Mạc Phàm lúc này đang đứng trên ban công của tòa nhà, hai con mắt hắn nhìn chăm chú xuống phía dưới. Hắn thấy một đoàn người đông đúc chen chúc đang đứng phía dưới tòa nhà.
Mọi người ở phía dưới nhìn rất là nhốn nháo, ồn ào và lộn xộn giống như kiểu đang tụ tập lại chuẩn bị biểu tình vậy. Có lẽ chỉ còn thiếu cái biểu ngữ “Vong linh cút về nhà của ngươi đi…” nữa là đủ bộ.
Hắn tính nhẩm sơ qua một chút, có lẽ bên dưới có ít nhất tầm 700 người!
Thế nhưng số lượng ma pháp sư ở trong đám người này cũng không phải là nhiều. Lúc trước, ở đây có tổng cộng 30 tên pháp sư thì lúc này khi số lượng lên tới 700 người lại cũng chỉ có 90 tên ma pháp sư. Số lượng ma pháp sư còn chưa lên tới nổi con số 100. Hơn nữa, trong 90 tên ma pháp sư này, ma pháp sư Sơ cấp lại chiếm phần nhiều.
Ma pháp sư Trung cấp ở trong nhóm người này cũng chỉ có 17 người, bao gồm cả Mạc Phàm, tên lùn, Chu Mẫn, Mục Bạch ở trong đó.
13 người vừa mới gia nhập còn lại, bên trong cũng chỉ có 2 ma pháp sư là có Linh Chủng. Cho nên, nói thật đem đám ma pháp sư này đối kháng hơn ngàn con vong linh ở trên con phố chết kia quả thật không thực tế một chút nào.
Cuộc sống luôn là như vậy!! Mạc Phàm cảm thấy hắn đã cố gắng hết sức rồi, chuyện gì cần làm hắn cũng đã làm rồi. Hắn chỉ mong 700 người vượt qua con phố chết tới được con đường dành cho người đi bộ kia, cả quá trình đó hi vọng chỉ chết có mấy người….
Hơn ngàn vong linh phân bố ở khắp nơi trên con phố chết. Cho nên, khi vượt qua con phố chết kia, lúc mới đầu chắc chắn sẽ gặp vong linh tập kích, nhưng số lượng có lẽ sẽ ít. Hắn tính nhẩm một chút có thể đại khái tính ra được lúc đó đoàn người này ít nhất gặp phải 100 con “cá sấu” săn mồi.
Như vậy tức là lúc đó sẽ có 100 người chết đi. Nghĩ tới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, 100 người chết đi, hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng cũng đành chịu thôi, mọi người cũng hết cách rồi, chỉ có thể đánh cược 1 lần.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Mạc Phàm chỉ có thể cảm thán, thương thay cho người nông dân thấp cổ bé họng ở trong thời buổi loạn lạc này. Đột nhiên, hắn chợt nghe thấy ở phía bên dưới có tiếng cãi vã.
“Đừng để ta nhắc lại một lần nữa, trách ra! Để cho hắn mang đứa bé vào hàng bên trong.”
Tên lùn lạnh lẽo nói với tên nam tử mặc áo da màu đen đang chèo kéo một nam tử bồng em bé.
“Tại sao ta phải nhường hắn chứ?? Hắn cũng nam nhân trai tráng như ta, cớ sao chỉ vì một đứa bé ta lại phải nhường cho hắn??? Nếu biết như thế này, dọc đường tới đây ta lượm đại một đứa bế tới đây không phải cũng được vào trong rồi sao?? Dọc đường tới đây ta thấy có rất nhiều đứa trẻ bị bỏ lại, không ai chăm sóc đó!”
Tên nam tử mặc áo da màu đen ồn ào nói.
“Ngươi có tin ta đem ngươi ném ra ngoài đường ngay lúc này không?”
Tên lùn lười nói nhảm với người này, hắn trực tiếp kéo người này ra ngoài.
“Thôi! Thôi! Ta đầu hàng! Ta nhường hắn, ta nhường hắn được chưa?? Để cho hắn đứng vào trong đi…”
Tên nam tử mặc áo da màu đen nào phải là đối thủ của tên lùn. Vì vậy hắn liền cuống cuồng đồng ý. Hắn chưa bao giờ thấy một vị ma pháp sư nào không có đạo đức như tên lùn này.
“Mẹ kiếp! Cứ thích ăn đòn mới chịu cơ! Bực cả mình!!! Tất cả mọi người ở đây nghe cho kỹ đây, đứa trẻ nào cao 1m2 trở xuống, đều cho vào bên trong cùng hết đi. Còn lại nam nhân trai tráng ra bên ngoài hết cho ta, đừng có ở đó mà lộn xộn nữa. Ai không nghe ta quẳng hết ra ngoài. Các ngươi nên biết rằng, ma pháp sư chúng ta đã phải bán mạng cho các ngươi thế nhưng một xu nào cũng không có lấy đấy!”
Tên lùn tức giận rống to.
“Nhưng người này ôm đứa trẻ, cũng là người trưởng thành giống như chúng tôi….”
Trong đám đông đột nhiên vang lên giọng nói.
Nhiều người chính là khó khống chế và kiểm soát. Bất kỳ ai ở đây cũng vậy, đều coi trọng tính mạng của mình. Ai cũng không muốn đứng ra hàng ngoài cùng chịu chết. Bởi vì nơi đó là nơi dễ bị vong linh tấn công nhất.
“Đứa nhỏ này đã làm phiền mọi người rồi.”
Vì không muốn để mọi người bất mãn nữa, nam tử ôm đứa trẻ kia dứt khoát giao đứa trẻ lại cho một bác gái.
Bác gái này mặc một bộ đồ khiêu vũ. Nhìn là biết hơn phân nửa bác gái này nhảy khiêu vũ ở vũ trường. Thế nhưng, bác gái này cũng là một người có lương tâm, nàng nhận thằng bé trai đang khóc rống lên nói:
“Hiện tại cháu trai của ta, tung tích lúc này như thế nào ta cũng không rõ. Nhưng ta thề, đảm bảo với ngươi, ta sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”
Nam tử có hai mai tóc màu bạc nghe thấy vậy liền gật đầu cảm ơn. Hắn cũng không nói gì nữa, tự giác đứng ra vòng ngoài cùng.
“Hừ! Vừa ý chưa?? Nếu như vừa ý rồi thì đừng có ở đó mà ồn ào nữa. Các ngươi có biết rằng ma pháp sư Phong hệ chúng ta đã phải vất vả như thế nào dụ đám vong linh xung quanh dẫn xa chỗ này không?? Tốt nhất im lặng, nghe theo sự chỉ đạo của ta, đừng có ở đó mà lằng nhằng.”
Tên lùn khó chịu nói.
Sau khi chửi rủa một tràng xong, tên lùn ngẩng đầu lên, giơ ngón tay ra hiệu với Mạc Phàm ở trên cao, ý bảo đội ngũ đã sẵn sàng chuẩn bị vượt qua con phố chết!
700 người, trên thực tế có xếp vòng ngoài hay là xếp vòng trong cũng không phải là quan trọng. Khi đó, đoàn người đông đúc này cuối cùng rồi cũng vì sợ hãi mà bỏ chạy, chạy toán loạn hết cả lên. Tới lúc đó, người nào bị Vong Linh bắt được thì coi như xác định chết…
“Mạc Phàm, chỗ cao giao lại cho ngươi.”
Mục Bạch không tự chủ được trở thành lãnh đạo của đám người này. Hắn cố tình nói với Mạc Phàm đang còn ở vị trí trên cao.
“Ok! Không thành vấn đề.”
Mạc Phàm gật đầu đáp ứng.
Theo suy nghĩ trong lòng hắn mà nói, quả thật Mạc Phàm không có khí chất lãnh đạo mọi người.
Với hắn mà nói, hắn chỉ có thể dùng cách thức của mình phán đoán ra tình hình một cách nhanh chóng, giải quyết nhanh gọn tại thời điểm đó. Cho nên việc mang theo một tiểu đội ma pháp sư, đối với hắn mà nói cũng không thành vấn đề. Nhưng loại di chuyển có qui mô lớn như thế này, quả thật hắn không có am hiểu.
Đám người phía dưới cãi nhau không dứt. Nhìn cái cảnh này hắn cảm thấy ngán ngẩm. Một khi hắn tức giận thật sự, có lẽ không cần đám vong linh kia xuất động, hắn ngay lập tức tung một chưởng đem đám người này phế ngay tại chỗ!
“Không bằng để ta thủ ở chỗ cao đó cho. Chủ tu của ta là Phong hệ. Thứ tu là Thủy hệ. Bất kể là Phong Bàn hay là Bạo Lãng, ta đều có thể quét một mảng lớn vong linh. Ta thấy để ta ở vị trí trên cao đó là hợp lý nhất.”
Một tên có khuôn mặt bình thường nói.
Từ giọng nói của hắn, có thể đoán gia được hắn là đệ tử thế gia của một gia tộc nào đó.
“Đỗ Nhạc Khang! Đừng làm loạn nữa. Mọi người đã quyết định rồi. Lúc này, vượt qua con phố chết quan trọng hơn.”
Người nữ đi chung với hắn nói.
“Hai người các ngươi đừng có nói nhiều nữa. Mọi người bắt đầu di chuyển rồi. Thân làm ma pháp sư, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ mọi người mới là phải đạo.”
Đỗ Nhạc Khang nghe thấy vậy chỉ có thể làm theo, nhưng hắn vẫn cảm thấy ấm ức. Hắn nhìn lướt qua vị trí Mạc Phàm đang đứng, và thầm nghĩ trong đầu, cái nhiệm vụ quan trọng này đáng lẽ ra nên để mình làm thì yên tâm hơn nhiều.
…………..
Mạc Phàm cũng không để ý tới lời ra tiếng vào. Hắn ở chỗ cao chính là để đánh lén đám vong linh kia. Hơn nữa, hắn còn có một nhiệm vụ quan trọng đó là câu thông với vị ma pháp sư Cấm vệ có tên là Tả Phong kia.
Đoàn người khổng lồ như thế này. Chắc chắn không thể nào che giấu được hơi thở của người sống. Vì vậy, việc kinh động tới con Nhục Khâu Thi Thần đang còn ở vị trí trung tâm của con phố chết kia là điều hiển nhiên. Một khi con Thi Thần tới đây, số lượng người chết sẽ không còn là 100 hay là 200 nữa. Mà khả năng lớn lúc đó sẽ là toàn quân bị diệt.
Vì vậy, hắn phải đợi đám người Tả Phong kia động thủ trước. Hơn nữa, còn phải chờ bọn họ đem Thi Thần và một ít Vong Linh cấp Chiến Tướng dẫn xa con phố này một chút. Như vậy khả năng vượt qua con phố chết của mọi người độ rủi ro sẽ thấp hơn.
“Ma pháp sư Ám ảnh, chúng ta chuẩn bị động thủ, người của các người sẵn sàng chuẩn bị. Nhớ kỹ, hành động phải nhanh. Chúng ta cũng không thể đảm bảo được việc sẽ dẫn dụ được con Thi Thần kia ra khỏi đây hay không, rất có thể nó sẽ bỏ qua chúng ta tập kích các ngươi đó!”
Tên ma pháp sư Cấm vệ – Tả Phong truyền âm tới.
Trong khi giọng nói đang còn quanh quẩn bên tai Mạc Phàm. Thì ngay sau đó, Mạc Phàm đã cảm thấy một trận gió cuồn cuộn nổi lên. Mấy cánh cửa đã được cài then đóng chốt, liền kêu lên “cành cạch” cộng hưởng!
Mạc Phàm quét mắt sang thì thấy ma pháp sư Cấm vệ Tả Phong đã xuất hiện trước mắt hắn.
Lúc này, sau lưng hắn đang có một đôi Phong Chi Dực vô cùng đẹp đẽ và hoa lệ. Đôi cánh này mở rộng ra, nó rộng phải tới gần 4 thước. Hai đôi cách vỗ “phành phạch” cuốn theo dòng khí cuồn cuộn gào thét ở phía sau….
Lợi dụng Phong Chi Dực đã được gọi ra, Tả Phong từ trên tòa nhà Offices nhảy xuống, vỗ đôi cánh và lướt qua. Tốc độ của hắn cực nhanh. Ngay cả vũng nước trên phố cũng chỉ có thể phản xạ ra một cái bóng mơ hồ của hắn!
Trên mặt đất, đoàn vong linh giống như cảm nhận được thứ gì đó ở trên đầu mình. Bọn chúng ì ạch ngẩng đầu lên. Thế nhưng khi đầu vừa ngẩng lên được, thì ma pháp sư Cấm vệ Tả Phong đã bay xa được hơn trăm thước rồi. Lúc này, cái đám ngốc nghếch này mới cuống cuồng mở bước chân đuổi theo.
“Vị ma pháp sư Tả Phong này cố tình dẫn theo một nhóm lớn vong linh theo, để cho mọi người vượt qua con phố chết này có phần dễ thở hơn! Quả thật đúng là người tốt mà!”
Mạc Phàm cảm thán một câu.
Hắn đợi thêm một lúc nữa. Sau khi thấy vong linh đã thưa thớt hơn, lúc này Mạc Phàm mới ra hiệu cho Mục Bạch ở phía dưới.
Mục Bạch sau khi nhìn thấy hiệu lệnh của Mạc Phàm, hắn liền giơ tay lên ra lệnh: “Xung phong!”
Những người đứng ở hàng ngoài cùng còn chưa biết gì, tự nhiên một tiếng “Xung Phong” hô to lên. Ngay sau đó, đám người phía sau ùn ùn đẩy tới. Nếu như không nhanh chân chạy, rất có thể sẽ bị đám người phía sau giẫm chết….
Vì vậy, dòng người đông đúc bắt đầu di chuyển. 700 người hóa thân thành một đội cảm tử. Thoáng cái chạy ra khỏi tòa nhà ẩn núp, xuất hiện trên con phố chết chóc đầy vong linh kia!