Lần đầu tiên đường đường là Thánh Nữ Đa Bảo Các bị người khác không thèm để ý ...
Nếu là người khác chỉ sợ hận không thể kéo quan hệ với Thiên Diệp Dao, nhưng Thủy Tích Quân lại là trường hợp đặc biệt ...
Thiên Diệp Dao phồng to hai má như chú heo con, bộ ngực to lớn sau lớp áo trắng phập phồng vì tức giận, nhìn Thủy Tích Quân uất nghẹn không biết nên nói gì.
Phốc ...
Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được bật cười ha hả, bộ dạng của Thiên Diệp Dao quá khả ái rồi ...
"Lạc Lạc không cho phép cười!" Thiên Diệp Dao như tìm được chỗ xả, thoát một cái đã lao đến bên cạnh Lạc Nam ...
Hai bàn tay mềm mại tinh xảo đem cổ hắn siết chặt, muốn đem tên này bóp cổ chết ...
"Được rồi ... không cười, không cười!" Lạc Nam cố gắng nín nhịn, nâng lên đôi tay đầu hàng ...
Thiên Diệp Dao không hài lòng biểu hiện của hắn, đánh thình thịch vào ngực Lạc Nam mà không chú ý Diễm Nguyệt Kỳ đang dùng ánh mắt hình viên đạn liếc xéo nàng ...
"Không hổ danh là Thiên Đạo Chi Tử, ngay cả Thánh Nữ Đa Bảo Các cũng thân thiết như vậy ... " Cơ Kha trong lòng thầm nghĩ, cảm thấy mọi chuyen rất hợp lý.
Thiên Đạo Chi Tử làm ra chuyện gì cũng là điều dễ hiểu ...
Đan Vô Hành cùng Đan Mạnh trong mắt xuất hiện một tia ghen ghét không dễ phát giác ...
Đan Coc va Da Bao Cac deu co Luyen Dan, đều cạnh tranh thị trường tiêu thụ Đan Dược, theo lý mà nói chính là quan hệ đối đầu ...
Chỉ là Đa Bảo Các đa dạng về nhiều loại hàng hóa, mà Đan Cốc chỉ bán ra Đan Dược mà thôi ...
Sắc mặt đặc sắc nhất chính là Hải Cung đôi phụ tử, Lạc Nam là kẻ địch của họ, nếu tên này có Đa Bảo Các hậu thuẫn chẳng khác nào ác mộng ...
Duy chỉ có Bách Hiểu Sinh từ đầu đến cuối chỉ ngồi thản nhiên uống trà, giường như tất cả mọi chuyện xung quanh không hề liên can gì đến hắn ...
Mà theo một âm thanh xướng lên, gương mặt vốn bình tản của hắn rốt cuộc xuất hiện một tia cuồng nhiệt ...
"Tinh Linh Nữ Vương đến!"
Giọng xướng này không hề xa lạ gì, chính là của Á Liên Nga ...
Theo sau đó, hai hàng Tinh Linh xinh đẹp tuyệt hảo, sau lưng mọc lấy đôi cánh trong suốt tinh xảo phe phẩy ca múa xuất hiện ...
Ba thân ảnh theo sau đó thong dong xuất hiện ...
Á Liên Nga toàn thân chiến giáp oai hùng, tay cầm Thanh Trường Đao, như một đại tướng chinh chiến sa trường cung kính đi trước mở đường ...
Phía sau nàng, Tinh Linh Nữ Vương một thân hoàng bào lộng lẫy ôm sát cơ thể mạn diệu, mỗi đường cong cơ thể đều có thể khiến bất Kỳ Nam nhân nào huyết tính sôi trào ...
Khí chất thành thục vũ mị, lại có nét uy nghiêm nồng đậm của bậc quân vương, quân lâm thiên hạ ...
Mỗi động tác đều hút lấy linh hồn người khác, dáng vẻ của nàng bây giờ khác hẳn thời điểm ra tay chiến với Băng Kiếm Lão Nhân, vì chiến ý đã thu liễm toàn bộ ...
Ngọc thủ trắng ngần, các đốt ngón tay như được thiên nhiên ưu ái bậc nhất đang dắt lấy một thiên sứ bé bỏng trong tà váy công chúa ...
Á Nhi ...
Tinh Linh Nữ Vương dắt lấy Á Nhi, xuất hiện trước mặt đám người ...
Hai nữ đi đến đâu, từng góc cây ngọn cỏ vui mừng cúi đầu đến đấy ..
Vua của thực vật ...
Điều đáng tiếc là, dung nhan thần bí kia vẫn chưa được hé lộ, vẫn còn khuất sau lớp khăn lụa mờ ảo ...
Lạc Nam thoáng tiếc nuối trong lòng, bất quá cũng không nóng vội, dung nhan của mỹ nhân đủ sức để hắn kiên nhẫn ...
Nhớ lại lần đến Hồ Tộc, gặp tiểu yêu hồ Thất giai kia, trong mắt có một tia tưởng niệm ...
Hải Ứng Thiên trong mắt tràn đầy phức tạp, thậm chí không giám dùng tiêu cự trực diện quan sát nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia ...
Chỉ riêng Bách Hiểu Sinh trong mắt chưa bao giờ giảm đi ý cuồng nhiệt, trái lại có một tia mừng rỡ như điên, trong lòng bắt đầu ảo tưởng vô bờ bến:
"Che giấu tốt! không phải ai cũng đủ tư cách chứng kiến dung nhan của nàng, chỉ có ta là ngoại lệ hahaha"
Tinh Linh Nữ Vương vừa thong thả hạ người xuống, quan khách và Toàn thể Tinh Linh đồng loạt đứng lên ...
“Chúc mừng sinh nhật Nữ Vương ... "
Âm thanh hò hét chấn động vòm trời, sau đó là toàn thể Tinh Linh Đảo ...
"Chúc mừng sinh nhật Nữ Vương ... "
Tinh Linh Nữ Vương đảo đôi mắt như ngân hà một vòng, âm thanh hòa nhã nhưng không mất uy nghiêm chậm rãi vang lên:
“Đa tạ chư vị quang lâm, bổn vương vô cùng cảm kích ... "
Nói xong, trong ánh mắt muốn lòi ra của riêng Bách Hiểu Sinh, ngọc thủ nhẹ nâng, khăn lụa che mặt rơi xuống ...
Trong khoảng khắc đó, thời gian triệt để đọng lại ...