Chu Mẫn bị dọa cho sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra. Nàng run rẩy đứng núp đằng sau Mạc Phàm.
Vào ban đêm, đây là một khu vực yên tĩnh. Từ trước đến nay, phế tích công trường hoàn toàn có rất ít người ở. Lúc này, con Độc nhãn ma lang đã chạy ra khỏi công trường. Trên người con yêu ma này bám đầy bùn đất. Nó đã vượt qua rất nhiều chướng ngại và đuổi theo hai người bọn một đường thẳng tắp tới đây. Bóng tối làm cây đa già nua trở nên âm u, đáng sợ hơn bọn họ chạy tới nơi này.
“ Ngươi chạy tới chỗ bà nội và dẫn bà chạy trốn đi. Ta sẽ ở lại dụ con này đi chỗ khác!”
Mạc Phàm nói với Chu Mẫn.
Bọn họ dù có chạy trốn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thoát được con Độc nhãn ma lang có bốn cái chân chạy như điên này. Vào những lúc như thế này, Mạc Phàm hắn lại thêm lần nữa ý thức được tầm quan trọng của kỹ năng di chuyển, có kỹ năng di chuyển là một chuyện cần thiết, quan trọng như thế nao.
“ Làm sao ngươi có thể dẫn dụ…”
Chu Mẫn run run nói.
“ Đừng có nói nhảm vô ích như vậy nữa, nhanh làm theo đi.”
Mạc Phàm lên tiếng khiển trách.
Chu Mẫn mặc dù cũng là một Hỏa hệ ma pháp sư, nhưng Hỏa Tư – Bỏng Cháy của nàng đối với con Độc nhãn ma lang này thật sự không có tác dụng gì. Lúc nãy nàng có phát ra một cái tín hiệu không biết có vị thợ săn nào ở khu vực gần đây bắt được hay không, hy vọng họ có thể tới nhanh một chút, rồi giúp đỡ hai người bọn họ thì may ra chống đỡ được con Độc nhãn ma lang này.
Chu Mẫn nghe thấy vậy, cũng không có ngu ngốc đứng ở đó lải nhải nữa mà vội vàng chạy tới nhà bà nội của mình.
Nhưng mà Mạc Phàm đã đánh giá thấp năng lực của cô nương ngu ngốc mà lương thiện này. Nàng không chỉ báo cho bà nội của nàng mà con báo cho tất cả mọi người sống trong khu vực này chạy trốn nữa.
Mạc Phàm phát hiện ra trong khu vực này còn có không ít người già sinh sống liền nhướng mày.
Nếu như không phải hắn phát hiện ra con vật này thì sợ rằng những người già sinh sống ở trong khu vực này sẽ trở thành thức ăn cho con Độc nhãn ma lang này rồi.
Nó đã tới!
Rốt cuộc thì con Độc nhãn ma lang đã đuổi kịp tới nơi. Nó còn cách Mạc Phàm cũng có 20 thước.
Thật sự mà nói thì con yêu ma này so với miêu tả của các thầy giáo trong trường thì còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Con Độc nhãn ma lang này chạy không khác gì chiếc xe công thức 1 vậy. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất là áp lực. Nếu hắn là người bình thường thì có lẽ chỉ biết ngu ngốc đứng im tại chỗ thôi.
“ Ta đã bảo ngươi đừng có đuổi theo. Con mẹ mày chứ thế mà vẫn đuổi theo bằng được. Ngươi bắt lão tử ta phải xài trang bị cực phẩm à!”
Mạc Phàm nhìn con Độc Nhãn ma lang đang chạy rầm rầm, chỉ muốn húc chết hắn mà lên tiếng chửi thề.
Chửi thì vẫn chửi, nhưng trong lúc Mạc Phàm hắn chửi cũng không có khoanh tay chịu trói.
Hắn thúc dục ý niệm tiến vào thế giới tinh thần rồi kích phát ấn ký Liêm Cốt Thuẫn. Trong thoáng chốc, trước mặt Mạc Phàm liền có một đạo u quang tách ra.
U quang lấy tốc độ cực nhanh hình thành một lá chắn hình thoi cao hơn đầu người đứng chắn trước mặt Mạc Phàm. Cái ánh sáng trước mặt hắn huyễn hóa ra thành một hình lăng giác màu xanh đen. Đây rõ ràng chính là Liêm Cốt Thuẫn rồi.
Ma cụ, Liêm Cốt Thuẫn!
Liêm Cốt Thuẫn bỗng nhiên xuất hiện, lơ lửng trước mặt Mạc Phàm.
Mà con Độc Nhãn ma lang có thân hình khổng lồ kia cũng không nghĩ tới sẽ có một Liêm Cốt Thuẫn xuất hiện. Nó đang định húc cho Mạc Phàm tan xương nát thịt thì khi tấm chắn kia đột nhiên xuất hiện làm cho nó mất đà, phanh không kịp…
“ Phanh!!!!!!”
Do nó khom người lại chạy bằng bốn chân, cho nên cái đầu của con Độc nhãn ma lang húc phải tấm thuẫn tạo ra một âm thanh chói tai. Bị va chạm phải, tấm thuẫn liền phản lại và đẩy con Độc nhãn ma lang ra xa một đoạn chừng 10 thước. Còn nó thì vẫn bảo vệ Mạc Phàm và bị đẩy lùi lại một đoạn.
Sau khi Liêm Cốt Thuẫn ngăn chặn một đòn hung ác của con Độc nhãn ma lang liền hóa thành những mảnh nhỏ rồi tan biến trong không khí. Mà Mạc Phàm hắn thì trượt một đoạn dài không khác gì trượt pa-tanh cả.
Nơi ngực hắn cảm thấy nhói đau, khiến cho hắn có cảm giác buồn nôn. Mặc dù Liêm Cốt Thuấn triệt tiêu được cú húc mạnh nhất của con Độc nhãn ma lang kia, nhưng Mạc Phàm hắn vẫn cảm giác được ở nơi ngực của mình có thứ gì đấy hung hăng va chạm vào.
“ Con súc sinh này mạnh thật!!”
Mạc Phàm thầm giật mình.
Chất lượng của Liêm Cốt thuẫn là rất tốt. Hắn bình yên vô sự khi Liêm Cốt Thuẫn ngăn chặn một đòn tấn công toàn lực là điều rất chi là bình thường. Nhưng khi con Độc nhãn ma lang này va chạm vào tấm thuẫn mà Mạc Phàm hắn vẫn còn thấy đau đớn ở nơi ngực. Điều đó có nghĩa rằng nếu như cú húc này mà trúng vào người của hắn thì hắn có thể sẽ tan xương nát thịt không còn lại tí gì!!
Độc nhãn ma lang bị phản lại nằm im trên đường. Trên đầu nó máu tuôn ra xối xả.
Bỗng nhiên, nó ôm đầu đứng dậy. Chân loạng choạng, đứng không vững, giống như đầu óc của nó vẫn đang còn bị choáng váng vậy.
“ Bị như thế mà nó vẫn còn đứng dậy được sao?? Thân thể của nó làm bằng sắt hả trời??”
Mạc Phàm thấy con Độc nhãn ma lang này không có nằm im bất động làm cho cái cằm của hắn dài ra sắp chạm tới mặt đất.
Chạy, Mình phải chạy nhanh!
Sắp mất mạng tới nơi rồi. Còn không nhanh vắt giò lên chân mà chạy thì khi nó tỉnh táo lại đuổi theo thì mình sẽ mất mạng mất. Có lẽ mình nên bồi thêm cho nó một cái Lôi Ấn nữa, khiến cho nó bất động một lúc đã!
Vào lúc này, Mạc Phàm hắn cũng không dám ẩn dấu thực lực nữa. Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho Chu Mẫn biết hắn có Lôi hệ cũng không sao. Dù sao thì muốn bịt miệng cô nương này cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Hắn hít thở thật sâu để làm giảm bớt đau đớn từ nơi ngực truyền tới. Mạc Phàm hắn đã chuẩn bị hoàn thành Lôi hệ Tinh quỹ của mình.
“ Băng mạn – Ngưng Kết!”
Trong lúc Mạc Phàm hắn ngưng tụ ra được 2 hạt sao Lôi hệ thì cách đó không xa truyền đến âm thanh của một cô gái.
Một trận hàn khí liền phủ kín khu vực này. Không khí đột nhiên biến thành từng hạt sương băng lạnh tràn khắp khu phố….
Những hạt sương theo mệnh lệnh của ngón tay, nhanh chóng tụ tập ở dưới chân con Độc nhãn ma lang kia, đem vị trí xung quanh con Độc nhãn ma lang kia ngưng tụ thành một khối băng.
Những hạt băng sương này lại tiếp tục lan tràn. Nó lan tràn từ bàn chân con Độc nhãn bắt đầu hướng lên trên. Chỉ sau vài giây đồng hồ, nó liền đem nửa thân dưới con Độc nhãn ma lang ngưng kết thành một khối băng.
Nếu Độc nhãn ma lang đang còn ở trạng thái bình thường thì Băng mạn cũng không thể nào nhanh chóng đem nó ngưng kết thành một khối như vậy được. Nhưng đầu con Độc nhãn ma lang này đang còn nổ đom đóm cho nên chờ nó thanh tỉnh được thì chân sau của nó đã bị ngưng kết thành băng rồi. Chân sau của nó vào lúc này muốn bước thêm một bước sẽ vô cùng khó khăn!
Thấy vậy, Mạc Phàm liền vui mừng. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái mặc quần Jean màu tím đen, lộ ra đôi chân dài đang đứng ở trước con đường. Băng hệ Tinh quỹ màu trắng đang còn bay xung quanh nàng. Ánh sáng từ Tinh quỹ tỏa ra khiến cho vị nữ Băng hệ ma pháp sư này càng thêm xinh đẹp, mỹ lệ.
“ Thải đường!”
Tâm trạng Mạc Phàm vào lúc này cực kỳ hưng phấn.
May mà lúc trước hắn dùng Lôi hệ cứu nàng một mạng, cho nên lần này nàng xuất thủ kịp thời coi như là bảo vệ hắn ẩn dấu Lôi hệ đi.
“ Tiểu hỗn đãn!! Tại sao ngươi ở chỗ này?”
Quách Thải Đường nhìn thấy Mạc Phàm ở chỗ này liền có chút không vui.
Cái người tên Mạc Phàm này, Quách Thải Đường nàng làm sao có thể không nhận ra được cơ chứ. Hắn chính là một thằng biến thái, chuyên mang theo một nhóm hài tử xấu xa nhìn lén nàng tắm. Chuyện này, Quách Thải Đường nàng sẽ không bao giờ quên. Nàng hận hắn khắc cốt ghi tâm.
Nếu như nàng biết tên này ở đây thì khi nàng ra tay ứng cứu tên này khỏi móng vuốt con Độc nhãn ma lang sẽ có một chút do dự. Theo lý luận thì Sắc lang và Ma lang đều có một chữ lang, và đều cần phải tiêu diệt hết!!
“ Ta… ta cùng bạn gái ở chỗ này hẹn hò, may mà người tới kịp lúc.”
Mạc Phàm liền lui ra xa một chút, rồi nhanh chân chạy tới chỗ Chu Mẫn đang ở chỗ bà nội của nàng.
“ Cút! Cút nhanh lên!! Ở chỗ này đã có Tiểu đội thợ săn của chúng ta rồi.”
Quánh Thải Đường tức giận hét lên.