” Tâm Hạ à, anh có thể sẽ phải đi vắng trong một đoạn thời gian ngắn, em nhớ phải chăm sóc tốt chính mình đó...” Mạc Phàm thấy Đường Nguyệt đã khuyên nhủ tốt đầu Boss rắn kia, chính mình cũng gọi một cuộc cho Tâm Hạ để báo bình an.
” Được, anh cũng phải đi đường cẩn thận đó.” Trong lời nói yếu ớt của Tâm Hạ mang theo mấy phần đặc biệt lo âu.
“Yên tâm đi... Em đang ở ký túc xá ah, sao lại có chút ồn ào như vậy?” Mạc Phàm nghe ở đầu kia truyền đến tiếng kêu hốt hoảng của nữ sinh, thuận miệng hỏi một câu.
“Em đang ở ký túc xá nè, có vài học viên đang mắc một loại bệnh kỳ quái, em phụ trách trị liệu cho bọn hắn, chỉ là chữa trị hệ ma pháp tựa hồ không có tác dụng quá lớn đối với thứ bệnh lạ này, gần đây thứ bệnh lạ này lan truyền rất nhanh, những học viên mắc bệnh đều được cách ly ở một khu riêng luôn rồi.” Tâm Hạ nói.
Tâm Hạ là Chữa trị hệ học viên, thỉnh thoảng cũng phải chia sẻ một ít công việc y tế cho trường học.
“Vậy em phải thật cẩn thận đấy, đừng để bị lây phải bệnh lạ.” Mạc Phàm dặn dò lại một câu.
“Vâng ạ!”
Mạc Phàm cúp máy cái rụp, phát hiện Đường Nguyệt không biết từ lúc nào đã đem Ma Thiên Xà thu vào bên trong Đồ Đằng châu, Đồ Đằng châu mới lúc nãy còn ánh ánh hiện lên thanh hoàng sắc, nhưng hiện tại đã bị màu xanh đen triệt triệt để để chiếm đoạt, loáng thoáng có thể thấy có vật gì đó đang ngọ nguậy bên trong hạt châu.
“Thật sự có thể thu vào?” Mạc Phàm có chút hiếu kỳ nhìn nhìn Đồ Đằng châu, dùng ngón tay ấn ấn thử vài cái vào đó.
“Đừng làm rộn, chúng ta phải mau mau rời khỏi nơi này, tên Chúc Mông kia đã sắp người sai người đến phong tỏa nơi này lại rồi.” Đường Nguyệt nói.
Mạc Phàm gật đầu một cái, nhanh chóng chèo thuyền rời đi khỏi đảo giữa hồ, sau đó chạy trốn về phía mặt Tây của thành Hàng Châu.
Đường Nguyệt đã sớm thiết lập sẵn một con đường tẩu thoát, nàng dự định mang Ma Thiên Xà tới một thị trấn tên là Bạch Trấn nằm ở gần đường an giới của thành Hàng Châu.
Bạch Trấn chính là nằm ở cực Tây của khu vực Hàng Châu, cách nội thành Hàng Châu một khoảng cách rất xa, trên một ngọn núi tên là Bạch Sơn ở gần trấn cổ này có ẩn giấu một cái Động quật bí mật, cái Động quật này chỉ có Đồ Đằng Thủ Hộ giả nhiệm kỳ trước cùng tộc trưởng đương thời mới được biết về nơi này, cũng là nơi dùng để bảo vệ Đồ Đằng trong những thời kỳ phi thường.
Đường đến Bạch Sơn nói xa thì không quá xa, nhưng nói gần thì cũng không gần, điều Mạc Phàm phải làm chính là hộ tống Đường Nguyệt cùng với Ma Thiên Xà đi đến động thiên bên trong Bạch Sơn.
Động thiên bên trong Bạch Sơn, núi liền với núi, được vô số cửa động cùng với hang ngầm bao quanh, là một vùng nội thế giới chưa từng bị ngoại giới thăm dò qua, chính là nơi an toàn nhất để Ma Thiên Xà tạm trú, cho dù người của Chúc Mông tìm tới đúng cửa hang thì cũng không thể làm được gì, hang động như mê cung bên trong sẽ khiến cho thủ hạ của Chúc Mông có đi mà không có về.
“Tốt lắm, chúng ta lên đường thôi!”
“Lên đường!”
Đêm hôm đó có 2 người thừa lúc trời còn tối đen như mực, thần không biết quỷ không hay mang theo Ma Thiên Xà rời khỏi thành Hàng Châu, nhanh chóng bỏ chạy về phía biên giới cực Tây của thành Hàng Châu.
...
...
Bên trong một tòa biệt thự lịch sự tao nhã, Chúc Mông râu ria xồm xoàm tức giận bóp nát một ly trà đắt giá trong tay, nhìn một đám thủ hạ chỉ biết cúi đầu không dám nói gì trước mặt mình, Chúc Mông càng là giận mà không chỗ phát tiết.
“Phế vật, tất cả các ngươi đều là một lũ phế vật!! Một con xà yêu lớn như vậy, muốn biến mất là biến mất được sao, ta bảo các ngươi nhìn chằm chằm vào đám người của bộ tộc Đồ Đằng kia, hiện tại các ngươi cái gì cũng không biết là ý gì??” Chúc Mông chỉ đám bộ hạ của hắn mắng.
“Nghị viên, xin ngài bớt giận. Chúng tôi quả thật dựa theo phân phó của ngài nhìn chằm chằm vào từng thành viên trọng yếu của Đồ Đằng tộc, nhưng điều mà chúng tôi không nghĩ tới chính là Đồ Đằng tộc lại đem Đồ Đằng Huyền Xà giao cho một nữ tử tên là Đường Nguyệt. Thực lực của nữ nhân này bên trong tộc cũng không tính là đặc biệt xuất chúng, vì vậy chúng ta cũng không có phái người nhìn chăm chú nàng...” Cung đình thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh nói.
“Con nhỏ Đường Nguyệt này thân là thẩm phán viên, lại dám công khai phản kháng ta. Trực tiếp ra lệnh truy nã nàng cho ta, nếu người của thẩm phán hội Hàng Châu dám có dị nghị, thì đem mấy người dị nghị đó bắt lại luôn cho ta!” Chúc Mông tức giận nói.
Hắn không nghĩ tới kế hoạch lần này lại bị một nữ nhân không phải quá nổi bật khuấy cho rối tung rối mù lên.
“Chúc nghị viên, ngươi cũng đừng có trách phạt thuộc hạ của ngươi nữa.” Một lão già khoác một bộ cẩm bào chậm rãi từ trong chính viện đi ra, trên tay hắn còn bưng theo một bình trà thơm, chòm râu dê trên mặt theo động tác của hắn liên tục đưa qua đưa lại.
Thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh sững sờ trong chốc lát, hơi kinh ngạc nhìn vị La nghị viên luôn một mực tranh phong cùng với Chúc Mông trong hội nghị, không hiểu vì sao ông ta lại sẽ xuất hiện trong biệt phủ của Chúc Mông nghị viên.
“Vũ Bình Cảnh a, ngươi vẫn còn quá trẻ, trong mắt ngươi trắng chính là trắng, đen chính là đen...” La Miện sờ sờ chòm râu của mình, lên giọng trưởng bối nói.
“Chiến lược diệt trừ mầm họa của Hàng Châu lần này, La Miện nghị viên là một trong những người ủng hộ nhiều nhất. Nhưng vì cân nhắc đến sức ảnh hưởng của hắn trong thẩm phán hội ở Hàng Châu, vì vậy chúng ta mới không muốn công khai việc này, tránh việc triệt để trở mặt với đám người của Đồ Đằng nhất tộc mà thôi.” Chúc Mông thuận miệng giải thích một câu.
Vũ Bình Cảnh há miệng, muốn nói nhưng lại không biết phải nên nói cái gì.
Quan hệ giữa nghị viên với nghị viên quả thật quá mức phức tạp, trong hội nghị, hai người này chỉnh nhau tới mức mặt đỏ tía tai, ngay cả Vũ Bình Cảnh cũng tin chắc rằng La Miện một mực bênh vực Đồ Đằng là người bên phe Đồ Đằng nhất tộc, ai mà biết được hắn đã sớm cùng Chúc Mông nghị viên mật mưu với nhau.
Chẳng lẽ, tin tức Đồ Đằng Huyền Xà tiến vào lột da kỳ nặng ký này chính là do La Miện nghị viên cùng với thủ hạ của hắn thố lộ?
“Vốn là sau khi hội nghị ngày hôm qua kết thúc, ta sẽ đem tin tức Đường Nguyệt nha đầu kia mang đi Đồ Đằng Huyền Xà nói cho Chúc Mông nghị viên, nhưng mà thẩm phán trưởng Đường Trung thật giống như đã có sự hoài nghi đối với ta, suốt đêm kéo ta ở lại đánh cờ, không để cho ta kịp thời thông báo cho các ngươi. Tên Đường Trung kia, cũng không phải là đèn đã cạn dậu a.” La miện cười ha hả nói.
“Đừng đứng đó nói nhảm nhiều như vậy nữa, lần này kêu ngươi qua đây chính là nhờ ngươi nghĩ cách a. Ta đã sớm phái người an bài phòng bị ở các vị trí trọng yếu, ta chỉ là không hiểu nha đầu Đường Nguyệt nho nhỏ kia làm thế nào lại có thể hoàn mỹ tránh thoát khỏi tất cả các an bài của ta ở nội thành Hàng Châu được.” Chúc Mông nói.
Vũ Bình Cảnh cũng gật đầu một cái.
Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng vị thị vệ trưởng này, để bảo đảm không xảy ra sơ xuất nào, hắn ngoài việc phái người theo dõi gắt gao Đường Trung, Hắc Vũ cùng với các thành viên nòng cốt của Đồ Đằng tộc, còn sai người bố trí một khu vực cảnh giới bao vây chặt chẽ vị trí Tây Hồ, Đường Nguyệt kia nhiều nhất chỉ là một tên cao cấp pháp sư, quả quyết không thể nào chạy trốn khỏi cảm giác của đám cao thủ trong nhóm thị vệ cung đình được a.
“Ta cũng là mới vừa từ trong miệng vị thuộc hạ kia biết được. Đồ Đằng Huyền Xà trong thời kỳ lột da mặc dù thực lực hạ xuống một mảng lớn, nhưng cảm giác của nó lực sẽ tăng lên gấp đôi.”
“Trong chu vi hai mươi km xung quanh nó, thống lĩnh cấp sinh vật hay là cao cấp pháp sư, đều sẽ không thể tránh thoát được cảm giác của nó, đây là một trong những thủ đoạn trọng yếu để Đồ Đằng Huyền Xà bảo vệ mình trong thời kỳ lột da, vừa có thể nhanh chóng biết trước được nguy hiểm, lại có thể dễ dàng tránh đi những địch nhân có thể uy hiếp được nó.”
“Nha đầu Đường Nguyệt đó, nhất định là mượn loại năng lực này của Đồ Đằng Huyền Xà để tránh thoát khỏi tai mắt của những bộ hạ đắc lực dưới trướng ngươi.” La Miện nói.
Chúc Mông nhếch lên đôi hàng lông mày rậm, thể hiện rằng hiện tại hắn đang vô cùng kinh ngạc.
Thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh cũng ngẩng đầu lên, có chút bừng tỉnh đại ngộ ra mọi chuyện.
“Đồ Đằng Huyền Xà cũng xem như thuộc hàng chí cường sinh vật trong cấp quân chủ, làm sao có thể không có một ít bản lãnh đặc thù. Nên dù cho bây giờ ngươi phái thêm nhiều cao thủ hơn nữa để truy kích thì cũng chỉ vô ích mà thôi, Đồ Đằng Huyền Xà liền có thể dễ dàng biết được vị trí của đám người các ngươi.” La miện tiếp tục nói.
“Vậy theo ý của ngươi thì...” Chúc Mông nói.
“Trong thẩm phán hội có rất thẩm phán viên thực tập. Phái thẩm phán viên thực tập đi tìm bọn chúng, cũng tiện thể quấy nhiễu bọn chúng, không cần phải bắt được bọn chúng, chỉ cần trì hoãn đến khi cung đình thị vệ của ngươi chạy tới, tới lúc đó thì cô nàng Đường Nguyệt kia còn không thúc thủ chịu trói hay sao!” La Miện vuốt vuốt chòm râu, tựa hồ trong lòng đã sớm có cái kế hoạch này.
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.