Chương 675: Bắt đầu trận quyết chiến
Hỗn Nguyên Kiếm hấp thụ số mệnh của Linh Lung bảo tháp, sức mạnh số mệnh hoàn trả lại vào thân thể Trần Dương cũng nhiều hơn so với Thiên Tử Kiếm.
“Thế này cũng coi như là mình làm việc tốt nhỉ?”
Trần Dương cười: “Dù sao cũng giúp bọn họ tránh được đao kiếm tương tàn, bớt hy sinh đi một chút!”
Sau khi hấp thụ sức mạnh số mệnh xong, Trần Dương đứng dậy: “Đi thôi, tiếp tục làm việc tốt nào!”
Cũng nhờ có Ma Dương đã sắp đặt quân Ma Vương từ trước nên anh có tình báo ở mọi đại vực.
Đỡ phải tự mình đi điều tra.
Chỉ cần tìm được đại vực chiến thắng mà thôi.
Đi mãi về hướng Tây Nam, Trần Dương dốc hết toàn lực, thu thập đủ loại bảo vật Siêu Thoát thần kỳ cổ quái.
Qua hàng chục năm trời, Trần Dương đã thu thập được hàng nghìn loại bảo vật Siêu Thoát.
Lúc này, vũ trụ trong cơ thể anh đã mở rộng đến 300 nghìn tỉ tinh vực, thực lực đã tăng đến Quy Nhất trung kỳ từ khi nào không biết, thần niệm cũng theo gót chạm đến Quy Nhất trung kỳ.
Sức mạnh thân xác thì chậm hơn một chút, nhưng sau khi tích lũy đủ các loại tài nguyên thì đã có 1/10 đột phá lên Quy Nhất. Đây là một quá trình tốn rất nhiều công phu.
– Sức mạnh số mệnh giúp thực lực tăng lên vô cùng kinh khủng.
“Hiện giờ, tất cả người dân trên đại vực đều rất sợ hãi. Bọn họ càng ngày càng nhạy bén hơn, có khá nhiều người đã phong ấn bảo vật Siêu Thoát lại, vì vậy mà tìm kiếm cũng rất phiền phức”.
Trần Dương xoa cằm: “Cũng không biết kẻ nào đã để lộ tin tức ra!”
Nguyên Dương đỡ trán, 1/5 số bảo vật Siêu Thoát của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn đã bị ngài lấy mất rồi, còn cần ai lộ tin tức ra nữa?
Người ta có ngu đâu!
“Thôi bỏ đi, quay về thôi. Ma Dương đã thu thập được một lượng lớn bảo vật Siêu Thoát rồi!”
Quân Ma Vương chiếm được 200 nghìn đại vực, tương đương với 1/5 số đại vực của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, cũng lại là 1/5 số bảo vật Siêu Thoát nữa.
Vậy là thấm thoắt, Trần Dương đã nắm trong tay 2/5 số bảo vật Siêu Thoát.
Vô số sinh linh được điêu khắc trên thân của Hỗn Nguyên Kiếm cũng càng trở nên nặng nề.
Đây là sức nặng của số mệnh, kết hợp với kiếm linh Hỗn Độn, tuy hai mà một, không phân biệt lẫn nhau.
Bào thai Siêu Thoát đã hình thành!
Uy năng tăng mạnh.
Nhẹ nhàng rạch một cái, không gian đã bị xé rách. Không gian của thế giới bờ bên kia mỏng manh như một tờ giấy dó.
Đây mới chỉ là 1/5 thôi. Nếu lại cắn nuốt thêm 1/5 số mệnh nữa thì Trần Dương cũng không dám tưởng tượng Hỗn Nguyên Kiếm sẽ mạnh tới cỡ nào.
Anh bay thẳng trở về lãnh địa của quân Ma Vương.
Dưới sự lãnh đạo của quân Ma Vương, cuộc sống của nhân dân ở hơn 200 nghìn đại vực càng ngày càng tốt hơn.
Không có áp bức, thế giới trở nên bình đẳng, sức mạnh bùng nổ cũng khiến người ta phải ngước nhìn.
Không biết thực lực đã là đứng đầu thiên hạ chưa nhưng sự đoàn kết thì không thể nghi ngờ.
Trong mắt người dân của đại vực Liên Minh chỉ có hai loại người: một là người đã được giải phóng, và hai là người chưa được giải phóng!
“Về rồi à?”
“Ừ!”
Trần Dương vội vàng nói: “Bảo vật Siêu Thoát đâu?”
“Đã được đưa vào phòng bế quan rồi”.
Ma Dương nói.
Trần Dương gật đầu, sải bước về phòng bế quan.
Bên trong đúng là đã được lấp đầy bởi rất nhiều bảo vật Siêu Thoát thần kỳ cổ quái.
Đao, thương, rìu, kích, đại ấn, tranh chữ, thậm chí là cả bút lông, nghiên mực!
Trần Dương không cần biết chúng là gì, chỉ hấp thu toàn bộ số mệnh trong chúng.
Còn những vật chứa này, vì đã chứa đựng lượng lớn số mệnh nên cũng trở thành bảo vật số mệnh Hậu Thiên.
Uy năng vô cùng.
Dùng để thưởng cho các thuộc hạ là quá tốt.
Lần này bế quan lại hết 10 năm, trong kết giới Thời Quang thì là 10 triệu năm.
Số lượng tinh vực mà mỗi một vũ trụ bên trong cơ thể dung nạp được đã vượt qua 600 nghìn tỉ, đạt đến 800 nghìn tỉ. Có lẽ số mệnh tăng lên cũng khiến nền tảng phát triển mạnh mẽ.
Anh đang định nhân cơ hội này để đột phá, nhưng giờ lại phải chờ thêm một chút nữa.
“Đã tính ra chưa?”
“Tính toán xong rồi, một triệu năm trăm nghìn tỉ tinh vực!”
Cũng tức là hiện giờ mới chỉ được hơn một nửa thôi sao?
Trần Dương lấy tay đỡ trán!
Mẹ kiếp, thế thì phải đến lúc nào mới đột phá được chứ? Chẳng lẽ anh phải cắn nuốt tất cả bảo vật Siêu Thoát sao?
“Cũng tốt, thế giới càng lớn thì anh cũng càng có lợi mà?”
“Pháp lực là Quy Nhất hậu kỳ, nhưng trên thực tế đã vượt qua phạm vi của Quy Nhất rồi. Thần niệm cũng vậy, thân xác, tế bào thì chỉ còn lại 1/3 là chưa tôi luyện xong. Thực lực của ngài bây giờ là có thể tung hoành khắp nơi rồi đấy biết không hả!”
“Khiêm tốn, khiêm tốn nào!”
Trần Dương vuốt mũi, anh vẫn không quen với việc tự khen bản thân mình tí nào.
Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn rất khó lường, ví dụ như chiếc thuyền kia!
Rốt cuộc nó là bảo bối gì?!
Phía trên vực Vĩnh Hằng là một thế giới như thế nào nữa?
Liệu còn cảnh giới nào khác cao hơn Siêu Thoát không?
Tất cả đều là sự hoài nghi trong lòng Trần Dương.
“À, các Đế vực khác sao rồi?”
“Tình hình rất lạ, mọi người đều muốn chiến đấu nhưng lại vô cùng kiềm chế, như là đang sợ cái gì đó!”
“Ý mày là bọn họ sợ tao hả?”
“Ngài nói đúng rồi đấy, bọn họ thật sự sợ ngài mà”.
Nguyên Dương nói: “Chẳng ai muốn mình phải chiến đấu khổ cực xong rồi bị người khác nẫng tay trên cả”.
“Vậy cuộc chiến Hoàng tộc có tiếp tục nữa không đây?”
Trần Dương cạn lời. Anh không ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này.
Chẳng lẽ anh phải chủ động ra tay à?
“Ma Dương nói sao?”
“Anh ta chờ ngài xuất quan!”
Trần Dương gật đầu, ra khỏi phòng bế quan rồi đi tìm Ma Dương.
“Nguyên Dương nói qua về tình hình cho ngài rồi đúng không?”
Ma Dương nói: “Hiện giờ nên đợi thêm một chút, chờ bọn họ phát động chiến tranh, mà tốt nhất là để cho 10 đại Đế vực phát động ấy. Trong tình huống tất cả cùng đấu đá nhau thì bọn họ muốn trốn cũng không trốn được!”
Trần Dương gật đầu: “Được thôi, vậy thì ngồi xem bọn họ diễn trò nào!”
Còn bây giờ nhóm Trần Dương chỉ cần đứng ngoài quan sát là được.
Một khi Đế vực phát động chiến tranh, tốt nhất là bọn họ cũng phái người đi giả vờ đánh đấm đôi chút, nếu không cứ làm ngư ông đắc lợi thì cũng hơi bị lộ liễu.
Thuận tiện đi giải phóng một vài đại vực luôn.
Ý kiến của người dân tại đại vực Liên Minh hiện tại vô cùng mạnh mẽ, nên không thể khinh thường.
Trần Dương cũng không có ý kiến gì, mà tiến vào vũ trụ Hỗn Độn của mình quây quần cùng người thân.
Bố mẹ anh vẫn ổn, Tô Diệu và các chị em khác cũng đã quen dần với cuộc sống bên trong vũ trụ Hỗn Độn của mình, không muốn chuyển đi chuyển lại nữa!
Vậy cũng tốt!
Dù sao thì Hỗn Độn của mình được sắp xếp cạnh thế giới Hỗn Độn bên trong cơ thể, có thể tùy ý khống chế tốc độ của dòng chảy thời không.
Lúc Trần Dương đang cùng người nhà du ngoạn khắp nơi thì 10 đại Đế vực lại giống như những thùng thuốc súng sắp nổ.
Nhà họ Cơ!
“Cuộc chiến Hoàng tộc đã kéo dài mấy chục năm rồi, vậy mà vẫn ở trạng thái bình bình. Hiện giờ, lòng người hoang mang, ai không biết còn tưởng cuộc chiến Hoàng tộc đã kết thúc đấy”.
“Không thể cứ chờ đợi thế này được. Một khi vượt quá ba trăm năm thì cuộc chiến Hoàng tộc sẽ tự động kết thúc, khi ấy muốn lấy vé tàu thì lại phải chờ thêm một triệu kỷ nguyên nữa”.
Nói thật lòng, một triệu kỷ nguyên lại quá là lâu!
“Phát động chiến tranh là việc bắt buộc phải làm!”
Bên trong Hoàng cung nhà họ Cơ, Cơ Hoàng hét lớn!
Phong vực!
Là Đế tộc cổ xưa nhất, nền tảng của Phong tộc cũng thâm hậu nhất trong số tất cả các Đế vực.
“Không thể trì hoãn thêm nữa, phát động chiến tranh đi!”
Phong Hoàng hạ lệnh.
Giống như đã thương lượng từ trước vậy, các Đế vực khác như Khương vực, Nhậm vực,… cũng phát động chiến tranh.
Hạt nhân của cuộc chiến Hoàng tộc là cá lớn nuốt cá bé.
Mười đại gia tộc cổ xưa ra tay cùng một lúc khiến thế giới bờ bên kia Hỗn Độn nhất thời rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đại vực Liên Minh cũng ra quân vào lúc này.
Sự khác biệt so với thuần túy chiếm lĩnh chính là mỗi lần đánh chiếm một đại vực thì cán bộ của quân Ma Vương sẽ lập luôn một chính quyền mới tại đó.
Sau mấy nghìn năm tích lũy, cán bộ của quân Ma Vương càng thêm giàu kinh nghiệm trong việc này.
Nỗ lực không giết đã tạo được tác dụng rất lớn.
Ma Dương dẫn theo nhóm người Bắc Dương tung hoành khắp nơi, còn Trần Dương thì có nhiệm vụ rất đơn giản, đó là ở bên người nhà, luyện hóa bảo vật Siêu Thoát.
Thời gian 100 năm trôi qua nhanh như tên bắn.
Thế giới bờ bên kia đã bước đến thời khắc quyết chiến.
Ngoại trừ 10 đại Đế vực ra thì còn có thêm một đại vực lớn nữa: Vương vực.
Mặc dù chỉ chiếm được 30 nghìn đại vực, nhưng cũng phải xem xem đối thủ của họ là ai.
Là 10 đại Đế vực cùng với đại vực Liên Minh!
Dưới sự chèn ép của 11 thế lực lớn thế mà vẫn có thể quật khởi, đúng là không thể khinh thường.
Đặc biệt là Đế Hoàng của Vương vực, Vương Lâm.
Một cái tên vô cùng bình thường, nhưng lại có tài trí mưu lược, sức mạnh tuyệt đỉnh.
Không một ai dám khinh thường Vương vực, nhất là trong thời gian cuộc chiến Hoàng tộc diễn ra.
Ai cũng có khả năng để trở thành người thắng.
12 thế lực lớn hình thành. Tất cả đều hiểu rõ, thời khắc quan trọng đã tới, không một ai dám mạo hiểm hành động.
Trong đó, đại vực Liên Minh do quân Ma Vương chiếm lĩnh là mạnh nhất, chiếm được 300 nghìn đại vực.
11 nhà khác thì chiếm cứ tổng cộng 700 nghìn đại vực.
Có hận thù sâu đậm với đại vực Liên Minh nhất chính là nhà họ Cơ và nhà họ Khương.
Cho nên hai nhà này đã liên hợp lại với nhau.
Đây là lẽ đương nhiên.
Bất kỳ gia tộc nào đơn độc đấu với quân Ma Vương thì sẽ đều chuốc lấy thất bại.
Ai mà chẳng biết thủ lĩnh của quân Ma Vương tu luyện Vô Địch Pháp.
Vô địch so với người cùng cảnh giới!
Không chỉ vậy, người nhà họ Khương còn tìm đến nhà họ Nhậm. Tuy cũng là một trong các Đế tộc, nhưng nhà họ Nhậm trong cuộc chiến Hoàng tộc lần này cũng rất lúng túng, mãi mới giữ được 50 nghìn đại vực, chỉ còn một nửa!
Cho dù vậy, ba nhà kết hợp tuy không được mạnh như đại vực Liên Minh nhưng cũng có năng lực chống đỡ nhất định!
Nhà họ Phong, nhà họ Tiết, nhà họ Doanh liên hợp lại với nhau.
Nhà họ Cơ, nhà họ Trương, nhà họ Hiên Viên và nhà họ Vương cũng bắt tay nhau.
Tất cả đều hiểu, cách tốt nhất vào lúc này chính là bỏ hết mọi hiềm khích lúc trước, cùng nhau tấn công quân Ma Vương và đại vực Liên Minh đang nghênh ngang bên ngoài!
Mặc dù hiểu là vậy, nhưng không một ai trong số ba liên minh kia dám ló mặt ra trước.
Bên nào cũng muốn bên kia ra tay trước.
Ma Dương đương nhiên vui vẻ, bố trí đại quân cho xong rồi đặt thật nhiều cạm bẫy ở các tinh vực quan trọng.
Bọn họ đã yên vị chờ đợi. Dù thế nào đi nữa thì vẫn sẽ phải có một bên ra tay trước, để xem là bên nào thôi.
Cách làm của đại vực Liên Minh khiến ba liên minh lớn kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
Tức giận nhất dĩ nhiên là nhà họ Cơ rồi. Quân Ma Vương phát triển mạnh lên ngay trong tầm mắt của bọn họ đấy!
Cho nên lần này, bên tấn công đầu tiên chính là nhà họ Cơ, nhà họ Khương và nhà họ Nhậm. Ba nhà hợp lại cũng không quá 180 nghìn đại vực!
Đại quân 10 nghìn tỉ người chia đều ra làm ba, binh lực dự trữ cũng đạt đến 100 nghìn tỉ.
Ba nhà lần lượt phái người đến các liên minh khác, bảo bọn họ xuất binh tấn công đại vực Liên Minh!
Để lôi kéo tinh lực của đại vực Liên Minh, qua thời gian chắc chắn sẽ kéo giãn và phá vỡ được đại vực Liên Minh.
Nhưng bọn họ lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, chính là đại vực Liên Minh còn có một vùng Hỗn Độn niết bàn rộng lớn hơn thế giới bờ bên kia rất nhiều.
Đây chính là sân sau của Trần Dương, chứa đầy tài nguyên, dùng mãi không hết.
“Quân địch tới rồi, làm sao đây?”
“Giết, giết, giết!”
“Bọn chúng mưu đồ phá hoại ngôi nhà đẹp đẽ của chúng ta, phải làm sao bây giờ?”
“Giết, giết, giết!”
“Sứ mệnh của chúng ta là gì?”
“Bảo vệ gia đình, bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân Liên Minh!”
Ma Dương đứng trên đài Điểm Tướng cất lời giáo huấn, nhìn nhóm tướng sĩ, nhân tài đông đúc, binh lực dự trữ đạt đến gần 200 nghìn tỉ!
Ma Dương, Bắc Dương, Nguyên Dương, Dương Phật, bảy đại hóa thân đều tu luyện Vô Địch Pháp.
Đều là những tồn tại có thể trấn áp hàng chục nghìn quân địch.
Cùng với con cháu nhà họ Trần, đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, đệ tử của Nạp Hải Tông, các đại lão của thế giới Hỗn Độn của mình, lực chiến đấu cao cấp hàng thật giá thật!
Dưới sự gia tốc thời gian một cách đáng sợ của Trần Dương cùng hàng đống tài nguyên tích lũy được, sau chục nghìn năm, bọn họ đã đều đột phá đến cảnh giới Vô Hạn!
“Tốt lắm!”
Ma Dương vươn tay, chỉ về phía xa: “Xuất phát!”
“Rõ!”
Đại quân hàng trăm nghìn tỉ người đồng loạt hét lớn.
Tiếng hô hào đinh tai nhức óc, không biết đã làm nổ mất bao nhiêu ngôi sao.