“Là chúng ta mắt mù không phân biệt được Thái Sơn, xin chư vị bỏ qua một lần, Hàn gia chân thành ghi nhớ!”
Trong lời nói không quên mang hai chữ Hàn gia nhấn mạnh, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết...
“Hàn gia? Lợi hại lắm sao? Bằng Thanh Vân Tông không?” Lạc Thần trêu tức. cười nói...
Nghe hẳn nói xong, đôi mắt đám người Hàn gia co lại triệt để...
Thanh Vân Tông bị giải tán bọn họ cũng nghe nói, so với Thanh Vân Tông, Hàn gia còn kém một chút...
Bởi bọn họ không có Luyện Hư Sơ Kỳ lão tổ...
So với Thanh Vân Tông, Hàn gia chỉ có ưu thế sở hữu hai kiện Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo mà thôi...
Theo lời thiếu niên này, chẳng lẽ Thanh Vân Tông bị diệt có liên quan đến họ? “ực”
Càng nghĩ càng hợp lý, dù sao thì Thanh Vân Tông cách Bình An Thành không quá xa...
Thông tin nhanh chóng được xác thực khi một thanh kiếm lấp lóe xuất hiện trên tay Lạc Thần...
“Không! Các ngươi không thể giết ta! Ta là Hàn gia đệ nhất thiên tài! Ta không thể chết!”
Hàn Sắt điên cuồng gào rú, sắc mặt bình thản hoàn toàn biến mất, trước tử thần không ai có thể duy trì tỉnh táo...
“Phế vật vô dụng!” Liễu Thi Cầm lắc đầu xem thường nói, ánh mắt nàng đột ngột chuyển thành màu đen...
Một màu đen thuần túy như bóng đêm sâu thẳm...
Theo sau đó, tóc dài tung bay trong gió, một cơn gió đen cuốn đến Hàn Sắt đang dữ tợn rít gào...
“Băng Huyền Giáp”
Hàn Sắt chống trả quyết liệt, vô số Băng Linh Lực hình thành áo giáp bao bọc cơ thể hắn...
Xèo... Ngọn gió đen bao trùm, âm thanh cắt xé vang lên... Làn gió tản đi, đám người hoảng hốt nuốt một ngụm nước bọt...
Chỉ thấy Hàn Sắt đã hoàn toàn biến mất, bên dưới mặt đất chỉ còn một nắm tro cốt hết sức rợn người...
Ngọn gió đen quỷ dị kia đã ăn mòn toàn bộ thân thể đối thủ...
Liễu Thi Cầm sắp đột phá Hóa Thần, Hàn Sắt chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ...
Cách biệt quá lớn về thực lực cũng như Công Pháp tu luyện, dẫn đến cái chết thảm hại của một đệ nhất thiên tài Thất cấp thế lực...
Nhìn tình cảnh này, ngay cả Liễu Thi Cầm và Lạc Thần cũng thoáng bất ngờ, không nghĩ tới Dạ Phong kinh khủng như vậy...
Mộc Tử Âm sắc mặt ngưng trọng, thầm nghĩ nếu mình đối mặt với ngọn gió kia, nếu không có Tử Mộc Kiếm hỗ trợ, chỉ sợ không chết cũng trọng thương...
“Lão công rốt cuộc tặng Dì nhỏ công pháp cấp bậc gì?” Nàng âm thầm nghĩ, u oán nhéo hông hắn một cái...
“Ngoan! Các nàng sớm muộn sẽ có!” Lạc Thần truyền âm an ủi ba nữ...
“Khốn Kiếp! Ta chết cũng không để các ngươi yên lành!” Tam trưởng lão hai mắt đỏ ngầu, mọi chuyện hiện tại đều xuất phát từ lòng tham của hắn...
Chạy trốn về Hàn gia cũng bị xử tử, chỉ bằng kéo đám khốn kiếp này chôn cùng...
Nghĩ là làm, thân thể hắn cấp tốc phình to, muốn tự bạo... “Hừ - Hồ Điệp Áp Sát!”
Mộc Tử Âm hừ một tiếng, như Hồ Điệp bay múa, một trảm vừa ra, đầu lâu già nua tung bay...
Mọi chuyện triệt để kết thúc...
Trận chiến này có không ít người trong Bình An Thành âm thầm quan sát...
Bất quá với sự thống trị của Liễu gia tại Bình An thành ở thời điểm này, cùng với đám người Nhạc gia phò tá, muốn phong tỏa tin tức không phải chuyện khó
khăn gì...
Uy nghiêm của Liễu gia một lần nữa được xác lập, về sau toàn bộ Bình An thành không một ai dám có ý đối nghịch...
“Xin đừng giết ta! Xin đừng giết ta!” Hàn Thẩm ngồi bệch co ro trên mặt đất, nhìn Lạc Thần và chúng nữ tiến lại, sợ hãi run cầm cập...
Nhìn nữ nhân điêu ngoa này, Lạc Thần tròng mắt lấp lóe, gằn giọng nói: “Giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên!”
“Được! Ta giao, ta giao!” Hàn Thẩm vui mừng quá đỗi, chỉ cần không chết nàng có thể làm bất cứ chuyện gì...
Thành công thu lấy một tia Linh Hồn Bổn Nguyên của Hàn Thẩm, chỉ cần nàng ta có ý phản nghịch, hắn sẽ cảm nhận được và giết chết bởi một ý niệm...
Trước đây hắn từng thu phục một nữ nhân của Nam Cung gia cũng bằng cách này...
“Được rồi! Ngươi trở về Hàn gia, đem toàn bộ tội lỗi giết chết Tam trưởng lão và hai tên kia đổ hết lên đầu Thiên Mộc Tông cho ta!” Lạc Thần cười gẵn phân phó nói...
Hắn sẽ không quên thiếu chủ Thiên Mộc Tông từng muốn hại mình, trước đã có Nam Cung gia, hiện tại có thêm Hàn gia...
Hai cái Thất Cấp thế lực thù địch, Thiên Mộc Tông không có quả ngon để ăn...
“Tuân lệnh chủ nhân!” Hàn Thẩm hớn hở dập đầu, chỉ cần giữ được mạng quay về gia tộc là được, về phần đổ tội cho ai không thành vấn đề đối với nàng...
“Làm tốt chuyện này! Ngày sau ghế gia chủ Hàn gia thuộc về ngươi!” Lạc 'Thần ném ra một miếng bánh ngọt...
“Tuân lệnh chủ nhân, Thẩm cáo lui!" Hàn Thẩm lúc này mới hài lòng rời đi...
Tu vi Kim Đan Viên Mãn quay về gia tộc không phải vấn đề quá lớn...
Nhìn bóng lưng Hàn Thẩm khuất xa, Lý Trúc Loan nắm tay Lạc Thần nhoẻn miệng cười nói:
“Trước có quân cờ tại Nam Cung thế gia, hiện tại lại nắm được Tiểu Thư Hàn gia, hai cái Thất Cấp Thế Lực đã nằm trong tầm kiểm soát của Phu Quân!”