Nhịp tim Thẩm Thu Ý đập thình thịch, mang theo chút rung động, cô lẩm bẩm, ý muốn giải thích, chỉ là bỗng nhiên không biết nên nói gì…
Thật ra cô rất muốn rời khỏi nơi này.
Ai ngờ trên đường ra ngoài lại gặp được Vân Phong.
Nếu nói người cô hy vọng gặp được là ai thì tất nhiên người đó sẽ là anh…
Vốn dĩ đến đây là để tìm kiếm cô, Vân Phong rũ mắt nhìn xuống cô gái, nghĩ đến tối nay Triệu Bành Việt vẫn luôn ở bên cạnh cô, trong lòng không khỏi ghen tuông, cười nói: “Sao thế, cậu không nhảy một điệu với đàn anh Triệu của cậu à?”
Cô ngơ ngác: “Vì sao tôi lại phải nhảy với anh ấy cơ chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt mờ mịt khó hiểu của người đàn ông, trong lòng có chút không thoải mái, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc lại anh: “Hơn nữa không phải càng có nhiều cô gái đến tìm cậu để mời nhảy chung hay sao?”
“Không có ai tìm tôi cả.”
Anh đưa đầu lưỡi chạm vào hàm trên, đuôi lông mày hơi nhướng: “Nhưng thật ra có một người chủ động nhào vào trong lồng ngực tôi.”
“…”
Thẩm Thu Ý cúi gương mặt đang đỏ bừng xuống, nói sang chuyện khác: “Vậy cậu có muốn ở lại để khiêu vũ không?”
Anh cười một cách giễu cợt: “Cậu cảm thấy tôi biết khiêu vũ à?”
Cũng đúng, anh là một ông lớn luyện tập thể thao, việc anh không biết nhảy là hết sức bình thường.
Cô khẽ cắn môi, tim đập như trống, hỏi: “Nếu không thì để tôi dạy cho cậu nhé?”
“Cậu biết nhảy sao?”
“Tôi biết nhảy một chút…” Lúc trước, sau khi tốt nghiệp, bởi vì lý do công việc nên cô đã tham gia một số tiệc nhảy.
Vân Phong cong môi và nói: “Vậy được.”
Vốn dĩ Thẩm Thu Ý muốn rời đi, nhưng bởi vì anh ở đây, cho nên cô muốn ở lại bên cạnh anh lâu thêm một chút.
“Vậy… cậu đặt tay của cậu lên eo tôi trước.” Cô dạy anh.
Vài giây sau, cô cảm giác được bàn tay ấm áp của người đàn ông đang ôm lấy vòng eo uyển chuyển của mình, anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần cơ thể anh, sau đó bàn tay còn lại của cô vừa giơ lên đã được Vân Phong nắm lấy.
Giọng nói của anh vang lên, tựa như đang vuốt ve tai cô bằng những hạt nhỏ: “Có phải vậy không?”
Gương mặt ửng đỏ của Thẩm Thu Ý vẫn còn phai hết thì bây giờ vì câu nói của anh mà nó lại tiếp tục đỏ lên, cô giữ bình tĩnh và nói: “Đúng rồi…”
Vì thế cô dẫn theo anh bắt đầu khiêu vũ.
Nhịp tim của Thẩm Thu Ý đập như nai con chạy loạn, bởi vì đây là lần gần nhất hai người dựa gần nhau.
Âm nhạc chậm rãi văng vẳng bên tai, Thẩm Thu Ý cảm nhận được hơi thở nhợt nhạt của Vân Phong rơi trên đỉnh đầu của mình, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, một lúc lâu sau, cô nghe anh thản nhiên nói: “Khiêu vũ là như thế này sao?”
“Hả?”
Cô quay người nhìn mọi người xung quanh, nhận ra động tác giữa hai người họ và mọi người đều không khác nhau lắm: “Động tác đều đúng, không có vấn đề gì chứ?”
“Người khác đều có…” Anh liếm môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô: “Đối mặt.”
“?”
Vẻ mặt anh bình tĩnh hỏi: “Trong khiêu vũ thì ánh mắt không quan trọng sao? Hay là cậu không muốn nhìn tôi?”
Thẩm Thu Ý mím môi, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh và sâu xa của anh, anh cũng nhìn cô, trái tim của cô không chịu khống chế mà đập loạn, cảm giác toàn bộ cơ thể đều đang nóng dần lên, bàn tay đặt ở bả vai anh đổ rất nhiều mồ hôi.
Cả hai người chậm rãi di chuyển bước nhảy của họ theo tiếng nhạc, Thẩm Thu Ý cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rơi trên người cô, không biết có phải bởi vì ánh đèn và hoàn cảnh xung quanh hay không, bầu không khí có chút dịu dàng lưu luyến, tựa như một đợt thủy triều như muốn nhấn chìm cô.
Cô có một hy vọng xa vời rằng bài hát này có thể lại dài hơn một chút, như vậy thì cô có thể vô tư nhìn anh lâu thêm một lúc.
Trong những năm cấp ba, lúc cô yêu thầm anh, cô vẫn luôn nhìn lén anh, sợ bị bị phát hiện rằng tình yêu cô dành cho anh quá mức rõ ràng.
Bài hát kết thúc, ánh đèn sáng lên, rất nhiều người tháo mặt nạ xuống.
Thẩm Thu Ý chậm rãi buông tay, vài giây sau, cô cảm nhận được anh cũng buông lỏng tay ra.
Hai người bước đi ra ngoài, lúc này Triệu Bành Việt cũng đi lại đây.
Vừa rồi ở sân nhảy, ngay lúc anh ấy tìm được Thẩm Thu Ý đã nhìn thấy hai người họ đang khiêu vũ cùng nhau, vì thế anh ấy chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Triệu Bành Việt đi đến trước mặt Thẩm Thu Ý, cười nói: “Vừa rồi ở sân nhảy anh không tìm thấy em.”
Thẩm Thu Ý hơi sửng sốt: “Có lẽ do ánh đèn quá mờ…”
Triệu Bành Việt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Vân Phong đang dừng trên khuôn mặt mình thì chỉ mỉm cười nhìn về phía Thẩm Thu Ý, giọng điệu thân thiết: “Thu Ý, em có muốn lại nhảy thêm một bài nữa hay không?”
Cảm thấy Vân Phong đang nhìn mình, cô lắc đầu rồi cười nói: “Không được, bây giờ em muốn đi uống nước.”
Triệu Bành Việt: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi chung nhé.”
Thẩm Thu Ý hơi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên bên cạnh có một chàng trai lại gần: “Ồ, Vân Phong! Vừa rồi lúc ăn cơm tôi còn đang muốn tìm cậu…”
Thẩm Thu Ý thấy vậy thì không còn cách nào khác đành phải cùng Triệu Bành Việt rời đi.
Vân Phong nhìn bóng dáng rời đi của hai người, ánh mắt lạnh lùng, chàng trai ở bên cạnh lập tức chú ý đến: “Này, mối quan hệ giữa Triệu Bành Việt và Thẩm Thu Ý là bạn trai bạn gái của nhau à?”
Vân Phong quay lại nhìn anh ta: “Ai nói với cậu?”
Chàng trai không chú ý đến cảm xúc của Vân Phong, cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, tối nay có rất nhiều người đều đang lan truyền về chuyện của hai người họ, vốn dĩ Lão Triệu đã độc thân nhiều năm, hình như trong lòng vẫn luôn cất giấu một người, chẳng phải Thẩm Thu Ý là từ nơi khác quay trở về sao, cậu nói chẳng lẽ chuyện này không phải như vậy? Hơn nữa hai người họ đứng chung một chỗ có phải trông rất xứng đôi hay không?”
Vân Phong cười nhạt một tiếng: “Xứng đôi cái rắm.”
Anh quay người rời đi, chàng trai ngơ ngác: “Ơ kìa…”
…
Hơn 9 giờ, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc.
Mọi người vừa nói vừa cười rồi giải tán, Thẩm Thu Ý và Triệu Bành Việt đi đến cửa trang viên, vừa lúc bắt gặp nhóm người Vân Phong.
Vân Phong đi đến trước mặt của cô, ra vẻ tùy ý hỏi: “Muốn tôi đưa cậu về nhà không?”
Thẩm Thu Ý còn chưa trả lời, Triệu Bành Việt ở bên cạnh đã mỉm cười nói với Vân Phong: “Cậu uống rượu, vẫn nên không cần quá phiền phức, Thu Ý, để anh đưa em về nhà, vừa lúc anh cũng muốn bàn với em một chút về chuyện công việc.”
Thẩm Thu Ý nhận ra quả thật Vân Phong đã uống rượu, lát nữa kêu tài xế đến đón rồi còn muốn đưa cô về nhà một chuyến, như vậy thì đúng là có chút phiền phức, cô nhìn về phía Vân Phong: “Không sao, cậu về trước đi.”
Vân Phong ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch lên khóe miệng: “Vậy được, như thế thì tôi cũng bớt việc.”
Vì thế, Thẩm Thu Ý đi theo Triệu Bành Việt rời đi, sau khi lên xe, Triệu Bành Việt trò chuyện với cô về chuyện công việc, Thẩm Thu Ý nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ấy, cuối cùng không nhịn được đành hỏi: “Anh Bành Việt, anh còn có chuyện gì khác muốn nói với em sao?”
Người đàn ông nheo mắt, mỉm cười: “Ừ, thật ra anh đã chuẩn bị cho chuyện này được một khoảng thời gian rồi.”
Cô gái khó hiểu nhìn về phía anh ấy, Triệu Bành Việt giải thích: “Thu Ý, lúc còn học cấp ba, anh đối xử với em như em gái, nhưng bây giờ sau khi gặp lại nhau, anh nhận ra tình cảm của anh dành cho em có chút không giống với trước đây, em là một cô gái rất tài giỏi, có thể thu hút người khác về mọi mặt, khiến người khác không nhịn được mà muốn tới gần.”
Thẩm Thu Ý ngây người.
Triệu Bành Việt ngượng ngùng mỉm cười: “Cho nên, bây giờ anh rất muốn theo đuổi em…”
…
“Triệu Bành Việt muốn theo đuổi cậu, thật hay giả thế?!”
Đầu bên kia điện thoại, Thư Vũ hào hứng hỏi cô.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, không hiểu vì sao việc Triệu Bành Việt theo đuổi Thẩm Thu Ý đã lan truyền tới trong tai của các bạn học cùng lớp khác, Thư Vũ cũng là nghe được người khác nói, mới vội vàng tìm Thẩm Thu Ý.
Thẩm Thu Ý xấu hổ: “Sao cậu biết được…”
“Sao cậu không nói chuyện này với tớ?” Thư Vũ nói rằng bây giờ chuyện này đều đã được lan truyền.
Thẩm Thu Ý bất lực đỡ trán: “Tớ đã từ chối rồi, cho nên không có gì để nói…”
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi Triệu Bành Việt tỏ tình, cô đã từ chối khéo đối phương, nhưng Triệu Bành Việt vẫn chưa từ bỏ, nói rằng muốn tiếp tục theo đuổi cô, để cô biết nhiều hơn về anh ấy.
Bởi vì mấy năm nay Triệu Bành Việt đã giúp cô rất nhiều, cô rất biết ơn anh ấy, xem anh ấy như tiền bối, chưa kể anh ấy còn giúp đỡ cô trong công việc, cho nên trước tiên cô cũng chỉ có thể xem anh ấy như bạn bè, cũng không thể từ chối một cách thẳng thừng được.
Thư Vũ thở dài: “Tớ thấy nguyên nhân cậu không đồng ý chính là bởi vì còn nhớ thương Vân Phong phải không? Tớ cảm thấy Triệu Bành Việt khá tốt, công việc ổn định, gia cảnh cũng tốt, cậu thật sự không muốn suy xét lại sao?”
Thẩm Thu Ý cụp mi xuống: “Tớ chỉ muốn được ở bên người tớ thích.”
Thư Vũ biết rằng một khi Thẩm Thu Ý đã quyết định một việc gì đó thì sẽ rất khó để thay đổi, vì thế cô ấy không khỏi thở dài: “Được rồi, tớ chỉ sợ cậu sẽ phải chờ đợi một cách vô ích, nói không chừng thật ra cậu ta không hề thích cậu.”
Thẩm Thu Ý không nói chuyện.
Thật ra dưới đáy lòng cô vẫn có một ít hy vọng xa vời, chờ mong rằng Vân Phong sẽ có một chút thích mình, hơn nữa cô cảm giác, hình như bây giờ Vân Phong đối xử với cô cũng có một chút đặc biệt.
Chỉ là cô không có thời gian để kịp suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm, vài ngày sau, Thẩm Thu Ý nghỉ việc tại tòa tạp chí, tham gia dự thi vào ban biên tập do đài truyền hình tổ chức, cuối cùng thế nhưng lấy thành tích hạng nhất và được tuyển vào làm.
Sau khi nhận được thông báo từ bộ phận nhân sự vào buổi tối, Thẩm Thu Ý vô cùng vui vẻ, không nhịn được mà chia sẻ việc này với Vân Phong.
Đầu bên kia hỏi: [Cậu quyết định muốn đi sao?]
Thẩm Thu Ý không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, Vân Phong chỉ nói công việc ở đài truyền hình rất mệt, cô giải thích rằng đây là cơ hội đàn anh Triệu đã rất vất vả để sắp xếp được cho cô, lúc này cô không thể lại rút lui.
Vân Phong không nói gì nữa: [Vậy được rồi, chúc cậu gặp thuận lợi trong công việc.]
Nhìn thấy câu trả lời không mặn không nhạt của anh, trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi.
Bởi vì lý do công việc, cô vẫn còn một buổi học bơi cuối cùng chưa có học xong, rốt cuộc bây giờ có thời gian: [Buổi tối ngày mai tôi có thời gian để học bơi, có thể qua đó không?]
Vân Phong: [Cậu có thời gian thì cứ tới đây.]
Thật ra trong khoảng thời gian này, Vân Phong cũng không tìm cô, hai người vẫn chưa gặp mặt, cô rất muốn được nhìn thấy anh.
Ai ngờ buổi tối ngày hôm sau, lúc cô tới hồ bơi, người dạy cô không phải Vân Phong, mà là một nữ huấn luyện viên vô cùng trẻ tuổi.
Đối phương nói rằng tối nay Vân Phong có việc nên đã rời đi trước.
Cuối cùng, buổi học kết thúc, nữ huấn luyện viên tinh nghịch nói với Thẩm Thu Ý: “Chị nói nhỏ cho em nghe nhé, có lẽ hôm nay anh Vân bận đi hẹn hò rồi!”
“Hẹn hò?”
“Tối nay có một cô gái vô cùng xinh đẹp tới đây để tìm anh ấy, hơn nữa anh ấy đã rời đi cùng cô ấy rồi.”
Thẩm Thu Ý ngẩn ngơ: “… Một cô gái?”
“Đúng vậy, cô gái kia đã tới đây được ba bốn ngày, hình như là đang theo đuổi anh Vân, người trong câu lạc bộ bọn chị đều đang bàn tán chuyện này.”
“Thế ạ…”
Thẩm Thu Ý duy trì nụ cười nhàn nhạt trên mặt, gục đầu xuống, trong lòng cảm thấy chua xót.
Thì ra có người đang theo đuổi anh…
Quả thật, cho dù Vân Phong không cần chủ động theo đuổi một cô gái nào thì đều sẽ có người đến gần anh.
Cuối cùng buổi học bơi lội cứ như vậy kết thúc, Thẩm Thu Ý cũng không có lý do gì để quang minh chính đại gặp mặt anh, Vân Phong cũng hiếm khi tìm cô, mối quan hệ giữa hai người dường như lại khôi phục giống như trước đây, có chút lạnh nhạt.
Thẩm Thu Ý cảm thấy hẳn là anh đã gặp một cô gái mới nên đã lựa chọn giữ khoảng cách với cô, còn về phía cô, lòng tự trọng cũng không cho phép cô cúi đầu hỏi anh.
Cuối tuần qua đi, cô chính thức tiến vào đài truyền hình.
Vừa mới bắt đầu đi làm, cô chủ yếu phụ trách một ít công việc đơn giản nhưng rườm rà, thời gian thực tập cũng có áp lực cạnh tranh, cô cũng không thể hời hợt.
Cô đã hoàn thành công việc của mình rất tốt, nữ cấp trên trung niên 40 tuổi thấy được bóng dáng độc lập của bà ấy lúc trẻ từ trên người của Thẩm Thu Ý, cho nên rất thích cô, đặc biệt dẫn cô tham gia vào tổ công tác chuẩn bị cho một chuyên mục mới, cô chủ yếu phụ trách nắm giữ bản thảo.
Buổi trưa, Thẩm Thu Ý chưa kịp ăn cơm, nhưng bụng đói đến mức khó chịu, dự định xuống lầu mua ly cà phê và bịch bánh sandwich ăn cho đỡ đói.
Bước xuống dưới lầu, cô đi về phía quán cà phê, đang cúi đầu lật xem bản thảo trên tay, bỗng nhiên cô đụng phải một người.
Vài giọt cà phê không khỏi bắn lên trên người cô, cô nghe thấy giọng nói xin lỗi đầy hoảng loạn của một cô gái, ngước mắt lên nhìn thì lập tức thấy được một cô gái rất xinh đẹp, làn da rất trắng, trông vô cùng mềm mại, ấm áp và đáng yêu.
Gương mặt này, mơ hồ có chút quen thuộc.
Thẩm Thu Ý nhẹ nhàng cười nói không sao, cũng không để ý lắm.
Sau đó, cô đến nhà vệ sinh để rửa sạch chiếc áo sơ mi, nhận ra vẫn còn sót lại một chút màu sắc, đột nhiên cô nghĩ đến trong túi xách có một cái kim cài áo, cô trở về lấy nó, phát hiện vừa lúc có thể che lại.
Buổi chiều, cô được lãnh đạo bộ phận dẫn đi bàn bạc một chuyên mục mới với bộ phận phóng viên, không ngờ lại nhìn thấy cô gái kia.
“Xin chào, tôi là Vân Nghê, thuộc bên bộ phận phóng viên, Vân trong đám mây, Nghê trong hồng nghê.”
Hiếm khi cô nghe thấy họ này, hơi ngẩn người, lập tức nghĩ tới Vân Phong.
Lấy lại tinh thần, cô chào hỏi đối phương, Vân Nghê rất thân thiện với cô, hai người nói chuyện rất nhiều.
Thời gian trôi qua, công việc cũng dần dần có tiến triển.
Cô chủ yếu kết hợp với Vân Nghê, phụ trách biên tập bản thảo.
Bởi vì hạng mục này, cô bận đến mức đầu óc choáng váng, thỉnh thoảng Triệu Bành Việt sẽ đến bộ phận khác để gặp cô, anh ấy vẫn tiếp tục theo đuổi cô, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách bạn bè với anh ấy, không muốn mọi người trong công ty lan truyền tin đồn nhảm.
Vài ngày sau, vào một buổi tối, Thẩm Thu Ý ở lại đài truyền hình để tăng ca.
Bên kia, bên trong quán bar Sông Ngầm, Thư Vũ và nhóm người Lộ Xuyên đang ca hát.
Không lâu sau đó, cửa phòng VIP bị đẩy ra, Vân Phong đi đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỉ có một mình Thư Vũ, hầu kết lên xuống, ánh mắt đen nhánh, Lộ Xuyên thấy vậy, bèn hỏi Thư Vũ: “Đúng rồi, sao tối nay không thấy Thẩm Thu Ý đến đây thế?”
“Hình như cô ấy vẫn còn đang ở đài truyền hình, để tôi hỏi một chút…!”
Thư Vũ gọi điện thoại cho Thẩm Thu Ý: “Thu Thu, sao cậu còn chưa đến? Ở đây chỉ còn thiếu một mình cậu thôi đó…”
Nói chuyện vài câu, Thư Vũ cúp điện thoại, Lộ Xuyên hỏi: “Cô ấy nói sao?”
“Tối nay cô ấy tăng ca, phải ở lại đài truyền hình, nói không đến đây được.”
“Như vậy ư…” Lộ Xuyên nhìn về phía Vân Phong, thấy anh cụp mi, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc rồi vuốt ve, liếm hàm răng sau, đáy mắt nặng nề, không thấy rõ cảm xúc.
Buổi tối ngày hôm nay vốn là cục diện do Vân Phong tạo ra, hẹn nhiều người như vậy còn chẳng phải là muốn mời Thẩm Thu Ý ra gặp mặt hay sao? Ai ngờ trùng hợp trúng ngay ngày Thẩm Thu Ý tăng ca.
Hơn nữa ai biết, có phải Thẩm Thu Ý cố tình không tới hay không…
Sau một lúc lâu, Vân Phong đứng dậy, bình tĩnh nói với những người khác: “Đi trước đây, các cậu tự mình chơi đi.”
“Ơ kìa, sao cậu lại đi rồi…”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, anh đã rời khỏi phòng VIP, cuối cùng đi tới bên ngoài quán bar, nhìn ngoài trời đang mưa to tầm tã.
Sau khi lên xe, anh nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, lúc lâu sau, anh lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Vân Nghê: [Em đang làm gì vậy?]
Đầu bên kia trả lời rằng cô ấy đang tăng ca, Vân Phong biết gần đây hình như em gái của anh và Thẩm Thu Ý có công việc cần hợp tác với nhau, anh hỏi Vân Nghê buổi tối trở về bằng cách nào, biết được Lục Kiêu Trần không rảnh thì lập tức nói: [Tối nay anh rảnh, đúng lúc có đi ngang qua chỗ em làm việc, để anh qua đưa em về.]
Vân Phong buông điện thoại xuống, khởi động xe.
Hơn mười phút sau, anh lái xe tới đài truyền hình, dừng ở ven đường.
Sau khi xuống xe, anh mở dù rồi đi về phía cửa, lập tức nhìn thấy Vân Nghê đang đứng dưới cửa tòa cao ốc, mà người đứng bên cạnh, vừa lúc đúng là Thẩm Thu Ý.
Cô gái mặc một chiếc váy cổ vuông in hoa màu xanh nhạt, làn da trắng nõn nà, hình như cô cũng chú ý tới anh, đứng từ xa, đôi mắt trong veo xuyên qua màn mưa nhìn về phía anh, mang theo chút ngơ ngác.
Đôi mắt anh đen như mực, những cảm xúc vốn đã kìm nén bấy lâu nay, ngay tại khoảnh khắc một lần nữa nhìn thấy cô, nó đã hoàn toàn tan vỡ.
Anh phát hiện, đời này của mình thật sự sẽ thua trên người của Thẩm Thu Ý.
Đi đến trước mặt, Vân Nghê chào hỏi và giới thiệu Thẩm Thu Ý với anh.
Tối nay bởi vì bệnh quáng gà nên Thẩm Thu Ý không thấy rõ đường, cần đi chậm một chút, ai ngờ gặp Vân Nghê, Vân Nghê lập tức nói anh của cô ấy sẽ tới đón cô ấy, thuận đường đưa cô trở về.
Cô không ngờ anh trai của Vân Nghê lại là Vân Phong, cũng không ngờ sau một khoảng thời gian dài không gặp anh thì cô sẽ gặp mặt anh trong hoàn cảnh như vậy…
Vân Nghê nhận được điện thoại của Lục Kiêu Trần, đối phương nói đến đón cô ấy, Thẩm Thu Ý không muốn làm phiền cô ấy, vừa định nói mình đi trước thì chiếc dù của Vân Phong đã lướt qua đỉnh đầu cô, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Để anh đưa đồng nghiệp của em về.”
Cô hơi sửng sốt.
Cuối cùng Vân Nghê cũng chào tạm biệt họ, Thẩm Thu Ý đành phải đi theo Vân Phong vào trong màn mưa.
Dưới chiếc dù, hai người yên lặng đi về phía trước.
Anh không nói chuyện, cô cũng không dám cùng anh nói chuyện.
Ngay tại lối vào của đài truyền hình, có một cái bồn hoa bằng đá hình tròn, cần phải đi vòng qua bồn hoa từ hai bên đường thì mới có thể đi đến cửa cổng chính, mà đèn đường xung quanh đều hỏng rồi, hoàn cảnh tối tăm, chỉ có thể dựa vào ánh đèn từ nơi xa của tòa cao ốc Nghê Hồng để thấy rõ phía trước.
Thẩm Thu Ý nhìn không rõ lắm, chỉ có thể cố gắng đuổi kịp bước chân của Vân Phong.
Đi đến phía trước, đoạn đường càng ngày càng tối hơn, cô không khỏi do dự, hơi dừng lại bước chân, ngay sau đó, bả vai mảnh khảnh của cô đã bị ôm lấy, cơ thể được nhẹ nhàng kéo vào trong lồng ngực của người đàn ông.
Đột nhiên cô ngơ ngẩn, nhịp tim đập nháy mắt trở nên nhanh chóng.
Vân Phong cụp mi nhìn hàng mi đang chớp nháy của cô, lười biếng nói: “Sợ cái gì, có tôi ở bên cạnh, cậu còn sợ sẽ bị té hay sao?”
Nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của cô, Vân Phong có chút mất tự nhiên, vài giây sau, anh nói: “Tôi biết cậu bị bệnh quáng gà.”
“Sao cậu biết được…”
“Lúc còn học cấp ba tình cờ nghe người khác nhắc đến.” Hơn nữa lần trước đến nhà cô, anh cũng thấy được trong phòng được lắp rất nhiều đèn sàn.
Thẩm Thu Ý không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ những chuyện đã từng nghe cho đến bây giờ.
Anh đưa cô đến bên cạnh xe, cuối cùng hai người lên xe, Vân Phong lái xe đưa cô về nhà.
Xe dừng ở dưới khu chung cư, trời mưa đã tạnh, Thẩm Thu Ý tháo dây an toàn ra, lập tức nghe được câu hỏi thản nhiên của anh: “Tối nay tăng ca muộn như vậy, cậu đã ăn cơm tối chưa?”
Cô lắc đầu: “Không có thời gian, tôi dự định về nhà rồi nấu gì đó.”
“Tôi cũng chưa ăn.” Anh đột nhiên nói.
Cô hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Vậy nếu không thì cậu lên lầu đi? Tôi có thể nấu thêm một chút cho cậu.”
Người đàn ông mơ hồ đáp lại, ngay sau đó đẩy cửa xe ra.
Sau khi hai người xuống xe, chạy lên lầu, ra khỏi thang máy, bỗng nhiên trên điện thoại thông báo có một tin nhắn thoại gửi đến, cô đưa một bàn tay ra ấn mở, giọng nói bên trong vô tình vang vọng ra ngoài: “Thu Ý, anh đi công tác về, sắp đến dưới chung cư nhà em, anh có mua cho em một ít đặc sản tươi ngon, bây giờ em có ở nhà không?”
Thẩm Thu Ý cảm giác được ánh mắt của Vân Phong ở bên cạnh đang nhìn về phía mình, cô không khỏi xấu hổ, bỗng nhiên nghe thấy anh khẽ cười: “Có vẻ như tôi đến không đúng lúc lắm.”
Thẩm Thu Ý:?
Cô vội vàng cất điện thoại, dự định về đến nhà rồi từ chối sau, đi tới cửa, đột nhiên người đàn ông mở miệng: “Tôi đi trước.”
Cô bối rối kéo lấy ống tay áo của anh, không rõ nguyên do: “Sao thế?”
Cảm xúc ghen tuông trong lòng đã bùng nổ, Vân Phong chỉ cười khẩy và nói: “Chẳng phải đàn anh Triệu muốn lại đây tìm cậu hay sao? Tôi ở lại đây thì không khỏi có chút quấy rầy hai người.”
“Tôi không định để anh ấy đến đây…”
Anh nhướng mày, nhìn về phía cô: “Anh ta không phải sắp tới rồi sao, đợi chút nữa nếu nhìn thấy tôi đang ở nhà của cậu, không phải sẽ hiểu lầm hay sao?”
Thẩm Thu Ý bối rối: “Anh ấy hiểu lầm hay không thì có liên quan gì tới tôi?”
Vân Phong: “…”
Thẩm Thu Ý nhìn dáng vẻ của anh, ngơ ngác hai giây mới kịp phản ứng, không nhịn được tò mò, lấy hết can đảm, nhẹ nhàng hỏi anh: “Vân Phong, cậu đang ghen à?”
Ánh đèn ở cửa lờ mờ, anh cụp mi nhìn thẳng vào mắt cô, vài giây sau mở miệng: “Bây giờ mới cảm giác được?”
Thẩm Thu Ý đột nhiên ngơ ngác, ngay sau đó, trong đầu nhấc lên sóng to gió lớn.
Vân Phong đi lên trước một bước, ôm lấy cô, ép cô đè trên cửa, cúi người đối diện với ánh mắt của cô, rốt cuộc không kìm nén được cảm xúc nữa mà cười nói: “Thẩm Thu Ý, em không nhận ra dù chỉ một chút rằng anh thích em à?”