Mạc Gia Hưng tiếp tục nói.
“ Ma cụ, con có rồi!”
“ À, À, chuyện đó cha cũng biết. Con chiếm được một cái ma cụ từ huấn luyện viên Trảm Không. Con quả thực làm cha rất là mát mặt. Khi cha tới trạm dịch, thì cái sự kiện này cha được nghe từ mấy người thợ săn nhắc đến không biết bao nhiêu lần!”
Nhắc đến sự kiện đó, khuôn mặt Mạc Gia Hưng bỗng nhiên sáng lạn hẳn lên. Dù rằng chuyện này đã trôi qua được 1 năm rồi.
“ Ngày mai, con có một trận quyết đấu với một người của Mục thị sơn trang tên là Vũ Ngang.”
Mạc Phàm nói sự thật cho Mạc Gia Hưng biết.
“ Cha biết, cha biết. Cho nên cha có nhờ Lão nhân gia ở mục thị, để hắn khuyên Vũ Ngang đánh nhẹ tay với con một chút. Dù sao thì con cũng chỉ làm nền cho hắn ở buổi lễ trưởng thành mà thôi. Có thể được biểu diễn trước mặt nhiều nhân vật uy tín trong Bắc Thành đối với con mà nói đây là cơ hội ngàn năm có một. Vì vậy lúc đó con nên nghĩ làm cách nào có thể nổi bật trước mắt bọn họ thì hơn…. Nhưng mà, lần sau con đừng có đắc tội với Mục lão. Sự kiện trước kia, con cùng Ninh Tuyết chạy trốn khiến cho Mục Lão không vui rồi. Tiểu tử thối nhà ngươi lúc đó cũng giỏi quá đi! Thiếu chút nữa cuỗm mất viên ngọc quý của gia tộc nhà người ta chạy trốn mất!”
Mạc Gia Hưng nói.
Mà cái sự kiện trước kia, Mạc Gia Hưng hắn cũng không có trách Mạc Phàm.
Lúc ấy Mạc Phàm mới có mấy tuổi, cho nên việc hắn làm ra mấy chuyện ngu ngốc cũng là điều hết sức là bình thường. Huống chi chuyện lúc đó cũng không phải lỗi chỉ có một mình nhi tử của hắn gây ra. Nguyên nhân chính là thế lực nhà người ta quá lớn mà thôi.
Ai, nếu như Mục Ninh Tuyết là nữ hài con nhà bình dân thì có phải tốt không. Thì không phải bây giờ hắn có thêm một người con dâu hay sao. Tiểu tử thối này năng lực khác không có, nhưng năng lực cua gái cũng không tệ. Còn nhỏ tuổi mà đã dám dẫn một cô nương bỏ trốn cũng là chuyện quá giỏi rồi.
Lần quyết đấu ma pháp này, đối với Mạc Gia Hưng hắn xem ra lại là chuyện tốt.
Các đệ tử nhà gia thế có điều kiện đều mong ước có thể một lần xuất hiện trong lễ thành niên long trọng như thế này. Cho dù bọn hắn có làm nền cho Vũ Ngang kia thì chuyện này cũng rất là vinh quang rồi. Ai mà ngờ được, Mạc Phàm im lìm như vậy lại may mắn có cơ hội tốt như thế này. Nguyên nhân chính là do Mạc Phàm hắn tâm cao khí ngạo, vọng tưởng cùng người ta quyết đấu thắng thua. Của cải nhà người ta nhiều như vậy, chúng ta chỉ có thể làm nền mà thôi. Nếu như Mạc Phàm hắn có thể diễn xuất tốt một chút. Thì tương lai khi Vũ Ngang trở thành một đại nhân vật của Bắc Thành, không phải Mạc Phàm sẽ có một cái danh “ từng đánh một trận” với đại nhân vật rồi hay sao!
“ Cha, con có thể thắng!”
Mạc Phàm rất là nghiêm túc nói.
“ Tâm cao khí ngạo, tâm cao khí ngạo! Con có được thành tích như ngày hôm nay, cha đã rất là hài lòng rồi.”
Mạc Gia Hưng cười a a, vỗ vỗ bả vai Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thái độ của Mạc Gia Hưng, trong lòng liền cảm thấy buồn bực.
Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta chỉ xứng đáng làm pháo hôi cho mấy thằng nhà giàu kia là sao??
………
Gia tộc Mục thị sớm đã gửi thiếp mời cho khách rồi. Trang viên Mục thị lúc này thật sự khách quý chật nhà, lão già tụ tập. Điều này khiến cho bọn công nhân làm vườn trở nên bận rộn hơn. Bọn họ phải tỉa hoa, làm cỏ, trồng thêm cây… công việc càng thêm chồng chất hơn.
Đối với cái lễ trưởng thành này, quả thật Mục Trác Vân hắn đã hao tổn rất nhiều tâm tư. Hắn muốn cho cả Bắc Thành biết tới cái buổi lễ này.
Mạc Phàm hắn vào lúc này thì đang còn buồn bực chuyện lúc trước. Bây giờ hắn mới hiểu vì sao Lão Mục Trác Vân lại cho hắn quyết đấu với Vũ Ngang rồi. Thì ra lão hồ ly kia đã có kế hoạch tuyệt hảo từ sớm rồi. Kế hoạch này khiến cho lão tăng thêm danh vọng, tiền bạc trong lần yến tiệc long trọng này.
Ở buổi yến tiệc này, bọn họ vừa có thể vui vẻ ăn cơm, vừa có thể uống rượu, lại còn có thể xem người trẻ tuổi chiến đấu, điều này còn gì vui sướng hơn được nữa. Mà cái kế hoạch của Lão chuột cống kia chính là vừa có thể trừng phạt Mạc Phàm trước mắt mọi người, lại vừa có thể khiến cho hắn nở mày nở mặt. Chuyện tốt như vậy thì làm sao Mục Trác Vân hắn lại không làm chứ?
Thật ra thì, Mạc Phàm hắn cũng không nghĩ tới lão hỗn đản Mục Trác Vân kia lại giương cờ múa trống lớn như vậy.
E rằng chuyện này đúng như lời Chu hiệu trường và Đặng Khải nói, đây chính là một trận so tài giữa học sinh nhà trường và đệ tử thế gia.
Hiện tại Mạc Phàm hắn cũng được xem như là danh xứng với thực. Hắn chính là đệ nhất học sinh của Thiên Lan ma pháp cao trung. Cho nên dù hắn không tự rước phiền toái với lão Mục từ sớm thì cái trận chiến này hắn cũng không tránh thoát được.
Cũng tốt, ân oán mới cũ thanh toán cùng một lượt đi!
“ Lão khốn khiếp, ngươi càng giương cờ múa trống lớn như vậy, lão tử ta càng khiến cho mặt mũi người càng thêm thảm hại!!!”
Mạc Phàm hắn đứng trước cái nhà cũ trong quá khứ, ngẩng đầu nhìn Mục thị sơn trang giăng đèn kết hoa sáng trưng, trên khuôn mặt liền nở một nụ cười lạnh.
…….
Trong sơn trang, Mục Trác Vân tự nhiên hắt xì một cái.
Hắn đang ngồi nhấp nháp trà, vuốt vuốt chòm râu ở trong phòng trà. Trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy Mục Ninh Tuyết đã trở về do được nghỉ hè từ sớm.
“ Buổi lễ trưởng thành này cha vốn định chuẩn bị cho con, nhưng cha không nghĩ tới con lại xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta. Cái Bắc Thành nho nhỏ này con không cần phải tranh đoạt nữa. Buổi lễ trưởng thành này hay là dành cho Vũ Ngang hắn đi. Vũ Ngang rất trung thành với chúng ta, tương lai có thể trở thành phụ tá đắc lực giúp chúng ta tranh phong cùng các đệ tử nhà thế gia khác!”
Mục Trác Vân mở miệng nói.
Vì con gái cưng của hắn, Mục Trác Vân hắn cũng phải hao tổn tâm huyết một chút.
“ Cha tại sao vẫn chưa buông tha cho hắn. Mặc dù cha muốn danh chính ngôn thuận nhận được cơ hội vào Địa Thánh Tuyền cho Vũ Ngang, thì cha cũng có thể lựa chọn người khác được cơ mà.”
Rốt cuộc, Mục Ninh Tuyết không nhịn được lên tiếng nói.
Người mà Mục Ninh Tuyết đang nói đến chính là Mạc Phàm.
“ Cái thằng hỗn đản đó dám mắng cha ở trước mặt bao nhiêu người. Cha làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được như vậy chứ. Không phải hắn ỷ mình trong sạch cao thượng sao. Không phải hắn cảm giác mình rất là lợi hại sao?? Cha cho hắn cơ hội tuyệt hảo như vậy có gì là không tốt cơ chứ? Chuyện này cha đã sắp xếp xong xuôi rồi, tới lúc đó con chỉ cần ngồi bên cạnh cha xem là được.”
Đối với chuyện này, vẻ mặt Mục Trác Vân thoáng chốc liền thay đổi.
Đến bây giờ con vẫn còn muốn che chở cho tên tiểu tử kia nữa sao?
Mục Trác Vân rốt cuộc hiểu được vì sao có nhiều đệ tử xuất sắc từ các đại thế gia muốn tán tỉnh con gái hắn, thế nhưng con gái hắn lại không thèm nói chuyện với bọn họ nổi một câu. Đó cũng là bởi vì ngươi mà con gái hắn để ý chính là cái thằng hỗn đản nghèo khổ, mạnh mồm, chỉ có một chút bản lĩnh kia??
“ Cha bảo Vũ Ngang đánh có chừng có mực một chút!”
Mục Ninh Tuyết biết chuyện này không dễ dàng thỏa hiệp được với cha, nên nàng nhắc nhở cha một chút.
“ Con yên tâm đi, ta rất biết chừng mực. Ta cũng chỉ muốn cho cái thằng tiểu tử không biết trời cao đất dày kia hiểu được rằng cái tôn nghiêm bị hắn chà đạp kia căn bản không tính là cái gì. Mà ngày mai, hắn sẽ hiểu được thế nào là mất hết mặt mũi khi bị người ta đánh thương tích đầy mình trước hàng trăm con mắt theo dõi!”
Thằng oắt con! Ngươi muốn chơi với Mục Trác Vân ta sao. Còn chưa đủ tuổi đâu! Cái thời ta còn oai phong ở Bắc Thành thì ngươi vẫn đang còn trong bụng mẹ đấy.
Cách làm người của Mục Trác Vân ta có thể biến đổi đa dạng. Ta sẽ làm cho ngươi ở cái đất Bắc Thành, không thể nào ngẩng đầu lên nổi!