Chương 557: Hỗn độn sơ khai
Thành tích 490 trận toàn thắng của Trần Dương khiến người của Tử Hỏa Tông hoàn toàn điên đảo.
Hiện tại, Trần Dương được ca tụng là chiến thần bất khả chiến bại.
Trần Dương biết được chỉ cười trừ mà thôi, cùng lắm là có thêm một cái biệt danh thôi mà.
Càng đi khiêu chiến, thực lực các đạo thống càng mạnh, ba vị Đạo chủ mạnh nhất chỉ còn cách Hóa Thần có nửa bước.
Nhưng bọn họ càng mạnh, Trần Dương càng hưng phấn. Cách Hóa Thần nửa bước thì làm sao? Cái cần bàn là sức mạnh thân xác thuần túy và thần thông võ đạo. Những điều này thì Trần Dương tự tin mình không thua kém ai.
Bế quan hơn mười ngày, Trần Dương ra khỏi kiếm giới, tiếp tục đi khiêu chiến.
Mỗi lượt anh khiêu chiến đều kích thích lòng hiếu kì của mọi người.
Khiêu chiến từng người một cho đến người cuối cùng, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra ở Tử Hỏa Tông, cũng là chuyện mà ai ai cũng hào hứng muốn nghe.
Đạo thống xếp thứ 10 là Hồn Thể Đạo!
Tu sĩ của đạo này là những người đi trước, rất dũng cảm.
Ở họ, hồn phách hòa hợp với thể xác, hồn thể hợp nhất, thân xác mạnh bao nhiêu thì thần hồn cũng mạnh bấy nhiêu.
Lấy sức mạnh thân xác thúc đẩy thần hồn, Trần Dương vô cùng thán phục, hình thức này hết sức mới mẻ.
Nhưng mà về tổng thể, chính là thân xác chế ngự linh hồn, lấy thân xác làm chủ đạo.
Hình thức này có khuyết điểm, ví dụ như sau khi thân xác tan nát, hồn phách cũng gặp nguy hiểm, điều này làm giảm khả năng chống lại rủi ro.
Nhưng ưu thế cũng vượt trội, là khi ra quyền, thần thông võ đạo cộng với linh hồn xung kích, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi!
Linh hồn chính là yếu tố căn bản nhất của một tu sĩ, một khi hao tổn thì khó mà phục hồi.
Nếu thần hồn thần niệm của Trần Dương không mạnh ngang ngửa, rất có thể anh sẽ bại trận!
Nếu đối thủ có chiêu linh hồn xung kích thì Trần Dương có thần niệm Chấn Đãng Quyền.
Hiện tại, không có loại đạo pháp thần thông gì mà Trần Dương không thể dung hợp được, đây chính là điểm mạnh của Thôi Diễn đạo vận.
Tích hợp vạn pháp vào thân, cho dù là kiếm hay quyền cũng chỉ là một phương tiện để tăng sức mạnh.
Chỉ cần Trần Dương muốn thì hắt hơi một cái cũng đủ đánh sập một tòa tháp. Trần Dương sở hữu đạo vận phong, cho nên việc này không có gì khó cả.
Thần niệm Chấn Đãng Quyền đối mặt với linh hồn xung kích, hai bên va chạm, thế lực ngang nhau.
Đạo chủ Hồn Thể Đạo cũng kinh ngạc đến lắp bắp, hắn không ngờ sức mạnh thần hồn của Trần Dương lại ghê gớm như vậy.
Ai cũng biết, sức mạnh của thể tu rất kinh khủng nhưng cũng ẩn chứa nhiều khiếm khuyết, chỉ cần thần hồn yếu ớt thì sẽ trở thành điểm yếu chết người.
Cho nên Hồn Thể Đạo thử nghiệm hồn thể hợp nhất, kết quả rất khả quan, đã từng sản sinh ra được chân quân Hóa Thần!
Điều này chứng minh thần hồn hợp nhất là con đường có thể đi.
“Bắc Dương Đạo chủ, tiếp theo tôi sẽ dùng đòn mạnh nhất tôi có để đối phó với cậu, đây cũng là sự tôn kính tôi giành cho cậu!”
Thương Hồn Đạo chủ vô cùng ngưỡng mộ Trần Dương, không tính việc anh vơ vét của cải ở Tử Hỏa Tông, hắn tôn kính anh là vì thực lực nghịch chiến trăm đạo của anh.
Bất kể ở đâu, bất kể lúc nào, cường giả luôn được tôn kính.
“Tốt quá!”
Trần Dương gật đầu cười.
“Linh Thể Quyền!”
Thương Hồn Đạo chủ ra quyền nhẹ tênh. Trần Dương như nhìn thấy tử thần đang thôn tính thể xác và linh hồn.
Chiêu này vô cùng có sức uy hiếp, kết hợp linh hồn và thể xác cùng với võ đạo, Trần Dương chỉ cần sơ ý là sẽ chịu tổn thất nặng nề!
Thần thông võ đạo thức thứ tư: Hoa Khai Khuynh Khắc, vạn giới sinh diệt!
Chiêu thức này là thần quyền hủy diệt sinh ra từ thần thông Hoa Khai Khuynh Khắc, lúc trước Cốt mượn thân thể anh, ngay đến Thiên Yêu và Chân Ma đều tiêu vong, huống hồ chỉ là thần thông võ đạo?
Trần Dương vo tay thành nắm đấm, lúc hai nắm đấm va vào nhau, linh hồn gào khóc, cơ thể bị nghiền nát, lửa võ đạo bừng lên chói lòa vô cùng vô tận rồi hóa thành bọt biển.
Sau chiêu này của Trần Dương, một viên bảo châu thần thông chứa linh thể sót lại từ nắm đấm bay vào tay anh!
Trần Dương còn đan cài Thuật Giam Cầm trong thần thông thức thứ tư, có dụng ý nhốt thần thông của người khác làm của mình.
Thương Hồn đạo chủ lắc đầu: “Bắc Dương Đạo chủ thần thông quảng đại, tôi nhận thua!”
Dứt lời hắn nhảy xuống khỏi võ đài!
Đệ tử Chân Thần Đạo nhảy nhót reo mừng, những đệ tử khác cũng hào hứng.
Khác với sự tức giận trước đây, giờ đây Trần Dương đã hoàn toàn nhận được sự công nhận của đệ tử Tử Hỏa Tông. Nhìn thấy Trần Dương chiến thắng, bọn họ có cảm giác phấn khích giống như được chứng kiến những sự kiện lịch sử lớn.
Giành được chuỗi bốn trăm chín mươi mốt trận thắng liên tiếp, Bắc Dương Đạo chủ vạn tuế!
Sư tôn vạn tuế!
Nhưng mà rõ ràng vẻ mặt của đệ tử Hồn Thể Đạo không mấy vui vẻ!
Chân Thần Đạo lại một lần nữa tiến lên, thành đạo thống xếp thứ 10!
Vị trí của Hồn Thể Đạo đành phải thụt lùi.
Trần Dương rời khỏi võ đài, đi thẳng đến Tàng Kinh Các của Hồn Thể Đạo vơ vét sạch sẽ!
Rồi miệt mài tiếp thu kiến thức mới.
Quả nhiên, đạo thống càng mạnh, kiến thức càng nhiều.
Hồn Thể Đạo nghiên cứu rất sâu, không chỉ về thân thể mà về cả linh hồn.
Linh hồn chính là khiếm khuyết của Trần Dương, anh cũng hy vọng có thể hoàn thiện nó.
Sau đó, Trần Dương đọc được một câu chuyện trong một quyển điển tịch.
Năm đó, tổ sư khai đạo của Hồn Thể Đạo – Đại Hồn đạo quân lúc du hành xuyên vũ trụ đã gặp một bộ tộc thú vị.
Tộc này gọi là Hồn Tộc, nổi tiếng là có thể xác yếu kém nhưng hồn phách lớn mạnh.
Đừng cho rằng cơ thể họ gầy yếu là dễ bị ức hiếp, trên thực tế, người ta đã nghiên cứu về đạo linh hồn đến mức độ thâm sâu.
Bọn họ có thể dùng thần niệm để điều khiển đồ vật. Thậm chí bọn họ còn có thể dùng thần hồn mạnh mẽ để di dời cả một quả núi cao chục nghìn trượng!
Năng lực mạnh mẽ trái ngược hoàn toàn với cơ thể yếu ớt.
Ngoài ra họ còn có thể dùng thần niệm để biến hóa các loại pháp bảo binh khí, trở nên bất khả chiến bại trong lớp người cùng cấp!
Điều khiến Đại Hồn chân quân kinh ngạc hơn chính là đạo vận trong tay bọn họ.
Nó hoàn toàn được quyết định bởi cấp độ sức mạnh của linh hồn.
Ông ấy từng thấy một tu sĩ Hồn Tộc lĩnh hội mấy trăm đạo vận, tuy rằng hơn phân nửa trong số đó chỉ là hạt giống đạo vận, nhưng nếu liên kết với nhau thì sẽ trở nên hùng mạnh vô cùng. Ông ấy còn lờ mờ thấy được trên cơ thể của người tu sĩ ở Uẩn Thần sơ kỳ bóng dáng của sức mạnh quy tắc.
Điều này khiến Đại Hồn chân quân mắt tròn mắt dẹt.
Uẩn Thần sơ kỳ lĩnh hội mấy trăm đạo vận, sao có thể chứ?
Nhưng mà Hồn Tộc lại làm được, Đại Hồn chân quân trà trộn vào Hồn Tộc hơn mười năm cũng không thu hoạch được gì nhiều, cho dù có bắt tu sĩ của Hồn Tộc rồi dùng thuật sưu hồn để lục soát trong linh hồn người đó cũng không thu được kết quả gì to tát.
Lúc Đại Hồn chân quân sắp mất kiên nhẫn thì có một sự việc xảy ra ở Hồn Tộc khiến ông ấy phát hiện ra chân tướng.
Đại điển Tế Thiên của Hồn Tộc mười năm diễn ra một lần, lúc Uẩn Thần mới của Hồn Tộc tiến lên nhận thụ phong, xuất thần hồn của mình ra, có một vị tổ trưởng gieo một hạt giống đạo vào thần hồn của vị tu sĩ kia!
Đại Hồn chân quân lúc đó đã là Hóa Thần trung kì, tất nhiên nhận ra đó là đạo vận!
Trưởng lão của Hồn Tộc tiếp tục gieo liên tiếp mười mấy hạt giống đạo, mãi cho đến khí mặt vị tu sĩ kia lộ rõ vẻ đau đớn mới dừng lại!
Đại Hồn chân quân khắc ghi trong lòng phương pháp độc đáo đó. Lúc ông ấy định rời đi thì bị tộc trưởng Hồn Tộc phát hiện ra.
Cuối cùng, xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Đại Hồn chân quân bị thương nặng trốn thoát được, ở vũ trụ nghỉ ngơi dưỡng thương một trăm năm mới hồi phục.
Việc đầu tiên sau khi ông ấy hồi phục là quay về Tử Hỏa Tông, dùng biện pháp của Hồn Tộc, gieo những hạt giống đạo vào đệ tử của mình.
Nhưng mà… lúc hạt giống đạo được gieo xuống, đệ tử kia thần hồn sụp đổ mà chết.
Đại Hồn chân quân đau đớn thống khổ, ông ấy tìm đủ loại Yêu tộc để thực nghiệm, nhưng đều không thành công.
Cuối cùng ông ấy hiểu ra, Hồn Tộc truyền thừa huyết mạch, chỉ nắm được phương pháp gieo hạt giống đạo không thôi là không đủ, điều này liên quan đến thể chất độc đáo của bọn họ.
Ông ấy tra cứu điển tịch của Tử Hỏa Tông, cuối cùng mới biết phương pháp kia không thể áp dụng được.
Nhưng ông ấy không bỏ cuộc, tìm hiểu một trăm năm, kết hợp với những chuyện tai nghe mắt thấy ở Hồn Tộc, cuối cùng Đại Hồn chân quân sáng lập ra Hồn Thể Đạo.
Xem xong câu chuyện này, Trần Dương đột nhiên tỉnh ngộ, anh còn không nhận ra mình đã lĩnh hội mười đạo vận lớn.
Âm Dương đạo vận, Ngũ Hành đạo vận, đạo vận phong, Thôi Diễn đạo vận và Cực Thống đạo vận!
Vượt qua cực hạn 9 tầng đạo vận ở đại lục Thần Ma.
Có được 10 tầng đạo vận, nhưng Trần Dương vẫn chưa cảm thấy đây là cực hạn của bản thân.
Anh đoán rằng điều này có liên quan đến việc anh ngưng tụ đạo quả!
Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán.
Anh cũng không biết cực hạn của mình là ở đâu, nếu bản thân cũng giống như Hồn Tộc, có thể lĩnh hội mấy chục, thậm chí mấy trăm loại đạo vận… Hẳn sẽ rất mạnh nhỉ?
Cấu trúc cơ bản của thế giới động thiên là địa phong thủy hỏa. Trần Dương suy tính, nếu mình thêm âm dương vào, có thể làm thế giới động thiên chuyển hóa thành động thiên trung đẳng.
Vậy sau đó thì sao?
Tự nhiên Trần Dương cảm thấy phương hướng thôi diễn của mình có vấn đề, anh vội ngồi thả lỏng, bắt đầu lĩnh hội thôi diễn!
Đại lục Thần Ma có ba nghìn đại đạo, tám trăm bàng môn, trải qua biến đổi vẫn không tách rời. Tám trăm bàng môn này muốn thành đạo gian nan hơn đại đạo bình thường rất nhiều.
Huyệt khiếu biến đổi động thiên, động thiên chỉ cần có những nguyên tố cơ bản nhất là địa phong thủy hỏa là được, vậy thì tiếp tục bổ sung thêm đạo vận vào kết cấu bên trong thế giới sẽ như thế nào?
Trần Dương nhớ rất rõ một câu nói trong câu chuyện của Đại Hồn chân quân.
Đại Hồn chân quân có nói lúc nhìn thấy tu sĩ Uẩn Thần sơ kì lĩnh hội mấy trăm đạo vận, ông ấy nhìn ra được sức mạnh quy tắc bên trong!
Sức mạnh quy tắc là gì?
Thời gian vạn vật dịch chuyển, xuân hạ thu đông, ngày đêm liên tục luân chuyển, đây là quy tắc!
Những quy tắc bất biến.
Trần Dương tự hỏi bản thân mình cần một thế giới im lặng chết chóc hay là một thế giới vạn vật sinh sôi?
Rõ ràng đáp án là vế sau!
Nếu những quy tắc đều được thể hiện trong thế giới của chính mình, vậy thì… thế giới huyệt khiếu của anh là một thế giới thật.
Trần Dương hiểu ra, thần hồn lâng lâng, đắm chìm trong cảm giác giác ngộ huyền diệu khó tả.
Dường như anh thấy được một mảng hỗn độn, trong đó thời gian không gian không tồn tại.
Đột nhiên có một ngày, mảng hỗn độn chấn động; địa phong thủy hỏa xuất hiện, rồi dần dần ở trung tâm hỗn độn mở một lỗ hở hình trứng gà.
Linh khí hỗn độn gào thét xung quanh, không ngừng bị hấp thu. Không biết mất bao lâu, trứng gà càng ngày càng lớn, trên bề mặt chằng chịt đạo văn huyền diệu.
Hàng vạn vật thể tan vỡ.
Ầm ầm!
Một đạo sấm sét vang trời đánh thẳng xuống trứng gà, vỏ trứng xuất hiện đầy vết nứt. Chịu thêm mấy chục nghìn đạo sấm sét nữa, gà con bắt đầu phá vỏ thoát ra!
Chỉ còn sót lại một tấm màn mỏng bảo vệ mảng thời gian.
Trần Dương rất tò mò, chui vào xem, lại bị lớp màng mềm mại nhưng chắc chắn này chặn lại.
Một luồng lực hút xuất hiện, Trần Dương mở mắt.
Lúc Trần Dương tỉnh hẳn, anh hoảng sợ. Thần hồn của anh phủ một màu vàng lấp lánh, người tí hon thần niệm ở vùng dưới đồi thị cũng ngập tràn cảm giác thần thánh.
Chỉ có điều thân thể của anh trở nên gầy gò, chỉ có lớp thịt mỏng dính vào xương, cả người gầy như que củi khô!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cái mình thấy lúc nãy là thật hay giả?
Sao anh lại nhìn thấy cảnh tượng đó?
Trong đầu Trần Dương hiện rất nhiều suy đoán, đó có phải là hình dạng sơ khai của trời đất?
Trần Dương lấy ra mấy trăm viên thần dược, uống lấy uống để.
Cảm thấy sức mạnh dần được phục hồi, cảm giác suy nhược mới giảm xuống.
Nếu anh không kịp thời quay lại mà chui vào trong lớp màn, có khi nào cơ thể anh bị hút khô luôn không?
Nghĩ đến đây, Trần Dương sợ toát mồ hôi!
Nuốt xong mấy trăm viên thần dược, Trần Dương vẫn còn thấy đói, anh lôi ra thêm mấy viên đan dược cấp Thần, lúc này mới chật vật bù lại được hao tổn.