Mùa thu, Tây Hồ rất là mát mẻ. Mặt hồ lạnh như băng. Sóng nước gợn lăn tăn.
Bình thường, Tây Hồ rất được nhiều du khách và cư dân ở đây tới thăm. Thế nhưng, lúc này ven bờ Tây Hồ lại vẳng lặng.
Nguyên nhân một phần là do bệnh dịch, khiến cho lòng dân hoang mang, sợ hãi. Nếu như không có việc gì quan trọng thì mọi người cũng không muốn ra ngoài. Bọn họ sợ, một khi ra ngoài sẽ lây nhiễm bệnh dịch đáng sợ này. Mặt khác, tất cả lối vào Tây Hồ đều đã bị phong tỏa. Bên chính phủ không để cho bất kỳ một ai lai vãng xung quanh khu vực Tây Hồ này.
Tây Hồ rất rộng, rộng như một vùng biển vậy.
Một con đê thẳng tắp, chạy dọc theo Tây Hồ này. Những cây dương liễu ven bờ bị gió thổi xiên xiên vẹo vẹo. Vào ban đêm, những cây dương liễu này không khác gì những cô gái với dáng người thướt tha, thả mái tóc dài bồng bềnh trôi theo gió.
Trên con đê thật dài này, nghị viên Chúc Mông và thị vệ Vũ Bình Cảnh của hắn đang đứng ở đó. Mắt thì nhìn về phía nội thành Hàng Châu. Đôi mắt bọn họ như xuyên qua một nửa Tây Hồ này vậy. Họ có thể nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời, đứng san sát nhau ở bờ bên kia Tây Hồ. Những tòa nhà này sắp thành hàng thành lối, mang nhiều phong cách kiến trúc khác nhau rơi xuống mặt hồ này. Thành thị nằm gần bờ hồ, nước hồ chiếu lên hình ảnh thành thị. Tráng lệ đẹp đẽ vô cùng!
Trên bầu trời đêm, từng đám mây màu đen trôi bồng bềnh. Những đám mây này bị ánh trăng màu bạc chiếu vào khiến cho nó như có đường viền bao bọc xung quanh vậy. Thỉnh thoảng, đèn chiếu xa trên nóc một tòa nhà cao tầng nào đó lại chiếu vào nó. Khiến cho những đám mây này càng thêm bắt mắt, càng thêm rực rỡ hơn. Bọn nó trôi lững lờ trên bầu trời tòa thành thị duyên dáng sang trọng này. Và dưới mặt hồ cũng có in hình ảnh đặc biệt này của nó.
Đột nhiên, trong cảnh sắc mây bay xinh đẹp này xuất hiện một đám sương mù màu xanh đen. Vừa mới bắt đầu, đám sương mù này không khác gì dải lụa mỏng, đem vùng trời này biến thành mịt mờ. Thế nhưng, không lâu sau, sương mù màu xanh đen này càng thêm dày đặc, càng thêm bá đạo. Nó che khuất ánh trăng màu bạc kia. Ngay cả ánh đèn đủ màu sắc chiếu lên tận không trung, không khác gì những đóa hoa nở rực rỡ bầu trời đêm cũng bị nó hút hết vào bên trong….
Một màu đen kịt. Màu đen kịt xẹt qua giữa bầu trời đêm.
Sương mù đen kịt thổi qua bầu trời Hàng Châu, chậm rãi áp sát Tây Hồ vắng ngắt này. Trên bờ đê, nghị viên Chúc Mông, Vũ Bình Cảnh, nghị viên La Miện, Lý Cẩm, Đường Trung, Đường Nguyệt, Mạc Phàm, Lê Thiên, Lãnh Thanh. Đám người Mạc Phàm vội vàng ngẩng đầu lên. Bọn họ nhìn chăm chú vào đám sương mù màu xanh đen đang bao phủ bầu trời Tây Hồ kia.
“Chuyện đó chính là như vậy. Thần không biết, quỷ không hay xuất hiện và biến mất ở giữa phố xá sầm uất….”
Lãnh Thanh chậm rãi nói.
Lãnh Thanh là một cô gái cực kỳ xinh đẹp và lãnh diễm. Nàng cũng là chị gái của tiểu la lỵ.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Mạc Phàm nhìn thấy vị đại sư tỷ của Thanh Thiên Liệp Sở. Mà điều hắn không ngờ tới chính là Lãnh Thanh dĩ nhiên lại là một vị Phó Chánh án. Một vị phó Chánh án với thực lực kinh người, địa vị siêu nhiên.
“Nó đến rồi.”
Trên gương mặt Đường Nguyệt hơi hiện ra nụ cười. Quả nhiên, chỉ cần nàng thổi cây đàn làm từ cái vảy rắn trên người nó. Bất kể nó ở nơi nào. Nó đều sẽ chạy tới. Nó đã trở về. Mặc dù, thời kỳ lột da của nó còn chưa có kết thúc. Thế nhưng, nó vẫn chạy tới chỗ nàng.
Ở chính giữa vị trí trung tâm mảnh sương mù màu xanh đen, tối như mực giữa Tây Hồ kia. Đột nhiên, một cái bóng thon dài, lớn vô cùng hóa thành một cái tia chớp màu đen, nhìn thấy mà giật cả mình. Tia chớp này chẻ đôi bầu trời đêm mênh mông bao la kia, thẳng tắp rơi xuống Tây Hồ!!
“Rào….Ầm Ầm ~~~~~~~~~~~~~!!!!!”
Cả thân thể con rắn cắm sâu vào bên trong hồ nước. Trong thoáng chốc, một cơn sóng thần màu trắng nổi lên giữa mặt hồ.
Nước bắn tung tóe, bay tới giữa không trung biến thành cơn mưa, rơi đầy trời xuống mặt đất. Sóng nước cuồn cuộn, to lớn không khác gì ngoài biển khơi. Thế nhưng, nó lại sôi trào ngay giữa Tây Hồ. Nó cuồn cuộn lướt tới con đê, nơi mọi người đang đứng. Suýt chút nữa thì đem con đê thật dài này nuốt trọn!!
Mọi người ở trên con đê nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm hết cả lên. Không ít người ở đây, e rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng thật sự của con Đồ Đằng Huyền Xà.
Qua một lúc lâu, mặt hồ mới yên tĩnh trở lại. Ở trong hồ, Đồ Đằng Huyền Xà lộ ra cổ và đầu. Nó đang chậm rãi bơi về phía con đê. Mặc dù, nó chỉ hiện ra một phần nhỏ của cơ thể. Thế nhưng, nó cũng không khác một chiếc du thuyền màu đen chậm rãi lái tới đây là bao! Rất là hùng vĩ!
“Đại gia hỏa, ngươi lột da xong rồi sao?”
Đường Nguyệt hô lên một tiếng, hỏi Đồ Đằng Huyền Xà ở trong hồ nước.
Đồ Đằng Huyền Xà từ từ bơi tới gần chân đê. Cái cổ và đỉnh đầu kia không biết cao lớn hơn con đê này bao nhiêu lần? Hai con mắt to như cái đèn pha, ở trên cao nhìn xuống mọi người đang đứng trên con đê.
Mặc dù trong đôi mắt của nó chỉ nhìn mỗi Đường Nguyệt. Nhưng mọi người lại có cảm giác như rằng nó đang nhìn mọi người vậy.
“Nó còn chưa có lột da xong.”
Nghị viên La Miện nhìn một cái, bước ra ngoài nói.
Nếu như Đồ Đằng Huyền Xà lột da xong, vảy rắn của nó sẽ trở nên rõ nét vô cùng. Chứ không có mờ nhạt như thế này.
Huống hồ, khí tức của nó lúc này, cũng không có lên mặt bắt nạt người khác như ngày thường. Thậm chí, Nghị viên La Miện còn cảm giác được nó có vẻ suy yếu.
Lúc này, nghị viên Chúc Mông quay đầu lại, nhìn thoáng qua nghị viên La Miện.
Nghị viên La Miện gật đầu. Trong con mắt hiện ra một tia âm tàn!
Chúc Mông có khuôn mặt râu ria kia chậm rãi giơ tay phải lên. Đột nhiên, bàn tay này liền hóa thành quả đấm.
Đây là dấu tay ra hiệu phát lệnh của hắn. Ý nghĩa của nó là hành động!!
Dấu tay Chúc Mông vừa ra. Đột nhiên, đằng sau con đê nhảy ra vô sô người. Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh và ẩn núp phía sau con đê từ lâu. Bọn họ ở đó và chờ đợi chỉ thị của Chúc Mông. Chỉ trong tích tắc, bọn họ nhảy ra, đứng lúc nhúc trên con đê thật dài này.
Trong những người này, có một đám đầu lĩnh mặc trang phục thị vệ cung đình. Mặc dù phân biệt rất là rõ ràng. Nhưng đám người này, rõ ràng là quân đoàn pháp sư của nghị viên Chúc Mông.
Những người còn lại, phần lớn là mặc trang phục của Thẩm Phán viên. Từ màu sắc trang phục mà bọn họ mặc, có thể phán đoán ra được, bọn họ đều là thủ hạ của nghị viên La Miện!!
Thẩm Phán viên phân bố ở khắp nơi để thi hành nhiệm vụ. Thế nhưng, vào lúc này, bọn họ lại tạo thành một quân đoàn trên con đê này. Đây là một cảnh tượng tuyệt đối xưa nay chưa từng có.
“Bắt lại cho ta.”
Nghị viên Chúc Mông quát lên một tiếng.
“Mở ra đại trận Lôi Giới Chi Phạt. Tuyệt đối không để cho nó có cơ hội trốn thoát!”
Nghị viên La Miện lúc này cũng quát to lên, ra lệnh.
Biến cố tới vô cùng bất ngờ, khiến cho đám người Đường Nguyệt, Mạc Phàm, Lê Thiên, Đường Trung, Lãnh Thanh rất là bất ngờ.
Đường Nguyệt nhìn con đê trào ra một đống ma pháp sư cao cường, đã được mai phục ở đây từ lâu. Hai con mắt Đường Nguyệt hiện ra sự không thể tin nổi.
“Các ngươi định làm cái gì??”
Đường Nguyệt kêu lên.
Những vị ma pháp sư mai phục này, lúc trước, hai vị nghị viện kia căn bản không có đề cập tới.
Hơn nữa, ma pháp sư cao cấp số lượng nhiều như thế này. Cho dù bất kỳ là ai ở đây, cũng sẽ không thể nào tin được, làm gì có chuyện bọn họ không có ý đồ bất chính cơ chứ??
“Đường Nguyệt! Người làm tốt lắm. Tiếp theo để cho chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ giết chết con rắn này đi.”
Nghị viện La Miện vuốt vuốt chùm râu dê, tươi cười nói.
“Cái tai họa ngầm này phải được xử lý kịp thời. Diệt trừ nó, ôn dịch cũng sẽ hoàn toàn biến mất!”
Vẻ mặt nghị viên Chúc Mông tiêu điều xơ xác nói.
Hôm nay, hắn phải đem con Đồ Đằng Huyền Xà mang tới tai họa này giết chết!!!!
Đường Nguyệt nghe thấy như vậy giống như bị sét đánh. Nàng làm sao có thể nghĩ tới, hai vị nghị viên này lại liên hợp lừa dối nàng….
Rõ ràng nghị viên La Miện vẫn phản đối Chúc Mông, bảo vệ Đồ Đằng mà??