Chương 444: Sức mạnh cấm kỵ
Sau khi luyện hóa khoáng thạch xong, Trần Dương thêm một ít Tinh Thạch Sa, thứ này có thể làm pháp bảo trở nên cứng và chắc hơn.
Anh lại lấy một khối nguyên thạch cực phẩm ra, vung kiếm khí lên, chia nó thành những sợi lớn và nhỏ.
Nửa canh giờ sau, phôi pháp bảo dần thành hình.
Trần Dương vội vàng nhét nguyên thạch cực phẩm hình sợi vào trong đó.
Sau đó, anh lấy Vô Căn Chi Thủy ra để làm lạnh phôi thai pháp bảo.
Thoáng chốc một thanh kiếm màu xám xuất hiện, thanh kiếm này không có chuôi kiếm, cũng chưa được mài cho bén, cực kỳ thô sơ, đây là phôi kiếm.
Anh nhanh chóng phác họa đường vân pháp trận lên phôi kiếm.
Đường vân pháp trận thứ nhất, đường vân pháp trận thứ hai, đường vân pháp trận thứ ba… đường vân pháp trận thứ mười…
Khi phác họa đến đường vân pháp trận thứ mười một, phôi kiếm run lên, bề mặt đầy rẫy những vết nứt mỏng.
Trần Dương vội vàng ném phôi kiếm ra khoảng trăm mét, tiếng “ầm” vang lên, một luồng ánh sáng bay lên trời, cách đó vài trăm mét nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng nổ.
Thần niệm lướt qua, một cái hố lớn và sâu khoảng vài mét đập vào mắt anh.
Thêm nguyên thạch vào rồi, đúng là phôi kiếm chịu được nhiều đường vân pháp trận hơn, nhưng cũng vô ích. Cho dù là pháp trận hạ đẳng nhất cũng cần phải phác họa 36 đường vân pháp trận trong một lần, hơn nữa còn chỉ là một trận cơ trong số đó, cho dù là pháp trận hạ đẳng bình thường nhất thì cũng cần mấy chục cái trận cơ.
E là linh khí cũng khó mà tải nổi.
Hơn nữa nếu muốn pháp trận có tác dụng thì phải xếp theo hướng.
“Chẳng lẽ mình đã nghĩ sai hướng vấn đề rồi à?”
Trần Dương nhíu mày, không… không đúng, thêm nguyên thạch vào thân kiếm đúng là đã khiến sức chịu tải đường vân pháp trận của kiếm được nâng lên gấp 3 lần.
Điều này chứng minh rằng hướng suy luận vấn đề của anh không hề sai.
Nhưng không sai không có nghĩa là đúng, chắc chắn là vẫn còn vấn đề then chốt nào đó mà anh vẫn chưa nghĩ ra.
Trần Dương không nhụt chí, mặc dù anh tự tin nhưng không hề tự phụ.
Anh không cho rằng mình tiện tay là có thể khắc được pháp trận lên pháp bảo.
Thế thì ngây thơ quá rồi.
Trên thực tế, nếu chỉ muốn tăng công dụng của pháp trận trận trên pháp bảo thì Trần Dương có thể làm được.
Ví dụ như tìm một ít vật chứa, khắc đường vân pháp trận lên đó, sau đó chế tạo một pháp bảo cao cấp khác rồi đục một vài lỗ trên thân pháp bảo, xếp theo phương hướng vị trí rồi khảm đường vân pháp trận đã được phác họa vào trong là có thể tăng tác dụng.
Nhưng… thật ra cách này cũng chẳng bõ bèn gì, trong quyển thứ hai của Ngô Trận Khí đã nhắc đến quan điểm này, cũng đã từng thử nghiệm nhưng hiệu quả rất kém.
Thậm chí còn sẽ làm giảm chất lượng của bản thân pháp bảo.
Bạn khảm linh khí hạ phẩm vào pháp trận trận hạ đẳng, thế thì có lợi ích gì đâu?
Hơn nữa nếu muốn khởi động pháp trận thì cần phải có thời gian, anh nghĩ trước hết phải gia tăng sức mạnh của bản thân pháp bảo.
Giống như Phù Triện vậy, dán Phù Triện lên binh khí là có thể đạt sức mạnh mạnh mẽ trong thời gian ngắn.
Thứ mà Ngô Trận Khí muốn là sức mạnh vĩnh cửu, tăng năng lực và sức mạnh của pháp bảo dưới tình huống không làm tổn thương đến bản thân pháp bảo.
Khó quá.
Ngô Trận Khí có thể chinh phục được mấy cửa ải khó khăn này, đúng là vĩ đại.
Thật ra những gì Trần Dương nghĩ còn kinh khủng hơn Ngô Trận Khí nhiều, nếu có thể khắc pháp trận lên pháp bảo vĩnh viễn, thế … cơ thể con người thì sao?
Nếu nói đến vật dẫn thích hợp nhất của linh khí, thì không còn gì hợp hơn cơ thể con người.
Ví dụ như tế bào, xương cốt, thậm chí là máu và gân của loài người, đều là những vật chứa có năng lượng tốt nhất.
Nếu như có thể khảm Dẫn Linh Trận thượng đẳng lên người anh, vậy thì có phải anh sẽ có thể hấp thu linh khí trời đất một cách vô hạn không?
Và còn Kim Cương Trận – pháp trận phòng ngự hạng 1, khắc pháp trận này lên người, liệu có phải sẽ tăng cường độ mạnh cơ thể mình vĩnh viễn không?
Không thể không nói, suy nghĩ này của anh quá kinh khủng, thậm chí anh còn có ý định muốn thử nghiệm.
Nhưng… Suy nghĩ này đã bị anh kiềm chế lại, tính mạng rất quan trọng, nếu như có bất kỳ sai lầm gì thì anh sẽ tiêu mất.
Bản thân mình không được nhưng nếu là người khác thì sao?
Trần Dương không phải là người thích giết người vô tội một cách bừa bãi, bắt người khác đến làm thí nghiệm, đây là chuyện quá tàn nhẫn, nhưng nếu dùng yêu thú trong núi Thập Vạn làm thí nghiệm… thì anh sẽ không thấy tội lỗi nữa.
Đúng lúc này, Thiết Đầu và Quản Đồ chạy vọt về.
“Sao hôm nay hai đứa về sớm vậy?”
Trần Dương hỏi.
“Chúng tôi cảm nhận được bên này có một làn sóng linh khí mãnh liệt, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi”.
Quản Đồ đã khôi phục lại hình dáng thật nói.
Nghe vậy, Trần Dương vui mừng, hai đứa nhóc này cũng có lương tâm đấy chứ.
“Không sao, ban nãy xảy ra chút chuyện bất ngờ”.
Trần Dương xua tay: “Đúng rồi… Lát nữa hai đứa ra ngoài bắt cho tao một vài dã thú, mãnh thú, hung thú còn sống về đây”.
“Còn về Vương thú thì giao cho Thiết Đầu!”
Trần Dương nói xong thì lại đi vào động.
Thiết Đầu và Quản Đồ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mày nịnh nọt chủ nhân làm gì, chẳng phải chủ nhân vẫn tin tưởng tao hơn à?”
Thiết Đầu nghênh ngang nói: “Đồ ăn hại như mày, đến đứa em trai mới Vương thú hậu kỳ mà cũng không đánh lại được, đúng là mất mặt!”
“Mày nói lại lần nữa thử xem…”
“Thôi đi, tao không rảnh nói chuyện với đồ rác rưởi như mày”.
Thiết Đầu nói xong lắc mình rời đi.
Quản Đồ suýt nữa thì hộc máu, bây giờ thằng ranh này mà rảnh rỗi là sẽ lấy chuyện này ra để cười nhạo hắn, một ngày nào đó, hắn muốn thấy thằng ranh này quỳ xuống đất gọi mình là ông nội!
Ban nãy có vụ nổ mạnh nên yêu thú trong phạm vi mười dặm đã chạy mất.
Bọn chúng còn cảm nhận được nguy hiểm hơn cả con người, đây là bản năng, cũng là tài năng bẩm sinh.
Nửa tiếng sau, hai con yêu phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được yêu thú mà Trần Dương muốn.
Từ dã thú đến Vương thú, không dưới hai mươi con.
Tiện tay dùng pháp trận giam cầm để giam bọn chúng lại, Trần Dương đánh ngất một con sư tử cấp mãnh thú.
Trước mặt hai con yêu, anh bắt đầu phác họa đường vân pháp trận.
Đầu tiên anh sẽ phác họa pháp trận phòng ngự cấp thấp nhất, chỉ cần tám đường vân pháp trận làm nền tảng.
Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai con yêu, con sư tử này bị nổ thành một đống máu.
“Sơ suất!”
Trần Dương sờ mũi.
Nói xong, anh lại đánh ngất một con tê giác.
Không có gì bất ngờ, lần này con tê giác cũng bị nổ thành một đống máu.
“Hả, không thể nào, sao lại nổ nữa rồi!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Thiết Đầu và Quản Đồ trốn đi thật xa, sợ vụ nổ sẽ ảnh hưởng đến bọn chúng.
“Ực!”
Thiết Đầu nuốt nước bọt, gượng gạo nói: “Chi bằng… chúng ta đi tìm linh dược và bảo tài đi?”
Quản Đồ gật đầu nói: “Có phải số đồ hôm nay chúng ta nộp ít quá nên chủ nhân… dùng cách này để cảnh cáo bọn mình không?”
“Tao thấy, hình như là vậy…”
Thiết Đầu cảm thấy cổ mình lạnh buốt, trên lưng nó đang gánh món nợ 50 nghìn viên nguyên thạch thượng phẩm hàng tháng, mẹ ơi… nó không muốn mình phải xui xẻo như đám yêu kia, bị nổ mà chết!
Nửa tiếng sau, con Vương thú cuối cùng cũng bị nổ, bây giờ trong phạm vi trăm mét toàn là máu.
“Thiết Đầu, Quản Đồ… Bắt cho tao thêm hai mươi con nữa…”
Trần Dương ngẩng đầu nhìn thì phát hiện chẳng thấy bóng dáng hai đứa đâu.
Hai cái tên này, chắc là sợ lắm rồi nhỉ.
Trần Dương cười ha ha.
Ban nãy trong lúc thử nghiệm, anh đã tìm được một vài manh mối, mặc dù thất bại hết nhưng anh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Biện pháp này có được hay không, anh vẫn phải thử nghiệm thêm rất nhiều.
Mấy ngày sau, Trần Dương quyết định ở lại chỗ này.
Dù sao thì khoảng hơn một tháng nữa tiên tông ngoài biển mới rời núi đi thu nhận đồ đệ, mà từ đây đến biển Vô Ngần chỉ có hơn một trăm nghìn dặm, thời gian vẫn đủ.
Anh cần phải xác nhận suy nghĩ trong đầu mình, một khi thành công, Trần Dương không biết thế giới này sẽ chao đảo đến nhường nào.
Chắc chắn đây sẽ là sức mạnh cấm kỵ.
Ngày đầu tiên, Trần Dương đã sử dụng 100 con yêu thú, ngày thứ hai 500 con, ngày thứ ba 1000 con…
Đến ngày thứ tư, yêu thú trong phạm vi ba trăm dặm đã bị bắt sạch…
Một người hai yêu đành phải đi về phía trước mấy nghìn dặm.
Ngày thứ tư, hai con yêu lại lo liệu sự nghiệp bắt yêu, cuối cùng chọc phải vài con yêu hoàng, bị Trần Dương thuận tiện tóm được làm đồ nhắm.
Ngày thứ năm… Sai lầm lần thứ 5000 của Trần Dương cũng có nghĩa là có 5000 sinh mạng vô tội của yêu tộc đã chết trong tay anh.
Thiết Đầu và Quản Đồ càng ngày càng sợ anh hơn.
“Quản Đồ, mày nói xem có phải chủ nhân của chúng ta tẩu hỏa nhập ma, tu luyện ma công gì hay không?”
Thiết Đầu nằm bẹp ở bên cạnh, kinh hồn bạt vía, không thể không lo lắng cho tương lai của mình.
“Chắc… Chắc sẽ không đâu, chủ nhân là kiếm tu, sao lại tu luyện ma công được, thế chẳng phải là tự phế võ công rồi hay sao?”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó lại sợ muốn chết, hai ngày nay ánh mắt Trần Dương nhìn bọn chúng lạ lắm.
Thậm chí ban đêm nó còn không dám nhắm mắt!
Nó sợ bỗng dưng Trần Dương lại bắt nó sang đó, sau đó “bùm” một cái, nó bị nổ thành từng mảnh.
Không những thế, điều làm nó thật sự sợ hãi là bảo kiếm “Thích Tần” của Trần Dương. Mỗi khi có yêu thú bị nổ chết, hồn phách của bọn chúng sẽ bị Thích Tần hút vào, tăng cường quỷ vực.
Nói một cách đơn giản là chết không siêu sinh, không còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này.
Nhưng Trần Dương lại không hề biết, vẫn hào hứng chứng minh lời thề.
Ngày thứ chín… Trần Dương đã sai lầm 15 nghìn lần, anh đã đầu bù tóc rối nhưng tinh thần của anh vẫn cực kỳ phấn chấn.
“Sắp rồi, sắp vui vẻ được rồi, tao đã tìm được bí quyết!”
Ngày thứ mười, con yêu thú thứ 20 nghìn bị anh bắt, con yêu thú đó là hung thú, bị Trần Dương bắt nên run lẩy bẩy, ban nãy nó đã chứng kiến cái chết của hàng trăm hàng nghìn đồng loại.
Nó đã có linh trí, mặc dù không thông minh nhưng sự kinh khủng của cái chết đã khắc sâu vào lòng nó.
Nhưng tất cả giãy dụa đều vô dụng.
“Ngoan, nghe lời nào… Sẽ không sao đâu!”
Trần Dương cười khẽ, sinh mệnh ngắn ngủi của con tiểu yêu, nụ cười này còn đáng sợ hơn những tộc nhân hung hăng của nó nữa!