“Không biết Cố công tử muốn khiêu chiến vị nào Thánh nữ?” Một tên hộ pháp Bách Hoa Tông đảm nhiệm vai trò trọng tài lên tiếng hỏi.
“Nhị thánh nữ” Cố Phi Hoa không do dự nói, hắn muốn trước mặt anh hùng thiên hạ chinh phục nữ nhân kiêu ngạo này.
Hoa Ngọc Phượng ánh mắt lóe lên, thân hình tuyệt mỹ đã xuất hiện trên sàn đấu..
Nhìn Cố Phi Hoa, nàng nhàn nhạt nói: “Ra tay đi!”
“Hừ, xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu” Cố Phi Hoa trong lòng tức giận, ngoài mặt lịch sự chắp tay:
“Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, Toàn Phong Trảm”
Rút ra trường kiếm trên tay, đây là một thanh Huyền Cấp Thượng Phẩm pháp. khí, kết hợp với Phong hệ linh căn, thi triển Toàn Phong Trảm.
Chỉ thấy vô số ngọn gió ngưng tụ xung quanh Cố Phi Hoa, kết hợp kiếm ảnh, hình thành từng luồng sắc bén kiếm phong, hướng về Hoa Ngọc Phượng trảm tới.
Đối diện công kích, Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt phất ống tay áo, đôi tay thon dài khép lại hình thành chưởng ấn, miệng thơm khẽ mở:
“Đào Hoa Chưởng”
Tầng tầng lớp lớp hoa anh đào liên tục xuất hiện theo chưởng ấn của nàng, phá vỡ hoàn toàn kiếm phong, thế công không giảm, đánh về Cố Phi Hoa...
Cố Phi Hoa sắc mặt hơi đổi, hai chân di chuyển thân pháp, né tránh Đào Hoa
Chưởng, tiếp cận Hoa Ngọc Phượng, trường kiếm tung bay, hiển nhiên là muốn cận chiến với nàng...
“Đào hoa trận" Môi thơm khế mở, Hoa Ngọc Phượng hai tay kết ấn.
Đột ngột vô số nhánh hoa từ mặt sàn đấu xuất hiện, cuốn chặt hai chân đang tiếp cận của Cố Phi Hoa, mà xung quanh hắn đã sớm bị bao vây bởi các cây hoa anh đào, tầng tầng lớp lớp...
“Là trận pháp? Nàng bố trí từ bao giờ?” Cố Phi Hoa sắc mặt khó coi, hắn không ngờ nữ nhân này còn là một Linh Trận Sư, toàn bộ trận pháp Đào Hoa đều được hình thành từ Mộc linh lực.
Chứng kiến tình cảnh Cố Phi Hoa lúc này, không ít người sắc mặt ngưng trọng, Bách Hoa Tông chú trọng Mộc hệ linh căn, chuyện này mọi người đều biết, khiến bọn hắn bất ngờ là vị này Nhị Thánh Nữ lại tinh thông trận pháp.
“Nhận thua đi” Nhìn Cố Phi hoa chật vật, Hoa Ngọc Phương cao ngạo nói.
“Hừ, thánh nữ quá xem thường ta” Cố Phi Hoa cười lớn, gầm thét nói:
“Thanh Phong Kiếm Pháp đệ tam thức, trảm phong”
Trường kiếm trong tay cấp tốc xoay tròn, các luồng kiếm khí sắc bén kết hợp. cuồng phong, hoa anh đào lắc lư đổ ngã.
“Nổ cho ta” Hoa Ngọc Phượng bình thản nói.
Bùm bùm
Đào Hoa Trận đột ngột nổ tung, đây là một hình thức kích nổ linh lực, uy lực lớn vô cùng.
Khói bụi tản đi, thân ảnh Cố Phi Hoa chật vật xuất hiện, mái tóc rối bời, quần áo rách nát, chỉ là bên trong hắn có mặc một khải giáp bảo vệ cơ thể, cũng không nhận lấy thương tổn.
Cố Phi Hoa hai mắt đỏ ngầu, trong lòng mắng nữ nhân điên, loại hình thức phát nổ trận pháp này chẳng khác nào tự bạo linh lực, thông thường khi luận bàn rất ít ai sử dụng.
Càng nghĩ càng tức giận, Cố Phi Hoa giương cao trường kiếm, định tiếp tục xuất chiêu, dù sao thân là thiên tài Thất cấp thế lực, thủ đoạn của hắn không ít.
Hoa Ngọc Phượng nhíu mày, nếu lúc này chú ý sẽ thấy các cành anh đào dưới chân Cố Phi Hoa không bị kích nổ, hiển nhiên là nàng đã hạ thủ lưu tình, nếu không dù có khải giáp bảo vệ cơ thể thì hai chân kẻ này đã sớm tàn phế.
Không ngờ đối phương không biết điều, lại tiếp tục muốn tấn công...
Hoa Ngọc Phượng trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thực lực và tâm tính kém cỏi như vậy cũng dám xưng thiên tài...
Mà người ngồi tại quảng trường đã sớm nhận ra tình huống, không ít người lắc đầu ngao ngán, không ngờ thiên tài Thanh Vân Tông không gì hơn cái này a...
“Được rồi Phi Hoa, mau trở về!” Trưởng lão Thanh Vân Tông đi cùng Cố Phi Hoa truyền âm nói, không muốn đệ tử nhà mình tiếp tục bêu xấu.
Hít sâu một hơi, Cố Phi Hoa đè nén trong lòng nhục nhã, lại ra vẻ khiêm tốn chắp tay nói:
“Thánh nữ tài nghệ phi phàm, lần này bất phân thắng bại, hẹn lần sau tái đấu” “Phi, thật không biết xấu hổ”
Nhiều người phỉ nhổ, rõ ràng người ta lưu thủ, vào miệng hẳn lại thành bất phân thắng bại.
Hoa Ngọc Phượng không nói gì, tay áo tung bay, trở về đứng cùng hai vị thánh nữ còn lại, hiển nhiên nàng khinh thường đáp lời kẻ này.
“Ngươi” Cố Phi Hoa giận tím mặt, bất quá vẫn thức thời xám xịt về vị trí ngồi xuống.
“Đa tạ Cố công tử” Mỹ phụ Hộ pháp Bách Hoa Tông lên tiếng giải vây nói:
“Không biết kế tiếp là vị nào?”
“Khanh khách, lần này để ta!”
Âm thanh ồ lên vang vọng, chỉ thấy trên sàn đấu, một thân ảnh đỏ rực xuất
, nàng nóng bỏng, quyến rũ không thua kém bất kỳ thánh nữ nào, trái lại thân phận thậm chí còn cao quý hơn...
Diễm gia đại công chú - Diễm Hồng Liên
Ngồi trên đài cao, mười vị trưởng lão Bách Hoa sắc mặt hơi lo lắng, hiển nhiên không dám chắc thánh nữ nhà mình có thể chiến thắng nàng hay không.
Mà Tô Nhan vốn bình thấn cũng hơi lộ vẻ trầm ngâm... “Không biết Diễm tiểu thư muốn khiêu chiến vị nào thánh nữ”
Hộ Pháp mỹ phụ hơi khó khăn nói, trong ba vị thánh nữ, chỉ duy nhất Tô Mị là sắp vào Nguyên Anh Hậu Kỳ, đủ sức đối đầu vị này Diễm gia tiểu thư.
Diễm Hồng Liên hé đầu lưỡi thơm tho, liếm liếm khóe môi, bàn tay trắng nõn thon dài vươn lên, chỉ về thân ảnh vốn an tĩnh đứng đó...
Gần từng chữ nói:
“Khiêu chiến nàng - Yên Sương Nhi!!!”