“Thiên cấp Pháp Bảo loại Cung Tên? ta rất có hứng thú al”
“Mặc kệ hắn có thân phận gì, kẻ này dám tiến vào U Nguyên Đại Lục hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Âm thầm quan sát trong bóng tối, đám yêu thú bắt đầu nghị luận ầm ỷ, có tên đã động tham niệm với Lạc Thần, cũng có không ít tên muốn diệt đi thiếu niên thiên tài này...
U Nguyên Đại Lục và các Đại Lục khác tranh đấu diễn ra không ngừng nghỉ, nhất là ở một nơi mà Yêu Thú làm chủ như U Nguyên Đại Lục, bọn hắn càng không muốn xuất hiện thiên tài nhân loại...
VỤT..
Lại một mũi tên hừng hực hỏa diễm rời cung...
“Lại muốn bắn trúng bản vương?” Độc giác Ưng Vương cười gắn một tiếng, tốc độ khủng bố triển khai, thân hình uyển chuyển né tránh...
VỤT VỤT VỤT... Lại ba mũi tên bị Độc Giác Ưng Vương thành công né tránh...
Tốc...
Thân ảnh hắn biến mất...
VỤT..
Lại một mũi tên Dị Hỏa bắn mạnh mà ra...
Tốc...
Thân ảnh thiếu niên lại biến mất, một mũi tên khác bắn ra...
Sau ba lần thi triển Tốc Biến liên tục và bắn tên ở các phương hướng khác. nhau...
Rốt cuộc có một mũi tên trúng đích...Chỉ là lần này chỉ hơi xoẹt qua, làm bỏng một lớp da dày của Độc Giác Ưng Vương mà thôi...
“Khốn kiếp! loại thân pháp quái quỷ gì?” Dù chỉ là một vết bỏng nhưng đủ khiến Độc Giác Ưng Vương đau đớn gầm rú...
Thương thế của hắn ngày càng nặng, từng giọt máu huyết khổng lồ tuôn rơi, chiến lực lại giảm xuống một bậc...
“Không ngờ hắn đã mạnh đến mức này!” Nhìn người thanh niên như mèo vờn chuột truy kích một tên khủng bố Yêu Thú, Cơ Nhã đôi mắt đẹp ánh lên nét phức tạp, có vui mừng, có tự hào cũng có một tia háo thắng...
VỤT VỤT VỤT..
Lại là ba mũi tên bắn mạnh mà ra, chỉ là lần này Lạc Thần tạm thời cần thời gian cho Tứ Đỉnh khôi phục Linh Lực, chưa thể thi triển Tốc Biến...
Hắn muốn dùng thời gian tiêu hao hết sức lực của Độc Giác Ưng Vương, từ từ giết chết đối phương...
“Không thể tiếp tục như vậy!” Độc Giác Ưng Vương cũng nhận ra ý đồ của Lạc Thần, gian nan vất vả thành công né tránh ba mũi tên, quyết tâm muốn chuyển bị động thành chủ động...
“Cuồng Phong Loạn VũI”
Theo một tiếng hét lớn, Độc Giác Ưng Vương đột ngột xoay tròn trên không trung, lông vũ trên thân như lưỡi dao sắc bén bắn mạnh mà ra...
Toàn bộ phóng đến Lạc Thần...
Lông Vũ phô thiên cái địa, che khắp cả bầu trời, muốn tránh cũng không thoát...
“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng!”
Mục đích của Độc giác Ưng Vương thành công, Lạc Thần đành tạm thời thu hồi Bắc Đẩu Cung, thân thể cấp tốc xoay tròn, chưởng ấn lan tỏa xung quanh, bảo. vệ toàn bộ cơ thể trước vô số lộng vũ sắc nhọn...
Hồi lâu sau, công kích điên cuồng của Độc Giác Ưng Vương rốt cuộc dừng lại, hắn thở hồng học vì mệt, từng giọt máu cũng như vết bỏng do Dị Hỏa mang lại tiêu hao quá nhiều thể lực của hắn...
Cắn răng một cái, nuốt oán hận vào bụng, Độc Giác Ưng Vương nảy sinh ý định rút lui...
Không phải hẳn sợ Lạc Thần, mà là hắn biết mình tạm thời không làm gì được. nhân loại này, chỉ bằng trước hết dưỡng thương, sau đó tìm cơ hội báo thù...
“Khặc khặc, Độc Giác tiền bối! Chúng ta hỗ trợ ngài!”
Chỉ là vừa có ý định rời đi, nơi xa đã bay đến hai tên yêu thú ngăn chặn bước tiến của hắn, giọng nói hí hửng quái dị vang lên...
Đây là hai tên thanh niên tóc tai màu đỏ rực, bộ dạng không khác nhau là mấy, toàn thân lông lá um tùm, thân hình nhảy nhót liên tục, nhí nha nhí nhố, chân đạp hỏa vân ngự trên không trung...
Vừa nhìn đã biết khỉ đột lửa... “Hầu tộc hai huynh đệ?” Độc Giác Ưng Vương trầm giọng nói...
Hầu tộc là một chủng tộc khá có danh tiếng tại U Nguyên Đại Lục, thân thể linh hoạt, thực lượng cường đại, lại có thể sử dụng vũ khí như nhân loại...
Mà hai tên này chính là một cặp song sinh thiên tài của Hầu Tộc, gần trăm tuổi có đã là Ngũ giai trung kỳ yêu thú, cũng được xem là danh tiếng hiển hách...
“Điều kiện gì?” Độc Giác Ưng Vương trầm giọng hỏi, nó chỉ là yêu thú tán tu, còn Hầu Tộc bối cảnh quá mức to lớn, là chủng tộc hắn trêu không nổi, bên trong có vô vàn chỉ nhánh khác nhau...
Thạch Hầu, Kim Hầu, Thủy Hầu...