Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Giúp tôi tìm một người

Thẩm Hiêu Hùng lộ ra một nụ cười điên loạn: “Thằng nhãi kia, khi mày làm con trai tao bị thương mày có nghĩ đến sẽ có kết cục ngày hôm nay không? Hôm nay tao nhất định sẽ phanh thây mày ra làm trăm mảnh!”

 

Vừa nói, ông ta hét lớn về phía đám thuộc hạ: “Xông lên cho tao!”

 

Tiếng nói vừa dứt, ba mươi mấy tên đàn em còn lại đều điên cuồng lao đến!

 

Trần Dương giao Tô Diệu cho Lý Mật, anh đứng dậy từ dưới đất!

 

“Các ông đều phải chết!”

 

Nói đoạn, Trần Dương dồn khí đan điền, hai luồng chân khí một đỏ một trắng ngưng tụ thành hình quả cầu, xoay tròn một cách điên cuồng bên cạnh Trần Dương!

 

“Chết hết đi!”

 

“Nhật Nguyệt Luân Chuyển!”

 

“Uỳnh!”

 

Trần Dương vừa dứt lời, luồng chân khí âm dương ngưng tụ lại!

 

“A!”

 

Hơn ba mươi tên đàn em nhà họ Thẩm vừa mới chạm vào cực dương rồi đến cực âm của luồng chân khí liền lập tức bị bắn ra ngoài, không ngừng kêu la thảm thiết!

 

Một nửa trong số đó toàn thân đỏ bừng, giống như con tôm bị đem nấu chín vậy, còn một nửa còn lại thì giống như bị đóng băng, cả người cứng như cây kem, thực sự là khó mà giữ được mạng.

 

Thẩm Hiêu Hùng liều chết lao đến bị Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Trần Dương đánh trúng, bị thương nặng mà ngã xuống đất!

 

“Ựa!”

 

Thẩm Hiêu Hùng ói ra một đống máu tươi, ông ta không thể ngờ rằng Trần Dương lại mạnh đến vậy!

 

Quả là công pháp vô cùng kinh khủng!

 

Nếu như khi nãy ông ta không vận chân khí toàn thân để chống đỡ, e rằng bây giờ kết cục cũng giống như những kẻ khác.

 

Tuy là như vậy nhưng ông ta cũng bị thương nặng!

 

Lúc này hai dòng khí âm dương của Trần Dương đang va đập loạn xạ trong cơ thể của ông ta, nếu như không nhanh chóng đẩy được hai dòng chân khí này ra ngoài thì e là sẽ gặp phiền phức lớn.

 

Nhìn thấy cảnh mấy chục tên đàn em đưa theo đều nằm la liệt trên đất, Thẩm Hiêu Hùng không khỏi đau lòng

 

Những người này đều là lực lượng cốt cán của nhà họ Thẩm.

 

Lần này ông ta đã quá sơ xuất, dù thế nào ông ta cũng không tưởng tượng ra được Trần Dương lại lợi hại đến thế!

 

Ông ta nhìn thấy đôi mắt ngập tràn sát ý của Trần Dương thì giật mình, nếu như giờ không trốn đi, e rằng hôm nay sẽ không thoát khỏi đây được!

 

“Trần Dương, mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ quay lại”.

 

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

 

Thẩm Hiêu Hùng quăng những lời độc ác về phía Trần Dương, sau đó thì hoảng loạn bỏ trốn.

 

Nếu để người khác thấy được cảnh người đứng đầu nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam phải chật vật chạy trốn như vậy, chắc ai nấy sẽ kinh hãi không nói lên lời.

 

Trần Dương thấy Thẩm Hiêu Hùng chạy trốn, anh cũng không đuổi theo, mối quan tâm lúc này của anh là Tô Diệu.

 

“Vợ à, em nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao…”

 

Vừa nói Trần Dương vừa liên tiếp phong tỏa mấy huyệt đạo quan trọng trên người Tô Diệu, nhằm làm chậm tốc độ lưu chuyển của máu, giúp Tô Diệu có thêm nhiều thời gian hơn.

 

Sau đó anh ôm lấy cơ thể đầy máu của Tô Diệu, kích hoạt chân khí ít ỏi còn lại trong đan điền, vận Phù Du Công.

 

“Chồng à, em…em sắp không ổn rồi, nếu như em chết, anh…anh hãy rời khỏi nhà họ Tô, sau…sau đó tìm một người để lấy nhé…” Tô Diệu mặt không còn một chút máu, nhưng trong ánh mắt của cô đang nhìn Trần Dương thì chứa đầy sự quyến luyến: “Có lời này…em muốn nói rất lâu rồi, chồng à…em…em yêu anh…”

 

Nói xong, Tô Diệu liền hôn mê bất tỉnh.

 

“Không…Diệu Diệu, em đừng dọa anh…em đừng dọa anh mà…”

 

Toàn thân Trần Dương như sụp đổ!

 

Lúc này, tại trang viên nhà họ Trần.

 

Hôm nay là ngày nhà họ Trần mở tiệc chiêu đãi đệ tử phái Nga My.

 

Ông cụ Trần ngồi ở ghế chủ tọa, Thanh Uyển sư thái thì ngồi bên cạnh ông ta để bày tỏ lòng tôn kính.

 

Không biết là vô tình hay cố ý, mà đệ tử của phái Nga My bị Trần Toàn xếp tách ra, ngồi chung cùng với đệ tử nhà họ Trần.

 

Đệ tử của phái Nga My ai nấy đều đẹp làm sao, không cần trang điểm nhưng có thể thấy được làn da nõn nà căng mọng của họ.

 

Diện mạo hay hình thể đều là đỉnh của đỉnh, đệ tử nhà họ Trần ai nấy đều thèm rõ dãi.

 

Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội tiếp xúc gần hơn với bọn họ, đây toàn bộ là công lao của Trần Toàn.

 

Lần này Trần Toàn làm vậy là để lấy được lòng các đệ tử trong gia tộc, giờ đám đệ tử ai nấy đều nhìn Trần Toàn với ánh mắt cảm kích.

 

Hắn ta cũng hiểu rằng vụ này có hiệu quả tốt.

 

Nghĩ đến chuyện này Trần Toàn vô cùng đắc ý.

 

Lúc này ông cụ Trần đang ngồi trên ghế chủ tọa đứng dậy và nâng ly rượu lên: “Hôm nay không chỉ là ngày vui của cả nước, mà còn là bữa tiệc đoàn viên một năm một lần của nhà họ Trần chúng ta. Quan trọng nhất là, bữa tiệc lần này, chúng ta vui mừng khi mời đến được Thanh Uyển sư thái của phái Nga My, cùng những để tử cốt cán, quả thật là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng ta, tôi xin kính các vị một ly”.

 

Ông cụ Trần vừa dứt lời, thì toàn bộ đệ tử của nhà họ Trần đều đứng dậy, hai tay nâng ly cung kính nhìn ông cụ Trần nói: “Chúc lão gia phúc thọ vô cương!”

 

Nói xong bọn họ đều uống cạn ly.

 

Lúc này, Thanh Uyển sư thái cũng nâng một ly rượu hướng về phía ông cụ Trần nói: “Cảm ơn buổi tiệc này của Trần lão tiên sinh, Thanh Uyển cảm kích vô cùng!”

 

Đệ tử của phái Nga My có ấn tượng vô cùng tốt với nhà họ Trần!

 

Đặc biệt là sự nhiệt tình của người nhà này, càng khiến cho không ít nữ đệ tử cảm thấy vinh hạnh, từ nhỏ bọn họ đã sống trên núi Nga My, với nhiều người mà nói, đây là lần đầu tiên họ xuống núi.

 

Tuy rằng nước sông không phạm nước giếng, tuy nhiên sống chung một nhà, khó tránh khỏi có sự tiếp xúc, vậy nên một lần, hai lần rồi giờ không ít đệ tử của phái Nga My đã quen với đệ tử nhà họ Trần.

 

Ông cụ Trần cười nói: “Ôi, hôm nay đúng là một ngày vui lớn, Thanh Uyển sư thái nói khách khí quá! Đệ tử phái Võ Đang và Nga My đã có mối quan hệ lâu đời, tình như chân tay, sau khi các vị xuống núi liền nghĩ đến tôi, đây chính là vinh hạnh của tôi!”

 

Thanh Uyển sư thái gật đầu nói: “Là bần ni nói sai rồi ạ, xin tự phạt một ly!”

 

Vừa nói cô ta vừa rót cho mình một ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch.

 

“Được! Tửu lượng của sư thái quả không tồi!”

 

Trần Toàn ở bên cạnh đứng lên tán dương.

 

“Cậu Trần quá lời rồi!”, Thanh Uyển sư thái khẽ mỉm cười nói.

 

“Trước đây tôi có nghe ông kể về Thanh Uyển sư thái, không chỉ là một người có võ công siêu quần, hơn nữa lại là người nhân hậu. Tôi không nghĩ rằng tửu lượng của sư thái lại tốt như vậy, nào, tôi xin kính sư thái một ly!”

 

Trần Toàn nói dối không chớp mắt, nếu như không phải Thanh Uyển tự tìm đến, thì hắn ta căn bản không biết là có đám người này.

 

Hắn vừa nói vừa rót rượu cho Thanh Uyển sư thái.

 

“Nào, sư thái, tôi kính sư thái một ly!”, nói đoạn hắn uống một hơi cạn sạch.

 

“Chuyện này…”, Thanh Uyển hơi chần chừ, thật ra thì cô ta không biết uống rượu, nhưng lần này Trần Toàn lại đích thân mời, nếu cô ta không uống thì thất lễ quá.

 

“Được, bần ni xin kính cậu Trần một ly”, vừa nói Thanh Uyển vừa uống hết ly rượu, cô ta nói tiếp: “Bần ni tửu lượng không tốt, đây là ly cuối rồi, mong Cậu Trần thứ lỗi!”

 

Trần Toàn tiếc hùi hụi, kể mà nhân cơ hội này chuốc say cô ta thì tốt biết mấy!

 

Lương Khiết ở bên cạnh nhíu mày, lẳng lặng véo cho hắn một cái, Trần Toàn đau không nói lên lời.

 

Sau vài chung rượu, vài lượt thức ăn, Thanh Uyển sư thái buông đũa, nói với ông cụ Trần: “Trần lão tiên sinh, tôi muốn nhờ ông tìm giúp tôi một người, không biết là có được không!”

 

Ông cụ Trần nói: “Mời sư thái nói, không phải một người, mà chỉ cần là ở trong thành phố Tây Xuyên này thì kể cả có phải xới ba thước đất tôi cũng sẽ giúp sư thái tìm!”

 

“Đúng vậy, sư thái, nhà họ Trần chúng tôi chuyện gì không dám nói chứ trong thành phố Tây Xuyên này thì hoàn toàn có khả năng!”, Trần Toàn vỗ ngực nói.

 

“Chỉ là không biết sư thái muốn tìm ai? Tên là gì, có đặc điểm gì!”

 

Thanh Uyển suy nghĩ một lát nói: “Tôi muốn tìm người tên Trần Dương!”

 

Cái gì?

 

Trần Dương?

 

Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của những người trong nhà họ Trần liền thay đổi, không khí vốn đang náo nhiệt bỗng trầm xuống.

 

Ông cụ Trần nhíu mày, nói: “Người tên Trần Dương mà sư thái tìm năm nay bao nhiêu tuổi, có đặc điểm gì!”

 

Thanh Uyển sư thái sư thái nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Chỉ là mấy ngày trước đệ tử của phái Nga My có báo tin về, nói là ở thành phố Tây Xuyên có người tên là Trần Dương, trong tay cậu ta có Phá Chướng Đan. Cho nên tôi muốn nhờ các vị tìm giúp”.

 

Cái gì? Phá Chướng Đan?

 

Đám người nhà họ Trần ai nấy đều nhíu mày, nhưng chỉ lát sau bọn họ đều có vẻ thư thái hơn hẳn.

 

À, hóa ra là một Trần Dương nào đó khác, làm bọn họ giật mình một phen!

 

Ha ha…

 

Đệ tử nhà họ Trần ai nấy nhìn nhau cười phá lên.

 

Trần Toàn cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra “Trần Dương” mà Thanh Uyển sư thái muốn tìm chỉ là trùng tên, chứ tên phế vật kia làm sao có thể có Phá Chướng Đan được chứ?

 

Ông cụ Trần sau khi nghe được lời nói của Thanh Uyển sư thái thì cũng thả lỏng chân mày.

 

“Được, chúng tôi sẽ giúp sư thái tìm, nhưng nếu được thì sư thái hỏi rõ một chút xem người đó có đặc điểm gì, bao nhiêu tuổi, như vậy mới nhanh tìm ra được!”

 

“Vâng!”, Thanh Uyển sư thái gật đầu nói: “Trần lão tiên sinh chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại đã!”

 

Vừa nói cô ta vừa đứng dậy, đứng sang một góc rồi gọi điện cho Vu Lan!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK