Anh nói với cô rằng anh đã từ chối rõ ràng với Phàn Nghê, nếu Phàn Nghê còn đến tìm cô nói cái gì thì đừng suy nghĩ linh tinh, hơn nữa phải nói ngay với anh.
Sau khi bắt đầu đi học lại, tuy hai người chia cách hai nơi nhưng Vân Nghê sẽ không lo được lo mất nữa.
Cô cảm thấy thay vì lo lắng sợ hãi thì không bằng trước hết khiến mình trở nên tỏa sáng, ưu tú đứng bên cạnh Lục Kiêu Trần.
Lớp 11, Vân Nghê ở lại phòng phát thanh, cô không tranh cử chức trưởng đài mà là Ấn Tử Trân tiếp nhận chức vụ này, quan hệ bây giờ của hai người cũng càng ngày càng tốt, trở thành bạn bè và cộng sự ăn ý nhất.
Vân Nghê cũng báo danh tham gia rất nhiều công việc người dẫn chương trình thi đấu và công việc của trường học, đều biểu hiện rất tốt. Trong niên khóa có rất nhiều học sinh và giáo viên đều biết cô, tuy rằng con đường đến cuộc thi năng khiếu phát thanh tiêu tốn nhiều, Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình làm việc càng vất vả hơn nhưng nhìn thấy con gái phấn đấu như thế cũng cảm thấy đáng.
Ngoại trừ trình độ phát thanh ngày càng tiến bộ thì còn có chiều cao của Vân Nghê.
Rèn luyện thể dục cộng thêm ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, kế hoạch cao đến 1m6 thế mà thật sự thành hiện thực. Bời vì chuyên ngành phát thanh viên cũng có yêu cầu về chiều cao, cô vốn vẫn luôn lo lắng bản thân mình quá lùn.
Năm lớp 11 qua đi, nhà trường còn bố trí lớp học bù trong kỳ nghỉ hè, hơn nữa cô còn muốn tham gia khóa huấn luyện khép kín cho kỳ thi nghệ thuật, lịch trình bị sắp xếp dày đặc khó có thể gặp mặt Lục Kiêu Trần.
Sau khi bắt đầu năm lớp 12, Vân Nghê càng bận rộn hơn, đầu tiên là tháng 11 cô đăng ký tham gia kỳ thi thống nhất cấp tỉnh, sau khi thi đậu, đầu năm lại xuất phát đi đại học Lạc Thông tham gia kì thi đánh giá năng lực.
Khi thi đánh giá năng lực, Đỗ Cầm cùng cô đi đến thành phố Lạc Thông, mà thời gian trước Lục Kiêu Trần đã liên hệ với Đỗ Cầm nói mình quen thuộc chỗ này, anh đã sắp xếp hết tất cả cho bọn họ.
Có một tối Lục Kiêu Trần còn dẫn Vân Nghê đi dạo sân trường Lạc Đại, nhìn thấy nơi này có nhiều cảnh đẹp, là nơi cô vẫn luôn muốn đến.
Cuối cùng khi rời đi, Lục Kiêu Trần trêu cô: “Không cần luyến tiếc, tháng chín năm nay nhập học, về sau có bốn năm cho em ngắm.”
Vân Nghê bị mê hoặc: “Em sẽ nỗ lực.”
Ra sức cố gắng để lần tới khi đến Lạc Đại cô sẽ chính thức là một sinh viên của trường.
Sau khi kết thúc kỳ thi đánh giá năng lực, đến tháng ba kết quả được công bố.
Lần thi này Vân Nghê đã chuẩn bị rất lâu, công sức được đền đáp, dựa vào trình độ ưu tú chuyên nghiệp của mình cộng thêm vẻ ngoài thuần khiết, xinh đẹp và vô cùng ăn ảnh lập tức có được sự yêu thích của giảng viên tuyển sinh của trường. Ngoài ra để đảm bảo an toàn, Vân Nghê cũng đăng ký mấy trường đại học khác, các trường đều vươn cành ô liu với cô.
Nhưng mà mục tiêu duy nhất của cô là Lạc Đại.
Thi đánh giá năng lực xong, cô chuẩn bị kì thi tốt nghiệp.
Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng phía trước luôn luôn có khó khăn chờ đợi.
Bởi vì học kỳ một bận chuyện thi nghệ thuật, thành tích văn hóa của Vân Nghê vậy mà rớt xuống hạng một trăm toàn khối, đây quả thực là đả kích to lớn đối với Vân Nghê, người luôn đứng trong top 10 toàn khối.
Sau khi biết được thành tích, cô một mình ngồi ở sân thể dục buồn bã rất lâu, cảm xúc vô cùng chán nản.
Từ nhỏ đến lớn cô đã luôn nghiêm khắc với bản thân trong việc học, đặc biệt là khi thấy sự sa sút như vậy khi sắp đến kì thi đại học, cô chợt hoảng sợ hoài nghi có phải do bản thân mình không đủ nỗ lực, hay là còn có chỗ nào không ổn.
Cô rơi vào trạng thái lo lắng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. Sau đó Lục Kiêu Trần gọi điện thoại hỏi thành tích của cô, tâm tình cô đột nhiên kích động: “Anh Kiêu Trần, dạo này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, bây giờ em muốn đặt hết tâm tư vào việc học, em không muốn để chuyện khác ảnh hưởng đến em...”
Đầu bên kia im lặng hồi lâu cuối cùng thấp giọng mở miệng: “Được, anh không làm phiền em, em học tập chăm chỉ, đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình.”
Mấy ngày kế tiếp, Lục Kiêu Trần cũng không chủ động tìm cô nữa.
Đỗ Cầm nhận thấy tâm trạng con gái không tốt, khuyên bảo cô rằng cuộc sống có lúc thăng lúc trầm, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được, cuối cấp ba rồi điều quan trọng nhất là tâm lý, một tâm lý tốt mới có thể giúp bản thân mình tiến xa hơn.
Giáo viên chủ nhiệm cũng nói với Vân Nghê không phải cô không đủ năng lực, mà do sức lực của cô có hạn, bây giờ gắng sức đuổi theo chắc chắn có thể bắt kịp.
Tâm lý của Vân Nghê cũng dần dần điều chỉnh lại, có một buổi tối Vân Phong gọi điện thoại cho cô, anh ấy cũng kêu cô hãy thư giãn: “Đề chung và đề đánh giá năng lực đều vượt qua được, lấy thành tích môn văn hóa bây giờ của em, việc vào khoa phát thanh của đại học Lạc sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Đừng lo lắng, anh vẫn luôn tin tưởng em, lúc trước anh và ba mẹ đã đề nghị muốn em thi nghệ thuật, anh luôn là người đầu tiên ủng hộ em mà.”
Vân Nghê mỉm cười: “Ừm, anh tốt nhất.”
“Nhưng mà lúc đầu anh cũng không biết em muốn thi nghệ thuật, vẫn là Lục Kiêu Trần nói với anh, sao em nói với cậu ta mà chẳng chịu chủ động nói với anh của em chứ?”
Cô nghe thấy thế thì đột nhiên giật mình: “Anh Kiêu Trần đã nói với anh sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy nói như thế nào…”
“Vào tiệc mừng năm mới năm đó, khi em lần đầu dẫn chương trình, Lục Kiêu Trần đã nói với anh, nếu không anh còn không biết chuyện này.”
Vân Phong nói, lúc ấy Lục Kiêu Trần nói cho Vân Phong, làm người dẫn chương trình là giấc mơ lớn nhất của cô, Lục Kiêu Trần hy vọng cô có thể thực hiện nguyện vọng của bản thân, nếu phương diện kinh tế gặp khó khăn, nhà họ Lục sẵn sàng giúp đỡ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Mà những việc này, anh chưa từng nói với cô.
Vân Nghê không ngờ những chuyện cô nói trước mặt anh đều được anh ghi tạc vào lòng.
Anh vẫn luôn nhớ kĩ ước mơ của cô, vì cô mà thi đậu vào đại học Lạc.
Còn làm rất nhiều rất nhiều vì cô...
Mà cô thì sao, vào lúc bản thân mình lo âu, cô lại lựa chọn đẩy anh ra...
Cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiêu Trần, khi nhấc máy đầu bên kia lại truyền đến một giọng nam xa lạ.
Đối phương nói là bạn cùng phòng của Lục Kiêu Trần, bây giờ Lục Kiêu Trần đang tắm rửa: “Anh biết em! Em chính là cô gái mà Lục Kiêu Trần mãi vẫn chưa theo đuổi được đúng không?”
Trước đó bọn họ từng nghe thấy Lục Kiêu Trần gọi cô gái ấy là “Vân Nghê”.
Cô kinh ngạc: “Anh ấy nói với các anh à?”
Bạn cùng phòng cười: “Mấy người bọn anh đều biết, Lục Kiêu Trần là nam thần của trường bọn anh, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta nhưng cậu ta nói mình có người trong lòng rồi, vẫn luôn đợi cô ấy tốt nghiệp đó. Anh nói với em, em yên tâm đi, cậu ta nổi tiếng là lạnh lùng hoàn toàn không gần nữ sắc.”
Vân Nghê không hề ngờ tới sự hiện diện của cô trong sinh hoạt của anh lại mạnh mẽ như thế...
Bạn cùng phòng đổi chủ đề: “Nhưng mà gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn à? Trong khoảng thời gian này tâm trạng Lục Kiêu Trần không tốt lắm, mấy hôm trước kí túc xá bọn anh ra ngoài uống rượu, cậu ta uống rất nhiều, nhưng vẫn chịu đựng không đi tìm em, chắc là cậu ta vẫn đợi tin nhắn của em.”
Nhưng mà anh đợi hồi lâu cũng không chờ được tin nhắn của cô.
Lục Kiêu Trần chưa bao giờ nói nhớ cô đến thế nào, nhưng anh không nói không có nghĩa là không có.
Không lâu sau Vân Nghê nghe thấy tiếng bạn cùng phòng gọi Lục Kiêu Trần truyền đến, sau đó giọng nam quen thuộc truyền đến: “Vân Nghê?”
Trong lòng cô gái chua chát: “Lục Kiêu Trần…”
Lục Kiêu Trần nghe được thấy giọng nói của cô, hốc mắt hơi nóng lên, bật cười, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc em cũng chịu tìm anh rồi.”
Vân Nghê nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên đau xót, rơi lệ.
Vào giờ phút này, cô bỗng nhiên vô cùng rõ ràng nhận ra hóa ra bản thân mình thích anh như thế.
Bao lâu nay anh ưu ái chiều chuộng cô, quan tâm và làm bạn bên cạnh đã đả động cô từ lâu, đóa hoa tình yêu nhỏ bé kia đã cắm rễ vào một góc trong trái tim cô, bén rễ nở hoa, sinh trưởng bừa bãi.
Vân Nghê xin lỗi anh, nói trước đó bản thân không nên nói như vậy. Lục Kiêu Trần dịu dàng dỗ dành cô, nói cô đừng khóc, nói anh có thể hiểu được áp lực lớn của cô, càng không giận cô.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ gì cả, thư giãn chuẩn bị thi tốt nghiệp đã, không phải anh vẫn luôn ở đây à?”
“Vâng...”
Vân Nghê được anh cổ vũ, cũng hoàn toàn điều chỉnh lại trạng thái, lại tập trung chuẩn bị cho cuộc chiến.
Giống như trước đây, cô tự nói với bản thân chỉ chú trọng quá trình không cần quan tâm kết quả.
Cô tin chắc rằng, tựa như câu nói kia…
Con đường có lẽ sẽ kéo dài, nhưng chúng ta nhất định sẽ tới được đó.
Xa hơn cả nơi muốn đến.
-
Thời gian thấm thoát, đã đến giữa tháng sáu.
Buổi tối trước kì thi tốt nghiệp, Lục Kiêu Trần gọi điện cho Vân Nghê, cổ vũ dặn dò cô những việc cô cần chú ý trong buổi thi ngày mai, cuối cùng anh nói với cô hai ngày tiếp theo trường học có việc anh không có cách nào quay về.
“Có một số việc không gấp, chờ đến thứ bảy anh về tìm em nói chuyện.”
Giọng nói đầy ẩn ý của anh hòa cùng tiếng điện thoại hỗn loạn truyền vào tai, khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Vân Nghê chỉ đành kìm nén mong muốn được gặp anh, nhẹ giọng thì thầm: “Không sao đâu anh, chờ anh trở về em cũng có chuyện muốn nói với anh...”
“Làm sao vậy?”
Vân Nghê nghĩ đến sự kiện đó, tim đập thình thịch, gương mặt nóng lên, cô không dám nói thêm nữa: “Không có gì, không phải chuyện gì to tát đâu, em đi ôn bài trước đây.”
Sau khi cúp máy, cô cúi đầu vuốt ve cuốn sổ nhỏ trước mặt, gò má ửng hồng một mảng, cuối cùng vội vàng bỏ vở vào trong cặp.
Ngày hôm sau thi đại học, mặt trời trên cao chói chang chiếu xuống Hoài Thành, cũng may trong phòng thi có điều hòa.
Vân Nghê cảm thấy ba môn Toán, Văn, Anh mình đều phát huy ổn định, tổ hợp môn nghệ thuật cũng không có khó khăn quá lớn.
Cô cảm thấy cho dù mình không định thi nghệ thuật thì thành tích thi tốt nghiệp của cô cũng không quá kém.
Buổi chiều cuối cùng, khi tiếng chuông tan học vang lên cũng có nghĩa là việc học ba năm cấp ba cũng chỉ còn là một câu nói.
Vân Nghê đi ra khỏi trường thi, nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, bên tai nghe thấy tiếng hoan hô của học sinh, cảm thấy toàn thân như biến thành một quả bóng bay, phấn khích sắp bay lên trời.
Vừa đi vừa nhắn tin cho Vân Phong và Lục Kiêu Trần, cuối cùng Vân Nghê cũng đi đến cổng trường tụ họp với Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn, ba người vui vẻ ầm ĩ…
“Được giải phóng rồi! Cuối cùng cũng được giải phóng rồi!”
“A a a vui quá đi! Đêm nay tớ muốn đi bay! Ai cũng không cản được tớ!”
“Đêm nay chúng ta ăn uống xong tìm một chỗ đi chơi nhé? Cuối cùng cũng không phải ngày ngày làm đề nữa hu hu hu!”
“Xông lên!”
Đỗ Cầm cho Vân Nghê đêm nay có thể đi chơi ở ngoài muộn hơn một chút rồi hẵng về nhà, dù sao thì thi xong cũng nên thư giãn.
Vì thế ba người xuất phát đi đến một con phố sinh viên, ăn xong trời cũng đã tối, rất nhiều sạp quán được bày ra, các cửa hàng xung quanh cũng mở cửa, vô cùng náo nhiệt.
Ba người đi dạo, cuối cùng đi ngang qua một quán bar, Biện Mạn chỉ vào: “Chúng ta vào quán bar ngồi đi!”
Giang Nguyệt gật đầu như giã tỏi: “Được đó, tớ cũng muốn đi! Tớ còn chưa từng được đi quán bar đâu, rất muốn vô xem bên trong như thế nào.”
“Vậy hôm nay dẫn cậu đi trải nghiệm.” Biện Mạn Mạn lắc lắc tay Vân Nghê: “Vân Nghê, chúng ta cùng đi nhé?”
Vân Nghê là người ngoan hiền từ trong xương, nghe thấy lời này thì sợ hãi: “Nhưng tớ không biết uống rượu...”
“Không sao, chúng tớ chắc chắn sẽ không gọi rượu có nồng độ cồn cao, cùng lắm thì uống rượu trái cây, còn có thể ép cậu uống rượu hay sao?”
“Chỗ đó có khi nào rất loạn không...”
“Haizz không đâu, đây là nơi sạch sẽ mà, không kinh khủng như những gì cậu tưởng tượng đâu.”
Biện Mạn Mạn là người to gan nhất trong ba người, bị cô ấy năn nỉ ỉ ôi, Vân Nghê lần đầu tiên trong đời bước vào quán bar.
Cảm giác đầu tiên khi bước vào của Vân Nghê là ánh đèn vô cùng mờ mịt, rót vào tai không phải tiếng nhạc điện tử chói tai mà là nhạc rock and roll nhàn nhã lười biếng, quán trang trí theo hướng phục cổ rock and roll và phong cách nước Anh, trên tường là mấy bức tranh châu u kỳ lạ.
Phục vụ dẫn ba người đến ngồi xuống chiếc sô pha cạnh quầy bar, bảo bọn họ quét mã QR trên bàn để gọi món rồi rời đi trước.
Vân Nghê ngồi xuống đánh giá xung quanh, nhìn thấy rất nhiều thanh niên nam nữ đều đang uống rượu trò chuyện, thường xuyên phát ra tiếng cổ vũ và tiếng cười.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Vân Nghê, Biện Mạn Mạn nhéo mặt cô: “Tớ đã nói nơi này ổn mà? Nhìn cậu căng thẳng quá nè.”
Giang Nguyệt ở bên cạnh cười: “Cậu ấy từ trước đến giờ luôn nhát gan mà, hôm nay dám vào đã là thử thách với bản thân rồi.”
Vân Nghê bị trêu chọc đến đỏ mặt, không phản bác lại.
Cô quả thật rất nhát gan, nơi giống như thế này ba mẹ đều không cho cô tới, đêm nay coi như phá giới một lần.
Biện Mạn Mạn quét mã gọi món, nhìn thực đơn cảm thấy mấy loại bia đen bia lúa mạch không phù hợp, cuối cùng nhìn thấy bia vị hoa quả thì cảm thấy không tồi nên hỏi Vân Nghê: “Cái này được không? Chúng ta có thể uống thử một chai xem, độ cồn không quá cao.”
Vân Nghê do dự một lát, hỏi có loại không có cồn hay không, cuối cùng Biện Mạn Mạn gọi cho cô một chai bia sữa.
Rồi sau đó Biện Mạn hỏi Giang Nguyệt: “Vậy chúng ta gọi trước một chai hương vải nha?”
Giang Nguyệt cúi đầu nhắn tin không nghe thấy, Biện Mạn Mạn lại gọi cô ấy một tiếng, cô ấy bị dọa cho giật mình hồi thần, khóa màn hình di động: “Hả, cậu nói cái gì?”
“Cậu gửi tin nhắn cho ai vậy, cứ thần bí thế nào ấy.”
Giang Nguyệt cười hì hì: “Đợi chút nữa nói.”
Biện Mạn Mạn khịt mũi coi thường thái độ úp mở của cô ấy.
Sau khi gọi món xong, ba người đang trò chuyện, cách đó không xa hai thanh niên lêu lổng ngồi cạnh quầy bar đang hút thuốc uống rượu quay đầu nhìn thấy nhóm người Vân Nghê.
Ba cô gái đều ăn mặc theo phong cách học sinh, Giang Nguyệt hơi béo, Biện Mạn Mạn vóc dáng hơi cao.
Rồi sau đó nhìn thấy Vân Nghê ngồi ở trong cùng, cô gái mặc chiếc áo sơ mi tay phồng màu vàng nhạt, hai cánh tay lộ ra ngoài, làn da trắng như tuyết tinh tế, hai bím tóc đen nhánh nằm trên cổ áo búp bê, khuôn mặt xinh xắn, khi cười đôi mắt hạnh cong cong lên, đáng yêu không hề có tính công kích.
Ánh mắt dời xuống phía dưới, làn váy trắng dài đến đầu gối, hai bắp chân thon dài hơi đung đưa, cho dù dưới ánh đèn mờ tối cũng trắng đến phát sáng.
Hai thanh niên nốc một ngụm rượu nhìn nhau cười: “Cô bé ngồi trong cùng kia xinh đấy.”
“Ừm, thấy rồi…”
Một lát sau phục vụ đem rượu lên đặt trên bàn Vân Nghê, ba người đều nếm thử, Biện Mạn Mạn nói: “Chai bia vị dâu này uống ngon nha, Vân Nghê có muốn nếm thử hay không? Tớ cảm thấy cái này uống ngon hơn bia sữa nhiều!”
Cô ấy rót cho Vân Nghê một ly, cô nhấp thử một ngụm, vị vải ngọt ngào và mùi thơm của mạch nha lan tỏa trong từng kẽ răng.
Cô lập tức nhớ đến ly rượu trái cây lý chua đen rất lâu trước đây uống ở nhà Lục Kiêu Trần, hương vị cũng không cay nồng, đặc biệt ngon, còn là vị vải mà cô thích nhất.
Cô càng uống càng thích, bia sữa cũng bị gác lại.
Ba người nhanh chóng uống hết một chai, vì thế Biện Mạn Mạn lại gọi ba chai nữa, mỗi người một chai.
Vân Nghê uống hết ngụm này đến ngụm khác vào bụng, không ngờ cô lại bắt đầu say.
Từ nhỏ đến lớn cô hầu như chưa từng uống rượu, không biết tửu lượng của bản thân rất kém, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ.
Ý thức của cô tỉnh táo nhưng cảm giác đầu mình lâng lâng, toàn thân rất hưng phấn, giọng nói cũng rã rời.
Ríu rít biến thành chú chim sẻ nhỏ.
Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn đã nhận ra không đúng, sờ khuôn mặt nóng bừng lên của cô, khiếp sợ: “Vân Nghê, không phải cậu say đấy chứ?”
“Hả? Tớ không có say mà?” Vân Nghê nấc cụt một cái, chỉ vào hai người đọc tên: “Tớ biết cậu là Giang Nguyệt, cậu là Mạn Mạn, tớ không có say...”
Cô kiên trì nghiêm túc lặp lại.
Biện Mạn Mạn không khỏi bật cười: “Vân Nghê này, tửu lượng của cậu cũng quá kém rồi, mới có bằng ấy, Vân Nghê cậu không cảm thấy khó chịu chứ?”
“Không có, tớ đang rất vui.”
Cô ôm mặt cười, mặt mày cong cong: “Thi xong cũng rất vui.”
Giang Nguyệt thấy dáng vẻ ngây ngốc khờ khạo của cô thì sợ đến mức vội vàng cầm lấy ly rượu của cô: “Cậu đừng uống nữa, tớ thấy cậu không thể uống được nữa đâu.”
Cô ấy thầm tặc lưỡi: “Đợi chút nữa tớ phải ăn nói với người đó như thế nào đây...”
“Cậu nói cái gì?” Vân Nghê ngơ ngác hỏi cô ấy.
“Không có không có.”
“Nếu không thì chúng ta đi thôi? Cũng đã đến lúc rồi.”
Biện Mạn Mạn vừa dứt lời thì thấy bàn bên cạnh các cô đột nhiên có hai thanh niên lêu lổng đi tới: “Hì, ba em gái, chỉ có ba người chơi à? Chúng tôi cũng chỉ có hai người, muốn ghép bàn chơi trò chơi không?”
Giang Nguyệt sững sờ, uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, không cần đâu.”
“Không có gì đâu, chỉ chơi trò chơi với nhau thôi, đừng căng thẳng mà. Chúng tôi gọi cho các em một đĩa trái cây nha?”
“Không được không được, chúng tôi chuẩn bị đi rồi.” Biện Mạn Mạn đứng dậy, đưa mắt ra hiệu với Vân Nghê và Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt ngồi ở bên ngoài vội vàng kéo Vân Nghê lên, hai gã trai lại không chịu buông tha: “Chúng tôi cũng định về, tôi thấy ba em hơi say rồi, hay là để chúng tôi đưa các em ra nhà ga nhé?”
“Không sao, không cần…”
Gã kia híp mắt muốn kéo cánh tay Giang Nguyệt, Giang Nguyệt hoảng sợ: “Này anh đừng có mà động tay động chân!”
“Cô em à, đừng hiểu lầm chứ, tôi chỉ đỡ em một chút thôi...”
“Không cần, tôi có thể tự đi được!”
Trong lúc tranh chấp, tên kia đang duỗi tay không kịp phòng bị thì bỗng nhiên bị hất một ly rượu.
Bầu không khí đột nhiên yên lặng.
Vân Nghê cầm ly rượu không, che chắn Giang Nguyệt ở sau lưng, khuôn mặt nhỏ xị ra, nghiêm túc nhìn bọn họ: “Tránh xa chúng tôi ra, nếu không tôi... Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn đều sợ ngây người.
Vân Nghê cũng quá mạnh mẽ rồi???
Vừa rồi Vân Nghê thấy Giang Nguyệt bị sàm sỡ, đầu óc nóng lên không chút sợ hãi hất ly rượu trong tay qua.
Gã kia khiếp sợ lau rượu trên mặt, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt xung quanh nhìn qua đây, không ngờ được thế mà lại bị một con nhóc sỉ nhục trước mặt mọi người, tức giận cười nói: “Cô em à, em có cần phải gay gắt như vậy không? Chúng tôi tốt bụng muốn đưa các em về...”
Gã vừa muốn duỗi tay kéo Vân Nghê, Vân Nghê hoảng sợ lùi về sau, một bóng người xuất hiện trước mặt cùng với mùi gỗ thông trắng lạnh lẽo quen thuộc bay vào mũi.
Tay của tên côn đồ bị nắm lấy, dùng sức kéo ra quăng sang bên cạnh, gã đau đến độ gào to một tiếng, lảo đảo ngã ra đất.
Vân Nghê ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó khuôn mặt của Lục Kiêu Trần đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Đường cong cổ thẳng tắp của anh mang theo cảm giác áp bức, mái tóc đen ngắn gọn gàng, sườn mặt sắc bén rõ ràng, lông mi rủ xuống dưới ánh đèn tạo thành một bóng mờ ở mí mắt, vẻ mặt lạnh lùng hung ác nham hiểm.
Vân Nghê cho rằng bản thân mình uống rượu xong sau đó xuất hiện ảo giác, ngơ ngác: “Anh Kiêu Trần...”
Anh cụp mí mắt xuống nhìn Vân Nghê, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô gái, đáy mắt lạnh lùng: “Có sao không?”
Vân Nghê ngơ ngác lắc đầu, rồi sau đó hai tên lêu lổng kia nhìn chàng trai đột nhiên xuất hiện, lửa giận bùng lên, một gã vẩy cánh tay bị đau đi lên trước: “Mày là ai? Anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Lục Kiêu Trần ngước mắt lên nhìn hai tên đó, đáy mắt không gợn sóng rồi nói với Vân Nghê: “Em đi ra ngoài trước đi, chờ anh ngoài cửa quán bar.”
Cô gái cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm, giữ chặt ống tay áo anh: “Anh Kiêu Trần, không thì chúng ta đi thôi...”
Lục Kiêu Trần nhìn về phía Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn, môi mỏng phun ra mấy chữ: “Dẫn cô ấy đi ra ngoài trước đi.”