Cô dường như chưa từng được chứng kiến Lục Kiêu Trần như thế này bao giờ, nhịp tim của Vân Nghê đập loạn xạ, đầu óc choáng váng: "Cái gì mà trốn tránh anh? Em không có..."
Lục Kiêu Trần nhìn đôi mắt hạnh ngấn nước của cô, yết hầu khẽ lăn, giọng khàn khàn nói: "Vừa rồi lúc chơi cầu lông anh ở ngay sân bên cạnh, không phải em đã phớt lờ anh suốt lúc đó sao? Sau đó khi thấy anh đi tìm em, em cũng làm như không thấy."
Vân Nghê:???
Cô làm như vậy lúc nào??
Vân Nghê sửng sốt, sau đó nhận ra hình như mình đã bị hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Lúc em đi vệ sinh thật sự không nhìn thấy anh, còn lúc chơi cầu lông là do cổ em bị đau, không thể quay về hướng anh..."
Hơn nữa, cô đang yên đang lành sao phải trốn tránh anh làm gì?
"..."
Lục Kiêu Trần nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ thì biết bản thân đã hiểu lầm cô rồi.
Sau khi thích cô gái nhỏ này, mọi cử động nhỏ của cô, thậm chí là cả ánh mắt của cô đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, mà quan tâm quá tất loạn.
Im lặng một lúc, Lục Kiêu Trần lùi lại, ho nhẹ một tiếng, sau đó dồn sự chú ý lên lời nói của cô: "Cổ của em làm sao vậy?"
Vừa nhắc tới việc này, Vân Nghê liền buồn bực sờ chiếc cổ mình: “Không cẩn thận bị sái cổ…”
Anh có chút kinh ngạc: “Cho nên vừa rồi là vì nguyên nhân này nên em mới không chạy?”
"Ừm."
Thấy dáng vẻ đáng thương của cô gái, Lúc Kiêu Trần nhếch môi nói: "Sao em lại thảm đến vậy chứ?"
"..."
Sau đó anh cũng không nói gì thêm: "Đi thôi, chúng ta xuống lầu trước."
Vân Nghê theo anh ra khỏi khu phức hợp, không ngờ anh lại đưa cô đến vườn hoa trước tòa nhà, sau đó tìm ghế cho cô ngồi.
Cô cũng không nhìn rõ, chỉ thấy anh đi vòng ra sau lưng cô, tay kia ấn nhẹ vào vai cô, sau đó dùng một tay nâng cằm cô lên, giữ chặt đầu cô.
Vân Nghê sửng sốt: "A..."
Giọng nói trầm thấp của anh từ phía sau vang lên: "Thả lỏng đi, anh giúp em mát xa."
Vân Nghê ngơ ngác, sau đó cảm nhận được anh bắt đầu xoay đầu cô, lúc xoay qua bên trái thì cô cau mày, đầu lập tức cứng lại: "Đau đau đau..."
Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi: "Anh còn chưa dùng sức, sao em lại yếu ớt như vậy chứ?"
"Thật sự rất đau..."
Vân Nghê ấm ức, giọng nói mềm nhũn như đang làm nũng.
Lục Kiêu Trần thấp giọng cười, giọng nói cùng lực tay cũng nhẹ hơn một chút: "Thả lỏng, anh sẽ nhẹ nhàng."
Anh khống chế lực tay, Vân Nghê cảm thấy lực như vậy có thể chấp nhận được nên cô mới từ từ thả lỏng, anh xoay đầu cô, thuận miệng nói chuyện với cô để chuyển hướng sự chú ý của Vân Nghê: “Kết quả phỏng vấn ở đài phát thanh đã có chưa?”
"Vẫn chưa, nhưng em nghĩ sắp có rồi, chậm nhất là cuối tuần này sẽ biết."
"Em nắm chắc mấy phần?"
"Em cảm thấy nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nhất định có thể qua, nhưng mà cho dù có phỏng vấn thành công thì cũng chưa chắc đã được, còn phải qua thời gian thử việc."
Vân Nghê vừa dứt lời, ngay sau đó cô liềm cảm giác tay của Lục Kiêu Trần xoay đầu cô sang bên trái, sau đó nhanh chóng dùng sức vặn mạnh một cái.
Vân Nghê sợ hãi hét lên, sau đó ôm cổ đứng dậy, nghẹn lời nhìn anh: "Anh, anh làm gì vậy?!"
Vân Nghê: Có phải anh đang muốn mưu sát em hay không.jpg
Lục Kiêu Trần thấy dáng vẻ cho rằng anh muốn làm gì cô của Vân Nghê thì cười nói: "Căng thẳng cái gì? Bây giờ em thử xoay cổ một chút xem."
Cô không hiểu anh muốn làm gì nên khẽ chuyển động cổ, sau đó phát hiện cổ mình có thể quay sang trái mà cũng không còn đau lắm?!
Nơi đau đớn ở cổ lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều: "Vừa rồi anh làm gì vậy... sao cổ em lại thoải mái hơn trước đó rồi?"
Lục Kiêu Trần đi đến ghế ngồi xuống, ngả người ra sau, lười biếng ngẩng đầu nhìn cô: "Đây là một thủ thuật cũ, chỉ cần vặn đầu của em một chút, như vậy thì ngày mai hay ngày kia sẽ bình thường trở lại."
Lục Kiêu Trần giải thích, sái cổ hình thành thường là do cơ cổ bị lệch hoặc co thắt quá mức, phương pháp cũ này là trong lúc bệnh nhân không đề phòng và thả lỏng thì vặn cổ một cách có kỹ thuật, sau đó chỉ cần xoa một chút là có thể thư giãn cơ bắp bị chuột rút, cách này sẽ nhanh hơn là việc chỉ đơn giản xoa bóp hoặc chờ nó tự khỏi một cách tự nhiên.
"Anh Kiêu Trần, sao anh lại biết làm cái này?" Vân Nghê kinh ngạc.
"Một thợ cắt tóc lành nghề ở tiệm cắt tóc gần trường trung học số 1 đã dạy cho anh." Hơn nữa cách này có rất nhiều người thuộc thế hệ cũ đều biết.
Vân Nghê mở rộng thêm kiến thức: “Có chút giống với phim kiếm hiệp, sát thủ chỉ cần vặn cổ người khác là có thể giết người.”
Lục Kiêu Trần bị cô chọc cười: "Ngốc nghếch, hai việc này có thể giống nhau sao? Cái em vừa nói chính là cột sống cổ bị trật khớp, cột sống bị đứt, sẽ gây ra ngạt thở dẫn đến tử vong."
Vậy nên phương pháp điều trị sái cổ này mang tính kỹ thuật cao, tuyệt đối không thể thử lung tung.
"Ồ…"
Lục Kiêu Trần đứng dậy, đi đến trước mặt cô, bàn tay xoa đầu cô, sau đó cúi đầu nhìn Vân Nghê: “Hiện tại đã khá hơn chưa?”
Vân Nghê đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng rung động, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: "Khá hơn rồi ạ, cảm ơn anh Kiêu Trần."
Lục Kiêu Trần lấy điện thoại ra xem giờ, Vân Nghê liền nói: "Vậy chúng ta trở về thôi, cũng sắp tới giờ tan học rồi."
"Đi thôi."
Hai người đi được vài bước về phía sân thể dục thì Vân Nghê nhìn thấy Giang Nguyệt đang đi về phía hai người bọn họ.
"Nghê Nghê, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi..."
Giang Nguyệt bước tới trước mặt Vân Nghê, sau khi thấy Lục Kiêu Trần ở phía sau cô thì vô cùng sửng sốt.
Vân Nghê nắm lấy tay Giang Nguyệt, quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần, ra hiệu rằng cô và bạn sẽ đi trước.
Sau khi hai cô gái nhanh chóng bước vào sân thể dục, Giang Nguyệt ngạc nhiên hỏi cô: "Vừa rồi cậu ở cùng đàn anh Lục sao?!"
Vân Nghê giải thích một hồi, đối phương chợt mỉm cười: "Khó trách, tớ còn nghĩ sao cậu lại đi vệ sinh lâu như vậy. Nếu cậu không giải thích cho tớ, tớ còn tưởng hai người trộm đi hẹn hò đó."
Nghe vậy, Vân Nghê cảm thấy như có ai đó chọc vào một nơi chưa từng chạm tới trong trái tim, cô đỏ bừng cả mặt: "Cậu đừng nói lung tung..."
Giang Nguyệt biết chuyện giữa Lục Kiêu Trần và Vân Nghê, nên nhìn cô cười trêu chọc: "Sao cậu lại đỏ mặt? Chẳng lẽ là do chột dạ?"
Da của Vân Nghê vốn đã trắng trẻo, giờ phút này khi nghe cô ấy nói như vậy, mặt cô càng đỏ hơn, giống như bị bỏng vậy.
Giang Nguyệt thấy dáng vẻ sốt ruột phủ nhận của cô thì cảm thấy Vân Nghê thật đáng yêu: “Được rồi, trêu cậu thôi...”
Hai người đang đùa giỡn thì lúc này Phàn Nghê tình cờ đi ngang qua.
"Lục Kiêu Trần, anh đi đâu vậy? Vừa rồi không phải đang chơi cầu lông sao?"
Sau khi Vân Nghê nghe thấy giọng nói quay lại thì nhìn thấy Phàn Nghê đang mỉm cười rạng rỡ bước đến gần Lục Kiêu Trần rồi bắt chuyện với anh.
Vân Nghê hơi giật mình.
Mà bên này, Phàn Nghê bước tới trước mặt Lục Kiêu Trần, chàng trai thản nhiên nhìn về phía cô ta: “Tìm tôi có việc gì sao?”
Phàn Nghê cười cười: “Không có gì, chỉ muốn hỏi anh một chút, tối nay có muốn đến nhà em ăn lẩu không? Ba mẹ em không có ở nhà, mà em đã mua rất nhiều nguyên liệu, một mình ăn không hết, nếu anh có thể giúp em giải quyết thì em sẽ vô cùng cảm kích.”
“Không, tôi không thích ăn lẩu.”
Anh từ chối không chút do dự.
Phàn Nghê sửng sốt một chút, cô ta cụp mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy được rồi, anh chẳng chừa chút mặt mũi nào cho em cả."
"Cô có thể lưu trữ ăn trong vài ngày.”
Phàn Nghê cụp mắt cười, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Thực ra cô ta chỉ muốn dùng bữa với anh, nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta như vậy.
Lục Kiêu Trần không nói gì thêm, nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, Vân Nghê và Giang Nguyệt đi tới chỗ Biện Mạn Mạn, Biện Mạn Mạn nhìn hai người bọn họ, sau đó lại nhìn Lục Kiêu Trần và Phàn Nghê đang đứng chung một chỗ, hưng phấn nói: “Tớ nói cho các cậu nghe, tớ vừa biết được một chuyện!”- Eudora TY T
Giang Nguyệt: "Chuyện gì? Mau nói cho tớ biết!"
Biện Mạn Mạn kéo hai người sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói: “Tớ vừa nghe mấy bạn nữ trong lớp nói Phàn Nghê và đàn anh Lục là thanh mai trúc mã!”
Giang Nguyệt kinh ngạc: “Thanh mai trúc mã?!”
Vân Nghê cũng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, bọn họ nói đã nghe được Phàn Nghê chính miệng thừa nhận, hai người bọn họ đã quen nhau từ nhỏ. Chẳng trách tớ thấy quan hệ giữa đàn anh Lục và Phàn Nghê vô cùng tốt, hóa ra là như vậy.” Biện Mạn Mạn tò mò: "Thanh mai trúc mã nghe thật tốt đẹp, cậu nói xem giữa hai người họ còn có quan hệ nào khác không?"
Biện Mạn Mạn không biết chuyện giữa Vân Nghê và Lục Kiêu Trần nên đã đoán như vậy.
Giang Nguyệt cũng không biết: "Nhìn hai người bọn họ bây giờ thì cảm giác rất bình thường..."
"Ôi, tớ cũng không biết..."
Vân Nghê nghe vậy, trong lòng không nhịn được mà có chút khúc mắc.
Cô cũng không tiếp lời hai người.
Cuối cùng, Giang Nguyệt nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi đánh cầu đi."
"..."
-
Ngày hôm sau là cuối tuần, Vân Nghê ở nhà nhận được tin từ hội phát thanh rằng cô đã vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng.
Vân Nghê vui mừng đến mức chạy tới giường lăn lộn hai vòng.
Vốn dĩ cô còn tưởng mình vì bị cảm nên đã bỏ lỡ cơ hội vào hội phát thanh, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng vẫn như ý nguyện.
Nằm trên giường, Vân Nghê bấm vào khung chat giữa cô và Lục Kiêu Trần, muốn báo tin tốt này cho anh đầu tiên: [Anh Kiêu Trần, anh nhìn đi!]
Cô gửi ảnh chụp màn hình tin đậu phỏng vấn qua, sau đó rất nhanh đã nhận được câu trả lời của anh: [Đã đoán trước được.]
Vân Nghê cong mày, đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc đang cười, cô gõ vài chữ trên màn hình: [Em vẫn nhớ chuyện mời anh đi ăn cơm đấy, em định mời anh đi trung tâm thương mại ăn một bữa nhưng tuần sau có bài kiểm tra, hai ngày cuối tuần này có lẽ em không có thời gian ra ngoài.]
Lục Kiêu Trần đã giúp đỡ cô rất nhiều, mua cho cô rất nhiều thứ, mời anh đi ăn đồ ăn nhanh ở gần trường thì quá không lịch sự, không biết điều, cô muốn hẹn thời gian, rồi bảo anh trai cô cùng đi trung tâm thương mại, sau đó tìm một nhà hàng lớn để dùng bữa, dù sao cô cũng tiết kiệm được một ít tiền tiêu vặt.
Vân Nghê chưa kịp giải thích thì Lục Kiêu Trần đã nói: [Chờ em thi giữa kỳ xong rồi nói sau, không phải nói là không vội sao?]
Vân Nghê: [Được, anh cũng cần phải thi giữa kỳ mà, vậy chúng ta đợi thi giữa kỳ xong nói sau nhé ~]
Lục Kiêu Trần đồng ý với cô.
...
Sau khi có kết quả phỏng vấn ở đài phát thanh, Vân Nghê đặt việc học lên hàng đầu và dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.
Sau kỳ thi này sẽ có bảng xếp hạng đầu tiên, Vân Nghê cũng muốn biết trình độ của mình ở mức nào.
Từ năm cấp hai, cô luôn nằm trong top ba trong mọi kỳ thi, nhưng bây giờ cô đang học tại trường trung học số 1 Hoài Thành, nhất định sẽ có nhiều đối thủ hơn, việc học ở cấp ba cũng không đơn giản như ở cấp hai.
Một tuần trước kỳ thi, buổi trưa mỗi ngày cô đều ngâm mình trong thư viện, chạng vạng sau tan học sẽ tới sân thể dục chạy hai vòng, nhảy dây rồi mới về nhà.
Học tập thì học tập.
Nhưng cũng không thể quên cố gắng phát triển chiều cao qwq.
Sau giờ học vào tối thứ sáu, Vân Nghê đang chạy trên sân thể dục thì tình cờ gặp một vài nam sinh từ tầng ba đi xuống, Chu Phi Trì, Phan Học đi hai bên, Lục Kiêu Trần đi ở giữa.
Cô cũng đã một tuần không gặp Lục Kiêu Trần rồi.
Chu Phi Trì chào cô, Vân Nghê cùng bọn họ đi ra cửa, bọn họ mời cô cùng đi ăn tối nhưng Vân Nghê từ chối: “Cơm nhà em đã làm xong rồi, ăn xong em còn phải ôn tập nữa.”
Cuối cùng, Vân Nghê tạm biệt bọn họ ở cổng trường, cô đi về phía ngã tư, một lúc sau chợt nghe thấy tiếng động cơ xe máy từ phía sau, sau đó, một chiếc xe mô tô màu cam đen dừng lại bên cạnh cô.
Khi nhìn thấy người lái, Vân Nghe có chút ngạc nhiên: "Anh Kiêu Trần?"
Anh đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ hơn mới mua, môi mỏng khẽ nói vài từ: “Lên xe đi, đúng lúc tiện đường, anh đưa em về nhà.”
“Không cần, không cần đâu…”
Anh khẽ nhướng mày: "Không phải em vội về nhà ôn tập sao? Đi với anh không nhanh hơn đi xe buýt hay tàu điện ngầm sao?"
Anh nhất quyết muốn đưa về nên Vân Nghê đành phải nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm.
Trong vòng mười lăm phút, anh đã đưa cô đến tận cửa nhà.
Vân Nghê xuống xe, cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh, môi khẽ cong lên: “Cảm ơn anh Kiêu Trần.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Tuần này sao sáng nào anh đi học cũng không nhìn thấy em?”
“Buổi sáng em vội đến trường ôn tập nên đều tự đi trước, không đi cùng anh trai.”
“Ôn tập thế nào rồi?” Anh mỉm cười: "Sao anh lại cảm giác em bận rộn như đang học lớp 12 thế?”
Cô ngượng ngùng xoa đầu: "Em không thông minh, cho nên chỉ có thể cố gắng hơn người khác. Đúng rồi, anh Kiêu Trần, anh ôn tập thế nào rồi? Em nghe nói lần này các anh là đánh giá chất lượng toàn thành phố đó."
Lục Kiêu Trần chậc lưỡi, im lặng một lúc rồi nói: "Có học một chút."
Vân Nghê vừa nghe đã biết anh không chăm chỉ ôn tập, cô khẽ cau mày, không nhịn được mà khuyên anh: “Vậy cuối tuần này anh nhất định phải tranh thủ thời gian để ôn tập! Nước tới chân mới nhảy đôi khi vẫn có ích đó, thầy Lý nói anh rất thông minh, em cảm thấy anh ôn tập chăm chỉ thì chắc chắn sẽ thi tốt.”
"Ừm."
Vân Nghê vẫn có chút lo lắng: “Vậy anh hứa với em sẽ chăm chỉ ôn tập nhé?”
Lục Kiêu Trần lười biếng nhếch khóe môi, cuối cùng "ừm" một tiếng, nói sẽ ôn tập chăm chỉ.
Cuối cùng, Vân Nghê tạm biệt anh và bước vào nhà.
Trong bữa tối, Đỗ Cầm nói với Vân Nghê rằng ngày mai bà và Vân Hưng Bình ra ngoài có việc, tiệm gà rán sẽ đóng cửa một ngày, họ đưa tiền ăn cơm cho Vân Nghê và bảo cô tự giải quyết ba bữa ngày mai ở bên ngoài, cô đã đồng ý.
Ăn xong bữa tối trở về phòng, Vân Nghê đúng lúc nhận được tin nhắn của Giang Nguyệt: [Nghê Nghê, ngày mai đến thư viện thành phố ôn bài nhé? Ở nhà tớ không thể tự giác ôn tập được, một mình học tập không có động lực, cậu có muốn đi cùng tớ không?]
Vân Nghê nghĩ dù sao thì cô cũng sẽ đi ra ngoài ăn hoặc gọi đồ nên suy nghĩ một chút rồi đồng ý: [Được, ngày mai chúng ta đi sớm một chút nhé?]
Giang Nguyệt: [ Okay, thời gian do cậu quyết định, tớ theo cậu!]
Cuối cùng Vân Nghê xác định thời gian, hẹn Giang Nguyệt sáng mai gặp.
-
Sáng sớm hôm sau, thư viện thành phố vừa mở cửa, Vân Nghê và Giang Nguyệt đã đến nơi.
Ngoại trừ việc ra ngoài ăn trưa, hai người ở lại thư viện từ lúc mở cửa cho đến tối.
Sau khi Vân Nghê đọc hết toàn bộ tài liệu mà cô mang theo thì định về nhà, hiệu suất của Giang Nguyệt thấp hơn cô nên nói sẽ ở thêm một tiếng nữa, bảo cô đi về trước.
Vân Nghê rời khỏi thư viện trước.
Cô đi xuống lầu, vì tiệm gà rán đã đóng cửa nên chỉ có thể vào nhà bằng cửa nhỏ bên cạnh, cô tìm chìa khóa trong túi xách nhưng tìm một lúc lâu cũng không thấy.
Lúc này cô mới nhớ ra ngày hôm qua cô đã để chìa khóa ở phòng khách, sáng nay lại quên mang theo...
Cô ngẩng đầu hướng về phía tầng trên gọi Vân Phong nhưng không có người đáp lại.
Cô gọi cho anh trai mình, đầu bên kia nhấc máy: "Anh, huấn luyện ở trường của anh đã xong chưa, em quên không mang chìa khóa nên không vào được nhà, anh xuống dưới mở cửa cho em với."
"Hả? Tại sao lại quên mang theo chìa khóa?"
Vân Nghê cau mày khi nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia: "Anh vẫn đang ở bên ngoài sao?"
Vân Phong ho khan vài tiếng, nói: "Ừm..."
Vân Nghê hỏi anh ấy khi nào anh ấy sẽ về, anh ấy nói không về nhanh như vậy được, nghe giọng điệu ngập ngừng của anh ấy, Vân Nghê nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn nên hỏi anh ấy đang ở đâu.
Cuối cùng Vân Phong thừa nhận mình đang chơi game trong quán net.
Vân Nghê không nói nên lời: "Không phải anh đang huấn luyện ở trường sao? Mới hai ngày trước ba vừa cảnh cáo anh không được đến quán net chơi nữa, vậy mà anh còn dám đi?"
Vân Phong thở dài, ngượng ngùng nói: “Hôm nay anh huấn luyện xong sớm, đây không phải là rảnh rỗi nên mới chơi một chút thôi sao... học kỳ này anh tới đây hai lần, hôm nay là lần thứ hai, thật sự không hề nói dối em."
Vân Nghê tức giận nói: “Bây giờ anh mau trở về nhà đi, em ở dưới lầu đợi anh.”
"Anh vừa mới bắt đầu trò chơi..."
"..."
Đợi đấy, anh xong rồi!
Cuối cùng, cô hỏi anh ấy đang ở đâu, khi biết chỉ mất mười phút đi bộ là đến quán net Vân Phong đang ở thì cô nói sẽ đi tới chỗ anh ấy lấy chìa khóa, thuận tiện bắt anh ấy trở về.
Cúp điện thoại xong, Vân Nghê lập tức chạy tới quán net.
Cùng lúc đó.
Trong quán net, tiếng người ồn ào, ánh đèn mờ ảo, một lúc sau, có một chàng trai bước vào cửa.
Chàng trai cao ráo, hai tay đút trong túi áo len đen, đôi chân trông dài hơn nhờ quần lao động màu xanh, mày đen lãnh đạm ẩn sau mái tóc rũ xuống, dáng vẻ lười biếng.
Anh vừa bước vào được vài bước, Chu Phi Trì từ xa đã vẫy tay với anh: "Lục Kiêu Trần, ở đây!"
Anh hơi ngước mắt lên, nhìn thấy anh ấy và Vân Phong thì đi tới.
Nhìn thấy Lục Kiêu Trần tới, Chu Phi Trì tháo tai nghe xuống, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Vân Phong ra hiệu anh ngồi xuống: “Mẹ nó, trông trời mong sao cuối cùng cũng chờ được cậu tới."
Chàng trai kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt mệt mỏi nhìn màn hình máy tính của Chu Phi Trì: "Cái này thì có gì đặc biệt đáng chơi chứ?"
Vân Phong cười: “Dù sao thì cậu ở nhà cũng không có việc gì làm, mắc công rảnh rỗi quá lại sinh nông nỗi, không bằng ra ngoài chơi với bọn tôi.”
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn anh ấy: "Cậu cho rằng tôi cũng nhàn rỗi giống cậu sao?"
"Vậy cậu ở nhà có thể làm cái gì chứ?" Chu Phi Trì nghĩ đến cái gì đó: "Trời đã tối rồi đó đại ca, không phải cậu còn muốn ngủ chứ?"
Lục Kiêu Trần lười biếng nói: "Ôn tập."
Hai người còn lại lập tức bị lời nói của anh chọc cười, Chu Phi Trì vỗ vào vai anh nói: "Bớt nói đùa đi, cậu mà ôn tập thì có mà trời sập, nhanh lên, chơi với tôi hai ván."
Lục Kiêu Trần mở máy tính lên, Chu Phi Trì đưa cho anh một điếu thuốc: “Chúng ta chơi chế độ nào trước đây…”
Lục Kiêu Trần nhận lấy, đưa lên miệng ngậm lấy, sau đó thuận tay nhặt chiếc bật lửa kim loại trên bàn lên.
"Cạch" một tiếng.
Sau đó có một làn khói trắng phun ra từ đôi môi mỏng.
Lục Kiêu Trần ném bật lửa lên bàn, khẽ nâng mắt, không chút để ý thao tác chuột chơi trò chơi.
Mười phút sau.
Vân Nghê bước tới cửa quán net.
Quán net ở trên tầng hai, trước cửa có hai tấm rèm màu đen chặn lại, Vân Nghê gọi Vân Phong nhưng đối phương không trả lời, cô nhìn cửa hồi lâu, rụt rè không biết bên trong thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tránh xa những nơi như quán bar và quán net, vì cô luôn cảm thấy chúng rất hỗn loạn.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể đi vào để tìm người.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo rèm ra, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách.
Bên trong ánh đèn mờ ảo, có rất nhiều bàn máy tính, rất nhiều người đang ngồi trước máy tính và đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xung quanh tương đối sạch sẽ, không tệ như cô tưởng tượng, ngoại trừ mùi khói thuốc khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô bịt mũi rồi chậm rãi bước vào, mắt đảo quanh những khuôn mặt phía sau máy tính để tìm kiếm.
Sau đó, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Vân Phong đang ngồi trong góc, anh ấy đang đeo tai nghe, tập trung chơi game.
Cô thở dài rồi bước nhanh về phía anh ấy: "Anh…"
Vân Phong nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn về phía cô, không ngờ rằng cô sẽ bước vào, anh ấy lập tức tháo tai nghe: “Vừa rồi anh không nghe thấy điện thoại…”
Lục Kiêu Trần nghe tiếng thì tùy ý nhìn về phía Vân Phong, ai ngờ khuôn mặt của cô gái nhỏ đột nhiên hiện ra trong tầm mắt.
Vân Nghê vừa định nói cái gì thì ánh mắt của cô rơi vào Lục Kiêu Trần đang ngồi bên cạnh Vân Phong, chỉ thấy Lục Kiêu Trần đang lười biếng dựa vào ghế, tùy ý thao tác trên máy tính.
Vân Nghê sửng sốt: "Anh Kiêu Trần?!"
Anh vậy mà lại ở chỗ này?!
Khi Lục Kiêu Trần bắt gặp ánh mắt của cô gái nhỏ, cả người anh chợt cứng lại, trong lòng trầm xuống.
"..."
Xong đời rồi.