Chương 205: Tấm giáp bảo vệ
“Đứa nào chém bị thương được Trần Dương thưởng mười triệu, giết chết được nó sẽ được mười lăm triệu!”, ánh mắt Thẩm Hiêu Hùng rực đỏ!
Lần này, ông ta đến đây một lòng muốn giết Trần Dương.
Tiền ông ta không quan tâm, cái ông ta quan tâm bây giờ là mạng của anh!
Những tên đàn em mà ông ta đưa tới nghe thấy những lời đó đều vô cùng kích động, hoàn cảnh sinh anh hùng mà.
Không cần biết bọn họ làm vì đây là công việc, hay là vì tiền?
Nhưng Trần Dương lập tức hiểu được những kẻ này là người của nhà họ Thẩm.
Có điều anh không nghĩ rằng nhà họ Thẩm sẽ đến vào lúc này!
Thật ra Trần Dương không biết rằng, Thẩm Hiêu Hùng đã muốn đến giết anh từ lâu rồi, nhưng sau khi ông ta hòi dò được anh đã trở thành đệ tử của học viện Lục Phái, bình thường sẽ ở trường nên về cơ bản là không có cơ hội để ra tay.
Tuy rằng nhà họ Thẩm thuộc hàng Thế gia, nhưng trước mặt học viện Lục Phái, thì cũng không là gì.
Lần này ông ta dò hỏi được chuyện Trần Dương đã vào Tàng Kinh Các của trường, không biết khi nào mới ra được, cho nên ông ta đã chuyển mục tiêu sang vợ Trần Dương, chính là Tô Diệu.
Ông ta thám thính được hôm nay Tô Diệu sẽ đi dạo trên đường Miếu Hội, nên dự tính sẽ bắt cóc Tô Diệu, nhưng ông ta không nghĩ đến chuyện hôm nay Trần Dương cũng ở đây, đúng là vất vả tìm kiếm cuối cùng không hẹn mà gặp, đúng lúc có thể xử đẹp được Trần Dương!
Sau đó sẽ cướp lấy vợ Trần Dương, rồi cho đám đàn em này vui vẻ một bữa, nếu không khó lòng mà nguôi đi mối hận trong lòng ông ta.
Phía trước là một đám người hừng hực khí thế, phía sau cũng toàn là người, Tô Diệu và Lý Mật hai người đều đi giày cao gót, nên khó mà chạy nhanh được!
Nhưng mà trong nháy mắt, Trần Dương đã hiểu được thông suốt mấu chốt trong đó, Trần Dương nhìn về phía Tô Diệu nói: “Lát nữa anh sẽ cầm chân bọn chúng, em và Lý Mật hãy tìm cơ hội để chạy đi nhé!”
Nói xong, Trần Dương hít một hơi thật sâu, lao đến phía đám người họ Thẩm.
Tô Diệu lo lắng giậm chân, nhưng cô hiểu được là mình cũng không thể tiến lên, cô cầm chắc lấy đôi tay của Lý Mật, mất hồn mất vía: “Mật Mật, tôi nên làm gì đây!”
“Diệu Diệu đừng có nóng, chúng ta không thể rối lên lúc này được!”, khoảng thời gian này Lý Mật đã được tôi luyện rất nhiều, nên rất nhanh có thể lấy lại được bình tĩnh, cô ta nhìn về đám người hung hăng nhà họ Thẩm nói: “Những người này, mục tiêu rất rõ ràng là đến để báo thù, nếu báo cảnh sát thì quá muộn rồi, đợi cảnh sát đến thì e là không kịp!”
“Vậy…phải làm như nào bây giờ!”, vào lúc Tô Diệu đang hoảng hốt, cô đột nhiên nghĩ ra chuyện Trần Dương khá là thân với Vu Lan, cô liền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vu Lan.
Nhưng mà điện thoại vừa mới kêu lên thì đầu dây bên kia đã tắt.
“Mau nghe điện thoại đi mà, tại sao lại không chịu nghe vậy”, Tô Diệu hoảng phát khóc.
Cùng lúc này ở một góc khác.
Tào Bảo lẽo đẽo đi theo Vu Lan, không ngừng xin lỗi: “Lan Lan, anh xin lỗi, là anh ngu ngốc, em tha thứ cho anh đi, sau này anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa”.
Vu Lan bị Tào Bảo làm phiền quá nhiều, cô ấy liền dừng lại, nói với Tào Bảo: “Mặc dù chúng ta đã có đính ước, nhưng trải qua khoảng thời gian tìm hiểu, tôi nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ này!”
Lời nói của Vu Lan như đâm thẳng vào tim của Tào Bảo!
Cô ấy có ý gì?
Chẳng lẽ cô ấy muốn chia tay với mình?
Tào Bảo vội vàng kéo lấy cánh tay của Vu Lan: “Lan Lan, em nhất định không được chia tay với anh, mọi chuyện là do anh không tốt, em đánh anh đi, em mắng anh đi, chỉ cần có thể làm em vui thì anh như thế nào cũng được”.
“Tào Bảo, anh đừng như vậy!”, Vu Lan nhìn Tào Bảo một cách vô vọng, tuy rằng cô ấy cũng muốn tha thứ cho hắn, nhưng nhớ đến những chuyện đã xảy ra gần đây, cô ấy thấy mình không có lý do gì để tha thứ cho hắn cả.
Quan trọng nhất là, bóng dáng lâu nay mờ hồ trong thâm tâm cô ấy, giờ càng ngày càng trở nên rõ ràng.
“Khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau bình tâm suy nghĩ chút đi!”
Nói xong, Vu Lan gạt tay Tào Bảo, bước đi mà không quay đầu lại!
Tào Bảo ngây người nhìn theo bóng Vu Lan dần biến mất, một lúc sau hắn hô lớn: “Trần Dương, tao với mày không đội trời chung!”
…
Trong lúc Tô Diệu gọi điện thoại, Trần Dương cũng lao vào đám người đó.
Sau khi tu luyện “Tẩy Tủy Kinh”, Trần Dương đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kì, đặc biệt là Tẩy Tủy Kinh lại có hiệu quả mở rộng kinh mạch đan điền.
Hơn nữa trước đây anh đã ăn Long Hổ Đan, tuy rằng anh mới chỉ đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chân khí toàn thân có thể ngang với tu sĩ Tiên Thiên viên mãn.
Trong nháy mắt anh liền đánh gục mấy tên nhà họ Thẩm.
Tuy nhiên những kẻ Thẩm Hiêu Hùng đem tới cũng không phải hạng vừa, đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, trong đó có đến một nữa là Hậu Thiên trung kì, một nửa là cao thủ Hậu Thiên hậu kì.
Năng lực chống đỡ và tấn công rất mạnh, người bình thường không thể nào so sánh được.
“Bang, bang, bang!”
Trần Dương liên tục xuất ra mấy chục chưởng, khiến những kẻ xung quanh đều ngã lăn ra.
“Phụp!”
Những kẻ bị trúng chưởng lần lượt trào máu!
Trần Dương vận dụng Phù Du Công để luồn trong đám người, những kẻ này cơ bản là không thể nào động đến được anh!
Chỉ cần dụng vào thôi Trần Dương cũng có thể giết chết mấy người này!
Sắc mặt của Trần Dương ngày càng trở nên bình tĩnh, ánh mắt thì càng lạnh như băng, ra tay cũng càng ngày càng mạnh.
“Phụp!”
Trần Dương đánh vào người kẻ nào, là kẻ đó trong nháy mắt liền khuỵu xuống, một đòn thôi cũng có thể bể xương ngực của đối phương!
Kẻ dính đòn sẽ bị trào máu rồi hôn mê, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Tiến lên cho tao, giết chết nó!”, Thẩm Hiêu Hùng giống như ác ma, ông ta la lớn: “Không được lùi, lên hết cho tao!”
Thân pháp di chuyển như gió cùng với sức mạnh khủng khiếp áp đảo người nhà họ Thẩm. Thẩm Hiêu Hùng không thể nào ngờ đến việc Trần Dương lại lợi hại đến vậy, có thể di chuyển như gió trong đám mấy chục người.
Ngay cả vạt áo của anh cũng không kẻ nào chạm đến được thì đánh đấm gì! Cho nên bọn họ ai nấy đều khiếp đảm.
“Lên mau, đứa nào chém bị thương được Trần Dương tao thưởng ba mươi triệu, giết được nó thưởng một trăm triệu!”
Ông ta vừa dứt lời ai nấy tim đập thình thịch.
Tiền thưởng tăng gấp mấy lần, nên chỉ cần làm bị thương Trần Dương thì trong nháy mắt có thể biến thành triệu phú rồi, nếu có thể giết được Trần Dương thì có phải là sẽ thành triệu triệu phú không?
Dám người xung quanh trong nháy mắt trở nên hám tiền, hung hăng nhìn về phía Trần Dương giống như thể anh chính là đống vàng vậy.
Nhìn thấy ánh mắt hau háu của bọn họ, Thẩm Hiêu Hùng cũng tỏ ra hài lòng.
“Xông lên cho tao!”
“Giết!”, mấy chục người đồng loạt hô giết, bọn họ lao về phía Trần Dương.
Đối diện với đám đệ tử điên cuồng nhà họ Thẩm, áp lực đặt lên Trần Dương tăng gấp bội, đặc biệt là trong đám này còn có một kẻ đạt đến Tiên Thiên trung kì như Thẩm Hiêu Hùng, khiến anh phải bỏ ra 120% sức mạnh.
Tuy nhiên chiến đấu lâu như vậy, Trần Dương cũng có chút mất sức.
“Bành, bành, bành!”
Trần Dương tiếp tục ra mấy chục chưởng liên tiếp, tất cả những kẻ trúng chưởng đều ngã xuống ngất đi.
“Roẹt!”
Đúng lúc này, một tên nhà họ Thẩm từ phía sau lao mạnh đến, Trần Dương không cẩn thận bị chém một dao.
Lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt chém rách quần áo của Trần Dương.
Nếu không phải vì phản ứng mau lẹ, thì e rằng phát chém này sẽ khiến anh bị thương nặng.
“Ha ha, tao chém bị thương Trần Dương rồi, ông đây sắp thành triệu phú…”
“Bang!”
Hắn còn chưa dứt lời, Trần Dương đã dồn hết sự tức giận tung một chưởng lên ngực hắn, khiến hắn bay xa mấy chục mét.
“Trần Dương!”
Thấy Trần Dương máu me be bét, Tô Diệu kinh hãi kêu lên thành tiếng!
Nghe được tiếng kêu của vợ, Trần Dương còn tưởng rằng cô gặp nguy hiểm.
Theo bản năng anh nhìn về phía Tô Diệu.
Vào lúc này, Thẩm Hiêu Hùng lợi dụng cơ hội, cầm dao lao về phía Trần Dương!
“Đừng!”
“Phập!”
“Diệu Diệu! Không…”
Vào khoảnh khắc Tô Diệu bị đâm vào ngực, chân khí của Trần Dương bùng nổ lên, anh ra đòn về phía Thẩm Hiêu Hùng: “chết đi!”
“Bang!”
“Phụp!”
Trần Dương giáng một đòn mạnh lên người Thẩm Hiêu Hùng, đánh bay ông ta, Thẩm Hiêu Hùng bay mạnh về phía đám người kia, hơn nữa còn đè bẹp mấy người.
Vết thương của Tô Diệu chảy rất nhiều máu, người cô mềm nhũn ra, ngã xuống đất.
“Diệu Diệu, sao em lại ngốc như vậy!”, Trần Dương quỳ xuống đất, ôm lấy người Tô Diệu!
Trong khoảnh khắc Tô Diệu bị đâm, anh cảm giác như bản thân mất đi một nửa tuổi thọ.
“Em sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì…”, bàn tay Trần Dương vuốt ve trên khuôn mặt của cô, máu tươi trên đôi tay anh cùng làn da tắng như tuyết của cô như phân thành hai cực.
Con tim anh tan vỡ.
Tô Diệu cảm thấy cơ thể yếu dần, giống như có thứ gì đang trôi đi mất.
Cô ngày càng thở gấp, cô muốn đưa đôi tay sờ lên mặt Trần Dương, nhưng lại không còn chút sức lực nào, Tô Diệu nhìn Trần Dương với khuôn mặt tắng bệch như không còn cắt nổi một giọt máu, an ủi: “Chồng à, trước…trước đây đều là anh che chở chở em…che gió che mưa, rốt cuộc bây giờ em có thể thay…thay anh…”
“Diệu Diệu, em đừng nói thêm gì nữa, Lý Mật, mau gọi 120…”, Trần Dương hét lớn về phía Lý Mật!
Lý Mật đang ngây người ra vì những chuyện vừa rồi, cô ta dường như bừng tỉnh, vội vàng chạy tới, nhìn đôi mắt đầy những tia máu của Trần Dương, cô ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120.
Cùng lúc đó, Thẩm Hiêu Hùng bò từ dưới đất đứng lên, ông ta lảo đảo không vững, đang muốn nói gì đó.
“Ọc!”
Ông ta phun ra một vũng mãu lớn!
Sau khi phun máu ra, Thẩm Hiêu Hùng cười lớn sau đó từ từ lấy ra một tấm giáp đã bị đánh lõm nói: “Ha…ha ha, mày không ngờ là tao có tấm giáp bảo vệ này phải không, muốn giết tao sao, mày còn non lắm!”