Thậm chí ngay cả Cơ Kha bình tĩnh là thế, nhưng khi ánh mắt nàng quét đến lại khiến hắn vô thức cúi đầu né tránh ...
Không dám đối diện ...
Trong mắt Hải Ứng Thiên dần dần đỏ hoe, tia mê muội đang lấn át sự tỉnh táo ngày càng nặng ...
Bách Hiểu Sinh thể hiện rõ ràng sự ái mộ cùng tham vọng chiếm hữu trong đôi mắt, đương nhiên còn có dục vọng ...
Tinh Linh Nữ Vương thoáng lắc đầu thất vọng ...
Chỉ là rất nhanh khi ánh nhìn của nàng chạm vào người thanh niên kia, đáp lại nàng là một đôi mắt hắc bạch trong suốt cùng sự tán thưởng và khâm phục ...
Ngoài ra không chứa bất kỳ tia ý nghĩ khác thường nào ...
Lạc Nam thấy nàng nhìn mình, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, không quên truyền âm nói:
"Đa tạ Nữ Vương và quý Quốc ban tặng Nhân Sâm Triệu Năm ... "
Đây là lần đầu tiên có nam nhân dùng ánh mắt này nhìn lấy nàng ...
Trong lòng chợt xuất hiện một tia tò mò về han ...
"Đó là lễ vật của Á Nhi cho ngươi, không liên quan đến Bản Vương ... "
Truyền âm cho hắn một câu, nhìn thấy không khí có phần kỳ quái, nàng trầm âm mở miệng:
"Mời chư vị an tọa ... "
Như âm thanh cảnh tỉnh đến từ tận Linh Hồn, đám người nhao nhao bừng tĩnh lại, vội vàng cúi đầu tránh nhìn thẳng dung nhan hớp hồn kia, vội vàng ngồi xuống ...
Hải Ứng Thiên hít sâu một hơi, từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược đem nuốt xuống, tỉnh táo lại một chút ... trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực, đang muốn lấy lại tỉnh táo để tiếp tục đối diện với nàng ...
Đáng thương Hải Phi Vân cũng như Đan Mạnh bị phong tỏa tri giác không cảm nhận được gì ...
"Sư phụ, hay ngươi đem diện mạo che lấy, tránh các vị quan khách khó thể tập trung ... " Á Liên Nga bí mật truyền âm ...
Tinh Linh Nữ Vương trong lòng hơi bất đắc dĩ, bởi vì ngay cả cao tầng Tinh Linh Nữ Quốc cũng thất thần khi đối diện nàng ...
Vốn là ngày vui, lại có quan khách nên theo phép lịch sự không thể ẩn giấu diện mạo mới đúng, nhưng trước tình hình này phải đem che đậy rồi ...
Khăn lụa vừa xuất hiện đã một lần nữa khiến bầu không khí thoải mái trở lại ...
Đám người tiếc nuối thở dài ... lại âm thầm cảm thấy may mắn, phức tạp vô cùng ...
"Haha, hai lão già này đến trễ, mong Nữ Vương và chư vị lượng thứ ... "
Một âm thanh bà lão già nua vang vọng không gian, hai thân ảnh từ trên cao xuất hiện ...
Mà vừa nhìn thấy hai người này, von luon bình than Lạc Nam sắc mặt trở nên quái dị ...
"Hai vị tiền bối?" Tinh Linh Nữ Vương vui mừng bật cười, trong mắt nồng đậm cảm kích ... thoáng có một chút hồi ức ...
Ít có ai biết rằng, khi còn trẻ nàng là một tiểu thiếu nữ ham chơi, cũng thỉnh thoảng trốn ra Tinh Linh Đảo nghịch ngợm ...
Có lần tình cờ cứu được đôi phu thê bị trọng thương, không ngờ sau đó lại được hai người báo đáp bằng cách chỉ dẫn tìm kiếm Dị Mộc mang tên Phản Thiên ...
Từ đó thực lực tăng mạnh, kết hợp với Thiên Phú khủng bố vốn có, leo một mạch đến ngôi Nữ Vương ...
Đôi phu thê năm xưa chính là hai lao gia trước mặt, Tinh Linh Nữ Vương luôn xem như trưởng bối của mình, kính trọng có thừa ...
Hai người hạ xuống, trông có vẻ phong trần, hiển nhiên đã di chuyển không
ít ...
Lão già cụt mất một cánh tay, bà lão lưng còng, mái tóc hai người trắng xóa, tròng mắt hết sức tan thương ...
Chỉ là không ai dám xem thường bọn họ ...
Có thể được Nữ Vương gọi một tiếng Tiền Bối sẽ bình thường được sao?
Không ít người sắc mặt ngưng trọng âm thầm suy đoán ...
"Khảo gia nhị lão ... " Cơ Kha vội vàng rời khỏi ghế chắp tay chào hỏi ...
Mà Thiên Diệp Dao, Bách Hiểu Sinh cũng vội vàng đứng dậy hành lễ ...
Hải Ứng Thiên cùng Thủy Tích Quân không ngoại lệ ...
Hiển nhiên bắt đầu đoán được hai người này là ai ...
Đám người khác thấy vậy nào dám lãnh đạm, vội vàng lễ độ có thừa ...
Ngay cả Lạc Nam cũng kéo tay Diễm Nguyệt Kỳ đứng lên, thong dong đi đến trước mặt hai người, cẩn trọng cúi đầu mở miệng:
"Cảm tạ hai vị tiền bối!"
"Ngươi là?" Đôi vợ chồng già liếc nhìn nhau, trong mắt chợt xuất hiện vẻ kinh dị, cùng lúc bật thốt lên:
“Là ngươi!"