• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Phong khiếp sợ nhìn bọn họ: “Hôm nay hai người đã đăng ký kết hôn rồi sao?!”

Vân Nghê: “Dạ…”

“Hay thật, tôi đã nói sao hôm nay lại vô duyên vô cớ mời tôi ăn cơm, tốc độ của hai người cũng nhanh ghê, Lục Kiêu Trần, tôi còn chưa khảo nghiệm cậu xong đâu, cậu thế mà đã đem em gái tôi vào hộ khẩu nhà cậu rồi?”

“Này, anh đã khảo nghiệm anh ấy bao nhiêu năm rồi còn gì?” Vân Nghê nói thay Lục Kiêu Trần: “Hơn nữa hai chúng em đã đính hôn lâu rồi.”

Luc Kiêu Trần khẽ cong môi: “Không sao, nếu anh trai em muốn tiếp tục khảo nghiệm cũng không vấn đề.”

“Lục Kiêu Trần, cậu đừng nghĩ cậu và em gái tôi đã đăng ký kết hôn là hành trình chiến đấu của cậu đã kết thúc rồi, phải đối xử tốt với em ấy, nghe không? Còn nữa…” Vân Phong tự chỉ vào anh ấy: “Từ nay về sau, đối với tôi cậu phải cung kính đấy.”

Vân Nghê: “…”

Anh ấy là con nít à?

“Hiện giờ cậu đã chân chính trở thành em rể của tôi, còn không đối xử tốt với người anh trai này à? Về sau hai người đều phải hiếu kính tôi.”

Vân Nghê không nói gì, Lục Kiêu Trần chỉ cười: “Được, nhất định sẽ hiếu kính.”

Vân Nghê nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ấy, hỏi đầy ẩn ý: “Đúng rồi, gần đây anh và chị Thu Ý thế nào rồi?”

Khuôn mặt Vân Phong biến đổi: “Em hỏi làm gì?”

Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng: “Dù sao nếu anh bắt nạt em, em sẽ nói cho chị Thu Ý biết, có rất nhiều người có thể quản được anh.”

Đến sau này Vân Nghê mới biết, thì ra quan hệ của anh trai cô và Thẩm Thu Ý khi đó khá đặc biệt, người anh trai cà lơ phất phơ và kiêu ngạo của cô thế mà lại bị một cô gái dịu dàng như nước thu phục, hiện giờ hai người đã ở bên nhau, Vân Nghê và Thẩm Thu Ý là bạn tốt của nhau, cô tự nhiên cũng có “thủ đoạn” đối phó với anh trai cô.

Vân Phong nghe thấy vậy, khóe môi cong lên: “Em bớt nói mấy chuyện tào lao trước mặt cô ấy đi, nếu không anh sẽ nói cho Lục Kiêu Trần biết một vài chuyện ngốc nghếch thời thơ ấu của em, để cậu ta biết trước đây em ngốc nghếch cỡ nào.”

“…” Quá đáng!

Hai anh em cãi nhau như hằng ngày, qua một lúc sau Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình cũng tới, sau khi người đã đến đông đủ, đồ ăn bắt đầu được dọn lên.

Vân Nghê và Lục Kiêu Trần nói chuyện đăng ký kết hôn cho họ biết, hai người lớn biết được, vừa vui mừng cũng vừa bùi ngùi: “Đôi khi cảm thấy Vân Nghê vẫn chỉ là một đứa trẻ, không ngờ mới chớp mắt mà hai đứa đã kết hôn rồi, xem như là xây dựng một gia đình mới, thời gian trôi nhanh quá…”

Lục Kiêu Trần cầm tay Vân Nghê, nhìn hai người: “Chú và dì cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Nghê Nghê.”

Vân Nghê nhìn anh, trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình cười gật đầu: “Được, sau này vợ chồng con phải biết giúp đỡ lẫn nhau, để cuộc sống gia đình thật hòa hợp nhé.”

Vân Phong cười: “Đúng rồi, hiện tại có phải nên sửa cách xưng hô rồi không, còn gọi chú dì nữa à?”

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Lục Kiêu Trần mở miệng kêu “ba, mẹ”, Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình cũng vui vẻ đáp lại, rồi sau đó nhìn Vân Phong: “Em gái con còn kết hôn trước con nữa, còn con chừng nào mới mang bạn gái về đây? Con không thấy sốt ruột à?”

Vân Phong nghĩ đến gì đó, khẽ cong môi: “Nhanh thôi, không cần vội.”



Sau khi ăn xong, Vân Phong nói sẽ đưa ba mẹ về nhà, mà Vân Nghê và Lục Kiêu Trần cũng rời khỏi trung tâm thương mại, cô nói muốn ăn kem ở một cửa hàng bánh ngọt gần đây, Lục Kiêu Trần liền đưa cô đi mua.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, tạo nên những cái bóng loang lổ trên đường.

Mua kem cho cô xong, hai người chậm rãi đi dạo dưới bóng râm trên đường phố, Lục Kiêu Trần dắt tay cô, hỏi: “Em muốn bao giờ tổ chức hôn lễ?”

Vân Nghê sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Không muốn tổ chức vào mùa đông, mùa đông mặc áo cưới lạnh lắm…”

Lục Kiêu Trần cười: “Được, để anh sắp xếp thời gian, tổ chức sớm một chút.”

Vân Nghê nhớ tới mùa thu năm trước, bọn họ đã tổ chức lễ đính hôn, cách một năm, họ lại muốn tổ chức hôn lễ.

“Em muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì?” Anh hỏi: “Kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây, trong nước hay ở nước ngoài?”

Vân Nghê mỉm cười: “Thật ra kiểu gì cũng được…”

Chỉ cần chú rể là anh, cô cảm thấy những điều này không phải là điều quan trọng nhất.

Lục Kiêu Trần ôm bả vai cô, ở bên tai cô nói: “Không sao, bà Lục, em cứ từ từ suy nghĩ.”

Vân Nghê mỉm cười, đưa kem cho anh: “Anh muốn nếm thử không?”

“Ừm.”

Lục Kiêu Trần ôm lấy gáy cô, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, vị kem vani ngọt ngào tan chảy giữa răng môi.

Nụ hôn vừa chấm dứt, khuôn mặt Vân Nghê đỏ bừng, lại bị người đàn ông nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Sau buổi trưa, gió mát thổi nhè nhẹ trên mặt, trong cửa hàng bên đường vừa hay bật ca khúc “Bốn mùa trao em”.

“Anh nguyện ý vì em mà từ bỏ sự ngông cuồng của một thời niên thiếu

Chẳng còn quan tâm đến cái gọi là phiêu bạt hay đi đến phương xa

Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, chậm rãi hát lên bài tình ca này

Gửi tặng em cơn gió tháng ba, cơn mưa tháng sáu, phong cảnh tháng chín

Tuyết rơi khắp trời làm thành áo cưới cho em, trông thật mỹ lệ

Gửi tặng em mỗi cảnh trong mơ, mỗi khi tỉnh giấc đều có người em yêu bên cạnh

Để anh có được em trong suốt quãng đời còn lại…”

Vân Nghê nghe bài hát, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, trái tim đập rộn ràng, tràn ngập sự ngọt ngào.

Thật tốt, từ nay về sau tất cả bốn mùa trong cuộc đời cô đều có Lục Kiêu Trần ở bên.

-

Hai người sau khi đăng ký kết hôn, đã bàn bạc với ba mẹ hai bên, quyết định tổ chức hôn lễ vào mùa thu.

Vốn hôn lễ vẫn còn trong giai đoạn từ từ chuẩn bị, không ngờ tới một chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra…

Vào một buổi tối, khi một mình Hoàn Minh Lan ra cửa chuẩn bị đi dạo đã xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đó Hoàn Minh Lan bị một chiếc xe hơi đụng phải ngã xuống đất, hôn mê tại chỗ, người lái xe hỗ trợ liên hệ gọi xe cấp cứu và báo cảnh sát, đưa người đến bệnh viện.

Cảnh sát thông báo cho Lục Nhạc Vinh, Lục Nhạc Vinh lại gọi cho Lục Kiêu Trần và Vân Nghê.

Đêm đó, trên đường hai người vào bệnh viện, Vân Nghê nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lục Kiêu Trần, biết anh bình thường đối với Hoàn Minh Lan khá lạnh lùng, nhưng dù sao Hoàn Minh Lan cũng là mẹ của anh, trong lòng anh bà vẫn có vị trí vô cùng quan trọng, Vân Nghê dịu dàng động viên anh: “Mẹ sẽ không sao đâu, anh đừng quá lo lắng.”

Lúc tới bệnh viện, hai người gặp Lục Nhạc Vinh, Lục Kiêu Trần để thư ký xử lý chuyện ở chỗ xảy ra tai nạn, ba người ngồi chờ trước phòng phẫu thuật, mấy tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật mới tắt.

Bác sĩ nói đã cứu được Hoàn Minh Lan từ cửa quỷ môn về, chỉ có xương đùi bị gãy, vết thương tương đối nghiêm trọng, nhưng cũng may trước mắt không nguy hiểm gì đến tính mạng.

Ngày hôm sau, lúc Hoàn Minh Lan tỉnh lại, Lục Nhạc Vinh vẫn luôn nắm tay bà ấy, viền mắt đỏ ửng: “Minh Lan, cuối cùng bà cũng tỉnh rồi…”

Trông Lục Nhạc Vinh giống như bản thân ông ấy cũng vừa sống sót sau tai nạn, giờ phút này cả khuôn mặt căng thẳng đã bình tĩnh trở lại.

Hoàn Minh Lan nhìn thấy Lục Nhạc Vinh và Lục Kiêu Trần ở cạnh giường, cảm thấy mình tựa như chỉ trải qua một giấc mơ mà thôi.

Ở trong mơ, bà cảm thấy bản thân đã chết rồi, chỉ là vẫn luôn nghe thấy có ai đó đang gọi tên bà, giúp bà có thể tiếp tục chống chọi lần nữa.

Khoảng thời gian Hoàn Minh Lan nằm viện, Lục Nhạc Vinh luôn làm bạn ở bên cạnh bà, một tấc cũng không rời mà chăm sóc cho bà, Hoàn Minh Lan hành động không được tiện, nghĩ bản thân đã trở thành một gánh nặng, nhìn thấy Lục Nhạc Vinh đối xử với mình càng tốt hơn, trong lòng bà càng cảm thấy có lỗi hơn.

Bà rơi nước mắt hỏi ông tại sao lại đối xử tốt với bà như vậy, rõ ràng bà từng đối xử với ông tệ như thế, vì sao ông không nhân cơ hội này mà ly hôn với bà, để bắt đầu một cuộc sống mới.

Lục Nhạc Vinh ôm bà ấy với đôi mắt đỏ hoe: “Lúc trước tôi đã quỳ gối trước mặt ba mẹ bà nói nhất định kết hôn với bà như thế nào, còn trong hôn lễ, tôi cũng đã đồng ý sẽ yêu bà cả đời, hiên tại bà thế này, tôi làm sao có thể không cần bà được?”

Hoàn Minh Lan được ông ôm vào ngực, yên lặng rơi nước mắt.

Bà ấy luôn nghĩ tình yêu của ông ấy đối với mình đã sớm phai nhạt từ lâu, không nghĩ tới nó vẫn thủy chung như lúc ban đầu.

Vân Nghê thấy Lục Nhạc Vinh yêu thương Hoàn Minh Lan như vậy, trong lòng cũng không nhịn được nghĩ khó trách Lục Kiêu Trần cũng là một lòng chung thủy, thì ra là do di truyền từ ba anh.

Ngoại trừ Lục Nhạc Vinh, Lục Kiêu Trần cũng thường xuyên chăm sóc Hoàn Minh Lan, Hoàn Minh Lan thấy vậy thì cảm thấy khiếp sợ: “Kiêu Trần, sao con có thể tự nguyện tới chăm sóc mẹ…”

Bà ấy vốn nghĩ Lục Kiêu Trần vẫn luôn cực kỳ chán ghét bà ấy.

Nhưng lúc này, anh cũng không ghét bỏ bà ấy.

Lục Kiêu Trần bình thản trào phúng: “Hiện tại bà chỉ có một người con là tôi, trừ tôi ra còn muốn ai chăm sóc bà nữa?”

Có hôm trong bệnh viện chỉ có Vân Nghê và Hoàn Minh Lan, Hoàn Minh Lan không nhịn được hỏi cô, Lục Kiêu Trần có từng nói với cô người mẹ này thất trách như thế nào không, Vân Nghê liền nói cho bà ấy biết, thật ra bên ngoài nhìn Lục Kiêu Trần khá lạnh lùng nhưng trong lòng rất khát vọng tình thương của mẹ.

Ngày đó, Vân Nghê và Hoàn Minh Lan nói rất nhiều chuyện.

Thật ra Lục Kiêu Trần cũng rất buồn khi em trai qua đời, mà sau khi em trai gặp chuyện không may, thái độ Hoàn Minh Lan đối với anh khiến anh vô cùng tổn thương.

“Thật ra lúc đó Kiêu Trần cũng chỉ là một đứa trẻ, điều anh ấy muốn cũng chỉ là tình yêu thương của ba mẹ, anh ấy còn nhỏ như vậy mà đã phải một mình chịu đựng rất nhiều chuyện, Kiêu Trần cũng là con của mẹ, đôi khi anh ấy cảm thấy sự tồn tại của bản thân là dư thừa, vì trong mắt mẹ chưa từng có anh ấy…”

Hoàn Minh Lan nghe xong, khóc một lúc lâu.

Bây giờ bà ấy mới biết, cái chết của con trai nhỏ đã mang đi sự vui vẻ của bà ấy, mà bà ấy lại phá hủy cả một gia đình hạnh phúc.

Có thể do bà ấy quá ám ảnh với chuyện đó, hận ý quá nặng, che mất đôi mắt và suy nghĩ của bà ấy, khiến bà ấy không biết nên buông bỏ sự mất mát trong quá khứ như thế nào.

Bà ấy nhớ tới lúc mình hôn mê khi bị tai nạn, bà đã mơ một giấc mơ, trong mơ, con trai nhỏ vẫy tay với bà, mà đứng phía bên kia chính là Lục Nhạc Vinh và Lục Kiêu Trần, bà ấy khao khát muốn đi đến cạnh con trai nhỏ, chỉ là đến cuối cùng, bà ấy mới nhận ra bản thân vẫn không nỡ bỏ lại Lục Nhạc Vinh và Lục Kiêu Trần.

Sống nhiều năm như vậy, bà ấy phát hiện bản thân đã sai hoàn toàn, bà ấy chưa từng quý trọng những thứ mình có mà chỉ khổ sở vì những thứ đã mất đi.

Trải qua lần bị tai nạn xe cộ này, hoạn nạn mới thấy chân tình, rốt cuộc bà ấy đã tỉnh táo lại, biết cái gì mới là thứ mình cần nắm lấy.

Chỉ là bà ấy mắc nợ hai ba con anh nhiều lắm, không phải một sớm một chiều mà có thể bù đắp được.

Vài ngày sau, Lục Kiêu Trần đang ngồi trong phòng bệnh gọt táo cho Hoàn Minh Lan, Hoàn Minh Lan giải thích với anh: “A Trần, mẹ xin lỗi, mấy năm nay mẹ không đối xử tốt với con.”

Bàn tay đang gọt táo của Lục Kiêu Trần đột nhiên khựng lại, bỗng nghe thấy Hoàn Minh Lan nghẹn ngào: “Mặc dù em trai con đã mất, nhưng mẹ mới biết được, mẹ cũng đã mất đi con, mẹ mắc nợ con rất nhiều, con có thể cho mẹ một cơ hội không, từ nay về sau mẹ sẽ bồi thường cho con…”

Lục Kiêu Trần cúi đầu suy nghĩ, hầu kết lăn lên lăn xuống, cuối cùng đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Anh đứng bên cửa sổ trên hành lang, nhìn bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện, viền mắt anh hơi ửng đỏ.

Cuối cùng, anh nhận thấy bàn tay mình bị ai cầm lấy.

Quay đầu nhìn qua, là Vân Nghê đứng ở phía sau.

Vân Nghê dịu dàng cười nhìn anh, anh đưa tay chủ động ôm cô vào ngực mình, khép đôi mắt lại, cúi người tựa đầu vào cổ cô, đôi mắt nóng lên.

Cuối cùng, hai người trở lại phòng bệnh.

Lục Kiêu Trần đi vào, nhìn Hoàn Minh Lan trên giường bệnh, vẻ mặt bà ấy vừa lo lắng, ngại ngùng vừa chờ mong nhìn anh, đôi mắt anh cũng thông suốt.

Lục Kiêu Trần đi lên trước, nhìn mái tóc đã lấm tấm sợi bạc của Hoàn Minh Lan, cuối cùng cầm chén cháo đặt trên bàn đưa cho bà ấy, giọng nói khàn khàn thản nhiên nói: “Không chăm sóc bản thân tốt từ sớm, sau này bồi thưởng tôi như thế nào?”

Hoàn Minh Lan hoảng hốt mấy giây, nhận lấy chén cháo, kiềm chế nước mắt chực trào, gật đầu.

Lục Kiêu Trần không muốn tiếp tục hận một người nữa, vì như thế sống rất mệt mỏi, anh cũng không muốn khiến Hoàn Minh Lan thành người như vậy.

Sau khi thích Vân Nghê, sự ấm áp của cô đã chữa lành vết thương của anh, khiến anh buông bỏ được sự đau khổ và gánh nặng của mình, cũng dạy anh làm thế nào để bản thân thoải mái.

Cuối cùng, sức khỏe Hoàn Minh Lan cũng khôi phục, thuận lợi xuất viện, vì bị thương ở chân nên hiện tại mỗi ngày bà ấy cần thực hiện phục hồi chức năng, mà Lục Nhạc Vinh cũng làm bạn bên cạnh bà ấy, Hoàn Minh Lan không bày khuôn mặt lạnh lùng với ông nữa, quan hệ hai người cũng dần dịu lại.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Mà quan hệ giữa bà ấy và Lục Kiêu Trần còn cần thời gian để dần dần gắn kết, Hoàn Minh Lan cố gắng đối xử tốt với Lục Kiêu Trần hết mức có thể, còn lại mọi chuyện đều phụ thuộc vào thời gian.

Bà ấy muốn buông bỏ quá khứ hoàn toàn, không muốn chìm vào nỗi đau khổ vì đánh mất đứa con nữa, muốn bản thân được sống đúng nghĩa một lần nữa.

Trong chuyện này, Vân Nghê cũng đóng vai trò rất lớn, Hoàn Minh Lan ngày càng vừa lòng đối với đứa con dâu này, hiện tại nguyện vọng lớn nhất của bà ấy chính là hồi phục thật tốt, tranh thủ tham gia hôn lễ của con trai mình.

Thời gian dần dần trôi qua.

Cuối tháng mười, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần tổ chức hôn lễ tại một lâu đài cổ ở nước ngoài.

Lục Kiêu Trần muốn dành tặng những gì tốt nhất cho cô, thế nên đã tổ chức một hôn lễ cực kỳ lãng mạn cho cô.

Ngày đó, Vân Nghê mặc một chiếc váy cưới màu trắng được may thủ công giá trị lên đến hàng triệu, trên làn váy được thêu hoa văn rất xinh đẹp, tinh tế, ngoài ra chiếc váy còn được khảm rất nhiều viên kim cương tinh xảo, lúc đi trên thảm, làn váy dài năm mét trải dài như dải ngân hà, kéo theo cả bầu trời sao.

Cô khoác tay Vân Hưng Bình, cuối cùng ba cô giao tay cô vào trong tay Lục Kiêu Trần.

Hai người cầu nguyện với thần linh, trao nhau lời thề trong hôn lễ rồi trao nhẫn cưới cho nhau.

Cuối cùng Lục Kiêu Trần xốc tấm khăn voan trên đầu Vân Nghê lên, sau đó hôn cô dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Lục Kiêu Trần thích Vân Nghê từ thời cấp ba, đến tận lúc này đã hơn tám năm ròng, hôm nay cuối cùng cũng đã hiện thực hóa được khát khao bao lâu nay.

Từ nay về sau, tên của cô được gọi theo tên của anh.

Sớm sớm chiều chiều, vĩnh viễn không chia lìa.

-

Sau hôn lễ, Lục Kiêu Trần dẫn cô đi một vòng châu Âu để hưởng tuần trăng mật.

Tình cảm của hai người vẫn ngọt ngào như mối tình đầu, gắn bó như keo như sơn.

Tuần trăng mật kết thúc, sau khi về nước, hai người vẫn ở trong căn hộ cũ.

Vốn dĩ Lục Kiêu Trần nói muốn đổi một căn nhà mới, nhưng Vân Nghê vẫn thích nơi này hơn, hoặc là nói, nơi này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai người, hơn nữa việc chuyển nhà thật sự quá phiền phức, chỉ là cuối tuần khi hai người có cơ hội đều trở về Sơn Hải Ngự An Thành.

Dù sao nơi nào có hai người bọn họ thì đều là nhà.

Qua năm thứ hai, hai người càng tập trung vào sự nghiệp của bản thân, Lục Kiêu Trần đưa tập đoàn Hoàn Lục bắt đầu tiến quân vào thị trường Nam Mỹ, mà Vân Nghê ở đài truyền hình ngày càng được trọng dụng, cô lại đảm nhận MC cho một chương trình tọa đàm, vì cô có ngoại hình ngọt ngào và tính tình thân thiện nên hình ảnh của cô được cắt thành đoạn video ngắn, đột nhiên nổi tiếng trên internet, dần dần trở thành MC nổi tiếng nhất ở đài truyền hình.

Việc nổi tiếng này của cô nhờ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Vân Nghê cũng không dự đoán được.

Chẳng qua cô không thích việc này lắm, cô cũng không thừa dịp bản thân đang nổi tiếng mà biến mình thành người nổi tiếng trên mạng, mà vẫn như bình thường chăm chỉ làm việc của mình, dần dần đúc kết kinh nghiệm, mài dũa bản thân.

Khi cô đang nổi tiếng, đài truyền hình chỗ cô và đài truyền hình quốc gia hợp tác với nhau, cô xuất ngoại tham gia quay một chương trình phóng sự bảo vệ môi trường sinh thái, sau đó cô lại đăng ký một lớp học thêm đào tạo về phát thanh truyền hình và dẫn chương trình, trừ chuyện đó ra, hằng ngày cô cũng thường xuyên tham gia một vài hoạt động từ thiện giúp đỡ những trẻ em bị bỏ rơi.

Hai năm nhanh chóng trôi qua, cô rất ít khi xuất hiện trên màn ảnh, nhưng dường như cô có số nổi tiếng, ngày càng nhận được sự công nhận của nhiều người, cô cũng viết lại quá trình bản thân trở thành phóng viên và MC như thế nào thành sách, mang đến doanh thu rất lớn, cũng mang lại sự cổ vũ và động viên lớn lao cho những người trẻ còn đang mờ mịt.

Sau hai năm kết hôn, sự nghiệp của Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đều đã trở nên ổn định.

Mùa đông, lúc sắp đến giao thừa, Hoài Thành không có tuyết rơi nhưng thời tiết lại vô cùng lạnh.

Sáng sớm, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần tỉnh lại, hai người đi siêu thị mua đồ tết, buổi chiều, Lục Kiêu Trần đến tập đoàn, Vân Nghê ở nhà một mình gói bánh chẻo, buổi tối Lục Kiêu Trần đón cô đến nhà Vân Phong và Thẩm Thu Ý đón năm mới.

Hơn chín giờ tối, hai người trở về nhà, sau khi về đến nhà, Lục Kiêu Trần bỗng nhiên có công việc cần xử lý, Vân Nghê đi tắm rửa xong quay lại phòng ngủ chờ anh.

Lục Kiêu Trần làm xong công việc, sau đó tắm rửa trở về phòng ngủ, nhìn thấy Vân Nghê đang nằm sấp trên giường đọc sách.

Cô sợ lạnh, mùa đông cô thích nhất là đắp chăn nằm trong lồng ngực anh.

Cô cuộn mình trong chăn, tự biến mình thành một cái bánh bao nhỏ, đang đọc sách, cô cảm giác được chăn bị xốc lên, một luồng khí lạnh tràn vào, thân hình ấm áp của người đàn ông áp sát lại, ôm cô vào lòng, xua đi sự lạnh giá.

Cô lập tức buông quyển sách xuống, vùi mình vào trong ngực anh, ôm chầm lấy anh, vui vẻ mỉm cười: “Lục Kiêu Trần, mùa đông được ôm anh thật thoải mái…”

Đuôi lông mày anh nhướng lên: “Người nào ghét bỏ anh khi ngủ vào mùa hè nhỉ?”

Lục Kiêu Trần thể nhiệt, vào mùa hè cả người nóng như một lò lửa, cô tất nhiên không chịu nổi rồi.

Cô hôn anh một cái, cười hì hì làm nũng với anh: “Anh là chồng của em, ai dám ghét bỏ anh…”

Lục Kiêu Trần mỉm cười ôm cô, Vân Nghê nằm sấp trong ngực anh, lẩm bẩm nói: “Gần đây em thấy ở nhà nhàm chán quá, ba mẹ anh đã ra nước ngoài nghỉ dưỡng, anh trai em và chị Thu Ý hai ngày nữa cũng phải về quê của chị Thu Ý, ba mẹ em chắc cũng muốn về với ông bà, lúc anh bận việc, em phải ở nhà một mình, rất chán luôn, còn chẳng bằng đi làm nữa.”

Hơn nữa hai người bạn thân của cô, Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn đều đã về nhà chồng đón năm mới.

Lục Kiêu Trần cong môi: “Sao buổi chiều em không đến công ty tìm anh?”

Vân Nghê nhớ tới lần trước đến văn phòng của Lục Kiêu Trần, người đàn ông đè cô trên bàn làm việc, khiến cô sợ khiếp vía, mặt cô ửng hồng nói: “Nếu em đi, anh nhất định không thể tập trung làm việc…”

Lục Kiêu Trần bật cười, nụ hôn của anh rơi xuống kèm theo tiếng nói: “Em cũng biết là mình khiến người ta phân tâm à?”

Suy nghĩ của Vân Nghê dần dần bị anh dẫn dắt, cô bấu vào vai anh, dưới nụ hôn điêu luyện của anh cô chậm rãi choáng váng, một lúc sau, váy ngủ của cô đã bị ném ra khỏi chăn, hơi thở bất ổn của người đàn ông phả vào bờ vai trắng như tuyết của cô.

Vân Nghê đỏ mặt, khẽ đẩy anh: “Sáng nay anh vừa muốn…”

Người này sao ăn thế nào cũng không no vậy QAQ.

Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nghiêng đầu cắn vào vành tai cô, mở miệng giọng nói khàn khàn: “Nghê Nghê, nếu không chúng ta sinh một đứa nhé?”

Cô đột nhiên ngẩn ra: “Hửm?”

Anh lại cười nói: “Không phải em nói thấy chán sao? Sinh một đứa là sau này có người chơi cùng em rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK