Lạc Thần nhìn gương mặt đầy vẻ mờ mịt của Cơ Băng, dục hỏa thoáng cái mất sạch, trong lòng dâng lên một chút lo lắng, dò hỏi:
“Nàng thật sự không nhớ mình là ai sao?”
Nhìn ánh mắt ân cần của nam nhân đối diện, bên dưới hạ thân vẫn bị đối phương xâm nhập, Cơ Băng chỉ cảm thấy an tâm đến lạ, lúc lắc đầu thành thật đáp:
“Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không tồn tại bất kỳ thứ gi!” “Nàng nhớ người tên Cơ Nhã chứ?” Lạc Thần hít sâu một hơi... “Cơ Nhã sao? Hoàn toàn không có ấn tượng!” Cơ Băng buồn bã lẩm bẩm...
Ký ức của nàng hiện tại như tờ giấy trắng, chỉ có bộ dạng của Lạc Thần lúc này là rõ như in, nàng đủ trí tuệ để nhận ra trí nhớ của mình phát sinh vấn đề nghiêm trọng, tuy nhiên có người nam nhân này bên cạnh, mọi thứ giường như không quá kinh khủng...
Khế vuốt mái tóc dài óng ả, Cơ Băng nép mình vào lòng ngực hắn, như tìm ra chỗ dựa duy nhất trên cuộc đời...
Bản năng của người phụ nữ cho nàng biết, nam nhân này đáng giá để tin cậy...
Vòng tay ôm lấy vòng eo co dãn của nàng, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng như an ủi...
“Chuyện này không có gì lạ, công tử đừng quá mức lo lăng!” Âm thanh của Kim Nhi non nớt cất lên trong tâm trí hắn...
“Nói thế nào? Tu vi của nàng hiện tại chưa khôi phục, ngay cả trí nhớ cũng mất đi, ta sao có thể không phiền não?”! Lạc Thần cười khổ lắc đầu...
“Thương thế của Cơ Băng quá mức nghiêm trọng, nếu không có công tử chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán, nhờ có Ôn Hồn Liên nếu không sợ phải đợi công tử đạt Hồn Tu cấp Hóa Thần, tình huống bây giờ cũng không hẳn là xấu!” Kim Nhi lên tiếng an ủi...
“Khốn Rốt cuộc là kẻ nào làm tổn thương Linh Hồn nàng? Đừng để ta biết hắn là ai!” Lạc Thần trong lòng thầm mắng, chưa bao giờ hắn phẫn nộ như Vậy...
“Không được! Nàng có thể quên hết, thậm chí quên cả ta nhưng không thể quên tỷ tỷ của mình được!” Hắn cắn răng suy nghĩ...
Nghĩ đến Cơ Nhã làm tất cả hy sinh cho muội muội, nếu biết Cơ Băng quên đi nàng, sẽ đau lòng đến cỡ nào đây?
“Băng Nhi! Có muốn biết một ít chuyện trước đây không?” Lạc Thần nâng gương mặt tuyệt mỹ lên, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng ôn hòa hỏi...
“Muốn a! Nhưng bằng cách nào?” Cơ Băng nhẹ gật đầu, thổ khí như lan hỏi...
“Yên tâm! Ta sẽ truyền cho nàng!” Lạc Thần tự tin nói, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường nệm...
“Ta hôn nàng nhé!” Lạc Thần dùng ngón tay gảy gảy cánh môi đỏ mềm mại cười hỏi...
Mặc dù dương vật cứng ngắc của hắn vẫn nằm trong cơ thể nàng...
Cơ Băng đỏ mặt, bất quá vẫn ngoan ngoan nhằm lại đôi mắt, đôi môi hé mở mặt quân ngắt lấy...
Lông mi nàng hơi rung rung vì hồi hộp, không biết vì sao thân thể của nàng rất dễ dàng tiếp nhận nam nhân này, lẽ nào trước đây ta cùng hắn thường làm chuyện xấu hổ này sao?
Nhìn đóa hoa hồng đang tỏa hương thơm ngát, Lạc Thần không chần chờ. nữa, đặt xuống một nụ hôn cháy bỏng...
Chụt chụt...
Rất nhanh hai cái lưỡi ẩm ướt đã cuốn chặt lấy nhau, đôi nam nữ tận tình trao cho nhau nước bọt của mình...
Một tay Lạc Thần tìm đến bầu ngực sửa to tròn săn chắc, dịu dàng xoa nắn theo ý thích, thỉnh thoảng không quên xoe xoe đỉnh núi hồng hào đã cứng như:
ngọc...
Một bàn tay khác của hắn tìm đến khe nách nàng, nhẹ nhàng mân mê vuốt ve...
Hắn sẽ không quên địa phương nhạy cảm trên thân thể nàng...
Quả nhiên Cơ Băng rùng mình dữ dội, âm đạo bên dưới đột nhiên co bóp, dâm thủy róc rách xuất hiện...
Lạc Thần lúc này bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động... Nhấp đều... Nhấp đều...
Hồi lâu sau, khi nàng đã quen thuộc với tiết tấu của hắn, vòng eo uyển chuyển lắc lư nghênh hợp, Lạc Thần tách ra đôi môi hơi ửng đỏ, dịu dàng nói:
“Thả lỏng tinh thần! Ta đem một đoạn ký ức truyền cho nàng!”
Cơ Băng hơi run lên một chút, nhẹ liếm lấy đôi môi còn dư vị của hắn, nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mi...
Lạc Thần cũng nhắm mắt, điều động một tia Linh Hồn mang theo ký ức tiến nhập thân thể nàng...
Cơ Băng hoàn toàn thả lòng để linh hồn kia xâm nhập, rất nhanh đã hòa tan...
Theo sau đó, một đoạn ký ức xuất hiện trong tâm trí...
Lạc Thần quan sát biểu tình của nàng...
Hắn đem ký ức từ lần đầu gặp mặt Cơ Nhã tại Đấu Giá Hội, đến chuyện cùng nàng thỏa thuận chữa trị Cơ Băng, cùng quá trình song tu, tất cả mọi chuyện đều truyền sang cho nàng...
Mi mắt giai nhân trong lòng đã ướt đẩm nước...
Nàng không ngờ mình lại có một tỷ tỷ tuyệt vời như vậy, yêu thương nàng thậm chí vượt qua cả bản thân mình, mặc dù chưa thể nhớ những chuyện trước đây, nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến nàng mãn nguyện...
Lại không ngờ mình và nam nhân này trước đó chưa từng quen biết nhau...
Cơ Băng mở to đôi mắt nhìn châm chầm Lạc Thần, biểu tình phức tạp..., nàng thẩn thờ hỏi:
“Chàng làm tất cả chỉ vì giao dịch với tỷ tỷ thôi sao?” “Ngốc! Làm sao có chuyện đó? Tình cảm ta đối với nàng chẳng lẽ nàng
không cảm nhận được?!” Lạc Thần biết nàng suy nghĩ lung tung, vội vàng ôm vào lòng an ủ
Cơ Băng nhợt nhạt cười, vươn bàn tay tinh xảo vuốt ve mặt hắn thủ thỉ nói: “Thế ngày sau tỷ tỷ bắt thiếp đi chàng định thế nào?”
Lạc Thần nghe vậy, nhìn nàng tràn đầy bá đạo nói: “Nàng là nữ nhân của Lạc Thần, ai dám mang đi? Cơ Nhã dám làm bậy ta đánh mông nàng ấy!”
“Khanh khách!" Cơ Băng che miệng cười khúc khích... Hình như mất đi ký ức khiến tính cách của nàng có phần ngây thơ như thiếu nữ!"