• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Nghê cảm thấy choáng váng, ngay sau đó cô cảm giác được bản thân như đang rơi vào lớp chăn bông mềm mại.

Lục Kiêu Trần nắm lấy cổ tay cô, toàn bộ phần ngực rắn chắc của anh phủ lên người cô.

Vân Nghê bị anh ôm vào lòng, đối mặt với ánh mắt đen láy như mực của anh, trái tim đập thình thịch, cả khuôn mặt ửng đỏ như quả hồng, Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô, thản nhiên cong khóe môi: “Làm sao vậy? Không phải em nói mình không phải là con nít sao?”

Vân Nghê không ngờ anh xấu như vậy, tức giận nói: “Lục Kiêu Trần, anh thật quá đáng…”

Lục Kiêu Trần cười: “Ừm, cứ quá đáng vậy đấy.”

“...”

Anh nhìn bộ dáng không biết làm sao của cô, đáy mắt tối sầm lại, hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn: “Anh hối hận rồi.”

“Cái gì…”

Anh đưa tay lên ôm lấy gương mặt của cô, trầm giọng nói: “Để em ở cùng một phòng với anh như thế này không phải là đang tra tấn anh sao?”

Vân Nghê cảm nhận được mặt anh vùi vào cổ mình, cô ngẩng mặt lên, khép đôi mắt ngấn nước lại: “Anh Kiêu Trần, anh đừng hôn…”

Lục Kiêu Trần nghe thấy cô gọi mình như vậy, anh hít sâu một hơi, nụ hôn vốn nhẹ nhàng lưu luyến đột nhiên trở nên sâu đậm, mãnh liệt như lửa thiêu đốt.

Vòng eo nhỏ của cô vô thức đung đưa, bị anh giữ chặt lại, Lục Kiêu Trần ngẩng đầu nhìn cô, thở hổn hển: “Sao Nghê Nghê trời sinh đã biết quyến rũ người khác như vậy?”

Lông mi Vân Nghê run lên: “Em không có…”

Một lúc sau, anh không hôn cô nữa, ánh mắt dừng trên gương mặt mềm mại của cô gái được chiếu sáng dưới ánh đèn khóe mắt nhìn đến những chiếc hộp ở đầu giường.

Anh dừng lại, biết mình đã đi đến bờ vực của lý trí.

Cô gái mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen láy hỗn loạn và mờ mịt của Lục Kiêu Trần, đôi môi mỏng của nam sinh giống như được nhuộm đỏ hơi óng ánh nước, mang theo sự gợi cảm hoang dã.

Lục Kiêu Trần ghé vào bên tai cô, cười một tiếng: “Còn chưa bắt đầu đã như vậy rồi, sau đó nên làm cái gì đây?”

“...”

Một lúc lâu sau, Lục Kiêu Trần mới bình tĩnh lại, buông lỏng tay ra, Vân Nghê bối rối, nhìn thấy anh đứng dậy đi tắt đèn ngủ ở đầu giường, chỉ để lại ngọn đèn sáng lờ mờ ở hành lang.

Anh xoa đầu cô: “Anh ngủ trên sô pha, em nằm đi.”

Vân Nghê nhìn thấy Lục Kiêu Trần đi đến ngồi xuống sô pha bên cạnh, chỉnh lại chỗ nằm rồi nằm nửa người xuống.

Vân Nghê nhìn anh.

Trong lòng bỗng nhiên có chút không đành lòng là sao đây.

Mặc dù cô có chút xấu hổ khi nằm cùng một chiếc giường với anh, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Lục Kiêu Trần nằm trên sô pha, ngay cả cái chăn để đắp cũng không có, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Một lúc sau, cô nhẹ giọng gọi anh: “Lục Kiêu Trần…”

“Hả?”

“Anh lên giường nằm đi, anh ngủ như vậy sẽ cảm lạnh.”

Anh bỗng nhiên cười: “Không phải em sợ sao?”

Cô ngập ngừng: “Dù sao cũng chỉ đơn thuần nằm ngủ bên cạnh nhau thôi, anh cũng sẽ không làm cái gì đúng không?”

Ý cười trên mặt Lục Kiêu Trần không giảm: “Không hẳn.”

“...”

Vân Nghê xấu hổ buồn bực: “Vậy anh vẫn nên nằm ở dưới đi.”

Cô nhìn anh, ngay sau đó lại nhìn thấy anh đứng dậy đi về phía cô, đi đến mép giường, xốc chăn lên nằm xuống, quay đầu nhìn cô gái, khóe môi nhếch lên: “Nếu em mời thì anh sẽ không làm mất hứng.”

“...”

Trái tim Vân Nghê đột nhiên đập loạn, cảm nhận được khí chất mạnh mẽ riêng biệt của anh, cô rụt người lại, đặt một chiếc gối vào giữa: “Anh không thể vượt qua giới hạn này.”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy trò vặt không có tính uy hiếp này, cười nói: “Được.”

Vân Nghê nhắm mắt lại: “Em ngủ đây, ngủ ngon.”

Lục Kiêu Trần đáp lại: “Ngủ ngon.”

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gió thu mát lạnh ban đêm lay động tấm rèm mỏng màu trắng, Vân Nghê không nghe thấy bên cạnh có tiếng động gì nữa, bắt đầu buồn ngủ.

Nhưng không hiểu sao, khi nghĩ đến đây là lần đầu tiên nằm cùng một giường với anh, tâm tư cô vô cùng hỗn loạn, có lẽ là vì không quen nằm giường này nên cô vẫn không thể ngủ được.

Cô trằn trọc lăn lộn qua lại, sự chú ý vẫn đổ dồn lên người của Lục Kiêu Trần ở bên cạnh.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa, lặng lẽ xoay người lại nằm đối mặt với anh, nhìn thấy anh đã nhắm mắt lại nằm đối diện với cô, trái tim Vân Nghê rộn ràng, nhưng Lục Kiêu Trần đột nhiên mở mắt ra.

Anh vừa nhìn vào mắt cô, vừa cười nói: “Em đang làm gì vậy?”

Vân Nghê giật mình, gương mặt đỏ bừng xấu hổ: “Em chỉ nhìn thử thôi…”

“Nhìn chằm chằm anh được mấy phút rồi, còn kêu chỉ nhìn thử thôi?” Đuôi lông mày của anh hơi nhướng lên: “Người yêu của em có sức hấp dẫn như vậy sao?”

“...”

Vân Nghê không ngờ tâm tư nhỏ của mình đã bị anh nhìn thấu, lẩm bẩm: “Chỉ là em không ngủ được mà thôi.”

Anh nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ nói: “Em nhìn anh như vậy, anh lại không muốn ngủ nữa.”

Vân Nghê nghe được ý tứ trong lời nói của anh, trong đầu nóng lên, không biết có phải vì bóng tối hay không mà cô đột nhiên không còn sợ hãi nữa, vẫn nhìn anh: “Vậy anh muốn làm gì?”

“Em muốn biết?”

Vân Nghê vừa phản ứng lại đã thấy Lục Kiêu Trần đứng dậy, đưa tay ôm lấy bả vai của cô, ngay sau đó kéo cô vào lòng mình, anh xoay người lại, tầm mắt ở trên người cô.

Anh khẽ cười một tiếng: “Để anh tự mình hành động cho em thấy.”

Tại sao người này lại như vậy…

Trái tim Vân Nghê đập thình thịch, anh mạnh mẽ cúi đầu giam giữ môi cô.

Một lúc sau, cô cảm thấy vạt váy của mình bị vén lên, đầu óc cô đột nhiên cứng đờ, giữ chặt lấy tay anh, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh dừng lại bên tai: “Buổi tối không ngủ mà lại trêu chọc anh, em cho rằng lần này anh sẽ dễ dàng buông tha cho em sao?”



Sau đó, Vân Nghê hoàn toàn bị kéo vào xuân sắc.

Cô giống như một bức tranh đã cuộn tròn được Lục Kiêu Trần mở ra từ từ, bây giờ anh mới biết cô gái nhỏ có gương mặt thiên thần này lại có dáng người quyến rũ như vậy.

Cô như vậy, người đàn ông nào có thể không thích được chứ?

Vân Nghê cảm giác mình giống như một món tráng miệng đặt trước mặt Lục Kiêu Trần để anh tùy ý thưởng thức, cô xấu hổ xoay người lại nhưng anh đã ôm lấy cô từ phía sau.

Nụ hôn của anh đặc biệt dịu dàng.

Cô giống như một dòng suối trong trẻo chảy vào suối nước nóng, hương vị không thể diễn tả được.

Một lát sau, Vân Nghê lại đối mặt với anh một lần nữa, Lục Kiêu Trần nhìn cô, nở nụ cười xấu xa: “Em căng thẳng à?”

Đáy mắt Vân Nghê ươn ướt, nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng: “Anh trai của em đã nói với anh rồi, không thể làm chuyện gì với em, em đừng sợ, anh chỉ hôn em thôi.”

Vân Nghê bật khóc.

Anh chỉ hôn cô một cái mà cô đã không chịu nổi rồi.

Lục Kiêu Trần cúi đầu xuống hôn cô.

Trăng tròn rơi vào con thuyền.

Đầu ngón tay của cô nắm chặt ga giường, nghe thấy giọng nói nhàn nhã của anh: “Tại sao lại ngọt như vậy?”

“...”

Hu hu hu, cô cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

Đêm khuya trên núi vắng vẻ.

Trong hơi lạnh của ban đêm, độ ấm trong phòng không ngừng dâng lên.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần thỏa mãn đứng dậy, kéo cô gái vào trong lòng, anh chăm chú nhìn cô, đáy mắt đen sầm lại: “Rất khó chịu.”

Trái tim Vân Nghê đập nhanh, vô thức nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có ổn không…”

Cổ tay của cô bị anh nắm lấy di chuyển xuống dưới, mấy giây sau cô lập tức đỏ mặt, nghe thấy giọng nói cực kì kiềm chế của anh: “Em cảm thấy như thế nào?”

Vân Nghê khẽ cắn môi, xấu hổ không nói nên lời.

Sau khi trêu chọc cô, hơi thở của anh mới dần bình tĩnh lại, anh hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Hôm nay anh làm đến đây trước.”

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đột nhiên buông cô ra, đứng dậy, cô có chút khó hiểu giữ chặt tay anh: “Anh đi đâu vậy?”

Lục Kiêu Trần khẽ cười một tiếng: “Cả đêm tra tấn anh hai lần mà còn không cho anh tắm nước lạnh sao?”

“...”

Lục Kiêu Trần đứng dậy đi đến phòng tắm, Vân Nghê mặc váy ngủ vào, vùi mặt vào trong chăn, cảm giác được nhiệt độ ở đầu ngón tay vẫn còn nóng.

Không hiểu vì sao mà cô chợt nhớ đến ảnh chụp màn hình cuốn tiểu thuyết mà Giang Nguyệt đã gửi cho cô lúc trước.

Một con số đặc biệt bùng nổ trong tâm trí cô.

Vừa rồi anh dùng kéo tay cô, dùng lòng bàn tay của cô để cảm nhận và đo lường bao quát…

Xong rồi, có khi còn vượt qua con số kia…

Hu hu hu.

Đầu óc cô suy nghĩ rối loạn cả lên.

Cô vẫn cảm thấy may mắn vì tối nay Lục Kiêu Trần đã buông tha cho cô, nhưng những chuyện xảy ra đêm nay đã vượt quá sự mong đợi ban đầu của cô.

Mặc dù rất xấu hổ nhưng trong tình huống vừa rồi, cô cũng không có kháng cự hành động của Lục Kiêu Trần, ngược lại, trong tiềm thức cô lại muốn cùng anh làm…

Thật đáng xấu hổ…

Nghĩ đến Lục Kiêu Trần tắm nước lạnh vì mình, gương mặt của cô đỏ bừng lên, một lúc sau, cô thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra, cô nhanh chóng xoay mặt vào vách tường, co rúm người lại, xấu hổ dùng chăn che lên nửa gương mặt.

Lục Kiêu Trần đi ra nhìn thấy cô gái nhỏ nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng giả không giống thật một chút nào, lông mi dài cong vút thi thoảng vẫn còn run nhẹ.

Anh cười không phát ra tiếng, đi đến cạnh giường, xốc chăn lên nằm xuống.

Khi Vân Nghê vẫn còn căng thẳng thì bỗng nhiên có một cánh tay ôm lấy cô, phía sau lưng cô dán vào lồng ngực của anh.

Cô gái ngẩn người ra, nghe thấy tiếng cười khẽ dịu dàng của Lục Kiêu Trần dừng lại bên tai: “Không lẽ anh không nhận ra là em đang giả vờ ngủ sao?”

“...”

Vân Nghê nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm giác được Lục Kiêu Trần lẳng lặng ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, cọ cọ vào tai cô: “Ngủ ngon, Nghê Nghê.”

-

Ngày hôm sau, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần ở lại Đông Nhạn Sơn nửa ngày.

Buổi chiều, hai người bắt tàu cao tốc trở về thành phố Lạc Thông, mặc dù chuyến đi lần này khá ngắn nhưng quan hệ giữa Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đã tiến thêm một bước, tình cảm của hai người cũng trở nên tốt hơn.

Thứ hai đi học, một trận mưa kéo dài liên tục khiến nhiệt độ giảm mạnh, Vân Nghê có tiết học buổi sáng nên vội vàng ra ngoài từ sớm, quần áo trên người cô rất mỏng, dọc đường đi cô luôn cảm thấy vô cùng lạnh buốt, lúc đến lớp học cô đã hắt hơi liên tục.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Mà ba người bạn cùng phòng còn lại cũng không mặc nhiều quần áo, Vân Nghê chỉ có thể chịu đựng cái lạnh, định bụng sau khi học xong sẽ trở về ký túc xá mặc thêm quần áo.

Nhìn thấy chóp mũi của Vân Nghê đỏ bừng, Hàng Mộng ngồi ở hàng ghế phía trước yên lặng xoay người lại, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần: [Anh trai ơi ~ Em nói với anh chuyện này, hôm nay chúng em vừa đến lớp học thì thời tiết chuyển lạnh, Vân Nghê lại mặc ít quần áo, có lẽ bị cảm lạnh rồi.]

Một lúc sau, Lục Kiêu Trần trả lời: [Cô ấy có ổn không? Cô ấy không thoải mái ở chỗ nào?]

Hàng Mộng: [Chỉ hắt hơi một chút thôi, có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng mà hôm nay trời lạnh thật, hình như em cũng bị cảm rồi, có chút khó chịu.]

Hàng Mộng cố ý nói thêm nửa câu sau, còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc con mèo tội nghiệp.

Cuối cùng cô ta nói: [Hôm nay anh nhớ quan tâm Vân Nghê một chút, những thứ khác tạm thời không nói.]

Sau khi gửi tin nhắn, cô ta nhìn màn hình trò chuyện, đáy mắt có chút u ám.

Bên kia, Vân Nghê khó chịu nằm lên bàn, nheo mắt lại, điện thoại di động để chế độ im lặng đặt trong túi, khi Lục Kiêu Trần gọi điện cho cô, cô cũng không nghe thấy.

Một lúc sau, Hàng Mộng lướt weibo, nhìn thấy tin nhắn của Lục Kiêu Trần.

Đối phương nói anh đang ở trước tòa nhà họ đang học, có mang theo một ít đồ cho Vân Nghê nhưng cô không nghe điện thoại, phiền cô ta gọi Vân Nghê ra ngoài giúp anh.

Hàng Mộng nhìn điện thoại di động, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài tòa nhà, ánh mắt cô ta bắt gặp bóng dáng của Lục Kiêu Trần, nhanh chóng bước đến, đáy mắt hiện lên nụ cười: “Hi, anh trai!”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy người đến là cô ta, khẽ cau mày, Hàng Mộng giải thích: “Vân Nghê có chút khó chịu nên đã ngủ rồi, em giúp anh đưa cho cậu ấy.”

Anh đưa đồ cho cô ta, lạnh lùng nói: “Làm phiền rồi, đây là áo khoác và trà gừng đường đỏ cho cô ấy.”

Hàng Mộng nhìn thấy Lục Kiêu Trần dường như không mua thêm một phần cho cô ta như những gì cô ta mong đợi thì nụ cười hơi nhạt đi, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhìn anh đưa thêm một hộp thuốc cảm khác: “Nói với cô ấy, nếu cảm thấy không thoải mái thì uống thuốc.”

“... Được.”

Hàng Mộng ho khan hai tiếng, giả vờ khó chịu, ngẩng đầu nhìn về phía anh, mỉm cười trêu chọc nói: “Thật hâm mộ Vân Nghê có một người bạn trai quan tâm cậu ấy như vậy, còn chưa có ai quan tâm em như vậy đâu…”

Lục Kiêu Trần hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của cô ta, anh nhìn vào thời gian trên điện thoại di động, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hàng Mộng, mở miệng, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Tôi đi trước đây, cảm ơn.”

“...”

Lục Kiêu Trần xoay người rời đi, để lại Hàng Mộng với nụ cười cứng đờ trên mặt.

Sau khi trở lại lớp học, cô ta cố gắng kìm nén sự ghen tị của mình, đưa đồ cho Vân Nghê, Vân Nghê biết được đây là do Lục Kiêu Trần đưa đến thì có hơi ngạc nhiên, Hàng Mộng nói với cô: “Vừa nãy tớ nhìn thấy cậu không thoải mái nên đã nói với bạn trai của cậu, tớ nghĩ anh ấy sẽ muốn đưa một ít đồ cho cậu, cậu không trách tớ xen vào chuyện của người khác chứ? Chỉ là tớ thấy lo lắng cho cậu…”

Vân Nghê lập tức lắc đầu: “Không đâu, thật ra tớ cũng không sao.”

Cô chỉ là không muốn để Lục Kiêu Trần phải lo lắng, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì nên vẫn không nói với anh.

Vân Nghê mặc thêm áo khoác lên người, sau khi uống xong trà gừng mới vui vẻ gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần, đầu bên kia đáp lại: [Mặc quần áo kỹ vào, đừng để bị cảm, biết không?]

Vân Nghê mỉm cười: [Được.]

-

Tháng 11 trôi qua, thời gian đã bước vào độ cuối thu.

Việc học và công việc ở đài phát thanh của Vân Nghê cũng không quá bận rộn, hầu hết thời gian cô đều có thể cùng ăn cơm với Lục Kiêu Trần.

Cuối tháng 11, cô đăng ký làm người dẫn chương trình cho một cuộc thi ca hát trong liên minh giữa các trường, lần này có rất nhiều người cạnh tranh, Vân Nghê nghe thấy Thẩm Hi Mộ nói về sự kiện này, cô cho rằng bản thân không quá mức bận rộn nên tùy tiện đăng ký, cũng không mong chờ quá nhiều.

Ngoại trừ cô, Hàng Mộng cũng đăng ký tham gia.

Hai ngày sau cuộc phỏng vấn kết thúc, đêm hôm đó Vân Nghê nhận được tin tức thông báo cô đã được chọn làm người dẫn chương trình.

Sau khi trở lại ký túc xá, Thẩm Hi Mộ nói với cô: “Nghê Nghê, buổi phỏng vấn tìm kiếm người dẫn chương trình hôm nay của các cậu, cậu biểu hiện như thế nào?”

“Tớ đã nhận được thông báo tớ đã được chọn.”

Hàng Mộng nghe vậy thì ngẩn người: “Kết quả có nhanh như vậy sao?”

“Phải…”

Hàng Mộng vốn dĩ tự tin cả ngày, lúc trở về còn muốn khoe khoang với bạn cùng phòng hôm nay cô ta đã làm rất tốt trong cuộc phỏng vấn, không ngờ lại bị Vân Nghê hung hăng tát vào mặt một cái như vậy, cô ta gượng cười: “Vậy có lẽ tớ không được chọn.”

Thẩm Hi Mộ nhanh chóng an ủi cô ta: “Không sao, vẫn còn rất nhiều hoạt động tìm kiếm người dẫn chương trình mà.”

Vân Nghê cũng tiến đến an ủi, cuối cùng Hàng Mộng lắc đầu nói không sao.

Sau khi Vân Nghê và Thẩm Hi Mộ tắm rửa xong, Hàng Mộng ngồi vào chỗ của mình, nụ cười trên mặt biến mất, sự ghen tị bùng cháy trong lòng.

Tại sao cô ta không được chọn mà Vân Nghê được chọn?

Tại sao cô ta không thể so được với Vân Nghê bất kỳ điều gì, ngay cả bạn trai mà cô cũng có thể tìm được một người tốt như vậy…

Hàng Mộng tức giận, hoàn toàn cảm thấy mất cân bằng trong cuộc sống, nhưng bên ngoài chỉ có thể giả vờ hiền lành tốt bụng.

Trong cuộc thi ca hát này, Vân Nghê kết hợp với một nam sinh khác cùng trường, vào lúc hai người vừa mới hợp tác, cô đã nghe thấy một số tin đồn vớ vẩn.

Một thời gian sau, cô mới biết được nam sinh này đã thích cô từ ngày khai giảng, nhưng sau đó biết cô đã có người yêu nên từ bỏ rồi.

Chuyện này quả thực có chút xấu hổ, nhưng Vân Nghê không muốn để chuyện cá nhân xen vào công việc, mà nam sinh này đã thẳng thắn giải thích với Vân Nghê, bây giờ cậu ta đã không còn suy nghĩ này nữa, hai người hợp tác với nhau cũng rất tự nhiên.

Tập luyện cả một ngày, hai người vẫn chưa ăn gì nên cùng nhau đi xuống căn tin để mua một ít đồ ăn đóng gói, chuyện này bị một bạn học cùng lớp nhìn thấy, truyền hết người này đến người khác.

Khi Hàng Mộng biết được chuyện này từ một người bạn, trong lòng rất vui vẻ, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần: [Anh trai, anh đang ở đâu vậy, em có chuyện muốn nói với anh, về Vân Nghê ~]

Lục Kiêu Trần nhìn thấy tin nhắn, còn tưởng Vân Nghê có chuyện gì, Hàng Mộng nói: [Chỉ là gần đây em nghe thấy không ít lời đồn, không biết là thật hay giả, em nghĩ vẫn nên nói cho anh biết…]

[Chính là, gần đây không phải Vân Nghê đang bận rộn dẫn chương trình cho cuộc thi sao, có người thấy Vân Nghê và nam sinh hợp tác với cậu ấy khá gần gũi, đêm nay bọn họ còn ăn tối cùng nhau, Vân Nghê vẫn luôn ở bên cạnh nam sinh đó, có người nói quan hệ giữa hai người họ khá mờ ám… Thật đáng giận, không biết là ai đã tung tin đồn này.]

Hàng Mộng thầm nghĩ làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy bạn gái của mình thân mật với người khác mà không tức giận được chứ? Nói không chừng giữa hai người họ sẽ chuyện này mà cãi nhau, mất lòng tin vào nhau.

Bữa trưa ngày hôm sau, Lục Kiêu Trần đưa tin nhắn của Hàng Mộng cho Vân Nghê xem.

Vân Nghê nhìn thấy tin nhắn, bỗng nhiên ngẩng người ra, nhanh chóng giải thích: “Tối hôm qua em chỉ xuống căn tin mua cơm, cậu ấy cũng đi theo, đồ mà tụi em mua đều là đồ đóng gói, mua cơm xong thì rời đi, Lục Kiêu Trần, anh đừng hiểu lầm…”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô gái, anh xoa đầu cô, cong môi: “Anh biết, anh không tức giận.”

“Hả?”

“Em thấy anh giống như hiểu lầm em lắm sao?”

Vân Nghê ngạc nhiên: “Em cho rằng anh tức giận…”

Lục Kiêu Trần lười biếng nhướng mày, nhàn nhã nói: “Đương nhiên anh biết trong lòng em anh quan trọng như thế nào, hơn nữa người yêu của em ưu tú như vậy, sao em có thể bỏ đi tìm người khác được chứ?”

“...”

Vân Nghê nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của anh thì có chút buồn cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, anh và Hàng Mộng rất thân quen sao? Sao em nhìn thấy phía trên còn có lịch sử trò chuyện vậy?”

“Không thân.”

Anh đưa điện thoại cho cô: “Thỉnh thoảng cô ta sẽ nói với anh những chuyện về em.”

Vân Nghê lướt lịch sử cuộc trò chuyện, nhìn thấy Hàng Mộng luôn là người chủ động tìm Lục Kiêu Trần, giọng điệu của Hàng Mộng trong nhóm ký túc xá đều rất buồn tẻ và lạnh nhạt, nhưng trong lịch sử trò chuyện của Lục Kiêu Trần, cô ta lại vô cùng đáng yêu và thoải mái.

Nhưng Lục Kiêu Trần vẫn luôn đáp lại rất lạnh nhạt và giữ khoảng cách với cô ta.

Sau khi xem tin nhắn, Vân Nghê bất giác cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cô không ngờ Hàng Mộng sẽ ngầm kể những chuyện của cô với Lục Kiêu Trần, mặc dù là lời nói quan tâm nhưng cô lại không hề biết về chuyện này, cô có cảm giác mình bị xâm phạm quyền riêng tư.

Cô nghĩ, nếu Giang Nguyệt gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần, cô cũng sẽ không khó chịu, sau đó cô mới nhận ra, có thể là bởi vì cô và Hàng Mộng không thân thiết với nhau nên cô mới không thể chấp nhận được chuyện này.

Hơn nữa, cô nhận ra hình như Hàng Mộng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cô và Lục Kiêu Trần, giống như vẫn luôn tìm hiểu về chuyện này.

Cô không biết có phải là do mình suy nghĩ quá nhiều hay không…

Vân Nghê nghĩ, cô sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với Hàng Mộng vào một ngày nào đó, sau đó cô đưa điện thoại di động lại cho Lục Kiêu Trần, anh hỏi: “Em và bạn cùng phòng này rất thân thiết với nhau sao?”

“Cũng tạm, chúng em chỉ là bạn bè bình thường thôi, sao vậy?”

Lục Kiêu Trần mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn thấy cô dường như không nghĩ gì nhiều nên anh cũng tạm thời không tiện nói nhiều về chuyện này, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

Vân Nghê mỉm cười: “Anh Kiêu Trần, em muốn uống nước chanh.”

Lục Kiêu Trần dắt tay cô: “Đi, dẫn em đi mua.”

-

Bởi vì công việc quá bận rộn nên Vân Nghê nhất thời quên mất chuyện tìm Hàng Mộng để nói chuyện.

Buổi tối thứ bảy là thời gian diễn ra đêm chung kết của cuộc thi ca hát, đêm đó Vân Nghê cũng là người dẫn chương trình.

Khoảng sáu giờ tối, trước khi buổi thi đấu bắt đầu, Lục Kiêu Trần mua cơm trưa mang đến trung tâm nghệ thuật của trường đưa cho Vân Nghê.

Vân Nghê nhận lấy trà sữa và cơm, Lục Kiêu Trần cúi đầu ghé vào bên tai cô, hỏi: “Đêm nay xong thì quay lại chung cư với anh nhé?”

Gương mặt của cô đỏ lên, thẹn thùng nói: “Để em xem sao đã…”

Lục Kiêu Trần cười: “Được, vậy em cứ từ từ xem xét.”

“...”

Đôi mắt cô nổi lên từng đợt sóng, cuối cùng chạy thật nhanh ra ngoài: “Em đi làm việc trước đây.”



Bảy giờ, chung kết cuộc thi ca hát thuận lợi bắt đầu.

Lục Kiêu Trần tối nay không có việc gì làm, ngồi trên khán đài nhìn cô gái nhỏ đang dẫn chương trình, anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô dẫn chương trình vào tết Nguyên Đán năm cuối trung học, bây giờ cô gái ấy không chỉ trở nên xinh đẹp duyên dáng hơn mà cô cũng đang dần chuyển mình trên con đường học tập phát thanh truyền hình.

Bây giờ, cô đã hoàn toàn có thể dẫn chương trình một mình.

Phần dẫn chương trình đêm nay không phải là điểm nhấn của cuộc chung kết, khoảng chín giờ, phần của Vân Nghê đã kết thúc, cô ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu Trần.

Hai người ngồi trong góc, Lục Kiêu Trần nắm tay cô đùa nghịch, Vân Nghê quay đầu nhìn anh: “Lục Kiêu Trần, em thấy rất chán, muốn chơi điện thoại, nhưng mà điện thoại di động của em lại hết pin rồi.”

Lục Kiêu Trần nghe vậy, đưa điện thoại di động của mình cho cô: “Nhưng điện thoại của anh không có trò chơi giải trí gì.”

“Không sao, em vào wechat chơi trò đấu địa chủ là được rồi.”

Anh cười: “Trẻ con.”

Cô hừ nhẹ một tiếng, tìm ứng dụng trên điện thoại, Lục Kiêu Trần đưa tay lên ấn đầu cô lên vai mình, bảo cô lại gần anh.

Vân Nghê đang chơi điện thoại vô cùng vui vẻ thì có một tin nhắn hiện lên:

Hàng Mộng: [Em thích anh.]

Vân Nghê sửng sốt, tưởng mình nhìn nhầm, bấm vào tin nhắn, mới phát hiện đúng là tin nhắn của Hàng Mộng.

Tình huống gì đây?!

Cô vô thức gửi: [?]

Vài giây sau, đối phương nhanh chóng thu hồi tin nhắn: [Thật ngại quá, vừa rồi em chơi trò nói thật hay thử thách với người khác, em chơi thua, có một người yêu cầu em nhắn câu vừa rồi cho chàng trai đầu tiên trong danh sách trò chuyện, nếu chuyện này gây rắc rối cho anh, em thật sự xin lỗi…]

Vân Nghê nhìn thấy những lời này, cô nhạy cảm nhận thấy có gì đó không đúng, lúc này Lục Kiêu Trần ở bên cạnh cô cũng không chú ý đến điều này, đứng dậy: “Anh đi vệ sinh.”

“Vâng.”

Cô chưa kịp nói chuyện này với anh thì anh đã đi trước, sau khi anh đi rồi, Vân Nghê nhìn tin nhắn, nhất thời vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào, không ngờ vài phút sau đó, Hàng Mộng lại gửi một tin nhắn đến: [Anh trai, bây giờ Vân Nghê có ở bên cạnh anh không?]

Cô hơi sửng sốt, cố ý trả lời: [Không có, làm sao vậy?]

Bên kia gửi đến mấy cái voice chat, có một vài giọng nói khác vang lên, hội trường quá ồn ào, Vân Nghê cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài, vừa nhấn nút mở voice chat thì nghe thấy đầu bên kia nói: “Anh có thể giúp em một chuyện, đến đón em được không… Tối nay em uống rượu ở quán bar một mình, bây giờ em uống nhiều quá nên có hơi say, trong người vô cùng khó chịu, anh có thể đến đón em được không?”

“Tối nay Vân Nghê bận việc dẫn chương trình, hai người bạn cùng phòng khác của em cũng không rảnh, ở trường em lại không có nhiều bạn bè là con trai, thật sự không còn cách nào khác mới tìm anh, hơn nữa bây giờ còn có vài nam sinh đến quấy rối em, em rất sợ…”

Trong giọng nói của Hàng Mộng nghe được sự say mèm, mềm mại nhẹ nhàng, mang theo sự nức nở nhu nhược rất đáng thương.

Nhưng mà Vân Nghê làm sao không biết giọng điệu nói chuyện thường ngày của Hàng Mộng, có khi nào quá đà như vậy??

Cô nhớ rõ, hôm nay Hàng Mộng nói trong nhóm ký túc xá rằng cô ta sẽ đi quán bar cùng với vài người bạn.

Giác quan thứ sáu của con gái khi yêu rất mạnh, Vân Nghê mơ hồ nhận ra Hàng Mộng gửi tin nhắn này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thẩm Hi Mộ.

Đầu bên kia bắt máy: “Alo, Vân Nghê.”

“Hi Mộ, cậu và Gia Duyệt ở ký túc xá phải không?”

“Hai chúng tớ đều ở đây, đang xem kịch, làm sao vậy?” Thẩm Hi Mộ nhàn nhã nói.

Vân Nghê cau mày hỏi Hàng Mộng có liên lạc với hai người họ hay không, Thẩm Hi Mộ nói: “Tớ vừa mới liên lạc với cậu ấy, cậu ấy không phải đi uống rượu với bạn bè sao, tớ có chút lo lắng không biết cậu ấy có an toàn hay không nhưng cậu ấy bảo có bạn bè ở bên cạnh nên không sao, làm sao vậy, cậu tìm cậu ấy à?”

“Không có gì…”

Vân Nghê đã hoàn toàn hiểu được mục đích của Hàng Mộng, trong lòng cô trầm xuống, cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiêu Trần đúng lúc quay lại, anh ngạc nhiên hỏi tại sao cô lại ở đây, Vân Nghê nhanh chóng nói chuyện này cho Lục Kiêu Trần biết.

Vân Nghê không ngờ Hàng Mộng giả vờ giỏi như vậy, cô ta vậy mà lại thực sự để mắt đến Lục Kiêu Trần!!!

Sau khi Lục Kiêu Trần biết được, ánh mắt trầm xuống, lông mày lập tức nhíu lại, xoa đầu cô gái, trấn an cô: “Thật ra trước đây anh đã phát hiện ra nhưng anh không chắc chắn lắm, cũng cảm thấy nếu anh phớt lờ cô ta thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Vân Nghê lắc đầu: “Em không có giận anh, chuyện này không có liên quan đến anh…”

“Anh sẽ xóa bạn bè với cô ta, đừng lo lắng về cô ta nữa.”

Trong đầu Vân Nghê dường như suy nghĩ đến chuyện gì đó: “Đừng xóa vội!”

“Hửm?”

Cô mở tin nhắn của Lục Kiêu Trần và Hàng Mộng, sau đó trả lời trong giao diện trò chuyện: [Em ở đâu? Tôi đến đón em.]

Lục Kiêu Trần nhìn thấy vẻ mặt xảo quyệt của cô gái, lập tức đoán được tâm tư của cô, bất lực cười, nhướng mày: “Em định làm gì?”

Vân Nghê ngước mắt nhìn anh: “Xóa bạn bè sẽ khiến cho đối phương vẫn còn giữ lại mộng tưởng, trực tiếp gặp mặt giải quyết không phải tốt hơn sao?”

-

Trong hộp đêm, tiếng nhạc và tiếng trống vang lên ầm ĩ.

Một ly Margaret được đưa xuống cổ họng của Hàng Mộng, cô ta đặt ly xuống, ánh mắt dừng trên điện thoại di động, đáy mắt hiện lên ý cười.

Khi Hàng Mộng nhận được tin nhắn “Tôi đến đón em” của Lục Kiêu Trần, trái tim cô ta đập thình thịch, cả người giống như rơi vào một giấc mộng, cảm giác không chân thật.

Cô ta không ngờ Lục Kiêu Trần sẽ thật sự đồng ý…

Cô ta đã lén lút tán tỉnh Lục Kiêu Trần vài tháng, vốn dĩ muốn từ bỏ, nhưng tối nay cô ta lại muốn thử một lần, đầu tiên bày ra một lý do thực hiện thử thách của trò thật hay thách, sau đó lừa anh rằng mình đã uống say, không ngờ, cô ta vậy mà đã thành công rồi.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Lục Kiêu Trần, cô ta đã có suy nghĩ không trong sáng.

Lục Kiêu Trần không phải rất thích Vân Nghê sao, cô ta càng muốn chinh phục anh, nam sinh đẹp trai lạnh lùng như vậy lại ngoại tình với cô ta, điều này có thể chứng tỏ cô ta có sức quyến rũ như thế nào.

Vốn dĩ cô ta còn cho rằng mối quan hệ tình cảm của hai người họ ổn định như vậy, nói không chừng Lục Kiêu Trần bởi vì lời đồn đại lần trước mà mất hứng thú với Vân Nghê, chỉ tiếc giờ phút này Vân Nghê có lẽ vẫn chưa biết gì, căn bản không biết bạn trai của mình quan tâm cô ta như vậy.

Hàng Mộng cười, cảm giác thỏa mãn và chinh phục mãnh liệt tràn ngập trong lòng.

Nửa tiếng sau, cô ta đứng dậy đi vào toilet trang điểm lại, tối nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn và một đôi tất màu đen, nói không chừng lát nữa Lục Kiêu Trần đến đón cô ta, cô ta chỉ cần trêu chọc anh vài câu thì đối phương sẽ trực tiếp cắn câu.

Sau khi trang điểm lại xong, cô ta chậm rãi bước ra khỏi quán bar, đứng ở bên đường.

Năm phút sau, cô ta nhìn thấy một chiếc xe Bugatti Veyron màu lam từ trong bóng tối chạy đến.

Cô ta đã từng nhìn thấy rồi, đây là xe của Lục Kiêu Trần.

Trong lòng cô ta nóng bừng, lập tức dựa người vào đèn đường, giả vờ say khướt, nhìn thấy xe dừng ở bên đường, trong lòng cô ta vô cùng mong chờ, nhìn thấy cửa xe mở ra, Lục Kiêu Trần bước xuống xe.

Trong lòng cô ta vừa nổi lên ý cười đắc thắng thì ngay sau đó lại nhìn thấy cửa xe ở ghế phụ được mở ra…

Cô gái ở trên xe bước xuống.

Hàng Mộng nhìn thấy Vân Nghê, đột nhiên ngây người.

Tại sao Vân Nghê lại đến đây…

Chỉ nhìn thấy ánh mắt đối phương dừng lại trên người cô ta, sau đó bước đến một mình, cuối cùng dừng lại trước mặt cô ta.

Vân Nghê nhìn thấy Hàng Mộng bị dọa sợ, nhếch môi lên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi nghe bạn trai tôi nói, cậu uống say rồi nên muốn có người đến đón?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK