• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tháng chín, mọi việc chuẩn bị cho học kỳ mới của trường đại học lần lượt được hoàn thành, Lục Kiêu Trần không còn quá bận rộn nữa.

Nhận được tin nhắn của Giang Nguyệt là vào đêm trước ngày Quốc Khánh mấy hôm.

Sau giờ học buổi tối, Lục Kiêu Trần vừa về tới kí túc xá, điện thoại thông báo có một tin nhắn: [Đàn anh Lục, em vừa biết được một việc hết sức quan trọng, cuối cùng em cũng biết tại sao mấy ngày hôm nay trạng thái của Vân Nghê không được tốt rồi.]

Lục Kiêu Trần và Giang Nguyệt trao đổi phương thức liên lạc là vào kỳ nghỉ hè năm nay, hôm đó anh và Vân Nghê gặp mặt, đúng lúc Giang Nguyệt cũng có mặt ở đó, hai người liền kết bạn Wechat.

Hai người bình thường không hay nói chuyện với nhau, chỉ là Giang Nguyệt thỉnh thoảng nói chuyện với anh về tình trạng của Vân Nghê thôi, ví dụ như cô có bị ai bắt nạt không, có ai theo đuổi cô không, hoặc là giúp tặng đồ ăn vặt và món tráng miệng cho Vân Nghê.

Mà anh cũng nhờ Giang Nguyệt giúp anh chăm sóc Vân Nghê, lúc cô không vui thì nhất định phải nói cho anh biết, bởi vì anh biết Vân Nghê có những lúc quá hiểu chuyện, rất nhiều việc đều giấu trong lòng.

Giống mấy ngày hôm nay, Lục Kiêu Trần đột nhiên phát hiện ra, số lần Vân Nghê chủ động tìm anh đang ít đi, mỗi lúc hai người nói chuyện, cô đều không còn hoạt bát hay cười như trước, luôn cảm thấy cô có tâm sự.

Anh hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì không, cô chỉ nói dạo này bận học nên hơi mệt mỏi, Lục Kiêu Trần chỉ đành nhờ Giang Nguyệt giúp đỡ.

Mới hôm nay, Giang Nguyệt cũng hỏi được từ Vân Nghê, thì ra gần đây tâm trạng cô không tốt là vì Phàn Nghê đã nói gì đó với cô.

Lục Kiêu Trần gọi điện cho Giang Nguyệt, đối phương kể lại nội dung đại khái: "Tóm lại chuyện chỉ có vậy, Phàn Nghê nói ra những lời khó nghe như vậy, chả trách Nghê Nghê không vui."

Lục Kiêu Trần nghe xong thì cau mày, vài giây sau mới trầm giọng nói: “Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết.”

“Hơn nữa, gần đây em phát hiện ra Nghê Nghê hơi mất tập trung, em đoán cậu ấy nhớ anh đấy, cậu ấy nói anh rất bận, có lẽ cậu ấy không muốn làm phiền anh.”

Chàng trai nheo mắt nói: “Trách anh dạo này quá bận rộn, không để ý đến cô ấy nhiều hơn.”

Anh biết cô bé này luôn rất hiểu chuyện và biết cách cư xử, nhất là nếu lâu ngày hai người không gặp nhau cô sẽ trở nên rất bất an.

Phàn Nghê nói những lời đó cô nhất định sẽ rất buồn và sợ hãi.

Lục Kiêu Trần bất lực vì không thể xuất hiện bên cạnh cô lúc này.

Sau khi tắt điện thoại, anh bước vào ký túc xá, dùng phần mềm đặt vé máy bay về Hoài Thành.

Sau đó anh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, nói với bạn cùng phòng: “Ngày mai tôi về Hoài Thành, đã xin nghỉ học rồi.”

Mấy người bạn cùng phòng hoảng hốt: “Không phải ngày kia mới đến Quốc Khánh sao, cậu về trước hai ngày à?”

“Ừ, có chút chuyện.”

Mọi người cũng không hỏi nhiều nữa, sau đó có một chàng trai đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, mỉm cười khoác tay qua vai anh: “Lục Kiêu Trần, tôi nhìn thấy ở trên trang tỏ tình của trường hôm nay lại có người hỏi cậu ở lớp nào khoa nào, nhìn này, còn có người chụp ảnh cậu này.”

Sau đó, Lục Kiêu Trần nhìn thấy dưới bài viết có hàng trăm lời bình luận, gần như đang biến thành cuộc tranh luận.

Chàng trai đang chơi game bên cạnh nhanh chóng gật đầu: “Hôm nay nữ sinh lớp bên cạnh đều đến hỏi tôi xem cậu có phải vẫn độc thân hay không, họ nói nếu cậu vẫn còn độc thân thì họ sẽ bắt đầu theo đuổi cậu.”

Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi vẫn độc thân.”

“Vậy thì quá tốt rồi...”

Không ngờ anh lại nói thêm: “Bởi vì tôi vẫn chưa theo đuổi được người mình thích.”

Ba người bạn cùng phòng:??!

“Vãi thật, cậu thích ai, là người trong trường mình á?”

“Không phải trường chúng ta.”

Bọn họ lần đầu nghe được tin tức nóng hổi này, không ngờ Lục Kiêu Trần có người mình thích, hơn nữa anh còn chưa theo đuổi được!

Có mấy người nhiều chuyện gặng hỏi, nói muốn gặp cô, cuối cùng Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ nói: “Cô ấy mới học lớp 11, tôi làm sao dắt cô ấy đến đây cho các cậu gặp được.”

“Em gái lớp 11, vãi thật!”

Ba người điên cuồng nói: “Lục Kiêu Trần, ái chà, thì ra cậu đã sớm chờ người ta rồi.”

Họ chúc Lục Kiêu Trần có thể sớm ngày theo đuổi được cô, nhưng anh nghĩ lại những gì tối nay mà nhíu mày đau đầu.

Cô đang muốn chạy mất rồi, còn theo đuổi kiểu gì đây!

-

Ngày hôm sau.

Vân Nghê lẽ ra có thể về nhà sớm sau giờ học vào buổi tối, nhưng đài phát thanh đã thông báo cho cô phải qua đó thay ca, vậy nên cô chịu trách nhiệm ca phát sóng buổi tối.

Cô đã làm việc ở đài phát thanh được gần một năm rồi và mọi việc đều rất thuận lợi, đài sắp tuyển thêm người mới và lần này cô sẽ là giám khảo.

Sau khi phát sóng, cô nhìn tầng ba của trường trung học qua cánh cửa sổ trước mặt, chuyện giữa cô và Lục Kiêu Trần không tự chủ được mà hiện lên trong đầu cô.

Hoặc chua, hoặc ngọt, hoặc đắng.

Cô phát hiện ra anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Cô lại nghĩ đến những lời Phàn Nghê đã nói với cô ngày hôm đó, cô biết Phàn Nghê nói những lời đó chỉ vì muốn chọc tức cô, nhưng những lời nói đó vẫn khiến cô đau lòng.

Khoảng cách giữa cô và Lục Kiêu Trần là không thể bỏ qua, cho dù hai người đều có thể nói chuyện với nhau mỗi ngày, nhưng hai người vẫn sống trong những môi trường khác nhau và trải nghiệm những điều khác nhau mỗi ngày, dần dần, hai người liệu có càng ngày càng xa cách không…

Giữa hai người có những điều khác biệt, điều kiện kinh tế của gia đình cô thật sự rất khác so với gia đình Lục Kiêu Trần, điều này chắc chắn sẽ mang đến áp lực cho cô.

Mỗi khi Vân Nghê nghĩ đến câu nói “Sao cậu có thể không biết xấu hổ mà thích anh ấy?”, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác cay đắng, dày đặc lan tỏa trong lòng.

Cô sợ hãi và không biết phải đối mặt thế nào.

Cuối cùng, cô cúi đầu nhẹ nhàng thở dài, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Sau khi bài hát kết thúc, cô tắt thiết bị và bước ra khỏi phòng phát thanh.

Sau khi đóng cửa, cô quay lại thì thấy một chàng trai đang đứng tựa vào lan can hành lang, đồng tử cô run run....

Chàng trai mặc một chiếc áo phông ngắn màu trắng có mặt dây chuyền giấu ở cổ, dang hai tay, thản nhiên tựa người vào lan can, để lộ những đường cơ săn chắc, ánh sáng vàng của mặt trời lặn chiếu lên chiếc mái tóc ngắn màu đen của anh, các đường nét trên khuôn mặt càng sắc nét hơn, quần xanh quân đội giúp đôi chân thẳng và thon gọn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lục Kiêu Trần xuất hiện trước mặt cô như một giấc mơ.

Anh im lặng nhìn cô, khóe môi nhếch lên.

Vân Nghê nhất thời tưởng đó là ảo giác của cô, nhưng vài giây sau, vẫn chân thực như thể anh không hề biến mất.

Cô sững sờ đứng đó, ngay sau đó cô nhìn thấy anh đang từng bước tiến về phía cô.

Cuối cùng dừng lại trước mặt cô, anh cúi người nhìn cô đang bối rối, xoa đầu cô cười nhẹ: “Mới bao lâu không gặp mà đã không nhận ra anh rồi?”

Tim Vân Nghê đập thình thịch, khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Anh Kiêu Trần, sao anh lại về rồi? Không phải anh nói đợi đến ngày Quốc Khánh sao?”

“Bởi vì không nhịn được muốn gặp em, cho nên mới về sớm chút.”

Cô gái nghe câu này nỗi khao khát xen lẫn chua chát dâng lên chóp mũi, làm xao động trái tim bình yên của cô.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra trong thời gian này, cô cảm thấy sợ hãi, nhưng sự xuất hiện của anh đã đánh tan mọi nỗi sợ hãi.

Nhưng cô thấy mọi thứ chẳng là gì so với anh.

Vân Nghê chớp chớp đôi mắt ướt, nhìn thẳng vào anh, không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút: “Anh đến trường rất lâu rồi phải không?”

“Xuống máy bay xong là lập tức chạy qua đây luôn, vừa vào trường đã nghe thấy em trên đài phát thanh nên anh đến đây chờ em, biết em đang bận làm việc nên không gọi em ngay.”

Lục Kiêu Trần nghĩ đến việc bây giờ vẫn đang ở trường học nên anh nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay em có nhiều bài tập không, anh đưa em đi ăn tối nhé?”

Cô hơi ngước cặp mắt ngây thơ, gật đầu: “Vậy để em bảo mẹ một tiếng.”

“Được.”

Hai người đi xuống lầu, Vân Nghê gửi tin nhắn cho Đỗ Cầm nói rằng đi ăn cơm với bạn học nên sẽ về muộn.

Cô cất điện thoại quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần bên cạnh.

Đột nhiên có cảm giác như mình đang quay về quá khứ.

Nỗi buồn trong lòng mấy ngày nay đã được giải tỏa.

Đi đến cổng trường, Lục Kiêu Trần cụp mắt nhìn cô, xoa đầu cô: “Nói cho anh biết thời gian đầu năm học em thế nào, em có bận không?”

“Về việc học hành vẫn ổn, có điều em nghỉ việc ở hội giám sát rồi, cần phải bàn giao công việc, đài phát thanh đang chuẩn bị tuyển thêm người mới...”

Nói xong cô nhìn anh: “Anh Kiêu Trần, còn anh thì sao? Anh chắc hẳn là bận rộn hơn em nhiều.”

Đi tới chỗ chiếc xe máy, anh cầm chiếc mũ bảo hiểm lên đội cho cô rồi trầm giọng nói: “Xin lỗi, dạo này anh bận quá không để ý đến em, lúc em thường tìm anh, anh đều không có thời gian, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.”

Vân Nghê lắc đầu cười: “Em biết anh bận, em không trách anh.”

“Em không trách anh, nhưng anh không muốn làm em buồn, biết chưa?”

Nghe được lời này trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Sao anh lại tốt như vậy chứ...

Sau khi lên xe, Lục Kiêu Trần muốn tìm một nơi ở riêng với cô, anh hỏi cô có muốn về nhà riêng của anh ăn tối không, anh có thể gọi đồ ăn ngoài, Vân Nghê cũng không muốn phải đi tìm quán ăn cho nên đã đồng ý với anh.

Mười mấy phút sau, hai người đã đến Sơn Hải Ngự An Thành.

Đi thang máy lên tầng, Lục Kiêu Trần dựa vào tường trong thang máy, nhìn thấy đôi mắt sáng của cô gái đang cẩn thận quan sát diễn biến của tầng thang máy.

Anh cười trêu chọc: “Trước đây một mình đến nhà anh em không phải rất sợ sao, giờ em không sợ nữa à?”

Vân Nghê xấu hổ quay mặt đi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Em còn lâu mới sợ ý.”

Lục Kiêu Trần nghiêng người, sau đó tiến người về phía trước dang tay ôm cô vào lòng, thì thầm trên đầu cô nói: “Không sợ là anh sẽ làm gì em sao?”

Vân Nghê mặt đỏ như quả cà chua, cô lùi vào một góc, nhịn không được mà gọi anh: “Lục Kiêu Trần...”

Bình thường cô sẽ gọi anh là “Anh Kiêu Trần” nhưng trong một số trường hợp hiếm hoi cô sẽ gọi anh bằng tên đầy đủ.

Nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô, Lục Kiêu Trần nén cơn nóng trong lòng, giơ tay gãi chóp mũi cô, không khỏi cười lớn: “Vậy mà còn nói em không sợ?”

Người này vẫn thích bắt nạt cô như trước.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Vân Nghê còn đang mải suy nghĩ chưa kịp phản ứng thì cổ tay cô đã bị nắm lấy: “Đi thôi, em còn nghĩ gì vậy?”

Chỉ vài bước sau khi hai người bước ra khỏi thang máy, một cánh cửa căn hộ đột nhiên mở ra, Phàn Nghê sống trong đó tình cờ bước ra.

Khi Phàn Nghê nhìn thấy hai người họ, trong mắt cô ta hiện lên một tia kinh ngạc, sửng sốt tại chỗ: “Hai người…”

Vân Nghê nhìn cô ta, có chút kinh ngạc, nhớ tới Phàn Nghê từng nói cô rằng cô ta và Lục Kiêu Trần sống cạnh nhau.

Lục Kiêu Trần nhìn thấy Phàn Nghê, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Phàn Nghê sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn...

Sau đó, chàng trai đưa Vân Nghê đến cửa căn hộ rồi nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em có muốn ăn tráng miệng không? Em có thể gọi một phần đến đây."

“Em sao cũng được...”

Khuôn mặt Phàn Nghê cứng đờ khi nhìn thấy sự thân mật của hai người, cô ta nắm chặt tay lại, trái tim như bị xé ra từng mảnh.

Sau đó Lục Kiêu Trần mở cửa căn hộ, nắm lấy gáy Vân Nghê nói: "Em vào ngồi trước đi, anh sẽ vào ngay."

Vân Nghê quay lại nhìn Phàn Nghê, do dự rồi gật đầu.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần đóng cửa lại, quay đầu nhìn Phàn Nghê, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập khí tức áp bức.

Anh bước về phía cô ta.

Nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi về phía mình, Phàn Nghê nhếch khóe môi chào anh như thường lệ: "Lục Kiêu Trần, anh đi học về à?"

Chàng trai bước đến gần cô ta, đôi môi mỏng thốt ra vài lời không chút ấm áp: "Cô đã nói gì với Vân Nghê?"

Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Phàn Nghê sửng sốt, giả ngu: "Em, em có nói gì đâu..."

"Trí nhớ của cô tệ đến vậy sao? Có cần tôi giúp cô nhớ lại không?"

Phàn Nghê cứng đờ, ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh cất giọng nói lạnh lùng vô cùng: "Chuyện giữa tôi và Vân Nghê từ lúc nào đến lượt cô xen vào?”

Cô ta cười khô khan: "Em chỉ nói chuyện bình thường với cậu ấy thôi, có phải anh hiểu lầm gì rồi không..."

"Có cần tôi bảo Vân Nghê ra ngoài hỏi cô ấy không?"

Mặt Phàn Nghê cứng đờ.

Lục Kiêu Trần lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi chính thức nói cho cô biết một lần, tôi chưa bao giờ có hứng thú với cô. Cho dù không phải Vân Nghê, cũng sẽ không bao giờ là cô, cô biết chưa?"

Câu nói này trực tiếp đánh vỡ tình yêu thầm mà Phàn Nghê đã dành cho anh nhiều năm.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Phàn Nghê giống như bị ai đó đập mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

Cô ta nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng không kìm được cơn tức giận: "Lục Kiêu Trần, cho dù anh không thích em, sao anh có thể vì Vân Nghê mà sỉ nhục em như vậy? Sao anh có thể đối xử với em như vậy...”

Lục Kiêu Trần nhếch khóe miệng: "Cô cho rằng cô là ai?"

Phàn Nghê sửng sốt, sau đó vài giây lại cười chua xót.

Đúng vậy, Lục Kiêu Trần luôn tàn nhẫn như vậy với những người anh không quan tâm, cái gọi là bạn tốt từ đâu đến? Chỉ là cô ta mơ tưởng mà thôi...

“Chuyện giữa tôi và cô ấy không đến lượt cô nhúng tay vào.”

Lục Kiêu Trần nhướng mi nhìn cô ta, môi mỏng thốt ra mấy câu: “Nếu cô còn dám nói gì trước mặt cô ấy lần nữa, lần sau tôi sẽ không cảnh cáo cô bằng lời nói như thế này nữa đâu.”

Nhìn Lục Kiêu Trần đi vào căn hộ, Phàn Nghê ngồi xổm trên mặt đất rơi nước mắt, cô ta nghiến răng nghiến lợi, khóc đến không cầm được nước mắt.

Bên này.

Vân Nghê bước vào căn hộ, nhìn quanh rồi cuối cùng chán nản bước ra ban công.

Bên ngoài gió nhẹ, cảnh đêm đặc biệt sáng đẹp, cô thích nhất chính là cảnh đêm ở đây.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.

Khi cô quay lại, cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang đi tới.

Khi chàng trai bước đến gần cô, Vân Nghê mỉm cười, nghĩ đến Phàn Nghê vừa gặp, cô không khỏi hỏi: “Phàn Nghê và anh là hàng xóm à?”

“Ừm, nhưng lúc anh mới chuyển đến đây thì không phải là hàng xóm.”

Vân Nghê đã hiểu, cô xoay người tựa vào lan can, nhẹ giọng thì thầm: "Em nghe người khác nói, Phàn Nghê nói rằng hai người là thanh mai trúc mã..."

Lục Kiêu Trần khẽ cau mày: "Cô ta dám nói bậy như vậy?"

"Không phải sao?"

Anh giải thích rằng anh và Phàn Nghê đã tập luyện ở cùng một hội quán taekwondo khi còn học tiểu học, dần dần họ quen nhau, nhưng họ vẫn luôn là những người bạn bình thường và không giữ liên lạc thường xuyên, chỉ sau khi Phàn Nghê trở thành hàng xóm của anh thì mới gặp nhau nhiều hơn, hoàn toàn không phải thanh mai trúc mã gì cả, cùng lắm thì họ chỉ là quen biết nhau từ nhỏ.

Sau khi nghe điều này, Vân Nghê nhận ra rằng mình đã hiểu lầm.

Lục Kiêu Trần cụp mắt nhìn vẻ kinh ngạc của cô rồi mỉm cười: "Em cho rằng anh và cô ta còn có quan hệ khác sao?"

"Lúc trước em còn tưởng người anh thích chính là cậu ta..."

Lục Kiêu Trần bị chọc cười, gõ vào đầu cô: "Em ngốc thật."

Anh biết rằng nếu anh không chủ động nói với cô, với năng lực lý giải của cô, có lẽ cô vẫn còn suy nghĩ lung tung.

Cô xấu hổ gãi đầu: "Anh vừa đi tìm Phàn Nghê à?"

"Ừ."

"Anh... anh đã nói gì với cậu ta?"

"Có phải lúc trước Phàn Nghê đã nói gì với em không?"

Vân Nghê sửng sốt: "Anh... sao anh biết được..."

Anh đưa tay lên gãi chóp mũi cô: "Nếu Giang Nguyệt không nói cho anh biết thì khi nào em mới nói cho anh biết?"

Vân Nghê không biết nói gì, sau đó nghe anh nói: "Vừa nãy anh đã tìm cô ta để giải quyết chuyện này, sau này cô ta sẽ không dám nói gì với em nữa đâu."

"Tại sao em không nói với anh ngay từ đầu?" Anh hỏi.

Cô gái cụp mắt xuống, vài giây sau nhẹ nhàng thì thầm: "Em không biết nên nói thế nào..."

Chẳng lẽ cô phải đi hỏi Lục Kiêu Trần liệu anh có tiếp tục đợi cô không? Làm sao cô có thể nói ra điều này được.

Lục Kiêu Trần vòng tay qua vai cô, cúi xuống nhìn vào mắt cô, khàn giọng nói: "Em có nhớ lời anh đã nói không? Những gì đã đồng ý với em thì anh mãi mãi sẽ làm được, anh nói sẽ đợi em tốt nghiệp, vậy thì chắc chắn sẽ không thay đổi."

Vân Nghê nghe được lời nói của anh, chóp mũi cô cay cay.

Lục Kiêu Trần thở dài, nhỏ giọng nói: "Hứa với anh, cho dù người khác có nói gì với em, cũng đừng nghi ngờ anh."

"Vâng..."

Vân Nghê nhớ lại những lời hứa hẹn mà anh đã nói với cô lúc ở trên cầu hình vòm ngày hôm đó, lòng ngực cô chua xót.

Vân Nghê cảm thấy buồn khi nghĩ đến lời hứa anh đã hứa với cô trên cây cầu vòm ngày hôm đó.

Thật ra cô không nên nghi ngờ anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng anh thích cô mãnh liệt như vậy.

“Còn những vấn đề gia đình mà Phàn Nghê nói đến, em hoàn toàn không cần để ở trong lòng, anh không quan tâm đến những điều đó, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”

Khóe mắt của cô không nhịn được rơi xuống những giọt nước mắt: “Vâng…”

Anh giơ tay ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

Mắt Vân Nghê đỏ hoe, giọng nói trầm thấp và lưu luyến của Lục Kiêu Trần vang lên bên tai cô: “Ở trong lòng anh, Vân Nghê luôn là tốt nhất, em đã biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK