Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219: Chỉ là một kẻ hèn nhát

Sau khi trở lại thành phố Tây Xuyên, Trần Dương chạy một mạch tới bệnh viện, sau hôm nay là Tô Diệu đã có thể xuất viện rồi.

 

Sau khi biết mình sẽ được xuất viện, Tô Diệu vui mừng đến mức không ngủ được, hai người trò chuyện đến tận hai giờ sáng rồi mới cùng nhau thiếp đi.

 

Sáng hôm sau, khi Trần Dương đang ngủ rất say sưa, anh chợt cảm thấy ngứa ngứa ở mũi.

 

Anh xoa mũi, vòng tay ôm lấy Tô Diệu.

 

Ngay lập tức, cô cười khúc khích.

 

“Chồng à, mau dậy đi, hôm nay phải chúng ta về nhà đó!”, nói rồi đôi môi mềm mại của cô lập tức thơm lên má anh.

 

Sau một lần “chết” hụt, Tô Diệu đã thực sự nói lời từ biệt với chính mình trong quá khứ, cuối cùng cô cũng hiểu được Trần Dương mới chính là người cô muốn có trong cuộc đời này.

 

Trần Dương lúc này mới mở mắt ra, kéo Tô Diệu vào lòng, lấy chiếc cằm râu ria của mình cọ cọ vào khuôn mặt mịn màng của vợ, chọc ghẹo Tô Diệu.

 

“Chồng, đừng đùa nữa nào, mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà thôi!”

 

Nghe được câu nói tức giận nhưng cũng lại dịu dàng của vợ, Trần Dương cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đã dựng lên rồi.

 

Hề hề!

 

Phản ứng sinh lý bình thường thôi mà!

 

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Diệu, Trần Dương cười hề hề.

 

Biết Tô Diệu hay ngượng, Trần Dương liền buông tay, cười cười, mặc quần áo và xuống khỏi giường.

 

Sau khi cả hai thu dọn xong đồ đạc, Trần Dương còn đến văn phòng của Lam Khê để cảm ơn cô ấy.

 

Nhìn thấy Tô Diệu khoác tay Trần Dương, rời đi trong sự hạnh phúc, Lam Khê không khỏi thở dài, cảm thấy có gì đó mất mát mà không giải thích được.

 

Sau khi đưa Tô Diệu về nhà, cô nhất quyết không cho Trần Dương rời đi nữa: “Chồng, về nhà nhé, đem hết đồ đạc về nhà đi”.

 

“Được!”, Trần Dương đáp lại ngay mà không cần suy nghĩ.

 

Mấy ngày nay Tô Diệu càng ngày càng lệ thuộc vào anh, cảm giác thật tốt, Trần Dương cũng không muốn xa cô.

 

Lần này Trần Dương chuyển về, tuy rằng Đường Tĩnh vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cũng không hề đuổi anh đi.

 

Điều này khiến Tô Diệu nhẹ nhõm hẳn.

 

Cả ngày, hai người họ luôn quấn quýt bên nhau, tất nhiên, điều duy nhất không thay đổi là nấu ăn vẫn là nhiệm vụ của Trần Dương.

 

Nhưng Trần Dương vẫn vui vẻ làm việc đó.

 

Tối hôm đó, sau khi ăn xong, Tô Diệu nắm tay Trần Dương đi dạo bên hồ ở Thiên Mộng Viên.

 

Ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cảm giác ngọt ngào khó tả.

 

Bây giờ là mùa thu, gió bên hồ thổi đến mang theo cảm giác mát mẻ, Tô Diệu ngay lập tức tựa vào Trần Dương.

 

“Chồng, trời lạnh rồi, hay là chúng ta đi dạo phố mua quần áo đi?”, Tô Diệu hỏi.

 

“Được”, Trần Dương gật đầu: “Quần áo lần trước anh mua cho em đều là quần áo mùa hè, lần này nên mua quần áo mùa thu rồi”.

 

Tô Diệu ngay lập tức trở nên vui vẻ, nhanh chóng kéo Trần Dương về nhà thay quần áo, sau khi mặc quần áo xong, Tô Diệu đeo chiếc nhẫn “sự chúc phúc của Venus” mà Trần Dương đã tặng cho mình vào, sau đó cô nhìn Thiên Không Chi Thành, nhưng rồi cô lại đặt nó xuống và chọn một chiếc vòng cổ Cartier khác.

 

Trần Dương lấy làm lạ hỏi: “Vợ à, sao em không đeo Thiên Không Chi Thành?”

 

Tô Diệu lắc đầu nói: “Em không biết là ai đã tặng nó cho em, nên thôi không đeo nữa, vài ngày nữa sẽ đem nó đi bán đấu giá, tiền bán đấu giá được sẽ tặng cho cô nhi viện”.

 

Nói rồi Tô Diệu cười ngọt ngào, nũng nịu nói: “Chồng, lát nữa đi dạo phố, anh mua cho em một chiếc vòng cổ khác được không? Sau này em sẽ chỉ đeo món đồ trang sức mà anh tặng thôi”.

 

Thành thật mà nói, đã lâu như vậy rồi, mà Tô Diệu vẫn không biết ai là người đã tặng sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành cho cô.

 

Thực ra cô là một người rất truyền thống, thân là vợ của Trần Dương, mà lại đeo đồ người khác tặng lúc đi dạo phố cùng chồng là một điều không nên!

 

Nhất là lần trước bà nội đến vay tiền, cô đã muốn đem sợi dây chuyền này đi bán đấu giá để kiếm thêm chút tiền rồi.

 

“Hahaha, vợ ngốc này, Thiên Không Chi Thành là anh tặng cho em đó”, Trần Dương không nhịn được cười, cô vợ ngốc nghếch này thật đáng yêu!

 

Đã lâu như vậy rồi, còn không biết ai đã tặng món quà quý giá như vậy, ngoài anh ra thì còn ai nữa!

 

Sao cơ?

 

Thiên Không Chi Thành… là do Trần Dương tặng ư?

 

Ngay lập tức, vấn đề khúc mắc khiến cô phiền não trong nhiều tháng qua cuối cùng đã được giải quyết!

 

Vậy mà trước đây cô còn dùng Ngụy Minh Đông để kích động anh, trong lòng cô rất áy náy, nghĩ đến những đau khổ mà Trần Dương phải chịu những ngày qua, Tô Diệu cảm thấy rất thương anh.

 

Cô tiến đến ôm lấy Trần Dương, dịu dàng nói: “Chồng à, em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rồi”.

 

“Được rồi, vợ à, chuyện trước kia hãy cho qua hết đi, không phải bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi sao?”, Trần Dương cười, ôm lấy Tô Diệu, nói cho cùng anh cũng chả hề bận tâm mấy chuyện đó.

 

“Chồng, anh thật tốt bụng!”, Tô Diệu vô cùng cảm động, lập tức trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào!

 

 

Tám giờ tối, tại phố đi bộ Tân Giang.

 

Vì hôm nay là cuối tuần nên rất có nhiều người đi dạo, con phố trở nên vô cùng náo nhiệt.

 

Lúc này Tô Diệu nắm chặt tay Trần Dương, hai người vừa ăn vừa dạo phố, vui không sao tả xiết.

 

Cả hai đi mua sắm hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa mua được một bộ quần áo nào, chỉ chăm chăm ăn hết món này đến món khác.

 

“Chồng, món bạch tuộc nướng này ngon cực, anh có muốn thử không?”, Tô Diệu một tay cầm kem, tay kia cầm bạch tuộc nướng, tâm trạng hết sức vui vẻ.

 

Trần Dương cười, lắc lắc đầu, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết dầu trên khóe miệng cô.

 

“Cảm ơn chồng!”, Tô Diệu cười ngọt ngào.

 

Khoảng thời gian này là lúc cô hạnh phúc nhất, cô cảm thấy nụ cười trong những ngày qua còn nhiều hơn tổng số nụ cười trong hai mươi năm trước gộp lại.

 

Hóa ra cảm giác được ở bên người mình yêu là như vậy, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

 

“Chồng à, anh thấy cửa hàng quần áo nam này thế nào, có hợp với anh không?”, Tô Diệu vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng quần áo nam gần đó.

 

Trần Dương cười, lắc đầu nói: “Mình mua cho em trước đi!”

 

Nói rồi Trần Dương dẫn Tô Diệu vào trung tâm thương mại.

 

Vừa bước vào trung tâm thương mại, Tô Diệu đã bị thu hút bởi những cửa hàng trang sức bên ở trong, Tô Diệu kéo tay Trần Dương, nói: “Chồng à, lát nữa hẵng mua quần áo, đi xem trang sức trước đi”.

 

“Đi thôi!”, Trần Dương dắt Tô Diệu đi vào cửa hàng vàng bạc đá quý Hoa Hạ.

 

Vừa bước vào, ánh mắt của Tô Diệu đã bị thu hút bởi một chiếc vòng tay bằng đá sapphire được đặt ở giữa cửa hàng.

 

Chiếc vòng tay được làm rất công phu và nó rất hợp với “Thiên Không Chi Thành” và “sự chúc phúc của Venus”!

 

Hai người vừa bước vào cửa hàng, cô nhân viên xinh đẹp đã nhiệt tình chào hỏi: “Xin kính chào quý khách, xin hỏi hai người muốn xem trang sức gì?”

 

Tô Diệu chỉ vào chiếc vòng tay sapphire và nói: “Tôi muốn xem chiếc vòng tay này!”

 

Cô nhân viên bán hàng xinh đẹp cười nói: “Cô tinh mắt đấy, chiếc vòng này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, nó còn có một cái tên rất hay là “Chấp Tử Chi Thủ”.

 

Chấp Tử Chi Thủ?

 

Tên nghe hay thật đấy!

 

Thật ra, khi vừa nhìn thấy chiếc vòng tay này, Tô Diệu đã muốn có nó rồi!

 

Thấy Tô Diệu nhìn không rời mắt, Trần Dương cười nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô lấy chiếc vòng này ra cho vợ tôi xem thử với!”

 

Đúng lúc này, một người phụ nữ từ bên cạnh đi tới và nói với nhân viên bán hàng: “Đem chiếc vòng này ra đây cho tôi thử!”

 

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, đứng phía sau cô ta là một người đàn ông mặc vest, mặt mũi kiểu đầu trâu mặt ngựa, trông vô cùng thô tục.

 

Cặp đôi này từ bên cạnh chen vào, đẩy Tô Diệu sang một bên.

 

“Á!”

 

Do đang đi giày cao gót, bị bất ngờ không kịp đề phòng, nên Tô Diệu suýt chút nữa bị ngã, may mà Trần Dương đã nhanh tay ôm lấy cô.

 

Tuy là vậy, nhưng Tô Diệu vẫn bị trẹo mắt cá chân!

 

“Chồng, đau … chân em đau quá!”, Tô Diệu cảm thấy mắt cá chân vô cùng đau đớn.

 

“Vợ à, em đợi chút, anh đỡ em ngồi xuống rồi sẽ xoa chân cho em!”

 

Nói xong, Trần Dương sót xa đỡ vợ ngồi lên băng ghế bên cạnh.

 

Lúc này, đôi nam nữ kia nghe thấy tiếng hét của Tô Diệu, quay đầu nhìn sang, sau đó hai người đồng thanh hô: “Tô Diệu?”

 

Người đàn ông tên Ngô Vĩnh Phi này là đàn anh học cùng đại học của Tô Diệu, là một công tử nhà giàu, còn người phụ nữ này tên là Vương Bình, bạn cùng lớp của Tô Diệu, hồi còn học đại học, hai người họ chơi với nhau khá thân!

 

Tô Diệu sững sờ: “Đàn anh, Vương Bình, thật là trùng hợp, hai người cũng tới đây à!”

 

Vương Bình cười, đi đến trước mặt Tô Diệu: “Sao, cô có thể đến còn bọn tôi thì không à?”

 

Thành thật mà nói, Vương Bình rất ghét Tô Diệu.

 

Vì Tô Diệu xinh đẹp lại xuất thân trong một gia đình có điều kiện nên cô ta rất ghen tị.

 

Tại sao mình xinh đẹp như vậy mà lại không được sinh ra trong một gia đình giàu có cơ chứ, tại sao tất cả mọi người đều xoay quanh Tô Diệu, điều này khiến cô ta không phục.

 

Điều khiến cô ta khó chịu nhất là hồi đó chồng cô ta cũng theo đuổi Tô Diệu, bám theo chân cô không rời, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta.

 

Tô Diệu cau mày, không nói gì, Trần Dương ở bên cạnh sau khi ngồi xổm xuống cởi giày cao gót ra, mới phát hiện mắt cá chân phải của vợ đã sưng tấy.

 

“Vợ, anh xoa chân cho em nhé, sẽ đỡ nhanh thôi, em cố chịu chút nhé!”, Trần Dương vừa nói, vừa mát xa mắt cá chân đang sưng tấy xuống.

 

“Xì!”

 

Tô Diệu hít một hơi lạnh vì đau, nhưng cơn đau đã nhanh chóng biến mất, chính Trần Dương đã chuyển chân khí vào để giúp Tô Diệu lưu thông máu và loại bỏ máu ứ.

 

Vương Bình lúc này mới soi xét Trần Dương một lượt: “Ồ, Tô Diệu, đây là chồng của cô sao? Nghe nói anh ta ở rể, không phải đấy chứ, hồi đó, cô là hoa khôi của khoa mình, có biết bao nhiêu công tử nhà giàu theo đuổi cô như thế, sao cô lại yêu một thằng ở rể chứ?”

 

Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Trần Dương trở nên khó chịu ngay lập tức.

 

Chết tiệt!

 

Cái tình cảnh gì đây?

 

Người phụ nữ này không đánh răng trước khi ra ngoài sao?

 

Vốn tưởng là bạn tốt của Tô Diệu, không ngờ lại độc mồm độc miệng thế, này là thù ghét chứ bạn bè gì?

 

Hơn nữa vừa rồi người này xô làm Tô Diệu bị trật khớp chân, cô ta còn không thèm xin lỗi, nhân cách tồi tệ đến thế là cùng.

 

Lúc này, Ngô Vĩnh Phi ở bên cạnh cũng đi tới, nhìn Tô Diệu từ trên xuống dưới một lượt, hắn cảm thấy Tô Diệu còn quyến rũ hơn so với thời đại học, thầm nuốt nước miếng.

 

“Tô Diệu, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”

 

Không đợi Tô Diệu trả lời, Ngô Vĩnh Phi nói tiếp: “Thân là đàn anh, tôi nói cô chứ, dựa vào điều kiện của cô thì cô muốn kiểu đàn ông nào mà chả có, sao lại đi yêu một thằng ở rể? Cô nhìn hắn quỳ dưới đất kìa, hèn mọn biết bao nhiêu, nếu mà không biết thì tôi còn tưởng là người ở nhà cô đấy!”

 

Mẹ nó, mày có thấy ông đây quỳ không?

 

Anh rõ ràng là ngồi xổm xuống mát xa chân cho Tô Diệu, OK?

 

Thằng này bị đần à?

 

Trần Dương cau mày, không thèm để ý tới hắn, chuyên tâm mát xa chân cho Tô Diệu.

 

Nhìn thấy Trần Dương không cả dám ngồi xuống, Ngô Vĩnh Phi càng thêm đắc ý: “Nhìn xem, hắn chả có có khí chất nào cả, hắn chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát, một thằng đàn ông như thế này có thể đem lại hạnh phúc cho cô không? Nếu như năm đó cô đồng ý theo tôi, đảm bảo cô đã hạnh phúc gấp trăm lần ngàn lần so với bây giờ rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK