Chương 550: Không ăn được thì đạp đổ
Niêm Hoa chân quân háo hức muốn thử, hắn tu luyện Trấn Ngục Long Tượng Công của Phật môn, là thần công luyện thể hàng đầu.
Tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể sở hữu sức mạnh của rồng thần, voi thần thượng cổ.
Hắn đã tìm hiểu một lượt các đạo thống của Tử Hỏa Tông, sự xuất hiện của Trần Dương khiến hắn nảy sinh chút hứng thú.
“Ầm!”
“Bao La Vạn Tượng, cùng lên hết cả đi, để tôi thử thần thông mới lĩnh hội xem thế nào!”
Trần Dương cười lớn, bá đạo ngông cuồng, anh đứng giữa sàn đấu, ngạo nghễ nhìn mọi người.
Huyền Hư chân quân hai tay run lên, sức mạnh khổng lồ cuồn cuộn trong người hắn, nhưng bị hắn ép xuống.
“Khí Huyết Hồng Lô!”
Khí huyết của Huyền Hư chân quân như một cây cột, lao thẳng lên trời, gân xanh nổi hằn lên chẳng khác gì rễ cây, trông vô cùng dữ tợn.
Thân thể hắn cũng cao lên mấy chục trượng, sau lưng là một ảo ảnh nhìn không rõ mặt mũi, nhưng khí tức ảo ảnh đó tản ra vô cùng kinh khủng.
“Huyền Hư chân quân đã đánh thức được huyết mạch mãng hoang, ảo ảnh kia… là Pháp Tướng Thiên Địa, cũng là thủy tổ của huyết mạch!”
Trước đó đã từng nói, khi thân xác mạnh mẽ đến cảnh giới nhất định thì tu sĩ có thể đánh thức huyết mạch, thậm chí là đánh thức sức mạnh bẩm sinh.
“Nào lại đây!”
Huyền Hư chân quân gầm lớn, ảo ảnh phía sau đấm ngực thùm thụp, không gian phản chiếu rung lên. Khoảnh khắc đó, Trần Dương dường như nhìn thấy chục nghìn dải ngân hà sụp đổ dưới tiếng gầm của người khổng lồ.
“Tốt!”
“Vậy để tôi xem pháp tướng của tu sĩ Uẩn Thần rốt cuộc mạnh đến mức nào!”
“Bao La Vạn Tượng, trấn!”
Một đấm đánh ra, vạn pháp sụp đổ.
“Diệt Thế Đại Ma Bàn!”
Huyền Hư chân quân nhảy lên, xông tới với khí thế dời non lấp biển.
Khí huyết cuồn cuộn như Đại Ma Bàn!
Ầm!
Đại Ma Bàn va chạm với nắm đấm của Trần Dương.
Khoảnh khắc đó, sóng khí khổng lồ hất bay những người đang vây xem ra.
Còn ở trung tâm cuộc chiến, ảo ảnh phía sau Huyền Hư chân quân đột nhiên mở mắt, rõ ràng không nhìn rõ mặt, nhưng Trần Dương vẫn cảm nhận rõ ràng nó đã mở mắt.
Nó há miệng hút một cái, khí huyết không ngừng bị pháp tướng hút vào miệng, thân thể của nó cũng ngày càng trở nên rắn chắc như thật.
“Diệt!”
Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh tới, thần thông võ đạo trong Bao La Vạn Tượng của Trần Dương đang bị diệt từng chút một.
Đại Ma Bàn của đối phương tuy cũng có tiêu hao, nhưng mạnh hơn anh quá nhiều.
Hai bên không thi triển những thủ đoạn nào khác, mà chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân xác và thần thông võ đạo để đánh nhau.
“Tốt tốt tốt, máu thịt biết đạo quả nhiên phi thường!”
Trán Trần Dương lờ mờ rịn mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt anh lại ngày càng rạng rỡ.
Chân Thần Đạo tuy tốt, nhưng… vẫn chưa được coi là hoàn hảo.
Tử Hỏa Tông là thánh tông thể tu mạnh nhất châu Nam Lý Hỏa, có mấy nghìn đạo thống, tại sao không biết trân trọng mà ra ngoài tìm kiếm những thứ rác rưởi kia chứ?
Cửu Chuyển Kim Thân Quyết chắc chắn vẫn có thể cải tiến được nữa.
“Anh tưởng mỗi anh biết đạo khí huyết sao?”
Trần Dương hét lớn: “Khí Huyết Hồng Lô!”
Máu trong cơ thể Trần Dương lập tức sôi trào, một luồng sức mạnh cuồng bạo thoát từ thân thể ra.
Sức mạnh lập tức tăng gấp đôi.
“Phá!”
“Chấn Đãng Quyền!”
Thấy Bao La Vạn Tượng sắp bị phá vỡ, Trần Dương vội vàng chồng lớp Chấn Đãng Quyền, hai chiêu thức chồng lớp lên nhau tuyệt đối không đơn giản như là một cộng một bằng hai.
Cái gì? Dung hợp thần thông?
Trong lòng Huyền Hư chân quân kinh hãi, từng đợt sóng sức mạnh cuốn tới, khiến hắn có cảm giác khó mà chống được.
Hắn cắn răng, không ngờ thần thông võ đạo của thằng nhãi này lại mạnh đến vậy.
“Huyết Nhục Tương Dung!”
Máu trong người Huyền Hư chân quân sôi lên, nhưng lần này thân thể không phình to lên, mà thu nhỏ lại, còn gầy gò hơn lúc trước.
Nhưng khí tức hung hãn khiến người ta không rét mà run.
“Quyền Trấn Thiên Địa!”
Pháp tướng đằng sau Huyền Hư chân quân cũng thu nhỏ lại, nhập vào người hắn, khoảnh khắc đó, khí tức trong cơ thể hắn lại càng khủng khiếp hơn.
Sức mạnh của hắn chắc chắn đã vượt quá chục nghìn đạo đạo lực, lại thêm thần thông tăng lên, tuyệt đối lên đến hơn trăm nghìn đạo đạo lực.
Đánh một quyền ra, cho dù là núi cao vạn trượng cũng phải bị nghiền nát.
Không thể đỡ quyền này được, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết của Trần Dương vẫn chưa tu luyện đến mức mạnh nhất.
Mạnh quá!
Nhưng hắn càng mạnh thì Trần Dương càng hào hứng.
Thần thông võ đạo, thức thứ ba: Động Thiên Nhất Kích!
Đây là thần thông mạnh nhất mà hiện giờ anh lĩnh hội được, điều anh lĩnh hội là quá trình huyệt khiếu phát triển thành động thiên, tuy huyệt khiếu trong người anh vẫn chưa phát triển thành động thiên, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh suy diễn.
Một động thiên nặng đến nhường nào?
Chưa ai từng tính cả.
Động thiên nhỏ nặng khoảng 5 tỷ cân, động thiên vừa nặng khoảng 50 tỷ cân, động thiên lớn thì rất khủng khiếp, 500 tỷ cân.
Hiện giờ Trần Dương đã đả thông được 10 nghìn 800 đạo huyệt khiếu, nếu thành động thiên thì sẽ là 10 nghìn 800 động thiên.
Đương nhiên, đây chỉ là chiêu thức thần thông biến hóa ra, chứ Trần Dương vẫn chưa từng thử.
Nhưng trong suy diễn thì một kích này chắc hẳn vượt quá 100 nghìn đạo đạo lực, thậm chí là mạnh hơn.
Về mặt lý thuyết thì chiêu này có uy lực vô hạn, nếu một ngày nào đó huyệt khiếu của Trần Dương phát triển thành động thiên thật, đến lúc đó động thiên liên kết với nhau thì sẽ không ai có thể đỡ được.
Ầm!
Chưởng ấn phóng to vô hạn trong mắt Huyền Hư chân quân, trong khoảnh khắc đó, thứ hắn nhìn thấy dường như không phải chưởng ấn, mà là một thế giới đập tới.
Ầm!
Hai nắm đấm va vào nhau, dấy lên sóng khí, mọi người bên cạnh chỉ đành dựng hộ thuẫn lên phòng ngự.
“Mạnh, Đạo chủ đúng là mạnh quá!”
Trưởng lão của Huyết Nhục Đạo còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Đạo chủ của bọn họ hóa thành một ngôi sao băng, bay ra ngoài.
Bịch!
Sau đó nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi, sắc mặt cũng trở nên rệu rã.
“Đạo chủ!”
Tất cả mọi người ùa tới.
Trần Dương thu tay lại, tốt lắm, chiêu này quả nhiên dùng được.
Nhưng tiêu hao hơi nhiều.
“Được rồi, bây giờ đến lượt các người!”
Trần Dương bước từng bước tới, trong chớp mắt đã đi được trăm dặm.
“Ặc!”
Đây là thần thông gì vậy?
Những người vây xem không khỏi kinh ngạc.
“Súc Địa Thành Thốn, không ngờ lại là Súc Địa Thành Thốn, thú vị, thú vị thật!”
Trên cao nghìn mét, Đại Thủy chân quân vuốt chòm râu: “Nam Dương đã làm một chuyện tốt!”
Bất kể Trần Dương có lai lịch gì, thì bây giờ anh cũng là người của Tử Hỏa Tông.
Chỉ cần không làm hại tông môn là được.
Tử Hỏa Tông đã im hơi lặng tiếng quá lâu, những người này cũng nên hoạt động rồi.
“Bắc Dương Đạo chủ khoan đã!”
Huyền Hư chân quân cười khổ: “Tôi nhận thua, xin Bắc Dương Đạo chủ dừng tay!”
“Đạo chủ, chúng tôi vẫn còn chưa đánh, sao có thể nhận thua chứ?”
“Câm miệng!”
Huyền Hư chân quân đứng dậy quát: “Mấy người các cậu không phải đối thủ của Bắc Dương Đạo chủ!”
Vừa rồi đúng lúc nguy hiểm nhất, hắn có thể cảm nhận được Trần Dương đã thu tay, nếu không hắn sẽ không đơn giản là bị thương nhẹ thế này.
Trần Dương cũng dừng tay: “Được rồi, chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ đi, lát nữa tôi sẽ qua lấy!”
Nói xong anh nhảy xuống sàn đấu.
Mọi người cũng định thần lại.
“A… nguyên thạch của tôi!”
“Huyết Nhục Đạo chó má gì chứ, lại còn xưng là tông môn có trăm đạo thống mạnh, thế mà còn chẳng đánh nổi Chân Thần Đạo, đúng là vô dụng, lãng phí 100 nghìn nguyên thạch cực phẩm của tôi”.
Những người cược Huyền Hư chân quân thắng đều chửi mắng ầm ĩ, còn đệ tử của Chân Thần Đạo thì đồng loạt hoan hô, ai nấy vui vẻ rạng rỡ, chẳng khác gì đón năm mới.
“Sư tôn uy vũ, sư tôn vạn tuế!”
“Ồ, sư tôn của chúng ta thắng rồi!”
Tất cả các đệ tử của Chân Thần Đạo đều hoan hô.
Trần Dương giống như một vị anh hùng quả cảm, chiến thắng trở về.
“Nhìn thấy chưa, nếu hôm đó anh còn tiếp tục gây khó dễ thì chắc chắn kết cục còn thảm hơn bọn họ!”
Long Nhược chân quân không dám nói gì, không ngờ thằng nhãi này lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy, lần sau gặp cậu ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
Long Tượng chân quân đang định bước xuống chúc mừng, nhưng có người đã nhanh chân hơn hắn.
“Chúc mừng Bắc Dương Đạo chủ!”
Niêm Hoa chân quân bước lên nói: “Tôi là Đạo chủ Niêm Hoa của Ban Nhược Đạo, xin hỏi Bắc Dương Đạo chủ có thể chỉ giáo không?”
Trần Dương nhìn hòa thượng môi đỏ răng trắng trước mặt, mẹ kiếp, còn đẹp trai hơn cả anh.
Nếu không có 9 nốt sẹo tròn trên đầu thì chắc chắn là một quý công tử khiến mọi người điên đảo.
“Hạc xinh, Ban Nhược Đạo có mạnh không?”
Trần Dương chỉ tập trung vào việc tu luyện, nên cũng không biết nhiều về Tử Hỏa Tông, chỉ biết Tử Hỏa Tông núi cao san sát, mỗi ngọn núi đều có một đạo thống.
Hạc xinh nghĩ một lát, ghé tai anh nói: “Sư tôn, Ban Nhược Đạo xếp thứ 88 trên bảng xếp hạng đạo thống của Tử Hỏa Tông!”
“Mạnh thế cơ à?”
Trần Dương xoa cằm: “Được, chỉ giáo thì được, yêu cầu thì… giống với Huyết Nhục Đạo, nếu anh thua thì tất cả điển tịch của Ban Nhược Đạo tạm thời để tôi bảo quản vậy!”
Niêm Hoa chân quân không ngờ Trần Dương lại đồng ý nhanh như vậy, lập tức đáp: “Được, không vấn đề gì, tôi cũng không cần nguyên thạch của anh, chỉ mong Bắc Dương Đạo chủ đừng nương tay!”
“Nhưng hôm nay tôi sẽ không đánh với anh!”
Niêm Hoa chân quân nói: “Anh vừa mới cùng Huyền Hư Đạo chủ…”
Hắn còn chưa nói xong, Trần Dương đã nhún người nhảy lên sàn đấu: “Muốn đánh thì cứ đánh, nhiều lời thế nhỉ?”
Nền tảng của Trần Dương vô cùng thâm hậu, thân xác cũng cực kỳ mạnh mẽ, Niêm Hoa chân quân không thể nào tưởng tượng được.
Cũng chỉ là một trận đấu, cho dù đánh mười trận anh cũng vẫn sung sức.
“Được, nếu đã vậy thì… xin đắc tội!”
Niêm Hoa nhảy lên sàn đấu, Trần Dương hét lớn với mọi người: “Tiếp tục cá cược, cược tôi thắng một ăn hai, cược Niêm Hoa chân quân thắng, một ăn năm!”
Thằng nhãi này gian thật, chắc chắn hầu hết mọi người sẽ cược Niêm Hoa thắng, cho dù có một phần nhỏ cược cậu ta thắng thì tỷ lệ cược 1 ăn 2 vẫn kiếm lời.
“Thằng nhãi này vênh váo quá, tôi cược Niêm Hoa Đạo chủ 100 nghìn nguyên thạch cực phẩm!”
“Tôi cược 200 nghìn!”
Một đám người vung nguyên thạch lên, không ngừng cược cho Niêm Hoa chân quân, Trần Dương nhìn mà vui như mở cờ trong bụng, kiếm tiền của những kẻ này thật là dễ.
“Tôi cược cho Bắc Dương, 3 triệu nguyên thạch cực phẩm!”
Đúng lúc này, một người đàn ông ôm rồng lửa bước ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Phó… Phó tông chủ!”
Khỉ gầy nghe mọi người nói mà ngây ra, Phó tông chủ?
“Thế nào? Nếu đã là cá cược thì tôi cũng có thể tham gia chứ?”
Đại Thủy chân quân mỉm cười ném nhẫn trữ đồ cho Khỉ gầy, đừng ghi nhầm, là 3 triệu nguyên thạch cực phẩm đấy!
Trần Dương cũng ngu người, lập tức không còn hứng thú đánh nữa.
Anh bay khỏi sàn đấu: “Phó tông chủ, tôi không cho chơi thế đâu, tôi chỉ kiếm chút nguyên thạch cho các đệ tử dùng, ông quậy như vậy thì còn làm ăn kiểu gì?”
“Người có thể bỏ ra mấy tỷ nguyên thạch cực phẩm không thèm chớp mắt mà còn để ý chút nguyên thạch này sao?”
Đại Thủy chân quân nhìn Trần Dương cười như không cười, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Thôi bỏ đi, hôm nay tôi hơi mệt!”
Trần Dương bắt đầu giở trò lật lọng: “Khỉ gầy, hôm nay tao hơi mệt, về trước đây, ngày mai lại đến!”
Anh nói xong liền dẫn các đệ tử định rời đi.
Niêm Hoa chân quân vẻ mặt khó hiểu đứng trên sàn đấu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Không ăn được thì đạp đổ?”
Đại Thủy chân quân khẽ nhếch khóe miệng: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Trần Dương đáp trả: “Nhà dột từ nóc đấy, tôi cũng là học theo thôi!”
Mọi người nhìn muốn rớt hàm xuống đất, không ngờ cậu ta dám công khai cãi lại Phó tông chủ, cậu ta điên rồi chắc?