Sau khi trở về căn phòng của mình, Mạc Phàm liền tiến hành xác nhận lại những lời giáo sư nói có đúng sự thật hay không.
Nó đích thực là một tinh phách. Một tinh phách cấp bậc nô bộc.
Tinh phách cấp bậc nô bộc là một thứ rất là đáng đồng tiền à nha. Ai bảo tất cả Tinh trần Ma khí đều cần đồ vật hi hữu này cơ chứ?
Trong lúc Mạc Phàm đang còn suy tư xem làm sao để phát tài nhờ vào Tiểu Nê Thu này. Đột nhiên hắn phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng ngoài ý muốn!
Cái tinh phách này, cái con mẹ nó chứ! Hình như không lấy ra được!!
” Tiểu Nê Thu đại ca ơi. Người cũng đừng có trêu chọc ta như vậy chứ. Tinh phách mà không lấy ra được, thì ta cũng không có tinh phách để cầm đi bán đấu giá đâu. Mà không bán được, thì lấy đâu ra tiền cơ chứ.”
Nhất thời Mạc Phàm cười khổ không dứt.
Hắn phát hiện ra vàng, nhưng vàng lại không lấy được. Cho dù có nhiều vàng hơn nữa thì hắn cũng có dùng được đâu?
Mạc Phàm nghiên cứu một lúc lâu. Hắn liền phát hiện ra, mặc dù Tiểu Nê Thu ngưng luyện ra tinh phách nhưng cái tinh phách này cũng không thể nào mang từ bên trong ra bên ngoài được. Nếu đã như vậy rồi, cái tinh phách cấp nô bộc đã ngưng luyện ra này chẳng pchẳ không khác gì vật phẩm dùng để triển lãm cho đẹp hay sao!
Chẳng lẽ hắn vừa mới cao hứng chưa được bao lâu lại bị tuột mất cảm xúc à???
Mạc Phàm có chút không cam lòng. Hắn lại tiếp tục tìm cách lấy ra bằng được viên tinh phách kia.
Ngay tới cả việc ăn sáng, hắn cũng không có ăn. Mà dùng thời gian đó tìm hết mọi biện pháp đem cục vàng vất vả lắm mới nhặt được kia lấy ra.
Mạc Phàm dùng ý niệm của mình thử thêm mấy lần nữa. Hắn phát hiện ra rằng viên tinh phách này ngoài trừ không thể mang ra ngoài thế giới thực ra thì bất cứ vị trí nào trong không gian hư vô này đều được hắn cầm đi được.
Cảm giác giống như ấn ký linh hồn vậy. Phảng phất như viên tinh phách này cũng tồn tại một cái ấn ký vậy. Nó cứ như vậy buộc chặt vào bản thân hắn, không thể nào mà lấy ra ngoài được…
Vấn đề là, luồng hồn phách đặc thù này, nếu như chạy vào thế giới tinh thần của hắn thì nó sẽ như thế nào nhỉ??
Sau khi tìm tòi phương pháp một lúc lâu, Mạc Phàm buồn chán đem viên tinh phách này dẫn dắt chui vào trong Lôi hệ Tinh Vân của hắn.
Lôi hệ Tinh Vân hiện ra màu tím đen. Nó xoay tròn và phát ra ánh sáng chói mắt trong cái không gian tinh thần mênh mông này.
Khi Mạc Phàm đem ánh mắt của hắn nhìn về phía tinh phách được hắn dẫn dắt kia. Đột nhiên phát hiện ra ánh sáng đom đóm kia không tự chủ được bay về phía Hạt sao Lôi hệ.
Còn chưa kịp để cho Mạc Phàm phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy. Đột nhiên hạt sao Lôi hệ thả ra một cái lực hút, rồi nuốt luôn đom đóm tinh phách kia!
” Cái đệt con mẹ nó chứ. Tại sao thứ này lại có thể nuốt nó được!”
Một tinh phách có giá trị 300-500 vạn đấy nha! Ấy vậy mà nó bị nuốt vào nhanh gọn lẹ như vậy. Thế này thì làm sao mà hắn lấy lại được đây. Ôi, tiền của tôi!
Còn nữa, mấy cái hạt sao này bình thường vô cùng nghe lời hắn cơ mà. Tại sao hôm nay lại có thái độ khác thường như vậy. Cứ như vậy đem một viên tinh phách nuốt vào người. Nuốt vào rồi thì làm sao mà nhổ ra được đây…
Chuyện này khiến cho Mạc Phàm trợn tròn con mắt lên.
Vốn là hắn định thử nghiệm một chút. Ai mà ngờ được, còn chưa có thử nghiệm thì đã bị ăn mất rồi. Mà bị ai ăn không bị, lại bị chính hạt sao mà hắn vẫn luôn dùng nó để kết nối tạo thành Tinh Quỹ phóng ra ma pháp kia ăn mất!
Cái tình huống này quả thật vượt ra ngoài tầm hiểu biết của Mạc Phàm rồi. Mạc Phàm vội vàng đi tìm lão sư Thu Vũ Hoa, muốn từ lão sư tìm được lời giải thích hợp lý cho chuyện này.
…………..
” Hạt sao cắn nuốt tinh phách?”
Lão giáo sư đẩy gọng kính của mình lên, trên gương mặt lão liền nở ra nụ cười.
Thu Vũ Hoa là một người thích học sinh hỏi mình những câu hỏi kỳ quái, ly kỳ. Nếu như lão có thể trả lời được câu hỏi này. Không phải điều đó chứng minh rằng lão rất là bác học hay sao.
Mà cái vấn đề Mạc Phàm đang hỏi lúc này cũng rất là xảo quyệt. Bởi vì câu hỏi này có rất nhiều sách cũng chưa chắc đã có ghi chép lại tình huống này. Vừa khéo lão giáo sư cũng có đọc qua một cuốn sách nói về tình huống này. Cho nên lão hắng giọng một cái. Trước tiên lão kể một sự tích xưa không có liên quan gì tới chuyện này, sau đó mới tiến vào vấn đề chính.
” Người có lẽ cũng biết, tinh phách là một đồ vật tốt. Đối với việc tu hành của Ma pháp sư, nó có trợ giúp cực lớn. Mà cách dùng tinh phách phổ biến nhất, chính là biến nó thành ma khí để minh tu. Bất kể là Tinh Trần Ma khí hay là Tinh Vân ma khí, đều có giá trị cực lớn. Nhưng mà nói thế nào nhỉ? Thật ra từ thời xa xưa, Tinh Phách cũng không có dùng như vậy. Khi đó mọi người còn chưa có dùng đồ dụng cụ đựng vong hồn của Vong Linh hệ để nghiên cứu chế tạo ra Tinh Trần Ma khí, Tinh Vân ma khí. Mà tinh phách lúc đó đã được mọi người nhận định rằng nó là một vật để cường hóa.”
Thu Vũ Hoa nói.
” Vật cường hóa, cường hóa cái gì??”
Mạc Phàm lập tức hỏi lại.
” Chuyện này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cường hóa hạt sao rồi. Nếu không tại sao hạt sao lại cắn nuốt tinh phách kia.”
Thu Vũ Hoa vuốt vuốt chòm râu nói.
” Có thể cường hóa hạt sao??”
” Đúng vậy a! Lúc trước Ma khí dùng để minh tu còn chưa có được phát minh ra. Tinh phách cứ như vậy bỏ đi không phải là phí của trời sao.”
” Có thể cường hóa hạt sao, có phải hạt sao dùng để kết nối tạo ra kỹ năng ma pháp sẽ nhận được cường hóa hay không??”
Mạc Phàm lập tức hỏi.
“Đương nhiên là vậy rồi. Hạt sao được cường hóa lên, thì đương nhiên kỹ năng cũng sẽ mạnh lên.”
” Chuyện này… chuyện này không phải là chuyện tốt hay sao!!”
Mạc Phàm liền mừng rỡ nói.
Thì ra kỹ năng còn có thể được tăng cường như vậy nữa. Đây cũng là một tin tốt à nha!
Giống như ngày trước hắn ở trong Ty Dạ Thống Trị phóng thích ra Cự Ảnh Đinh vậy. Khi đó Cự Ảnh Đinh biến thành 6 thanh kiếm. Sau đó nó liền biến con Hắc Súc yêu nguyền rủa kia thành bia ngắm. Hơn nữa nó còn có hiệu quả đâm vào linh hồn. Tính thực dụng của kỹ năng được tăng cường phải nói là cực mạnh à nha!
Thu Vũ Hoa lắc đầu nói:
” Ta đã nói rồi còn gì. Đó là phí của trời.”
” Tại sao?”
Mạc Phàm hoàn toàn không hiểu hỏi lại.
” Tinh phách phải nói là vô cùng trân quý. Nếu như đưa nó tới bán đấu giá, mọi người sẽ tranh đoạt nhau rất là kịch liệt. Bất kể đó có là tinh phách cấp bậc gì đi chăng nữa. Dù sao số lượng tinh phách dùng để chế tạo ra Tinh Trần ma khí và Tinh Vân ma khí vẫn rất là có hạn. Vì vậy làm gì có ai ngu ngốc, dại dột lại đem Tinh Phách kia đi cường hóa hạt sao cơ chứ? Sơ cấp ma pháp có tổng cộng 7 hạt sao đúng không? Chỉ khi nào đem 7 hạt sao này cường hóa hết một lượt thì lúc đó kỹ năng mới được tăng cường lên thêm….Vấn đề là, ngoài trừ những tên ma pháp sư có đầu óc bị vấn đề dùng nó để cường hóa hạt sao ra, thì cũng không có ai ngu ngốc tới nỗi hao phí tới 7 viên tinh phách cũng chỉ để nâng cấp tăng cường một cái kỹ năng sơ cấp ma pháp lên.”
Giáo sư Thu Vũ Hoa nói.
” Ách….”
Mạc Phàm nghe xong, trên khuôn mặt liền hiện ra sự mất tự nhiên.
Hình như hắn chính là tên Ma pháp sư đầu óc có vấn đề mà lão giáo sư vừa mới nói kia. Cũng mới chỉ 5 phút trước thui, không phải một viên tinh phách sáng lạng bị hạt sao của hắn nuốt gọn sao.
” Cho nên, cường hóa ma pháp thì vẫn có tồn tại. Và cũng thông qua tinh phách có trợ giúp khổng lồ cho việc tu luyện kia. Còn loại phương pháp cường hóa như thế này xác suất cực thấp, không khác gì đem tiền quăng vào đống lửa.”
Thu Vũ Hoa nói.
Mạc Phàm như có điều gì suy nghĩ, cũng gật đầu.
……………..
Mẹ kiếp! Nếu như bên trong Tiểu Nê Thu ngưng luyện ra tinh phách và không có cách nào để hắn lấy được ra ngoài. Nếu vậy hắn cũng chỉ có thể dùng nó để cường hóa sơ cấp ma pháp mà thôi!
Sơ cấp ma pháp có 7 hạt sao. Mỗi một viên cũng sẽ cần một viên tinh phách cấp nô bộc…cái con mẹ nó chứ, nếu cái này mà đổi ra tiền, không phải hắn có thể mua được một viên tinh phách cấp chiến tướng hay sao….
Huống hồ cái gọi là nâng cấp kỹ năng này, mức độ kỹ năng ma pháp được tăng cường lên thêm cũng không có khoa trương như linh chủng kia…ít nhất nó không thể nào đạt tới uy lực trung cấp ma pháp kia. Những điều lão sư Thu Vũ Hoa nói quả thật không sai một chút nào. Chỉ cần Ma Pháp sư đầu óc không có bị vấn đề, thì cũng không có ai làm như vậy. ( tự chửi mình à??)
” Tiếp tục nghiên cứu, nghiên cứu. Nếu như thật sự không lấy ra được. Vậy thì cũng chỉ có thể dùng nó để cường hóa hạt sao mà thôi.”
Lúc này quả thật Mạc Phàm không biết nên khóc hay cười nữa.
Dùng để cường hóa hạt sao, ít ra làm như vậy còn hơn để nó dùng làm trang trí cho con sông kia. Quan trọng nhất là hắn nhìn mà ngứa cả mắt!