm thấy không thoải mái.
Trong tầm nhìn mơ hồ của mình, cô nhìn thấy nhiều người đang ghép cặp thành một đôi, bắt đầu trò chuyện và khiêu vũ, âm nhạc nương theo đó trở nên vô cùng lãng mạn.
Đầu óc cô căng thẳng, gục đầu vào góc, đi về phía cửa.
Cô không nhìn rõ phía trước, vô tình đụng phải cánh tay của ai đó, cô hoảng sợ lùi lại, không ngờ liền bị ôm ngang eo, một mùi bạc hà sảng khoái tràn ngập chóp mũi, mang theo mùi nội tiết tố nồng nặc của đàn ông.
Cảm giác mình bị ôm lấy, cô hoảng sợ muốn bỏ chạy thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông: "Là tôi."
Trong bóng tối, cô nghe thấy giọng nói của Vân Phong, chợt sững người: “Vân Phong?”
"Sao lại là cậu..."
Hầu kết người đàn ông nhấp nhô, nhìn cô trong vòng tay, trầm giọng nói: "Nếu không thì cậu hy vọng là ai?"