“Răng rắc, răng rắc, rắc rắc~~~~~~~~~~~”
Ngay tức khắc, xương cốt liền bị nghiền nát. Âm thanh phát ra nghe mà nổi cả da gà.
Bất quá chỉ vài giây sau, con hủ thi này liền biến thành một cái tượng băng. Mặc dù nó chưa chết. Thế nhưng nó cũng không thể nào động đậy được nữa.
“A Lực! Đừng phí ma năng nữa.”
Cô gái Hắc Ti (1)thấy người tùy tùng của mình đối phó một con hủ thi mà sử dụng tới cả ma pháp Trung cấp để tấn công. Cho nên, nàng quay sang dặn dò một câu.
(1) Cô gái Hắc Ti: Cô gái mặc áo khoác màu đen.
Tùy tùng A lực nghe thấy nàng nói như vậy, vội vàng hành một cái lễ rất là kỳ lạ. Bộ dạng giống như kiểu vâng mệnh, nghe theo lời chỉ dạy này vậy.
“Đi với nhau lâu như vậy rồi, chúng ta còn chưa có biết tên cô là gì?”
Tên lùn cười hắc hắc hỏi thăm một câu. Dựa vào con mắt tinh đời của hắn, hắn đã sớm nhận ra cô gái này có một thân phận không hề đơn giản.
“Diệp Mộng! Diệp trong từ diệp (lá cây), Mộng trong mộng cảnh. A na! Các người có thể gọi ta là Mộng Ana!”
Thời điểm cô gái này nói về tên của mình, nàng liền hiện ra dáng vẻ nghiêm trang vô cùng, giống như kiểu sợ người khác đọc sai tên của mình vậy.
Mạc Phàm ở một bên, nghe thấy vậy không khỏi cười, nói:
“Cô vừa mới nghĩ ra cái tên Trung Quốc này đúng không?”
Cô gái Hắc Ti cũng không có trả lời thẳng, chỉ hỏi lại một câu:
“Cái tên này có gì kỳ lạ sao?”
“Ana …. Mộng Ana. Người Trung Quốc rất ít khi đặt tên như vậy. Thật ra cô lấy tên là Thúy Hoa, nó sẽ hay hơn đấy. Sau đó, cô đem dòng họ danh giá của mình đặt lên ở phía trước, chẳng hạn như Anna – Thúy Hoa. Như vậy, mọi người sẽ nghĩ cô là một người tinh thông học thức Trung Quốc.”
Mạc Phàm cũng nghiêm trang nói.
Tên lùn, tên to cao, Liễu Như cũng là người Trung Quốc. Nhưng sau khi nghe mạc Phàm nói như vậy, bọn họ không khỏi thiếu chút nữa phun tỏi hôi ra!!
Người đừng có lừa người ngoại quốc như vậy có được không??
Cô gái Hắc Ti nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy, cũng không có cảm thấy kỳ lạ. Mà nàng gật đầu lia lịa, bộ dạng rất là tiếp thu ý kiến này của Mạc Phàm. Dù sao hai tùy tùng của nàng cũng không phải là người Trung Quốc. Nàng có thể nói được tiếng Trung Quốc tốt như thế này đã là không tệ rồi. Ai hơi đâu đi tìm hiểu ý nghĩa sâu xa của cái tên chứ.
“Cô đừng có nghe anh ta nói nhảm! Tỷ tỷ, thật ra tên của cô nghe rất là êm tai.”
Rất nhanh, Liễu Như đã bán đứng Mạc Phàm.
Cô gái Hắc Ti cũng cười, cũng không có để ý tới những lời nói đùa giỡn kia của Mạc Phàm.
“Vậy chúng tôi thì sao? Chúng tôi có thể gọi ngài như vậy được không?”
Tùy tùng có chòm râu A Lực hỏi một câu.
Cô gái Hắc Ti nghe thấy hắn hỏi như vậy, liền quay sang lườm hắn một cái. Ngay tức khắc, A lực liền cúi dầu, không dám ho he bất kỳ câu nào nữa.
…………….
Trên đường đi, hai tùy tùy của Mộng Ana và tên lùn phối hợp với nhau đối phó với đám vong linh du đãng (1).
(1) du đang: rong chơi, đi lang thang, không làm việc gì cả.
Vận khí (2) của mọi người xem ra cũng không có tệ. Mọi người cũng chưa có lần nào dẫm lên mộ đất. Mọi người cứ như vậy đi tới tận gần sáng. Lúc này cũng đã rất an toàn rồi. Vì vậy, tiết kiệm được không ít tỏi hôi.
(2) Vận khí: chỉ chiều hướng phát triển tốt, xấu của sự vật, sự việc theo quy luật tự nhiên, tại một thời điểm cụ thể, theo thuật phong thuỷ.
“Tầm khoảng 1 canh giờ (3) nữa là trời sáng.”
(3) canh giờ: 1 canh giờ = 2 giờ.
Tên lùn nhìn đồng hồ trên tay nói.
“Tưởng thế nào? Cứ tưởng vong linh Cố Đô lợi hại lắm? Không ngờ cũng chỉ là một đám không có đầu óc, ngu xuẩn mà thôi!”
Tùy tùng A lực cười nói.
“Đại ca, ngươi ngàn vạn lần đừng có nói như vậy. Vùng đất vong linh này rất là tà môn đấy. Những lời đại ca vừa nói, không thể nói ra như vậy được.”
Lúc này tên to cao liền mở miệng nói.
Tùy tùng A Lực nghe thấy tên to con nói như vậy, liền cười xem thường.
Mảnh đất phía trước có chút nhão, hoàn toàn là một màu đen. Mà lúc này, trên bầu trời mây đen kéo tới dày đặc.
“Đoàng~~~~~!!!!”
Trong thoáng chốc, một tia chớp màu trắng liền xé rách bầu trời chật hẹp kia. Nhất thời, bầu trời màu đen bị đè nén kia và vùng đất đen nhánh này liền bị ánh sáng của tia chớp làm cho hiện ra ngoài. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cảm giác giống như mình đang đi vào một vùng tối tăm vô tận vậy.
Không biết từ lúc nào, không khí trở nên ngột ngạt hơn. Theo tiếng sấm chớp đùng đoàng ở trên tầng mây, từng hạt từng hạt mưa to như hạt đậu nặng nề rơi xuống vùng đất này làm cho đất bắn tung tóe hết cả lên!
“Mất cảnh giác rồi! Con mẹ nó chứ!! Trời mưa! ”
Nhất thời, tên lùn mắng to lên.
Vừa mắng xong, mưa to liền ào ào rơi xuống. Một tia chớp màu trắng xẹt ngang qua, ánh lên mảnh thiên địa này, hiện ra một cảnh tượng đáng sợ.
Mưa rơi như trút nước xuống, trút xuống mảnh đất mà mọi người đang đi. Mọi người dẫm xuống, bước đi, khiến cho bùn đất bắn tóe tung lên quần.
Lại một tia chớp nữa đánh xuống. Lúc này, mảnh đất mọi người đang đi liền có màu đỏ. Một dòng nước màu đỏ hiện ra dưới chân mọi người.
Nước màu đỏ chảy qua chân mọi người, không khác gì máu tươi chảy dưới chân vậy, nhìn mà kinh hãi vô cùng.
Mưa quá to khiến cho mọi người không nhìn rõ được mọi thứ ở trước mặt. Nhất thời, mọi người không biết có nên ăn tỏi hôi nữa hay là không??
“Đi mau! Nước mưa sẽ khiến cho khí tỏi hôi thở ra kia bị hòa tan!”
Lúc này, tên to cao liền nhắc nhở mọi người.
“Nói cách khác, trời mưa thì tỏi hôi không dùng được nữa?”
Mạc Phàm hỏi lại.
“Đúng vậy!”
Mạc Phàm nghe thấy tên to cao xác nhận như vậy, trong lòng liền điên cuồng chửi bới củ tỏi hôi ăn mà muốn ói này. Cũng không biết tại sao trời lại mưa to như vậy chứ?? Quả thật nó khiến cho mọi người không nhìn thấy rõ đường, chỉ có thể mò mẫm, không biết nên đi về hướng nào. Có lẽ phải nhanh chóng tìm ra một chỗ trú mưa đã.
“Trong nhóm không có ai là ma pháp sư Thủy hệ sao?”
Mạc Phàm hỏi một câu.
Đáng tiếc, không có ai trả lời hắn.
Nếu như lúc này có ma pháp sư Thủy hệ….thì lúc này trên người mỗi người sẽ có một cái Thủy Ngự lưu chuyển xung quanh người…đương nhiên mọi người cũng không bị nước mưa biến thành cái bộ dạng như thế này.
Hai tùy tùng của Mộng Ana đúng là tỉ mỉ chu đáo. Mặc dù hai người không có mang ô (dù) theo. Nhưng hai người lại lấy áo khoác của mình để thay thế cho ô. Sau đó che mưa cho Mộng Ana kia. 3 người cứ như vậy tiến về phía trước. Điều này cho thấy Mộng Ana là một người rất là cao quý, khác xa so với người bình thường.
“Chết tiệt! Nơi này càng lúc càng nhiều nước máu rồi. E rằng sắp có một con thi to lớn xuất hiện!”
Tên lùn dựa vào kinh nghiệm của mình, nói ra phỏng đoán.
“Không thể nào! Mưa to như thế này chiến đấu có mà biến thành tượng đất hết à.”
Mạc Phàm nói.
“Ta đã nói rồi! Vùng đất vong linh là một vùng đất rất chi là tà môn. Ai bảo ngươi cứ nói lung tung!”
Tên to cao thì đem vấn đề này đổ lỗi cho lời nói lúc trước của tên tùy tùng A Lực kia.
Mọi người dẫm chân lên bùn, tiếp tục tiến về phía trước. Tốc độ không khỏi nhanh thêm.
Vị trí này toàn là đồng bằng. Trừ khi đi về phía ngọn núi Tần Lĩnh ở bên kia. Chứ không, căn bản không thể nào tìm ra được một chỗ trú mưa.
Yêu tộc bên ngọn núi Tần Lĩnh rất là hoan nghênh loài người tới thăm. Không khéo bọn nó còn chuẩn bị một nồi nước sôi sẵn rồi, chỉ còn chờ loài người chui vào nồi nước sôi nữa là xong.
“Ngao…..~~~~~~~!!!”
“……. Ha ha~~~~~~~~~!!!”
Đột nhiên, một tiếng gào thét gầm lên. Theo sau đó chính là tiếng cười điên dại từ bên cạnh truyền tới, nghe mà nổi cả da gà.
Liễu Như cách âm thanh này khá gần. Nàng quay đầu nhìn lại, ngay lập tức liền lạnh run hết cả người!!
Bên trong màn mưa, một thân ảnh thi vật to lớn, cường tráng như con trâu dần dần hiện rõ ra. Mà mục tiêu của nó lúc này chính là Liễu Như.
Con quái vật này có mấy đôi cánh tay. Mà trên mỗi đôi cái cánh tay này chính là mấy chiếc đao phủ (rìu) loang lổ, đầy vết gỉ sắt. Mưa xuống, cọ rửa lên những chiếc đao phủ này, đem cả những vệt máu bám trên chiếc đao phủ gội rửa xuống, từng giọt máu đỏ “tong tong” chảy xuống mặt đất. Nhìn mà kinh hãi vô cùng. Không biết chiếc đao phủ này đã chém chết bao nhiêu người sống rồi!!
Con thi vật này có một thân thể to lớn như trâu, tứ chi thì dữ tợn. Nhưng trên cái thân thể to lớn, xù xì, đáng sợ này lại hiện ra một chiếc đầu nhỏ nhắn của nữ nhân. Chiếc đầu này có mái tóc dài xõa xuống, nhăn nheo không khác gì một con ma. Khuôn mặt nó bị nước mưa gột rửa càng âm trầm hơn, càng thêm ác độc hơn!!
“Tại sao…. Tại sao bỏ ta lại!!!”
Đột nhiên, khuôn mặt nữ nhân này mở miệng ra nói. Giọng nói vô cùng khó nghe và không rõ ràng.
Âm thanh này đã bị biến dạng rồi. Mặc dù vẫn là ngôn ngữ của loài người. Thế nhưng nó lại là giọng nói của ma quỷ. Một giọng nói tràn đầy sự oán niệm, muốn lấy mạng người!!
“Đệt con mẹ nó! Đệt con mẹ nó chứ! Nó là thứ gì vậy??”
Mạc Phàm vội vàng kéo Liễu Như tới bên cạnh mình.
Nhìn con Đao Phủ Thi Tướng xấu xí khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà này, Mạc Phàm tự hỏi trong lòng rằng: Cái con quái vật này, nó gắn lên người nó bao nhiêu sinh vật chết vậy? Chứ không, tại sao nó lại xấu xí, dữ tợn, ác độc tới như vậy cơ chứ??
“Thi Tướng, Đại Thi Tướng! Xong! Xong rồi! Chúng ta chết chắc rồi!!”
Tên lùn hoảng sợ nhìn con đại Thi Tướng kia. Bộ dạng hắn lúc này chỉ muốn tháo chạy, giữ mạng sống cho mình.