Thật ra, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã trực tiếp xóa Vân Phong rồi.
Khi đó, cô đã định hoàn toàn từ bỏ tình yêu của mình với Vân Phong nên đã xóa thông tin liên lạc của anh.
Có ai đó từng nói, yêu thầm giống như sau cơn mưa lớn, bản thân đơn độc đứng trước cửa, nhiều lần muốn nhờ đối phương mở cửa hỏi xem có thể cho mình tránh mưa không nhưng lại không dám, vậy nên cứ thế tắm mình dưới mưa.
Thẩm Thu Ý không muốn để bản thân đắm chìm trong cảm giác bất lực này mãi nên chỉ có thể dùng phương thức này chấm dứt trận mưa này.
Vì vậy mấy năm nay, thi thoảng Thư Vũ cũng sẽ kể cho cô nghe về tình hình hiện tại của Vân Phong, nhưng cô lại không đủ dũng khí để kết bạn lại với anh nữa.
Sau lần gặp mặt lần trước, cô không biết làm cách nào để kết bạn lại với Vân Phong, cô sợ anh biết cô đã xóa anh, vậy thì lại càng khó xử hơn...
Vân Phong cụp mắt xuống thấy vẻ mặt xấu hổ của cô gái sau khi bị vạch trần, ánh mắt tối sầm, liếm môi, trầm giọng nói: "Thẩm Thu Ý."
"Hả?"
"Cậu ghét tôi lắm à?"
Nghe vậy, Thẩm Thu Ý chợt sững người, biết anh hiểu lầm nhưng lại không biết nên giải thích thế nào: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi..."
Anh cười nhẹ: “Hiểu lầm ở đâu?”
Thẩm Thu Ý không thấp, nhưng đứng trước mặt Vân Phong cao gần 1m9 vẫn trông vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu, cảm nhận được chàng trai vây lấy cô trước cửa xe, khí chất mạnh mẽ từng chút một trêu chọc tâm tư của cô, nhịp tim cô đập loạn: "Không phải tôi cố ý đâu, là, là…"
Vài giây sau, cô mới kìm lại vài chữ: “Chỉ là dọn dẹp bộ nhớ thôi.”
Vân Phong: "..."
Sau khi Thẩm Thu Ý nói xong, cô cảm thấy lời giải thích này vô cùng vụng về.
Vân Phong cười nói: "Tôi chiếm nhiều bộ nhớ của cậu như vậy à."
“…”
Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, anh cười không thành tiếng, cuối cùng anh cũng không làm cô khó xử nữa, mở mã QR đưa cho cô, cười nói: "Kết bạn lại lần nữa đi, bạn học Thẩm Thu Ý."
“Ừm…”
Cuối cùng Thẩm Thu Ý quét mã QR của anh.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được một ngày nào đó mình sẽ kết bạn lại kiểu này.
Sau khi thêm bạn bè, hai người lên xe, Vân Phong hỏi cô buổi tối có muốn ăn tối cùng nhau không, cô đương nhiên muốn ăn tối với anh nên đồng ý.
Thế là Vân Phong lái xe đưa cô đến quán ăn.
Trên đường đi, anh hỏi: “Đúng rồi, dạo này sức khỏe của bà nội thế nào rồi?”
Thẩm Thu Ý nghe thấy lời này, ánh mắt dao động, cụp mắt xuống: "Bà nội mất rồi."
Vân Phong có chút giật mình: "Xin lỗi."
Cô lắc đầu: "Không sao đâu."
"Chuyện lúc nào vậy? Tôi vẫn luôn nghĩ bà..."
Thẩm Thu Ý quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt tối sầm: "Sau khi tôi thi tốt nghiệp đại học, bà tôi vì nhồi máu cơ tim mà qua đời."
Vân Phong biết bà của Thẩm Thu Ý vì khi cô còn học cấp ba, bà của Thẩm Thu Ý sáng sớm thường đẩy xe ba bánh đi bán bánh quẩy chiên trên đường sinh viên trước cổng trường, người già có tuổi, tim vẫn luôn không khỏe lắm, nhưng vì muốn cho Thẩm Thu Ý đến trường nên coi đây là công việc chính.
Vân Phong xin lỗi cô, anh hoàn toàn không biết chuyện này, Thẩm Thu Ý lắc đầu, mỉm cười nhẹ với anh: "Không sao, thật ra tôi cũng không nói chuyện nhiều với người khác, đúng rồi, bà nội của tôi rất thích cậu đó."
Lúc học cấp ba, khi Vân Phong vô tình biết chuyện của bà nội, Thẩm Thu Ý nghĩ rằng anh sẽ giống như những người khác, sau lưng chế nhạo bà cô là người bán bánh quẩy và coi thường bà, không ngờ anh không hề nghĩ như vậy, cũng chưa từng dùng chuyện này trêu chọc cô.
Sau này, Vân Phong sẽ thường xuyên đến chỗ bà cụ mua bánh quẩy chiên, Thẩm Thu Ý cũng nhìn thấy anh nói chuyện phiếm với bà cụ, chọc chọ bà vui vẻ.
Vì vậy, đối với Thẩm Thu Ý lúc đó mà nói, anh thực sự vô cùng ấm áp, khiến người ta không nhịn được mà yêu thích.
Vân Phong hỏi: "Vậy bây giờ cậu không có người thân nào khác sao? Ba cậu đâu?"
Vẻ mặt của Thẩm Thu Ý cứng đờ, mấy giây sau mới mở miệng: "Tôi hiện đang sống một mình."
Cô không trả lời thẳng, Vân Phong hơi sửng sốt, cũng không hỏi thêm nữa, anh cố gắng an ủi cô, nhưng Thẩm Thu Ý rất lạnh nhạt: "Không sao đâu, tôi quen ở một mình rồi, luôn phải học cách sống độc lập."
Vân Phong nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưng cứng cỏi của cô, trong lòng thắt lại, im lặng không nói nên lời.
Một lúc sau, Vân Phong lái xe đến một con phố sinh viên gần đó, Thẩm Thu Ý cảm thấy nơi này rất đông đúc, sau đó nói có thể ăn ở đây.
Đỗ xe xong, hai người xuống xe, Vân Phong vừa hay nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Ở đâu vậy? Nghê Nghê hỏi tối nay cậu có muốn qua ăn tối không.]
Vân Phong bật cười khi nhìn thấy tin nhắn: [Em ấy tốt bụng thế à?]
Lục Kiêu Trần: [Mua nhiều đồ ăn quá, kêu cậu tới xử lý.]
“…”
Vân Phong khó chịu: [Xéo đi, tôi là thùng rác của hai người à?]
Vân Phong đi tới phía trước xe, Thẩm Thu Ý đi tới, cuộc gọi của Lục Kiêu Trần gọi tới điện thoại của Vân Phong, thấy thế, anh liền nói với cô: "Cậu chọn quán cậu muốn ăn đi, tôi sao cũng được."
Thẩm Thu Ý gật đầu, đi vào trong trước.
Vân Phong đi về phía sau một chút, nghe điện thoại, sau đó Lục Kiêu Trần ở đầu bên kia nói hôm nay anh đặc biệt nấu một bữa ăn rất phong phú, muốn mời anh tới ăn tối, Vân Phong thật ra cũng không tức giận: “Tối nay tôi thật sự không rảnh, đi ăn với người khác rồi.."
"Con gái à?"
"... Sao cậu lại phản ứng giống em tôi thế hả?"
Lục Kiêu Trần cười nói: “Mấy ngày trước tôi nghe cô ấy nói cậu có chuyện.”
Vân Phong bất đắc dĩ, cuối cùng đáp: "Là nữ, bạn học cấp ba."
"Ồ?"
"Thẩm Thu Ý, dù tôi có nói thì cậu cũng không nhớ rõ."
Lục Kiêu Trần nghe vậy, nghĩ đến cái gì, chỉ cười cười, không hỏi nhiều: "Được rồi, cậu tìm hiểu lại lần nữa xem."
Vân Phong:?
Anh cúp điện thoại, trong đầu nhớ lại câu nói sau cùng của Lục Kiêu Trần.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào Thẩm Thu Ý đang đi trước mặt, cô gái mặc một chiếc váy màu hoa oải hương, mái tóc dài mượt bị gió thổi tung nhìn bốn phía mặt tiền quán ăn, ngũ quan trong trẻo mà sạch sẽ, đôi mắt trong veo như nước, tĩnh lặng và yên bình như cơn gió đêm.
Hình ảnh cô và người in sâu vào ký ức thời trung học của anh chồng lên nhau, Vân Phong nhìn cô, cảm thấy có gì đó chọc vào tim mình, sau đó lăn tăn gợn sóng.
Quả thực, anh vẫn muốn tìm hiểu rõ hơn về cô lần nữa.
-
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, Thẩm Thu Ý nhận được tiền chuyển khoản từ Vân Phong, số tiền này chính xác là phí đăng ký bơi lội hôm nay, nói là hoàn lại cho cô.
Thẩm Thu Ý rất ngạc nhiên, đối phương nói rằng vì anh là người dạy cô nên giữa bạn bè cũng không cần đưa tiền.
Dù sao Vân Phong là ông chủ, anh có quyền quyết định.
Cô cảm thấy ngại vì mình nợ anh ân tình này, vẫn cảm thấy nên trả lại, Vân Phong liền nói: [Nếu cậu thật sự khách khí như vậy, sau này đãi tôi hai bữa là được.]
Cô nhìn tin nhắn, hơi cong môi: [Được.]
Sau khi trò chuyện xong, Thư Vũ đúng lúc gọi điện cho cô: “Tối nay có chuyện gì vậy? Tớ đặc biệt lẻn đi trước để tạo cơ hội cho cậu đấy, cậu sẽ không không nắm lấy đấy chứ?”
Thẩm Thu Ý kể cho cô ấy nghe chuyện tối nay, đối phương thở dài: “Tớ nói cậu này, cậu không cần lo lắng trong thời gian ngắn sẽ không gặp được cậu ta, tiếp tới cậu học bơi lội, cậu ta là huấn luyện viên, không gặp mặt cũng khó.”
Thẩm Thu Ý nghe vậy liền cúi đầu sờ vào chiếc gối trong tay, nhẹ giọng mở miệng: "Thư Vũ, tớ cảm thấy hình như có gì đó không bình thường lắm."
"Hả? Cái gì không bình thường?"
"Không biết có phải là tớ hiểu lầm hay không, nhưng tớ luôn cảm thấy Vân Phong muốn tiếp xúc với tớ, có điều tớ cảm thấy có thể tớ suy nghĩ nhiều rồi..." Cô nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ, chột dạ không chắc.
"Ừ, nói không chừng lại có thể đấy." Thư Vũ thở dài: "Có điều Thu Thu à, không phải tớ cố ý đả kích cậu, Vân Phong từ trước đến nay tính cách luôn vui vẻ, nhân duyên vô cùng tốt, có lẽ người ta chỉ đơn thuần muốn kết bạn, dù sao hai người đã lâu như vậy không gặp nhau, cậu ta trước giờ cũng chẳng có ấn tượng gì với cậu, cũng chắc chắn không biết cậu thích cậu ta lâu vậy đâu.”
"Tớ chỉ muốn sớm nói cho cậu biết những khả năng xấu, tránh cho cậu ôm hy vọng, sau này lại vì thất vọng mà đau khổ."
Đúng vậy, cô cũng sợ mọi chuyện chỉ là do cô tưởng tượng.
Cô sợ rằng nếu anh cho cô hy vọng, cuối cùng lại đập tan hy vọng.
Thẩm Thu Ý cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy se lại, cuối cùng nói: "Ừ, tớ biết rồi."
-
Khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Thu Ý mỗi tuần đều sẽ đến bể bơi mấy lần, tần suất gặp Vân Phong cũng tăng lên rất nhiều, hai người họ nói chuyện còn nhiều hơn cả thời trung học cộng lại.
Trước đây cô không giỏi biểu đạt, khi nhìn thấy anh sẽ rất lo lắng, nhưng bây giờ cô đã không còn rụt rè và sống nội tâm nữa, cô dám thể hiện bản thân trước mặt Vân Phong, cũng làm anh hiểu rõ mình hơn.
Hiện tại gặp lại, cô không muốn dùng sự ngưỡng vọng nhìn anh nữa, cũng không muốn hèn mọn cố hết sức tiếp cận anh, cô không tự ti như khi còn học cấp ba, cũng không cảm thấy hiện tại mình kém cỏi, cô hy vọng cách cô thể hiện tình yêu của mình sẽ không khiến cô có cảm giác như đang cầu xin điều gì đó.
Thời gian dần trôi qua.
Đầu tháng 8, một buổi sáng cuối tuần, Thẩm Thu Ý thức dậy liền nhận được tin nhắn từ Thư Vũ: [Bảo bối! Chúc mừng sinh nhật! Yêu cậu nhất! Cậu chính là bảo bối tớ yêu nhất! [Bánh ngọt] [Tình yêu] Chúc cậu...]
Thẩm Thu Ý ngạc nhiên, cô nhìn lịch, phát hiện hôm nay là sinh nhật của mình, mấy ngày nay cô bận quá nên quên mất.
Không có nhiều người nhớ đến sinh nhật của cô hàng năm, nhiều năm như vậy Thư Vũ luôn canh nửa đêm gửi lời chúc sinh nhật cho cô, trong lòng Thẩm Thu Ý cảm động, trả lời cô ấy.
Hai ngày nay Thư Vũ đi công tác, nói khi về sẽ mang quà đến chúc mừng sinh nhật cô, Thẩm Thu Ý vui vẻ đồng ý.
Thư Vũ: [Đúng rồi, hôm qua cậu nói cậu định từ chức à? Lúc đó bên cạnh ồn quá, tớ không nghe rõ.]
Thẩm Thu Ý: [Ừm, tớ định làm thủ tục từ chức.]
Khi học đại học cô học báo chí, cô phát hiện công việc ở tạp chí có rất ít không gian phát triển, thực ra cô luôn muốn tìm một công việc liên quan đến chuyên ngành ở đài truyền hình nên vẫn muốn thử xem có thể phỏng vấn ở Đài truyền hình Hoài Thành không.
Bây giờ, mọi thứ đang được chuẩn bị.
Buổi chiều, Thẩm Thu Ý thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Hôm nay cô không làm việc, cô đi xem triển lãm ảnh mà cô rất thích, tâm trạng vui vẻ, sau đó đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Thật ra hôm nay cô cũng có chút do dự khi nói với Vân Phong hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng hai ngày trước anh cũng đã ra khỏi thành phố để hợp tác với câu lạc bộ, cô không biết khi nào anh mới về, anh cũng không gửi tin nhắn cho cô, cô nghĩ chắc anh cũng không biết sinh nhật cô, cô gửi tin nhắn như thế này cũng có chút kỳ lạ.
Có điều, cô nghĩ dù hôm nay không có ai cùng chúc mừng sinh nhật thì cô vẫn phải tổ chức một sinh nhật thật vui vẻ cho mình.
Sau khi mua nguyên liệu xong, cô đi ngang qua một tiệm bánh rồi quẹo vào.
Đi đến trước tủ lạnh, cô nhìn thấy bên trong có một chiếc bánh kem dâu đặc biệt tinh xảo và tinh tế.
Nghĩ đến điều gì đó, cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng mua nó.
Mười mấy phút sau, cô bắt xe buýt trở lại khu dân cư, đến cửa, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại di động để kiểm tra các bước nấu ăn tối nay, đột nhiên nghe thấy một giọng nam trung niên khàn khàn truyền đến từ phía trước: "Thu Ý!"
Cô chợt ngước lên, sững người khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng cách đó ba mét.
Thẩm Chính Đức có mái tóc bù xù, mặc một chiếc quần ngắn cũ kỹ màu xám, khuôn mặt đen nhẻm đầy thăng trầm của cuộc sống, ông ta hút một điếu thuốc, uể oải đi về phía cô.
Thẩm Thu Ý sững sờ tại chỗ, đáy mắt gợn lên một đợt sóng.
Thẩm Chính Đức đi tới trước mặt cô, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, giơ tay muốn chạm vào cô: “Thu Ý, con đã lớn như thế này rồi sao.”
Thẩm Thu Ý nhanh chóng lùi lại, tỏ vẻ cảnh giác.
Nhìn thấy cô như vậy, người đàn ông cau mày: "Làm sao, nhìn thấy ba mày cũng không biết chào à? Định giả vờ không biết tao sao?!"
Thẩm Thu Ý bóp chặt túi mua hàng trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông được thả ra khi nào?"
"Tháng trước rồi."
“Sao ông biết tôi sống ở đây?”
Thẩm Chính Đức cười nói: “Mày trốn tao, mày cho rằng tao không tìm được mày sao?”
Ánh mắt Thẩm Thu Ý sửng sốt, nghe được ông ta đáp: “Hộp bánh mày mua cho dì hàng xóm ở gần đây, tao không gọi được cho mày, họ hàng đều nói không liên lạc được với mày, tao liền đi dạo ở gần đây mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng tìm được mày."
Cách đây không lâu, Thẩm Thu Ý quay lại nhà cũ, muốn xem có di vật gì của bà nội không thì lấy đi, trước khi rời đi, Thẩm Thu Ý gặp dì hàng xóm, tiện tay đưa cho bà ấy một hộp bánh ngọt, không ngờ Thẩm Chính Đức lại nhân cơ hội này tìm tới.
"Thu Ý, con đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm rồi phải không? Ba vẫn luôn lo cho con."
Thẩm Thu Ý nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Thẩm Chính Đức, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi run lên: "Rốt cuộc là ông muốn gì ở tôi?"
"Thu Ý... Trước đó không phải ba đánh bạc nợ mười vạn sao, bây giờ ba ra tù rồi, ba tìm việc một tháng nhưng không ai nhận, hiện tại ngân hàng cứ thúc giục ba trả lại thẻ tín dụng, ba còn một đứa con gái, con là người thân duy nhất trên đời này của ba, con phải giúp ba chứ."
Thẩm Thu Ý nghe thấy lời hoang đường đến mức cười ra tiếng, gọi thẳng tên người đàn ông: "Giúp ông trả tiền? Thẩm Chính Đức, sao ông không biết ngại mà đưa ra yêu cầu như vậy thế?"
"Thu Ý, ba cũng là không còn cách nào, ba đã từng ngồi tù, hiện tại làm gì có chỗ nào cần ba..."
"Tôi giúp ông kiểu gì? Tôi lấy mười vạn ở đâu ra?"
Thẩm Chính Đức gãi đầu: “Nếu không con tìm mấy người bạn hay đồng nghiệp mượn đi, góp lại mười vạn cũng dễ mà, hoặc là… con đi mượn thẻ tín dụng giúp ba trả hết trước, ba cũng không muốn sống trong nợ nần như thế này đâu."
Cô không ngờ Thẩm Chính Đức lại có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.
"Ông nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."
Thẩm Chính Đức sốt ruột nói: "Thu Ý! Từ nhỏ ba đã nuôi nấng con, bây giờ con trưởng thành kiếm được tiền rồi, sao có thể bỏ rơi ba!"
Thẩm Thu Ý nói: "Bà nội là người duy nhất nuôi dưỡng tôi, liên quan gì đến ông?"
"Con nói vậy là sao? Không có ba sao con có thể có mặt trên đời chứ?!"
"Ngoài việc sinh ra tôi, ông còn làm gì nữa?" Đôi mắt của Thẩm Thu Ý hơi đỏ, cô nhìn ông ta chằm chằm: "Hơn nữa, nếu không có ông, bà nội sẽ không chết."
Thẩm Chính Đức nghe vậy liền thở dài cúi đầu: “Thu Ý, lúc đó ba cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng bây giờ tiền nợ đánh bạc ba nhất định phải trả, ba đã thảm như vậy rồi, con không thể ngồi đó mặc kệ được."
"Tôi thấy ông chính là dạng ham ăn lười làm, chỉ muốn tiếp tục thong dong tự tại để tôi thay ông quýt làm cam chịu.” Bao nhiêu năm rồi, Thẩm Thu Ý lại không biết ông ta là loại người nào chắc?
Tâm tư Thẩm Chính Đức bị vạch trần, ông ta hơi giật mình, sau đó nghe được giọng nói lạnh lùng của cô: “Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan gì đến ông, một xu tiền tôi cũng không cho ông.”
Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của cô, người đàn ông trở nên tức giận: "Cái gì mà không liên quan? Tao là ba mày, quan hệ máu mủ của chúng ta sao mày có thể phủ nhận?!"
Thẩm Thu Ý không muốn để ý đến ông ta, quay người đi vào khu dân cư, Thẩm Chính Đức đuổi theo, níu lấy tay cô: "Thu Ý, Thu Ý, mày không được đi!"
"Ông bỏ tay ra!"
Trong lúc giằng co, chiếc bánh trên tay cô đã rơi xuống đất.
Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ ở cổng khu dân cư đã chú ý đến hai người, chạy tới kéo Thẩm Chính Đức ra: "Làm gì mà lại động tay động chân thế!"
Thẩm Chính Đức hét lên: “Các người hiểu lầm rồi, tôi là ba nó!”
Thẩm Thu Ý cúi xuống nhặt hộp bánh lên, quay lại nhìn họ, kìm nén cảm giác chua chát trên chóp mũi, lạnh lùng nói: “Tôi không liên quan gì đến ông ta, Thẩm Chính Đức, nếu ông còn dám đến quấy rối tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."
Thẩm Thu Ý bước nhanh đi vào trước.
Trở về chung cư, cô đóng cửa lại sau khi bước vào và đặt đồ mua sắm xuống sàn.
Đi tới sô pha ngồi xuống, cô dùng tay ôm chân, vùi mặt, cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại những tâm tư mãnh liệt trập trùng.
Nhắm mắt lại, ký ức lại ùa về trong tâm trí cô.
Cô nhớ, mỗi ngày tan học ở trường tiểu học, những đứa trẻ khác trong lớp đều được ba mẹ đón đưa tại cổng trường, vui vẻ nắm tay ba mẹ ra về, nhưng cô từ nhỏ chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp và thân thương như vậy.
Thẩm Chính Đức là một tay cờ bạc và nghiện rượu, thường xuyên uống rượu quậy đến trong nhà gà chó không yên, còn ra ngoài đánh bạc thiếu nợ. Khi Thẩm Thu Ý lên năm, mẹ cô đã bỏ nhà trốn đi vì không thể chịu đựng được cuộc sống kiểu này.
Về sau, chính bà nội đã bán quỹ hưu trí của mình để giúp con trai trả nợ, thấy cháu gái đáng thương nên bà đã nuôi Thẩm Thu Ý.
Mỗi bữa ăn của cô đều do bà nội nấu, quần áo mới được bà nội mua, chi phí học tập của cô là do bà bán bánh chiên kiếm được.
Khi đó, bởi vì mẹ cô không cần cô nữa, ba cô lại là một tay cờ bạc nên cô thường xuyên bị các bạn cùng lớp trêu chọc và cô lập, chính bà nội đã ôm cô vào lòng và an ủi khi cô khóc nhè.
Nếu không có bà nội, cô không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa.
Đối với cô, bà nội là người quan trọng nhất trên đời.
Một ngày sau khi tốt nghiệp cấp ba, nếu lúc ở nhà bà nội không đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Thẩm Chính Đức, người ở đầu dây bên kia điện thoại hốt hoảng nói xe không cẩn thận đụng chết một người, bà cụ sẽ không lập tức phát tác bệnh tim mà bị đưa đi bệnh viện.
Khi Thẩm Thu Ý nhìn thấy bà mình được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người được phủ một tấm vải trắng, cô cảm thấy cả thế giới của mình đã sụp đổ.
Sau đó, Thẩm Chính Đức bị bắt và bị kết án sáu năm.
Cũng vì chuyện này mà cô đã hoàn toàn mất đi người yêu thương mình nhất trên đời.
Đây luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng Thẩm Thu Ý, hôm nay, sự xuất hiện của Thẩm Chính Đức đã xé nát nỗi đau một lần nữa.
Thẩm Thu Ý ngồi trên ghế sô pha, vùi đầu hồi lâu, cho đến khi ánh hoàng hôn vàng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy hộp bánh đặt trên bàn, một lúc sau cô mới giơ tay lên, chậm rãi đưa chiếc bánh đến trước mặt.
Sau khi tháo nơ, cô mở hộp ra thì thấy chiếc bánh kem dâu bên trong bị cong queo rơi xuống vũng nước, kem bị dính vào mép hộp, mất đi vẻ tinh xảo ban đầu.
Khi còn bé, mỗi lần sinh nhật, bà nội cô sẽ mua cho cô một chiếc bánh kem dâu, hát chúc mừng sinh nhật cô, thổi nến, sau đó chạm vào đầu nhóc Thu Ý và cười nói rằng cô lại lớn thêm một tuổi.
Cô từng ước rằng bà nội sẽ khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi để khi lớn lên, cô có thể đồng hành cùng bà khi bà già đi.
Nhưng bây giờ cô đã lớn, bà nội lại không còn ở đó nữa.
Cô ngồi xổm xuống, cầm thìa lên, múc một thìa bánh cho vào miệng, một giọt nước mắt rơi xuống bàn.
Cô lặng lẽ khóc, múc bánh cho vào miệng.
Đang ăn thì điện thoại trên bàn reo lên.
Người hiển thị ở trên là Vân Phong.
Cô nhìn màn hình, ngây người một lúc, cũng không trả lời, một lúc sau, đầu bên kia lại gọi đến, dường như không có ý định buông tha cho cô.
Thẩm Thu Ý giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi trả lời điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói tươi cười của một người đàn ông: "Thẩm Thu Ý, cậu đang ở đâu vậy?"
Cô nghe thấy giọng nói của anh, cảm xúc dâng trào, đôi mắt đỏ hoe, vài giây sau cô mới lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tôi đang ở nhà, có chuyện gì vậy…”
"Hôm nay có phải là ngày sinh nhật của cậu không?"
"Sao cậu biết?"
“Trước đây cậu đến bể bơi đăng ký, sau đó tôi tình cờ nhìn thấy căn cước của cậu.”
Cô nói đúng vậy, sau đó cô nghe thấy Vân Phong cười hỏi: "Tối nay cậu có dự định gì không? Định tổ chức sinh nhật như thế nào?"
"Tôi tổ chức một mình ở nhà."
Vân Phong cười nói: "Một mình? Sao lại đáng thương như vậy?"
Cô nghẹn ngào nói: “Không đáng thương, tôi đã mua rất nhiều đồ ăn, còn mua bánh ngọt nữa, vô cùng phong phú…”
Đầu bên kia mỉm cười: “Ừ, đúng là rất phong phú.”
Cô không lên tiếng, vài giây sau, đầu bên kia trầm giọng nói, giọng dịu dàng hơn: "Thẩm Thu Ý, sinh nhật vui vẻ."
Cô nghe thấy lời này, một cảm giác chua xót xộc vào mũi, cô cảm thấy nỗi cô đơn và buồn bã trong cô càng tăng lên: "Cảm ơn..."
Đầu bên kia mỉm cười đáp lại, không nói gì thêm.
Sau vài giây im lặng, Thẩm Thu Ý tưởng rằng anh sẽ cúp điện thoại, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, cuối cùng vượt qua biên giới kiềm chế, mở miệng gọi anh: "Vân Phong..."
"Hửm?"
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cô cười, ra vẻ tùy ý nói: “Nói chúc mừng sinh nhật qua điện thoại có vẻ không được chân thành cho lắm…”
Thật ra cô chỉ muốn nói vậy thôi.
Cô rất muốn gặp anh.
Nói xong, Vân Phong ở đầu bên kia cười lớn, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Vậy cậu xuống lầu đi."
Cô chợt sửng sốt: “Hả?”
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, thì thầm vào tai cô: “Không phải muốn nghe tôi đích thân nói chúc mừng sinh nhật cậu sao…”
"Tôi ở dưới lầu, xuống lầu đi, tôi sẽ chính miệng nói với cậu."