Chương 401: Yêu hồn bị rút mất
Anh từ từ đáp xuống, xác của Sói Hoàng cũng được nhập vào trong nhẫn trữ đồ, cũng may không gian nhẫn của anh rộng, nếu không thì sẽ không vừa mất.
Anh cùng Thiết Đầu bay về phía trước, anh đi đến đâu chấn động đến đó, kiếm khí tung hoành ngang dọc, chỉ trong một thời gian ngắn mà nơi đây đã ngổn ngang toàn xác chết.
Bất luận là tu sĩ Nhân tộc có tu vi thấp, hay là thú, một khi tiến vào đây thì đều sẽ bị kiếm khí còn sót lại giết chết.
Đàn thú hàng triệu con nhưng anh chỉ lấy Thú Đan và da hung thú thôi.
Phát tài rồi, thực sự phát tài rồi!
Ở đây có ít nhất hai đến ba trăm ngàn xác thú!
Ngoài ra còn có xác của năm con Vương thú.
“Chủ… Chủ nhân, anh có thể cho tôi mấy viên Yêu Đan của mấy tên này không?”
Thiết Đầu nuốt khan, nó vô cùng khao khát muốn có được Yêu Đan.
Yêu thú ngoài việc ăn thịt người để tăng tốc độ tiến hóa, thì chúng còn ăn thịt đồng loại, hoặc bảo vật trên trời dưới đất.
Nó chả thèm thịt của ngũ đại dược vương này, nó chỉ muốn Yêu Đan thôi!
Thằng này tuy là vô dụng nhưng được cái là rất quan tâm về vấn đề ăn uống.
Nhưng anh cũng không dùng được Yêu Đan.
Tuy rằng Yêu Đan có thể luyện đan, nhưng không biết cách luyện thì cũng vô dụng, thà rằng để cho Thiết Đầu ăn để nâng cao sức mạnh, sớm thăng cấp lên yêu hoàng còn hơn!
“Đi, mau đi lấy giúp ta Yêu Đan về đây”.
Sau khi nuốt năm viên đan dược, Thiết Đầu liền phồng lên, nhanh chóng to lên vài thước, đây là hiện tượng hấp thụ yêu lực quá mức.
“Nhiều xác ở đây như này thì thu đến bao giờ đây!”
Thiết Đầu nói xong liền ngửa cổ kêu lên vài tiếng.
Không lâu sau, có tiếng bước chân ồn ào từ khu rừng phía đông truyền đến, âm thanh huyên náo ngày một rõ hơn.
Lẽ nào lại là một đám thú nữa đến?
Liệu có phải yêu hoàng cầm đầu toán này không đây?
Nhưng mà, điều anh không ngờ là kẻ tới lần này không phải đàn thú, mà là bộ tộc Thôn Kim Thú!
Những con lửng mật đầu nhẵn nhụi từ trong góc rừng chạy ra, bọn chúng có đủ loại màu sắc khác nhau, ánh mắt nhỏ bé chứa đầy sự nghi hoặc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những xác chết nằm la liệt trên mặt đất, ánh mắt của chúng hiện lên một tia kinh hoàng.
Nhưng tia hoảng sợ này đã biến mất ngay khi chúng nhìn thấy Thiết Đầu.
Thiết Đầu kêu lên với chúng vài lần, hàng vạn Thôn Kim Thú chạy nhanh về phía nó, quỳ trên mặt đất, như đang bái lạy.
Nhưng Thiết Đầu vẫn rất kiêu ngạo, hờ hững.
Một số Thôn Kim Thú với bộ lông màu sắc rực rỡ liên tục khịt mũi ngửi ngửi quanh Thiết Đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhưng Thiết Đầu đã khó chịu đẩy chúng ra.
Trần Dương đã sốc khi nhìn thấy cảnh tượng đó, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều lửng mật như vậy.
“Nhìn thấy chưa, đây là uy lực của tôi đấy!”
Thiết Đầu nói với Trần Dương mà lòng đầy tự hào.
Lúc này, một con thú già lông trắng từ trong đám Thôn Kim Thú bước ra, nó bước đi hơi tập tễnh, kêu lên với Thiết Đầu vài tiếng, Thiết Đầu cũng kêu đáp lại vài tiếng.
Ngay sau đó, tất cả Thôn Kim Thú đều phát ra âm thanh giống như tiếng kêu của con người, cả đám đều nhìn Thiết Đầu với ánh mắt điên cuồng!
Nhảy chồm chồm trên mặt đất, vô cùng náo nhiệt!
Trần Dương giải phóng thần niệm, dễ dàng hiểu được điều mà chúng đang nói!
Chết tiệt, thằng này trơ tráo quá đấy.
Con Thôn Kim Thú già hỏi, vừa nãy ở đây xảy ra chuyện gì, Thiết Đầu bảo vừa rồi ở đây đã xảy ra đại chiến, nó chính là kẻ đã giết chết đám thú này, còn nói đến Trần Dương, anh đã ở bên cạnh giúp đỡ nó.
Thằng trơ tráo Thiết Đầu này cho rằng Trần Dương không hiểu tiếng động vật, nhưng nó lại quên rằng Trần Dương có thần niệm!
Sau đó, Thiết Đầu nói: “Cha tu sĩ con người này là thú cưng bổn vương mới thu nạp. Các ngươi hãy đi lấy Yêu Đan của những con yêu thú này giao cho bổn vương. Mang những xác chết này về tộc cho thú trong tộc ăn. Mấy đứa nhỏ trong tộc đang tuổi ăn tuổi lớn”.
Nghe xong, đám Thôn Kim Thú lại rống lên điên cuồng.
Nhiều xác chết như này đủ để toàn tộc Thôn Kim Thú chúng tiến hóa.
Mặc dù những con có trí tuệ trong Thôn Kim Thú không nhiều, nhưng chúng cũng biết rằng đây là thức ăn của chúng!
Chúng vẫn có thể hiểu được một số mệnh lệnh đơn giản.
Chẳng bao lâu, những con Thôn Kim Thú này tản ra, vui vẻ móc lấy Thú Đan.
Trong lúc bọn chúng đang bận rộn, Thiết Đầu chạy tới bên cạnh Trần Dương, nói rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng Trần Dương không nói gì, làm cho Thiết Đầu sợ chết khiếp.
Nếu Trần Dương không đồng ý thì nó sẽ mất mặt trước bộ tộc của mình, sau này nó làm sao mà quản được bầy đàn nữa?
Nghĩ đến đây, nó liền quỳ xuống, trông vô cùng hèn mọn, đôi mắt tí hin ngấn lệ: “Chủ nhân, tôi cầu xin ngài, tộc Thôn Kim Thú có số lượng rất ít, có thể sống đến hôm nay thực sự rất khó khăn, cầu xin chủ nhân ban cho chúng tôi đống thịt thú này, ân đức của chủ nhân tôi sẽ ghi lòng tạc dạ!”
Trần Dương lườm nó một cái, tựa hồ như đã nhìn thấu tâm can nó, đồ chó, nói với tộc nó một đằng, nói với mình một nẻo, được lắm, nếu như Trần Dương không có thần niệm, thì đã bị nó lừa cho một vố rồi.
Nghiêm túc mà nói, những con dã thú và hung thú cấp thấp này chẳng có ích gì đối với anh.
Tuy nhiên, giá da của hung thú rất cao, anh không thể để tuột mất một món hời như vậy được.
“Mày đã ăn 5 viên Yêu Thú Đan rồi mà còn chưa vừa lòng sao, còn muốn chiến lợi phẩm của tao à?”
Trần Dương cười lạnh: “Mày cũng lươn lẹo lắm, ăn không ngồi rồi mà cũng kiếm được kha khá đấy nhỉ!”
Nghe vậy Thiết Đầu đỏ mặt tía tai, cũng may mà bộ lông dày trên mặt của nó che đi.
“Hơn nữa, tao là chủ, mày chỉ là thú cưng của tao, nếu tao thấy vui thì tao ban cho mày những thứ kia, không vui thì tao giết mày luôn có được không?”
Tuy rằng Trần Dương nói rất thản nhiên, nhưng sát ý ẩn chứa trong lời nói khiến Thiết Đầu phải rùng mình.
Hình ảnh Trần Dương chặt đầu Sói Hoàng Trắng bằng một nhát kiếm bỗng hiện lên trong tâm trí nó.
Ngay cả Hoàng thú cấp cao cũng không phải là đối thủ của anh, thì ở trong mắt Trần Dương, nó chả là cái đinh gì cả!
Tuy nhiên, lời thì cũng đã nói ra rồi, hơn nữa không phải toàn bộ đều là giả.
Tộc Thôn Kim Thú thật sự là đang gặp khó khăn, vì bản tính hiếu chiến nên đã gây thù chuốc oán với vô số tộc khác trong núi Thập Vạn, bọn chúng đã bị những tộc thú khác xa lánh nên cuộc sống rất chật vật.
Cùng với việc năm nay Thôn Kim Thú sinh thêm rất nhiều con non, nên tộc rất cần một lượng lương thực lớn.
“Vâng, ngài nói đúng ạ!”
Thiết Đầu cắn răng, lại quỳ trên mặt đất: “Cầu xin chủ nhân ban ơn, Thiết Đầu nguyện ý hiến dâng toàn bộ bảo vật cho chủ nhân, đồng thời sẽ tìm thêm bảo vật của trời đất cho ngài, nếu tôi dám làm trái thì sẽ bị trời phạt!”
Nó vừa nói xong, thì không gian đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, như thể chấp nhận lời thề của Thiết Đầu.
Ồ, thằng này nghiêm túc đấy!
Ở đại lục Thần Ma, lời thề không thể nói bừa, một khi đã được thừa nhận, thì phải thực hiện cho bằng được.
Nếu nuốt lời sẽ bị câm vĩnh viễn, hơn nữa còn có thể bị ma quỷ giết chết!
Nghĩ đến chuyện bản thân cũng được nhờ ở Thiết Đầu khá nhiều, bây giờ trong nhẫn trữ đồ cũng đã chứa hàng trăm chiếc nhẫn, thôi bỏ đi, cho nó đi.
“Được rồi, đứng dậy đi, tao cho phép!”
Trần Dương xua tay: “Tuy nhiên phải đưa lông hung thú cho tao, tao có chỗ cần dùng!”
Nghe vậy, Thiết Đầu vui mừng khôn xiết, quỳ lạy thêm một lần nữa: “Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân!”
Nói xong, nó ngẩng cổ lên trời kêu một tiếng, đám Thôn Kim Thú lần lượt kêu phụ họa theo.
Nửa giờ sau, Trần Dương đã thu hoạch được mấy trăm nghìn viên Thú Đan, còn Thôn Kim Thú cũng đã có được đống thịt thú!
Thiết Đầu cũng nhận được sự yêu mến và khen ngợi của tộc, đống thịt này đủ để cho chúng sống qua năm nay.
“Đức vua, ngài về cùng chúng tôi nhé?”
Con Thôn Kim Thú già nói.
“Ta không về. Ta vẫn phải tìm một chỗ ở mới cho mọi người, núi Thập Vạn không còn thích hợp để chúng ta ở nữa”.
Nghe vậy, con Thôn Kim Thú già cảm động đến rơi nước mắt: “Đức vua anh minh, thật may mắn cho tộc ta khi có được một vị vua như ngài!”
Những con Thôn Kim Thú xung quanh cũng gật đầu.
“Về đi, dẫn mọi người về đi!”
Thiết Đầu lạnh lùng nói.
Trần Dương ở bên cạnh chăm chú nghe, con Thôm Kim Thú già này thú vị đấy, nó rõ ràng không phải Vương thú, nhưng nói chuyện lại rất rõ ràng, còn mạch lạc hơn cả Thiết Đầu nữa.
Phức tạp đây!
“Vâng, thưa đức vua, thần sẽ giúp ngài bảo vệ tộc, chờ ngài trở về!”
Nói xong nó cùng bộ tộc rời đi.
Lúc đi, những con Thôn Kim Thú với bộ lông rực rỡ kia còn vừa đi vừa ngoái lại, quyến luyến và bịn rịn không muốn rời!
Bọn chúng đều là hậu cung của vua, từ khi nó tấn thăng rất ít khi gần gũi bọn chúng, như thế thì làm sao có thể sinh hoàng tử được cơ chứ?
Chẳng bao lâu, con Thôn Kim Thú già đã dẫn tộc đi khuất dạng.
Trần Dương hứng thú nói: “Lão Thôn Kim Thú đó không tầm thường đâu nhỉ!”
Thiết Đầu im lặng một lúc, cuối cùng mới nói: “Lão Kim từng là vua của tộc Thôn Kim Thú chúng tôi, nhưng yêu hồn của lão đã bị một tu sĩ rút đi mất!”
Yêu hồn cũng giống như Nguyên Thần của con người, nếu bị lấy đi, thì cảnh giới sẽ bị tụt xuống, hơn nữa còn vĩnh viễn không thể tu luyện nữa.
Thì ra là thế!
Trần Dương cũng thầm kinh hãi, có thể rút yêu hồn mà không làm hại đến tính mạng, thủ đoạn này quả là không đơn giản!
“Mày có biết ai đã rút không?”
Thiết Đầu lắc đầu: “Tôi có hỏi, mà lão không chịu nói, lão chỉ nói, người đó không phải là người chúng ta nên chọc vào, cho dù sau này có đột phá Vương thú cũng không được đi tìm hắn!”
Nói đến đây, trong mắt Thiết Đầu hiện lên một tia kiên định: “Dù thế nào tôi cũng sẽ lấy lại yêu hồn cho lão Kim, thay lão báo thù!”