“Không thể! Các ngươi sao có thể lấy lớn hiếp nhỏ? Lại còn hai đánh một?” Hồ Ngọc Nghiên cắn răng, tam vỹ tung bay, linh lực điên cuồng điều động, vậy mà
miễn cưỡng chèo chống bên trong bão cát...
“Cút!” Lang Thương rốt cuộc không nhịn được, vạch ra một vết nứt hư không, đem thân thể yêu kiều của Hồ Ngọc Nghiên ném vào...
Hắn đương nhiên không dám tổn thương nàng, chỉ đuổi đi mà thôi, tin tưởng Hồ tộc sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với hắn...
Tốc... Lạc Thần một lần nữa tốc biến tránh thoát công kích của Hầu Tam...
“Thân pháp thật quỷ dị! toàn bộ thuộc về chúng ta!” Lang Thương xuất hiện, một trảo vồ tới...
Mục tiêu là đầu Lạc Thần... Răng rắc...
Ngạo Tiếu Mặt Nạ vỡ nát, để lộ gương mặt trẻ tuổi đang tái nhợt nhưng vẫn cuồng ngạo...
“Haha chết đi con kiến hôi!” Hầu Tam cười lên khoái chí, Hỏa Hầu Bình Thiên Quyền một lần nữa triển khai, hư ảnh Hỏa Hầu khổng lồ xuất hiện...
“Để hai ta đích thân động thủ! Ngươi nên cảm thấy tự hào!” Lang Thương cũng cười gẵn một tiếng, Đại Bão Cát ngưng tụ trên móng vuốt...
Mắt thấy hai tên này muốn hạ sát thủ, gương mặt Lạc Thần trở nên điên cuồng...
“Muốn giết lão tử? cho các ngươi chôn cùng! Thậm chí toàn bộ U Nguyên chôn cùng!”
Hắn định giải bỏ phong ấn của Hệ Thống đối với Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, để khí tức của Cấm Ky kia dẫn dụ Thiên Đạo Chi Nhãn, đem toàn bộ U Nguyên Đại Lục đánh nát...
“Công tử không được! Thiên Đạo đã sớm nghi ngờ từ lần trước ở Lạc gia, lần
này nếu nó xuất hiện sẽ lấy thế lôi đình nhất kích, công tử có chạy đẳng trời cũng chết!” Kim Nhi hiểu suy nghĩ của Lạc Thần, hoảng sợ hét lớn...
“Vậy thì sao? Dù sao đã không còn đường lui nữa!” Lạc Thần trầm thấp nói...
“Vẫn còn đường lui! Chuyện này phải xem vận khí của công tử!” Kim Nhi nghiêm túc nói...
“Lại là vận khí?”
Hắn lần này đen đuổi còn chưa đủ sao?
Như sợ Lạc Thần thật sự vận dụng khí tức Cấm Ky, Kim Nhi lên tiếng nói luôn:
“Là lệnh bài Diễm gia, công tử hình như quên mất nó?”
Lạc Thần trừng mắt, đầu não cấp tốc đào bới, rất nhanh đã nhớ được mình từng nhặt một lệnh bài của Diễm gia Thất Trưởng Lão để lại sau khi chia tay với Hồng Liên và Điệp Tình...
“Là truyền tống trận lệnh bài sao?” Lạc Thần mừng rỡ hỏi...
“Không phải truyền tống! Mà là lệnh bài cầu cứu! Chỉ cần bóp nát nó thì chủ nhân lệnh bài sẽ cảm ứng được!” Kim Nhi lập tức giải thích...
“Chủ nhân lệnh bài? Sẽ là ai đây?” Lạc Thần gương mặt nghi hoặc...
“Bởi vậy ta mới nói cần dựa vào Vận Khí của công tử! Nếu chủ nhân lệnh bài là cường giả tuyệt thế, công tử xem như có cơ hội sống sót! Đương nhiên phải xem người đó có chịu cứu hay không!” Kim Nhi cũng tràn đầy lo lắng công tử nhà mình xảy ra chuyện...
“Kệ con mịa nó! Liều!”
Mọi chuyện nói thì dài nhưng diễn ra rất nhanh, công kích của hai tên Lục giai ngày một ngưng tụ...
Một lệnh bài cổ xưa xuất hiện trên tay Lạc Thần, bên trên hiển hiện một chữ “Diễm”, không chút chần chờ lập tức đem nó bóp nát...
“Chết đi con kiến hôi!” Hai tên Hầu Tam và Lang Thương cười dữ tợn, cảm giác chính tay giết một thiên tài bậc nhất của nhân loại khiến chúng nó khoái chí
vô cùng...
Mắt thấy hai loại công kích dữ tợn mà đến...Lạc Thần mở to con mắt ngẩng cao đầu, dù có chết hắn cũng phải hào hùng mà chết...
Dị biến nảy sinh...
ẦM
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng không trung, lỗ tai Lạc Thần tê dại...
Không gian cấp tốc vỡ vụn...
Vô tận hỏa diễm màu Hoàng Kim phẳng phất theo hư không vô tận cuốn mạnh mà ra...
Lạc Thần vội vả tỏa ra Tử Tâm Phần Không Viêm bao trùm toàn bộ cơ thể, bảo vệ hắ n trước loại hỏa diễm khủng bố màu Hoàng Kim kia mang lại, gương mặt mang theo vẻ mong chờ...
Hỏa diễm màu vàng này bá đạo không cách nào để hình dung, thậm chí hai loại công kích khủng bố đang tiến đến cũng bị nó thiêu trụi trong gang tấc...trước khi kịp đụng đến sợi tóc của Lạc Thần...
ĐÙNG...
Tựa hồ sao băng vừa hàng thế, một thân ảnh diễm tuyệt thiên hạ từ hư không đạp mạnh mà ra...
Cùng lúc đó, âm thanh lãnh ngạo mang theo sát khí kinh hồn, đột ngột vang vọng trong thiên địa:
“Kẻ nào khi dễ nữ nhi nhà ta? Ngươi muốn chết như thế nào?”