Mục lục
Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tiến lại gần sau lưng giai nhân ...

“E hèm ... chào nàng ... " Hắn cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể ...

“Tinh ... "

Cầm âm đứt đoạn, bờ vai mềm mại khẽ run ...

"Ta ... không phải người xấu ... " Lạc Nam bổ sung một câu ...

Thân ảnh mỹ nhân quay phắt người lại ...

"AAAAAAAAAAAA"

Đôi mắt xanh thẩm như đại dương xanh trợn tròn, môi đỏ xinh xắn hét ầm lên ... tràn đầy kinh hãi ...

Đuôi cá cùng đôi tay liên tục bơi về phía sau, cổ cầm trong tay cũng bị nàng đánh rơi xuống đất ...

Cũng may Lạc Nam đã sớm bố trí cách âm, tiếng hét của nàng không kinh động ra bên ngoài ...

Vừa chứng kiến diện mạo kia, trái tim hắn rung lên, đồng tử co rụt, hiện lên vô tận kinh diễm ...

Đẹp ... tuyệt phẩm nhân gian ... không, nàng là bảo vật của biển cả ...

Một loại xinh đẹp rất khó dùng từ ngữ diễn tả như thế nào ... có lẽ “Nghiêng nước nghiêng thành" miễn cưỡng để miêu tả ...

Mái tóc hoàng kim mượt mà như tơ, mắt tròn mi cong, tròng mắt màu lam thâm thúy như biển rộng, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, mũi quỳnh cao thẳng nằm trên đôi môi mộng, tất cả đều đáp ứng chuẩn mực của vẻ đẹp Tây phương điển hình ...

Thân trên của nàng trong trắng mịn màn, bầu ngực có quy mô nảy nở, chỉ là được hai mảnh vỏ sò che lắp đi nụ hoa mê người đó ...

Giữa điểm tiếp xúc giữa eo thon cùng đuôi cá, một mảnh vỏ sò khác màu hồng phấn che đậy nơi tư mật, gợi tình đến cực hạn ...

Một mỹ nhân ngư phương Tay, như bưoc ra từ truyen cổ tích xuất hiện ở trước mặt hắn ...

“Nhân loại ...? ngươi là ai?" Sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, mỹ nhân ngư như lấy lại được bình thản, môi đỏ chúm chím hé mở, dùng một giọng điệu trong trẻo như pha lê để hỏi ...

Lạc Nam lấy lại tinh thần, đánh giá nàng một vòng ... mọi thứ thuộc về nàng đều khiến hắn thích thú, nhất là đuôi cá kia vừa có vẻ mềm, vừa có vẻ uyển chuyển ... lại có các lớp vảy hoàng kim như bảo thạch ... quả thật diễm lệ vô vàn ...

Nhận ra Lạc Nam không có ý làm hại mình, mỹ nhân ngư cũng tò mò đánh giá lại hắn ...

Phát hiện nhân loại này vậy mà anh tuấn phi phàm, không có đuôi cá như nàng, trái lại là một đôi chân trông có vẻ linh hoạt, cảm thấy tò mò chớp chớp đôi mắt đẹp ...

"Ngươi là nhân loại sống trên mặt đất?" Mỹ nhân ngư hiếu kỳ mở miệng ...

"Không sai ... nàng không sợ ta sao?" Lạc Nam nháy nháy mắt cười hỏi ...

“Ngươi sẽ không hại ta ... trái lại ta cảm giác được ngươi sẽ bảo vệ ta ... " Mỹ nhân ngư điểm lấy ngón tay ngọc ngà lên cằm, tự tin nói ...

"Ö? Nàng thật sự cảm thấy như vậy?" Lạc Nam kinh ngạc ...


"Không sai, trái tim ta mách bảo như vậy ... " Mỹ nhân ngư đặt tay lên lồng ngực, đôi mắt khép hờ lẩm bẩm ...

"Nữ nhân này sở hữu một trai tim hiếm có, Thất Khiếu Linh Lung Tâm ... có thể cảm nhận được địch ý và thiện ý của người đối diện ... " Kim Nhi đánh giá mỹ nhân ngư một chút, lúc này hướng Lạc Nam giải thích ...

"Thất Khiếu Linh Lung Tâm?” Lạc Nam lẩm bẩm, cảm thấy dốt đặc cán mai ...

"Đó là một loại trái tim cực hiếm có, toàn bộ Tinh Cầu chỉ sợ tìm không ra người thứ hai, à ngoại trừ Cơ Băng tu luyện công pháp của công tử cho nên cũng sở hữu một loại, bất quá công dụng có sự khác nhau ... " Kim Nhi cười nói ...

"Băng nhi sao?" Lạc Nam nhớ lại, Cơ Băng tu luyện công pháp Thủy Linh Băng Lung Kinh, nhờ đó hình thành một trái tim gọi là Băng Thủy Linh Lung Tâm, có thể dễ dàng lĩnh ngộ tất cả băng và thủy vũ kỹ sau lần tu luyện đầu tiên ...

Xem ra Thất Khiếu Linh Lung Tâm khác với Băng Thủy Linh Lung Tâm, giúp mỹ nhân ngư phân biệt được cảm xúc thiện ác từ người khác ...

"Nàng từ nhỏ đã sống ở nơi này sao?" Lạc Nam tiến đến bên cạnh mỹ nhân ngư, ngồi xuống khẽ hỏi ... không nhịn được vuốt nhẹ đuôi cá của nàng ... mềm mại và trơn tuột ... không thua kém làn da tuyệt diệu của nữ tử ...

Mỹ nhân ngư ngại ngùng rút người lại, gương mặt đỏ bừng, nàng ngây thơ như trang giấy trắng, lắp ba lắp bắp:

"Đuôi của chúng ta chỉ để trượng phu chạm vào ... ngươi sao có thể như vậy?"

"Trượng phu? Ta lỡ chạm vào rồi ... có thể trở thành trượng phu của nàng sao?" Lạc Nam nghe vậy, một lần nữa mơn trớn đuôi nàng, vừa cười vừa hỏi ...

"Không được ... nhân ngư tộc chúng ta vĩnh viễn sẽ không tiếp xúc cùng nhân loại, đó là lời của dì Quỳnh dạy ta ... " Mỹ nhân ngư lắc đầu ngây thơ nói ...

"Dì Quỳnh? Nàng sống ở nơi này với Dì Quỳnh đó sao?" Lạc Nam nhớ lại còn một căn phòng có khí tức sinh mệnh, hỏi thăm ...

"Đúng vậy, ta và dì Quỳnh từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau ... toàn bộ Nhân Ngư tộc chỉ còn hai chúng ta ... " Mỹ nhân ngư cô đơn nói ...

Lạc Nam trái tim tê rần, nhớ lại sư phụ của Tiêu Thanh Tuyền từng nói Nhân Ngư đã sớm tuyệt chủng ...

"Ai bảo chỉ còn hai nàng? Nếu ngày sau các nàng sinh con ... không phải sẽ có thêm các tiểu mỹ nhân ngư sao?" Hắn mở miệng an ủi ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK