Hồi lâu sau, cảm thấy đã đầy đủ...
Lâm Khôn hai cánh tay hướng lên không trung vạch một cái...
Một khe nứt lớn trên không gian như hang động khổng lồ xuất hiện... _
“Vào cho ta
Theo một tiếng quát lạnh, bàn tay cuồn cuộn Linh Lực chóp động, hắn hướng về biển lửa lôi đình kia chọp tới, sau đó ném mạnh...
Theo động tác của Lâm Khôn, toàn bộ biển lửa như quả cầu được áp súc lại, bị ném vào hang động hư không kia...
Lâm Khôn điểm tay một cái, hư không chứa biển lửa cấp tốc khép lại hoàn chỉnh, mọi thứ như chưa từng xuất hiện...
Khả năng chưởng khống không gian của Luyện Hư Hậu Kỳ, khủng bố như: vậy...
Mà lúc này, Lâm Khôn rốt cuộc nhìn thấy một xương cốt trắng xóa nằm bẹp trên mặt đất...
Toàn thân chỉ còn vài mảnh thịt vụn, máu huyết toàn bộ đã khô cẳn... Là Lâm Khánh...
Nhìn tình cảnh này, hai mắt Lâm Khôn đỏ ngầu, khí thế phô thiên cái địa khiến không gian rung rẩy...
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy con trai mình thê thảm như vậy, hắn sao có thể không phẫn nộ?
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Lâm Khôn trầm giọng quát: “Cút ra đây! Người nhà họ Lâm không nhu nhược như vậy!”
Hắn vừa dứt lời, bên trong đống hài cốt còn vài mẫu thịt vụn kia, một tiểu thân ảnh đỏ bừng giống hệt Lâm Khánh xuất hiệ
Nguyên Anh của Lâm Khánh...
Chỉ là lúc này nó cũng không trọn vẹn, đã bị thiêu cháy một phần ba, thê thảm đến cực điểm...
Nguyên Anh Lâm Khánh đáng thương nhìn Lâm Khôn, muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ toàn ú ớ...
“Hừ, đây là bài học nhớ đời cho ngươi, thân thể mất hì đúc lại hoặc Đoạt Xác, thương thế Nguyên Anh cũng có thể chữa trị, duy chỉ có sự thất bại ngày hôm nay sẽ theo ngươi cả đời, hy vọng ngươi đừng tiếp tục làm phụ thân thất vọng!”
Lâm Khôn trầm giọng nói...
Tiểu Nguyên Anh của Lâm Khánh nghiêm túc gật đầu...
“Trở về!” Lâm Khôn khoác tay, Nguyên Anh Lâm Khánh đã chui tọt vào ống tay áo hắn...
“Hử?”
Trong lúc Lâm Khôn định rời đi, hắn chợt chú ý nhìn về một phương hướng xa xôi nơi vách đá...
Cảm nhận khí thế kinh thiên kia nhìn vào, hai thân hình phía sau kia rung lẩy bẩy, mồ hôi chảy ra như tắm, cảm giác sợ hãi từ đầu đến chân...
Đây là hai tên trưởng lão của Hỏa Kiếm Tông và Thủy Huyền Tông...
Vốn bọn hắn định rời đi Thanh Vân Sơn trở về tông môn báo cáo tình hình, nhưng bay được một đoạn lại đột nhiên cảm ứng được trận chiến lớn nơi này...
Cả hai người quyết định quay lại xem xét, kết quả bị Lâm Khôn cảm ứng được...
“Còn không cút ra?!” Lâm Khôn bình thản nói, chắp tay phía sau... “Vâng vâng!”
Đường đường hai tên Hóa Thần trưởng lão lại như chó mất chủ, quỳ gối xuất hiện...
Bọn hắn đã chứng kiến thủ đoạn khủng bố của Lâm Khôn, sao có đủ can đảm đứng vững trước hắn?
“Nói, các ngươi biết được gì?!” Lâm Khôn nhàn nhạt hỏi...
Hai tên trưởng lão nom nóp nhìn nhau, toàn thân rung động kịch liệt, đồng thanh nói:
“Bẩm tiền bối, chúng ta chưa từng chứng kiến gì!, chúng ta có thể thề với trời, chưa từng nhìn thấy tiền bối hay quý công tử!”
“Khá khôn ngoan đói!”
Lâm Khôn híp mắt, hắn muốn dùng cơ hội này dạy dỗ Lâm Khánh không giả, nhưng chuyện như vậy phải tuyệt đối bí mật...
Đường đường quý công tử Lâm gia, nếu tin tức bị đánh bại truyền ra ngoài, không phải gián tiếp tát vào mặt Lâm Khôn hắn sao?
Nghe Lâm Khôn có vẻ hài lòng, hai tên Hóa Thần trưởng lão mừng như điên, liên tục dập đầu quỳ lại cung kính nói:
“Đúng vậy, chúng tôi thề chưa từng nhìn thấy gì, nếu không trời giáng ngũ lôi, thê thảm mà chết!”
Vì bảo hộ mạng sống, hai tên bất chấp lời thề độc... Lâm Khôn nghe vậy bật cười, đôi mắt chóp động một ánh sáng bạc... Theo sau đó, mây đen đột nhiên bao phủ...
“Không xong, trốn!” Nhìn tình cảnh này, hai tên trưởng lão Hóa Thần sợ đến hồn phi phách tán...
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM
Không đợi bọn hắn động đậy, từ trên thiên không, năm tia kiếp lôi rốt cuộc hạ xuống...
Hai tên Hóa Thần hồi phi yên diệc, ngay cả Nguyên Anh và Linh Hồn cũng bị đánh nát...
“Là các ngươi nói dối nên trời giáng ngũ lôi, không liên quan gì đến ta!” Lâm Khôn nhàn nhạt cười lắc đầu...
Cảm giác tức giận vì con mình bại trận giảm bớt không ít... Lúc này mới phá không rời đi...
Không một ai biết rằng, đường đường hai vị Hóa Thần Kỳ của hai tôn Thất Cấp thế lực chết oan ức như thế...
Trước mặt Luyện Hư Hậu Kỳ, chỉ là nơi để trúc giận, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có...
Số phận không khác kiến hôi là bao...