Chỉnh sửa: Le Hoang
Rõ ràng đây là một căn nhà được kiến thiết lại thành một nhà kho bỏ hoang. Nhà kho này có diện tích bằng một gian phòng học lớn nhỏ. Bên trong còn chất đống đồ vật lộn xộn.
Lúc này trong nhà kho đang tỏa ra một chút hàn khí. Nguyên nhân là vì ở chính giữa căn phòng có một mảnh băng to, dài và hẹp đang khóa chặt một sinh vật có hình dáng giống như một con báo.
Con vật này có bộ lông dày, thậm chí nó còn phủ cả con mắt. Cái đuôi thật dài của nó ở trong bóng tối phát ra ánh huỳnh quang lấp lánh rất là đẹp mắt.
“Trông chừng nó cho kỹ. Đợi qua nửa đêm, chúng ta sẽ đem nó tới mục tiêu. Tới lúc đó nhiệm vụ lần này của chúng ta xem như đã hoàn thành.”
Trầm Minh Tiếu phân phó với đồng đội của mình.
“Lão tử mệt chết đi được. Thiếu chút nữa là nó chạy thoát. Không được. Lúc này ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.”
La Tống vuốt vuốt thân hình đẫy đà của mình nói.
“Ba người các ngươi lưu lại chỗ này canh giữ nó.”
Trầm Minh Tiếu nói với ba người còn lại.
Lần bắt Hắc Ám Yêu Thú này, Trầm Minh Tiếu và La Tống là xuất nhiều khí lực nhất. Còn ba người kia giống như kiểu tham gia cho vui vậy. Cho nên cái loại canh giữ này giao cho ba người bọn họ là thích hợp nhất.
Ba người kia cũng không có ý kiến gì. Bọn họ chuẩn bị chịu đựng ngồi ở trong kho canh giữ suốt đêm con vật này.
La Tống và Trầm Minh Tiếu choàng vai nhau rời đi. Cả hai người cứ như vậy đi vào một nhà hàng đánh chén một bữa no say. Sau khi no say xong, lúc này mới hàn huyên, tâm sự quay về chỗ ở.
“La lão đệ, cậu cứ yên tâm đi. Chờ chúng ta tiến vào Tam Bộ Tháp rồi. Cái tên mà cậu cần trừ khử kia chẳng lẽ còn cần phải nhờ tới mạng lưới quan hệ của tôi sao. Hai chúng ta cũng có thể làm được việc đó. Ha! Buồn cười quá đi mất. A ha ha ha… Nếu như không phải Trầm Minh Tiếu tôi ra trường chậm một chút. Thì làm gì có chuyện một tên tiểu tử nhà quê ở đâu ra như hắn lại dám đùa bỡn, uy phong trước mặt mọi người như vậy.”
Trầm Minh Tiếu cười cười vỗ vai La Tống.
“Còn không phải vậy sao. Cái học phủ Minh Châu này, vốn là dành cho chúng ta hô phong hoán vũ. Tôi và cậu, hai nhà liên thủ, còn sợ gì đám Bạch Gia, Mục Gia kia??”
La Tống cũng nhếch môi nở nụ cười.
Hai người cơm nước no say, chân xiên chân vẹo đi về phòng đánh một giấc. Ai mà ngờ được đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trầm Minh Tiếu vừa nhìn, biết là đại ca Trầm Lâm gọi điện tới. Cho nên rất là ân cần nói chuyện:
“Đại ca, anh gọi điện để hỏi xem tiến độ đến đâu rồi đúng không? Yên tâm đi, em làm sao phụ tấm lòng của đại ca đã phải vận dụng thông tin từ Liên Minh Thợ Săn để giúp em hoàn thành nhiệm vụ lần này được cơ chứ. Chúng ta đã bắt được con Ám Ảnh Yêu Thú đó rồi.”
“Thật không vậy? Tại sao ta nhận được tin tức, sáng ngày mai một tên có tên là Mạc Phàm sẽ mang con Hắc Ám Yêu Thú đó tới lồng sắt thuần phục thú??”
Trầm Lâm bình tĩnh nói.
“Làm sao có thể có chuyện đó được. Con Hắc Ám Yêu Thú kia đang bị chúng ta canh giữ cơ mà. Chắc chắn là tên kia phô trương thanh thế.”
Trầm Minh Tiếu khinh thường nói.
“Hay là để tôi gọi điện qua bên đó hỏi xem một chút.”
La Tống có chút lo lắng nói.
La Tống lấy ra điện thoại của mình. Gọi điện cho ba tên đang trông chừng con Hắc Ám Yêu Thú kia. Kết quả là điện thoại đổ chuông một lúc lâu không có ai bắt máy.
Điện thoại của 3 tên kia không có cách nào liên lạc được. Trầm Minh Tiếu và La Tống nhìn nhau một cái, rồi nghĩ thầm trong đầu: Hỏng rồi!
Hai người chạy như bay tới nhà kho. Kết quả phát hiện cửa nhà kho mở toang hoang. Bên trong làm gì còn con Hắc Ám Yêu Thú kia nữa. Mà là 3 tên đồng đội đã ngất xỉu nằm trên sàn nhà.
“Thằng khốn! Thế mà hắn lại dám cuỗm tay trên của chúng ta. Đi! Chúng ta đi tìm hắn tính sổ!”
Nhất thời Trần Minh Tiếu tức giận không thôi.
Bọn họ bỏ ra sức lực lớn như vậy mới bắt được con Hắc Ám Yêu Thú này, ai dè bị người khác cướp tay trên. Trầm Minh Tiếu cao ngạo như thế nào làm sao có chuyện dễ dàng bỏ qua chuyện này được cơ chứ.
La Tống thì càng thêm tức giận hơn. Tại sao vẫn là cái tên Mạc Phàm này. Hắn cứ lần này tới lần khác đối nghịch với mình là sao. Lần này bất kể như thế nào, hắn quyết không bỏ qua cho tên Mạc Phàm này!!
…………..
Lồng sắt thuần phục thú của học phủ Minh Châu được cung cấp cho học sinh hệ Triệu Hoán sử dụng. Phòng ngừa tình huống Thú triệu hoán xuất hiện tình huống dị thường.
Lồng sắt thuần phục thú nằm sát biên giới của Thanh Giáo Khu học phủ Minh Châu. Nơi đó được xem như là một khu vực riêng biệt trong học phủ rồi. Bình thường nơi này cũng có rất ít người lui tới.
Thế nhưng khi tin tức Mạc Phàm bắt được con Hắc Ám Yêu Thú kia lan truyền ra. Cơ hồ tất cả học viên cho tới bây giờ còn chưa có một chút manh mối nào về con Hắc Ám Yêu Thú này đều sáng mắt lên. Toàn bộ học viên đều đã mai phục ở nơi đó từ lâu rồi.
Buồn cười nhất là, người có chủ ý này thật sự là nhiều lắm. Nơi có thể ẩn núp được có lẽ cũng chỉ có mấy chỗ. Cho nên mấy tên to con lần lượt chui vào trong một cái tủ áo nho nhỏ khiến cho ai mà nhìn thấy được sẽ cười phá lên mất.
“Mẹ kiếp! Ta nhất định phải đem tên khốn khiếp này đánh cho sưng hết mặt mày lên. Sau đó gọi tất cả mọi người tới xem bộ dạng của hắn lúc đó.”
Trầm Minh Tiếu lúc này điên tiết lắm rồi.
Trầm Minh Tiếu hắn mặc dù có bản lĩnh lớn nhưng cũng không có khả năng chống lại 1000 học viên ở đây được.
“Mục tỷ tỷ, Mạc Phàm thật sự cướp được con Hắc Ám Yêu Thú kia sao?
Ngải Đồ Đồ đứng ở trên ban công nhỏ giọng hỏi.
“Hình ảnh kia không phải em cũng nhìn thấy rồi sao?”
Mục Nô Kiều nói.
“Nhưng mà, đầu óc hắn không phải có vấn đề gì chứ? Rõ ràng bắt được Hắc Ám Yêu Thú rồi. Tại sao hắn còn phát ra hình ảnh cho người khác biết được mình đã bắt được cơ chứ?!”
Ngải Đồ Đồ nói.
Ngải Đồ Đồ vốn là vừa mới ngủ dậy, vẫn đang còn mặc áo lót. Nàng định đi rửa mặt, ai mà ngờ được đồng bọn đưa tới một bức ảnh. Mà người trên bức ảnh này rõ ràng là Mạc Phàm. Bên cạnh hắn còn có một con U Lang Thú đang khống chế con Hắc Ám Yêu Thú.
Trời ạ! Cái tên này hắn có bị bệnh không vậy? Tự nhiên lại đi khai ra chuyện mình bắt được Hắc Ám Yêu thú làm chi vậy trời??? Bất kể ai mà bắt được con Hắc Ám Yêu Thú kia đều sẽ lén lén lút lút đưa tới lồng sắt thuần phục thú. Còn cái tên Mạc Phàm này thì hay rồi. Hắn lại làm ngược lại. Trực tiếp phơi bày ra. Hắn nghĩ hắn là thần chăng??
“Có lẽ hắn cố tình đùa giỡn mọi người.”
“Muốn biết cậu ta có đùa giỡn hay là không, cứ chờ sẽ biết.”
Hai người trầm mặc một lát. Ánh mắt nhìn quanh khu vực nhỏ hẹp này nhưng lại ẩn núp gần 1000 người ở trong đó.
Hai người cũng vì nhận được tin tức đó mà chạy tới nơi này.
“U Lang Thú!! Ta nhìn thấy U Lang Thú…”
“Hắc Ám Yêu Thú kia kìa. Nó ở phía sau U Lang Thú!!”
“Trời ạ! Cái tên đại ma đầu kia quả nhiên tới thật!!!”
Nhất thời, góc sân trường đang còn yên bình kia đột nhiên sôi trào hẳn lên. Cơ hồ trong đầu của mỗi người đều quanh quẩn một câu hỏi: Cái tên Mạc Phàm này, đầu óc của hắn có phải gặp vấn đề gì rồi không??
………………..
Mạc Phàm đúng hẹn mà tới. Hắn đi dọc theo con đường nhỏ, hai bên là hàng cây Phong rũ xuống cứ như vậy tiến về phía trước.
Hai bên hàng cây Phong, tùy ý có thể thấy được một số thân hình học viên dùng thủ đoạn cấp thấp để ẩn thân. Lúc này khuôn mặt bọn họ như dại ra. Bọn họ không thể tin nổi vào mắt mình cái tên đại ma đầu này thật sự mang Hắc Ám Yêu Thú tới.
Cuối con đường, là một quảng trường phun nước. Nước phun là từ mấy pho tượng thú Triệu hoán phun ra. Những bức tượng này ngâm mình trong nước. Cho nên cỏ rêu xanh mọc dài ra, bám lên những bức tượng này. Nhìn qua rất giống như là trải qua nhiều năm tháng.
Phía sau pho tượng, là nhóm Bạch Tàng Phong và đồng đội của hắn ẩn nấp. Ánh mắt bọn họ ngưng lại nhìn Mạc Phàm đang đi tới. Càng nhìn mà càng cảm thấy khó hiểu.
Ở trên một cây to, theo phương hướng khác trong quảng trường phun nước kia, Bộ ba Tư Văn, Cổ Văn Thanh và học trưởng Phó Thiên Minh đều mở to mắt ra nhìn, trong con mắt của bọn họ hiện ra sự không thể tin nổi.
Mạc Phàm vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lúc này đã có một số người không kìm nén được xông ra.
Chẳng qua là, không có một ai dám ra tay đầu tiên.
Ai cũng biết tên đại ma đầu này có thực lực siêu quần. Ở chỗ này đông người như vậy. Ai mà ra tay trước chắc chắc sẽ bị thiệt!