Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Lên Côn Luân

Ngày hôm sau, Trần Dương đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Mẹ kiếp, mới sáng sớm mà ai gọi không biết?

 

Trần Dương cầm điện thoại lên xem, là Đàm Tiểu Long.

 

Anh ngây ra, từ sau khi ra tù, anh chưa từng gặp lại hắn, bây giờ hắn gọi đến là có chuyện gì?

 

Nghĩ một lát, anh bấm nút nghe.

 

Điện thoại vừa kết nối, bên kia vang lên giọng nói thân thiết của Đàm Tiểu Long: “Tiểu Dương, cậu dậy chưa?”

 

“Anh Long à, tôi vừa dậy”.

 

Trần Dương cười nói: “Anh gọi cho tôi sớm thế này là có chỉ thị gì thế?”

 

“Ha ha, cậu đang ở đâu? Tôi lái xe đến đón”, Đàm Tiểu Long cười nói.

 

Trần Dương nghĩ một lát rồi đọc địa chỉ cho Đàm Tiểu Long.

 

20 phút sau, một chiếc Rolls-Royce đỗ ở cổng Hoà Cảnh Viên, sau đó một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường màu đen bước từ trên xe xuống.

 

Người này chính là Đàm Tiểu Long.

 

Vừa xuống xe, Đàm Tiểu Long đã ôm lấy Trần Dương: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Dương”.

 

“Lâu rồi không gặp, anh Long”, Trần Dương mỉm cười vỗ lưng Đàm Tiểu Long.

 

“Nào, lên xe nói chuyện”.

 

Sau khi lên xe, Đàm Tiểu Long bảo tài xế lái thẳng đến sân bay.

 

Trần Dương hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh Long, chúng ta đi đâu vậy?”

 

“Núi Côn Luân!”

 

“Cái gì? Núi Côn Luân?”, Trần Dương kinh ngạc: “Anh Long, anh đùa tôi à?”

 

Đàm Tiểu Long cười khổ nói: “Tiểu Dương, cậu có biết tại sao thời gian này tôi không liên lạc với cậu không?”

 

Trần Dương lắc đầu.

 

Aizzz!

 

Đàm Tiểu Long thở dài nói: “Gần đây Lục Đại Phái đang hợp lại tấn công Thần Long Giáo chúng ta, tôi cũng không rảnh lắm!”

 

Sao cơ?

 

Trần Dương kinh ngạc: “Anh Long, anh không bị thương chứ?”

 

Thấy vẻ mặt quan tâm của Trần Dương, Đàm Tiểu Long thấy trong lòng ấm áp: “Yên tâm, tôi không sao!”

 

“Nhưng lần này cậu phải cùng tôi đến núi Côn Luân một chuyến”, Đàm Tiểu Long nói: “Nửa tháng trước, Giáo chủ yêu cầu tất cả các Hương chủ đến núi Côn Luân, nhưng phía cậu thì tôi không thông báo. Vốn tưởng Lục Đại Phái sẽ không vây đánh quá lâu, ai biết dạo này bọn chúng lại hăng máu như vậy, e là mấy ngày nay sẽ phát động cuộc tổng tấn công”.

 

Đàm Tiểu Long dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Dương, cậu hãy nhớ, cậu là anh em của tôi, đến lúc đó cậu cứ ở cạnh tôi là được, tôi chắc chắn sẽ không để cậu gặp chuyện gì”.

 

“Cảm ơn anh Long”, Trần Dương cũng hơi cảm động, không ngờ Giáo chủ đã hạ lệnh từ nửa tháng trước nhưng lại bị Đàm Tiểu Long giấu nhẹm đi.

 

“Anh em chúng ta khách sáo gì chứ?”, Đàm Tiểu Long mỉm cười vỗ vai Trần Dương: “Đời này tôi không có người thân, chỉ có mỗi người anh em là cậu”.

 

Không biết tại sao, nghe Đàm Tiểu Long nói mà Trần Dương cảm thấy nghẹn lòng.

 

Có sự hổ thẹn, cũng có chút cảm giác tội lỗi.

 

Thực ra, lúc đầu anh cũng chỉ vì giúp đỡ Vu Lan.

 

Anh có thể cảm nhận được Đàm Tiểu Long thực sự coi anh là anh em.

 

Chiếc Rolls- Royce lái thẳng đến sân bay thành phố Tây Xuyên, vừa xuống xe Trần Dương đã nhìn thấy Khuê Tử.

 

“Hương chủ, quân sư!”

 

Hai người vừa xuống xe, Khuê Tử đã chào hỏi.

 

“Sao cậu lại ở đây?”, Trần Dương hỏi.

 

“Là tôi gọi cậu ta đến”.

 

Đàm Tiểu Long mỉm cười: “Bây giờ trong giáo tình hình nguy hiểm, có Trương Khuê chăm sóc cậu, tôi cũng có thể yên tâm hơn chút”.

 

“Quân sư yên tâm, tôi dù có chết cũng sẽ đảm bảo Hương chủ không bị tổn thương gì”, Khuê Tử nghiêm túc nói.

 

Bây giờ anh ta là người tận trung với Trần Dương, cho dù không có lệnh của Đàm Tiểu Long, thì anh ta cũng bất chấp tất cả đi theo bảo vệ Trần Dương.

 

“Anh em tốt!”, Trần Dương vỗ vỗ Khuê Tử: “Yên tâm đi, lần này chúng ta sẽ không sao đâu!”

 

“Hi hi…”, Khuê Tử sờ sờ đầu, cười bẽn lẽn.

 

Nửa tiếng sau, ba người đã ngồi trên máy bay đến núi Côn Luân.

 

Núi Côn Lôn còn được gọi là dãy Côn Luân, ngọn núi thần số một của Hoa Hạ, có từ hàng trăm hàng nghìn năm trước.

 

Đây là long mạch tổ tiên, cái tên Thần Long Giáo cũng từ đây mà ra.

 

Bởi vì núi Côn Luân cao hơn mực nước biển, Trần Dương vừa chạm đất đã không may xuất hiện phản ứng phản ứng chênh lệch độ cao.

 

Nhưng biểu hiện của anh rất nhẹ, hơn nữa tu vi hiện giờ của anh cũng không thấp, nên ngay hôm sau anh đã thích ứng được với môi trường ở đây.

 

Không thể không nói, nơi này thực sự rất lạnh, thời tiết mới tháng 9, 10 mà ở đây đã rơi tuyết lớn.

 

Cũng may ở sân bay có bán đồ, nếu không hai người phía nam là Trần Dương và Khuê Tử sẽ bị chết cóng ở đây mất.

 

Sau khi ra khỏi sân bay, Đàm Tiểu Long dặn dò hai người Trần Dương: “Quanh đây có không ít người của Lục Đại Phái, vậy nên tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Nếu có người truy hỏi chúng ta làm gì, thì cứ nói chúng ta đến du lịch”.

 

Nói xong, hắn ném hai chiếc túi du lịch cho bọn họ, bên trong đều là dụng cụ dùng để leo núi và lều trại.

 

Tốt lắm, suy nghĩ rất chu đáo.

 

Dọc đường đi ba người hết đi lại dừng, thỉnh thoảng lại chụp mấy tấm ảnh, thoạt nhìn cũng như đến đây để du lịch.

 

Sau một ngày trèo đèo lội suối, cuối cùng ba người cũng đến dưới chân núi Côn Luân.

 

Đứng dưới chân núi nhìn lên dãy Côn Luân cao chót vót, cảm giác vô cùng choáng váng.

 

Bởi vì các lối đi chính đã bị người của Lục Đại Phái chiếm mất, nên Đàm Tiểu Long dẫn hai người Trần Dương trèo lên theo đường mòn.

 

Trần Dương và Khuê Tử vừa lạnh vừa đói, còn phải cẩn thận không gây tiếng động lớn, bởi vì bất cẩn một cái sẽ gây tuyết lở, tất cả bọn họ sẽ chết cóng.

 

Trời tối dần, ba người hạ trại phía sau một tảng đá lớn kín gió.

 

Vốn tưởng lều trại trong túi dùng để lừa Lục Đại Phái, kết quả phải dùng đến thật, đây là việc đã có tính toán từ trước.

 

Trần Dương cũng biết Đàm Tiểu Long đã sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy cho hai người bọn anh.

 

Bạn có thể tưởng tượng cảnh ba người đàn ông cao lớn chen chúc trong một chiếc lều để giữ ấm không?

 

Dù sao Trần Dương cũng thề cả đời này sẽ không chen chúc cùng người đàn ông nào trong cùng một cái lều nữa.

 

Sáng hôm sau, ba người dậy bắt đầu lên đường. Khoảng 12 giờ trưa, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, Thần Long Giáo nằm ở phía nam núi Côn Luân.

 

Bạn có thể tưởng tượng được cảnh trên đỉnh núi cao mấy nghìn mét lại có một kiến trúc hoành tráng như vậy không?

 

Đập vào mắt Trần Dương là một bức tường cao lớn mấy chục mét, hai bên cửa lớn dựng một bức tượng nữ thần đầu người thân báo, và một bức tượng nam thần đầu rồng thân người.

 

Nếu anh không nhìn nhầm, đây hẳn là hai bức tượng thần Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công theo thần thoại đặt trên núi Côn Luân.

 

Không ngờ hai vị thần này lại bị Thần Long Giáo đặt ở đây làm người gác cổng, đúng là ngông cuồng quá đi mất.

 

Đàm Tiểu Long nói cho Trần Dương biết đây là cửa sau của Thần Long Giáo, một mé của cửa là vách đá sâu mấy nghìn mét.

 

Khuê Tử đứng ở bên cạnh nhìn xuống, chân như muốn nhũn ra.

 

Mẹ kiếp, địa hình hiểm trở thế này, Lục Đại Phái đánh lên nổi không?

 

“Mau mở cửa, tôi là Đàm Tiểu Long!”, Đàm Tiểu Long gào lên.

 

“Có bạn từ xa đến!”, bên trong vang lên giọng nói.

 

Đàm Tiểu Long đối lại: “Phải giết!”

 

“Mau, mau mở cửa, quân sư trở về rồi!”

 

Ngay sau đó, cánh cửa lớn đang đóng chặt từ từ mở ra.

 

Mấy chục đệ tử Thần Long Giáo mặc khôi giáp xếp thành hai hàng, quỳ một gối cung kính nói: “Chào mừng quân sư về nhà!”

 

Mẹ kiếp!

 

Giây phút nhìn thấy những người này, Trần Dương đột nhiên nảy ra một cảm giác không chân thực.

 

Dường như anh đã xuyên không từ hiện đại về cổ đại.

 

Sau khi bước vào cánh cửa thì cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.

 

Bên trong cánh cửa là từng dãy nhà ở, khác với vẻ hùng vĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhà ở của Thần Long Giáo nhìn có vẻ đơn giản hơn, hơn nữa nhìn niên đại thì lâu đời hơn Nhật Nguyệt Thần Giáo nhiều.

 

Vừa vào cửa, dường như tất cả không khí lạnh đều biến mất, cứ như từ mùa đông lạnh lẽo chuyển sang mùa xuân ấm áp.

 

Giữa các ngôi nhà còn có dòng nước bốc lên làn khói, khiến Trần Dương cảm thấy vô cùng mới mẻ.

 

Đàm Tiểu Long bảo với Trần Dương đây là suối nước nóng.

 

Sao cơ?

 

Suối nước nóng?

 

Ở trên núi cao mấy nghìn mét mà còn có suối nước nóng, điều này hoàn toàn trái với lẽ thường.

 

Thảo nào nơi này ấm áp như mùa xuân, hoá ra tất cả là nhờ suối nước nóng.

 

Khuê Tử đã không biết nên nói gì cho phải.

 

Giống như già Lưu bước vào đại quan viên, cái gì cũng thấy mới mẻ.

 

Bước vào Thần Long Giáo thì toàn bộ là thiên hạ là của Đàm Tiểu Long, gần như cứ đi hai bước là lại có người dừng bước cúi người chào hỏi anh ta.

 

“Anh Long, tôi quyết định rồi, sau này không đi cùng anh thì tốt hơn”.

 

“Tại sao?”

 

Trần Dương cười khổ nói: “Áp lực lớn quá!”

 

Anh vừa dứt lời, Khuê Tử ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.

 

Đàm Tiểu Long cười ha hả: “Cậu là anh em của tôi, cậu phải quen thôi”.

 

“Thế này đi, tôi bảo người dẫn cậu đi nghỉ ngơi trước đã, cậu với Trương Khuê đi ngâm suối nước nóng, giải tỏa mệt mỏi”, Đàm Tiểu Long vẫy tay gọi hai người hầu đến, sau đó nói với Trần Dương: “Buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối còn có đại hội lửa trại rất lớn, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cậu với Giáo chủ”.

 

Nói xong hắn vỗ vai Trần Dương, xoay người rời đi.

 

“Hương chủ, quân sư muốn giới thiệu anh với Giáo chủ, phen này anh lên như diều gặp gió rồi”, Khuê Tử nói với vẻ ngưỡng mộ.

 

Trần Dương chỉ cười, không nói gì.

 

Buổi chiều, Trần Dương và Trương Khuê ngâm suối nước nóng chán chê, sau đó ăn một bữa no, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái.

 

Sau đó hai người đánh một giấc say sưa, mãi đến khi có người hầu đến gõ cửa mới tỉnh.

 

Mở cửa ra, trong tay người hầu xách một chiếc đèn lồng đứng ở cửa, suýt nữa khiến Khuê Tử sợ chết khiếp.

 

“Hương chủ, quân sư chờ anh đã lâu, mời anh đi theo tôi”.

 

Trần Dương gật đầu, đi theo sau hai người.

 

Mẹ kiếp, sao hai người hầu này cứ như thái giám vậy?

 

Trần Dương trông như một vị Hoàng đế, Khuê Tử như tổng quản đại nội bên cạnh Hoàng đế, còn đây chính là hai tiểu thái giám.

 

Nghe Khuê Tử lầm bầm, Trần Dương suýt nữa phì cười.

 

5 phút sau, Trần Dương đến một cái đài, lúc này Đàm Tiểu Long chờ anh đã lâu.

 

Đàm Tiểu Long bây giờ đầu đội mũ miện, tay cầm quạt lông vũ, mặc áo choàng dài, nếu râu dài hơn tý thì chẳng khác gì Gia Cát tái thế.

 

“Hiền đệ, vi huynh chờ đệ đã lâu”.

 

Nghe Đàm Tiểu Long nói, Trần Dương rùng mình một cái.

 

Chuyện gì xảy ra vậy? Mới mấy tiếng không gặp, sao anh ta lại ăn nói như vậy?

 

“Đi thôi, đại hội lửa trại sắp bắt đầu rồi, đừng để Giáo chủ chờ lâu”, dứt lời, Đàm Tiểu Long dắt tay Trần Dương bước về phía đại điện.

 

Trong đại điện lúc này tiếng người huyên náo, trong đại điện rộng lớn có mấy nghìn đệ tử đang đứng.

 

Chính giữa đại điện đốt một đống lửa trại lớn, ánh lửa soi sáng cả đại điện.

 

Vừa bước vào đại sảnh đã có thể cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào mặt.

 

Nhưng phía trên đống lửa trại không có trần nhà, không lo bị cháy.

 

Đàm Tiểu Long dẫn Trần Dương bước đến, những người xung quanh lập tức cúi người chào hỏi Đàm Tiểu Long.

 

Đàm Tiểu Long mỉm cười đáp lại, dẫn Trần Dương bước lên trên đại điện.

 

“Ha ha, quân sư trở về rồi, Tử Phòng của ta trở về rồi”, Giáo chủ Thần Long Giáo cười lớn, đứng lên: “Mau, quân sư mau lên đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK