Chương 244: Gột rửa tội lỗi
Giờ phút này, trong phòng ông cụ Trần ở trang viên nhà họ.
Từ hôm qua sau khi bị tẩu hoả nhập ma, ông cụ Trần đã biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Nhất là một loạt phản ứng dây chuyền do tẩu hoả nhập ma dẫn đến, khiến ông ta càng thêm nguy kịch.
Hiện giờ ông ta chỉ có thể dựa vào máy thở oxi và truyền nước để kéo dài mạng sống.
Quanh giường, các con cháu chi chính nhà họ Trần do Trần Toàn, Lương Khiết dẫn đầu đang túc trực bên cạnh.
Trần Thiên Tông đang ở dưới tầng tiếp đãi khách khứa đến thăm ông cụ Trần.
Ông cụ là trụ cột của nhà họ Trần, nếu ông ta không còn thì nhà họ Trần sẽ ra sao?
Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Cả căn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Hiện giờ ông cụ Trần vô cùng hối hận.
Theo lý mà nói, tu luyện “Thái Cực Công” sẽ không bị tẩu hoả nhập ma.
Nhưng từ sau khi nhà họ Trần gia nhập Thần Long Giáo, ông ta lúc nào cũng có cảm giác bất an, chỉ một lòng muốn nâng cao tu vi.
Chỉ cần nghĩ đến những việc làm của Trần Dương và Lý Thiên Bá ở nhà họ Trần hôm đó là lòng ông ta lại nóng như lửa đốt.
Nhưng ông ta quên mất một chuyện, nóng lòng sẽ hỏng chuyện.
Hậu quả của việc nâng cao tu vi một cách miễn cưỡng chính là tẩu hoả nhập ma.
Đây là nhờ Thái Cực Công khá ôn hoà, nếu đổi sang công pháp bình thường, có lẽ ông ta đã chết do gân mạch nghịch chuyển rồi.
Ông cụ Trần tuy sống sót nhưng cũng trở thành người vô dụng.
Lại thêm biến chứng, ông ta coi như không cứu được nữa.
Nghĩ lại những chuyện này, ông cụ Trần càng thêm chán nản. Nghĩ ông ta cả đời kiêu hùng, không ngờ cuối đời lại có kết cục như vậy, đúng là anh hùng thất thế.
Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khó khăn mở miệng: “Tiểu Toàn, đi… đi mời Thanh Uyển sư thái đến”.
Trần Toàn túc trực bên cạnh vội gật đầu: “Ông chờ cháu chút, cháu đi ngay đây”.
Ở chỗ khác, một chiếc Bentley dáng dài dừng ở cổng trang viên nhà họ Trần, sau đó một thanh niên vội vàng xuống xe, nhanh chân bước vào.
Người này không phải Trần Dương thì còn là ai?
Sau khi nhận được điện thoại của Trần Thiên Tông, thực ra Trần Dương cũng không muốn đến.
Nhưng anh dù gì cũng do một tay ông cụ Trần nuôi lớn, bây giờ ông ta đã đến đoạn đường cuối cùng, những oán hận kia có thể tạm thời dẹp sang một bên.
Lúc này, trong trang viên đều là những người đến thăm ông cụ Trần, nhìn thấy Trần Dương, không ít người lập tức kêu lên.
Trần Dương?
Sao cái tên ở rể này lại đến đây?
Anh ta cũng có tư cách đến nhà họ Trần sao?
Hầu hết bọn họ không biết mối quan hệ giữa Trần Dương và nhà họ Trần.
Chỉ có những người lần trước từng đến tham gia hôn lễ của Trần Lỗi mới biết Trần Dương là đại thiếu gia nhà họ Trần.
Nghe thấy tiếng bàn tán xì xào, Trần Dương mặt không cảm xúc, đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này, lối đi của tầng hai đã đứng đầy các đệ tử nhà họ Trần.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, các đệ tử nhà họ Trần đều biến sắc, trong ánh mắt nhìn Trần Dương tràn đầy thù địch.
Sao tên súc sinh này lại đến đây?
Đồ vô liêm sỉ, chẳng phải anh ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần sao?
Bây giờ ông cụ đang bệnh nặng, lẽ nào anh ta đến gây chuyện?
“Trần Dương, anh cút đi, chỗ này không chào đón anh!”
“Mau cút đi, đừng ép chúng tôi ra tay!”
Trần Dương nhìn những người này, chỉ cười lạnh lùng, không coi họ ra gì.
Mấy kẻ vô dụng bất tài này chỉ giỏi đấu võ mồm, ngoài ra chẳng được tích sự gì.
Sau đó anh bước thẳng đến, đẩy cửa phòng ra.
Anh vừa đẩy cửa ra, Trần Toàn lập tức đứng phắt dậy: “Trần Dương, sao lại là anh?”
“Đồ khốn kiếp, ai gọi anh đến nhà họ Trần? Mau cút đi!”, lúc này Lương Khiết cũng đứng dậy, chặn ở cửa, không cho Trần Dương vào.
Cô ta vừa dứt lời, Trần Toàn cũng gầm lên với Trần Dương: “Anh không nghe thấy vợ tôi nói gì sao? Anh cút đi cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay!”
Nghe thấy Trần Toàn nói, đám đệ tử nhà họ Trần ở ngoài cửa đều trở nên hưng phấn, chỉ muốn ra tay ngay lập tức.
Trần Dương cố dằn xuống suy nghĩ đánh chết hắn, lạnh lùng đáp: “Là bố cậu gọi tôi đến”.
“Bố tôi?”, Trần Toàn ngây ra, rồi lập tức nổi giận: “Ông ấy gọi anh đến thì anh đến sao? Lẽ nào anh không biết ông nội bệnh nặng sắp không qua khỏi? Anh đến để khiến ông tức chết sao?”
Trần Dương cười mỉa một tiếng không nói gì, vòng qua Lương Khiết bước vào.
Đúng lúc này, Lương Khiết đột nhiên dựa vào Trần Dương, sau đó hai tay ôm ngực, kêu lên: “A…”
Hành động của cô ta rất kín đáo, người khác nhìn vào sẽ nghĩ Trần Dương đẩy cô ta một cái, hơn nữa vị trí đẩy cũng cực kỳ xấu hổ.
“Súc sinh, anh muốn làm gì?”, Trần Toàn kéo Lương Khiết vào lòng, lo lắng hỏi han: “Bà xã, em… em không sao chứ? Vừa rồi anh ta động vào đâu em vậy?”
“Anh ta… anh ta động vào…”, Lương Khiết cắn môi, dáng vẻ ngại ngùng khó nói.
“Đồ khốn kiếp, làm nhục một cô em dâu chưa đủ, đến người còn lại anh cũng không tha sao?”, Trần Toàn nổi giận đùng đùng: “Trước mặt bao nhiêu người thế này mà táy máy chân tay, lẽ nào anh không sợ bị trời phạt sao?”
Anh ta vừa dứt lời, Mục Tư Tư ở bên cạnh run bắn lên, cô ta dường như lại nhớ đến cái đêm khiến mình đau khổ đó.
Đôi tay cô ta nắm chặt lấy tay Trần Lỗi.
Thấy vẻ kinh hoàng của vợ mình, Trần Lỗi vô cùng đau lòng.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là Trần Dương, là tên khốn kiếp này!
“Mấy người mù à? Là cô ta tự dựa vào tôi!”, Trần Dương cau mày nói.
Trước khi đến anh đã đoán được bọn họ sẽ tìm mọi cách ngăn cản, nhưng không ngờ con đàn bà này lại bẩn thỉu như vậy, đúng là buồn nôn.
“Anh còn ngụy biện, anh nghĩ nhà họ Trần tôi hết người rồi chắc?”
“Nhiều lời với tên khốn kiếp này làm gì, cứ trói anh ta lại, xử lý theo quy định gia tộc!”
“Đủ… đủ rồi, để… để thằng bé vào!”, đúng lúc này, ông cụ Trần đang nằm trên giường khó nhọc mở miệng.
Thấy ông cụ Trần lên tiếng, đám người đang nổi giận đều ngây ra, lập tức im bặt như một con vịt bị bóp cổ.
Trần Dương vội bước đến cạnh giường.
Khi nhìn thấy ông cụ Trần vẻ mặt tiều tụy, cắm dây truyền nước, đeo bình thở oxi, Trần Dương cay cay sống mũi, suýt nữa rơi nước mắt.
“Ông nội, cháu… đến thăm ông đây”, lúc anh nói còn mang theo chút nghẹn ngào.
Ông cụ Trần nằm bất động trên giường, trong mắt lộ vẻ vui mừng: “Tốt, tốt, tốt lắm…”
Đúng lúc này, Lương Khiết bước lên, nói với Trần Dương: “Đồ giả tạo, anh khóc cho ai xem vậy? Ông nội còn đang khoẻ mạnh anh đã khóc tang sao? Có phải anh đang rủa ông chết không?”
Trước khi ông cụ Trần bị tẩu hoả nhập ma, cô ta chắc chắn không dám nói mấy lời như vậy. Bây giờ ông ta chỉ còn thoi thóp, chỉ cần ông ta ngừng thở, nhà họ Trần này sẽ do cô ta quyết định.
“Nếu cô ngứa mắt thì có thể ra ngoài, không ai ép cô ở đây cả”.
“Anh nói cái gì?”
Lương Khiết tức đỏ bừng mặt, đang định chửi lại.
Đúng lúc này Trần Thiên Tông bước vào, nói với cô ta: “Được rồi, con cũng đừng nói nữa, là bố gọi cho Trần Dương, bảo cậu ta đến”.
Lương Khiết hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Bố chồng dù gì cũng là bề trên trong nhà, vẫn phải nghe lời ông ta.
“Trần Dương, cháu cứ ở đây với ông nội đi, dù sao cháu cũng là đứa cháu mà ông nội thương yêu nhất”, trong lòng Trần Thiên Tông cũng rất khó chịu, vào lúc này, mọi ân oán trước kia cứ tạm dẹp sang một bên đã.
Trần Dương gật đầu, không nói gì.
“Tiểu… Tiểu Dương”, ông cụ Trần nhìn Trần Dương nói: “Cháu lại đây…”
“Ông nội”.
Trần Dương nắm tay ông ta, biết ông ta có lời muốn nói với anh: “Ông muốn nói gì với cháu thì cứ nói đi”.
“Cháu hãy nói với ông, cháu…đã biết lỗi chưa?”
Ông cụ Trần vừa dứt lời, sắc mặt Trần Dương thoắt cái trở nên khó coi, anh không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Tuy hiện giờ ông nội bệnh tình nguy kịch, nhưng Trần Dương anh không có lỗi.
Sao ông nội có thể nói anh có lỗi được?
Trần Dương lắc đầu nói: “Ông nội, cháu không làm sai điều gì, sao lại nói cháu biết lỗi hay chưa?
“Trần Dương, anh tự ý sử dụng tiền của gia tộc để mưu lợi riêng, còn nhân lúc gia tộc khó khăn lấy đi Huyễn Ngu, anh còn nói anh không có lỗi?”
“Chuyện khiến mọi người tức giận nhất là đồ súc sinh nhà anh làm nhục em dâu nhưng vẫn sống chết không thừa nhận”.
“Không những thế, anh còn để nhà họ Lý đến nhà họ Trần gây chuyện, khiến rất nhiều đệ tử nhà họ Trần bị thương nặng, anh nói xem anh có lỗi không?”
“Đúng vậy, anh mau nhận lỗi đi”.
“Ông cụ đã thế này rồi mà anh vẫn không biết lỗi, đúng là hết thuốc chữa?”
Nghe bọn họ nói, Trần Dương tức quá bật cười.
Ha ha, đây chính là những kẻ tự xưng là người trong tộc, là người nhà.
Dáng vẻ ăn ốc nói mò không chớp mắt của họ đúng là đáng khen.
Đúng lúc này, Trần Vân bước ra cười lạnh: “Trần Dương, chúng tôi sẽ cho anh cơ hội, chỉ cần anh quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai với mọi người, rồi trả lại Huyễn Ngu cho nhà họ Trần trước mặt ông nội, có khi chúng tôi sẽ cho anh cơ hội gột rửa tội lỗi”.
Dập đầu nhận sai?
Gột rửa tội lỗi?
Trần Dương nghe mà thấy tức cười, nhìn Lương Khiết lạnh lùng đáp: “Mặt mũi của Lương Khiết cô để đâu vậy? Huyễn Ngu là tôi bỏ 5 tỷ ra mua lại, giờ bắt trả nhà họ Trần? Thế mà cô cũng nói được!”
Trần Dương đứng lên, quét mắt nhìn mọi người xung quanh: “Hôm nay chú hai có mặt ở đây, là ông ta tận tay giao Huyễn Ngu cho tôi. Muốn đòi Huyễn Ngu? Còn lâu!”
Nghe Trần Dương nói, Trần Thiên Tông vừa ngại vừa giận. Thằng bé Trần Dương này… sao lại nói chuyện này trước mặt bao nhiêu người như vậy? Đúng là không nể mặt ông ta chút nào.
“Đủ rồi, Trần Dương!”, Trần Thiên Tông lạnh lùng lên tiếng: “Lẽ nào cháu không biết 5 tỷ kia của cháu từ đâu mà đến sao? Chẳng phải cháu mang 20 triệu của nhà họ Trần đi đầu tư mà có sao? Chú nói cho cháu biết, 5 tỷ kia là của nhà họ Trần”.
“Chú hai, đây là lần cuối tôi gọi chú là chú hai”, Trần Dương nhìn Trần Thiên Tông với vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Những gì nợ nhà họ Trần cần trả tôi đã trả hết rồi, còn một chuyện tôi muốn nhắc nhở chú, lần trước khi các người dùng hình với bố mẹ tôi, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần. Sau này chú đừng giở cái giọng bề trên ra nói chuyện với tôi, tôi nghe mà buồn nôn”.
“Mày… mày… đồ mất dạy này…”, Trần Thiên Tông tức phát điên, ông ta không ngờ trước mặt bao nhiêu người Trần Dương lại không thèm nể mặt mình như vậy, khiến ông ta không xuống nước được.
“Đồ súc sinh, không coi bề trên ra gì, anh ăn nói với gia chủ kiểu gì vậy?”
“Mau xin lỗi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
“Xin lỗi đi, nếu không anh đừng hòng ra khỏi cửa nhà họ Trần!”
“Ồ? Tôi muốn xem ai dám động vào một sợi tóc người anh em của tôi”, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngoài cửa.
Sau đó là ba bóng người bước vào.
Chính là Lý Thiên Bá, Triệu Uy Vũ và Thịnh Dũng.
Lúc này quanh người Lý Thiên Bá toả ra luồng sát khí khủng khiếp, lại thêm hai người như tháp sắt phía sau vẻ mặt hung dữ.
Ba người vừa xuất hiện, xung quanh lập tức im bặt.