Mạc Phàm và Linh Linh bắt đầu chia nhau ra hành động, Linh Linh đi sang Sở cảnh sát tra tư liệu của cô gái đã tử vong kia, thuận tiện hỏi thăm một ít tin tức về những vị cảnh sát và bác sĩ đã xử lý chuyện này.
Còn Mạc Phàm bên này thì liền đi thẳng đến nhà cô gái kia để xem xem người nhà của cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
Thời điểm phát sinh sự tình này là vào hai tháng trước, cũng cách đây không lâu lắm. Mạc Phàm đi vào một khu phố cũ, nhìn thấy một căn nhà lầu và mấy cái cửa hàng cũ kỹ nối liền nhau tạo thành một cái dãy nhà, vì vậy nếu muốn đi vào căn nhà lầu kia thì cần phải đi vòng qua một con đường nhỏ rồi mới có thể tìm thấy được cửa chính của căn nhà.
Đây là một căn nhà gồm có hai tầng, mặt trước nhìn ra một con đường có mở một vài quán ăn nhỏ và một vài cửa tiệm bán quần áo nhìn qua vô cùng ấm áp và tinh xảo.
Lầu hai của căn nhà có trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có một vài dây thường xuân quấn quanh, điều này khiến cho căn nhà cũ kỹ này có thêm một chút sắc thái, sống ở đây chắc hẳn sẽ rất thoải mái.
Mặt sau căn nhà còn có một cái sân nhỏ, bên trong có trồng một ít giàn nho, cành lá rủ xuống nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Vốn đây là một nơi rất thích hợp cho một cuộc sống gia đình tạm ổn định, chỉ có điều ngoài sân và trên lầu hai lúc này vẫn còn chất đống một ít đồ vật đã từng dùng để tổ chức tang lễ, cũng không biết vì sao đã qua hai tháng rồi mà những đồ vật này vẫn còn được để ở trong nhà như vậy, chúng khiến cho không khí xung quanh căn nhà chợt nặng nề hẳn đi.
“Xin hỏi, đây là nhà của Liễu Nhàn đúng không ạ?” Mạc Phàm bước tới trước nhà hỏi.
“Đúng vậy, chào ngươi, ngươi là...” Một cô gái có mấy phần thanh tú, xinh đẹp bước ra, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười lễ phép, lịch sự, nhưng giữa hai hàng lông mày của nàng lại ngưng tụ mấy phần u buồn.
“Ta... Ngươi ngươi ngươi!” Sau khi Mạc Phàm nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái này thì cả người đều có chút ngốc trệ, chỉ tay vào nàng thật lâu không nói nên lời.
Cô gái vô cùng nghi hoặc nhìn Mạc Phàm, cô không hiểu tại sao Mạc Phàm lại bỗng nhiên đứng đờ ra như vậy.
Mạc Phàm lùi về phía sau mấy bước, hắn sở dĩ hoàn toàn biến sắc như vậy, đó là bởi vì cô gái đang bắt chuyện với hắn chính là cô gái đã chết trong câu chuyện của Hoắc Đà!
Trước khi đến đây, Mạc Phàm đã xem qua bức ảnh của cô gái ấy, cho nên hắn liền nhận ra được điều đáng sợ này!
Giấy khai tử là có, hơn nữa còn có người nói rằng cô ấy đã được người nhà hoả táng, thế nhưng hiện tại cô ấy lại hiển nhiên đứng ở chỗ này!
Chẳng lẽ điều mà mọi người vẫn thường đồn đại là thật, rằng người bị Dracula hút cạn máu mà chết sẽ sống lại vào đêm trăng tròn ở tháng sau, trở thành một thành viên của bộ tộc Dracula!
Cô gái này có một khuôn mặt trắng nõn nà, nhưng lại thiếu khuyết đi vẻ hồng hào, đôi môi vậy mà lại có màu hồng trơn, mặc dù dáng dấp có mấy phần thê lương thống khổ khiến cho người khác sinh lòng thương xót, nhưng cái này rất có khả năng chính là lớp ngụy trang xảo diệu nhất của Dracula. Hắn còn nghe nói thứ mà nữ Dracula cảm thấy hứng thú nhất chính là mấy nam tử đẹp trai anh tuấn đến mức đăng phong tạo cực giống như mình vậy.
“Ta là em gái của Liễu Nhàn, Liễu Như, chúng ta là chị em sinh đôi.” Cô gái đứng đối diện rốt cuộc đã hiểu ra được điều gì đó, liền vội vàng nói với Mạc Phàm.
“Ây...” Khóe miệng của Mạc Phàm đã co quắp lại luôn rồi.
Mẹ nó, đúng là tự mình hù mình mà, sau này tốt nhất là nên ít coi phim Mỹ lại mới được!
“Sinh đôi a, nha, doạ chết ta rồi.” Mạc Phàm thở ra một hơi thật dài.
Cô gái kia khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Mạc Phàm, cũng không khỏi nở một nụ cười. Nàng nói tiếp: “Ngươi là bằng hữu của chị ta đúng không?”
“Ân, ân, ta có nghe nói chị cô đã gặp chuyện.” Mạc Phàm gật đầu một cái nói.
Mạc Phàm cũng không có nói trắng ra thân phận thợ săn của mình, có rất nhiều người bình thường hay ngay cả là ma pháp sư cũng không biết ở trong thành thị này vẫn còn có một ít thứ không phải nhân loại sống lẫn chung với họ, cho nên phần sợ hãi này không cần thiết phải áp đặt lên trên người bọn họ. Vì lẽ đó một khi quá trình điều tra có tiếp xúc với những người bình thường, Mạc Phàm và Linh Linh đều sẽ ngụy trang thân phận của mình.
“Trong nhà có chút lộn xộn, chúng ta vào trong cửa hàng café ở bên kia nói chuyện đi.” Liễu Như không mời Mạc Phàm vào nhà, thứ nhất là vì kiêng kỵ việc nàng đang ở nhà một mình, thứ hai là cũng không tiện để cho Mạc Phàm đi vào.
Mạc Phàm gật gật đầu, hắn cảm thấy Liễu Như đúng là một cô gái rất thông minh, chỉ là không biết chị em sinh đôi của nàng Liễu Nhàn sẽ có tính cách như thế nào mà lại ra đi ở cái tuổi còn rất trẻ như vậy.
...
Sau khi bước vào quán café ở bên đường, Mạc Phàm liền kêu cho Liễu Như một ly nước trái cây, lại tự kêu cho mình một chút đồ ăn, trưa nay hắn vội vàng hóa trang cho giống một tên thám tử tư để chạy đến đây, cho nên không kịp bỏ bụng thứ gì cả.
“Ta thấy nhà của các ngươi vẫn còn chồng một ít đồ đạc tổ chức tang lễ, cũng đã qua hai tháng rồi, vậy mà vẫn chưa có xử lý xong a.” Mạc Phàm bâng quơ nói một câu.
“Nhà ta bây giờ không có ai, mấy người thân thích sau khi giúp ta tổ chức tang lễ xong xuôi thì liền rời đi, còn ta thì đi ra ngoài giải sầu cả tháng nay, hôm qua mới trở về, vì vậy vẫn chưa kịp dọn dẹp bọn chúng.” Liễu Như khóe miệng hiện lên một tia ưu thương, thanh âm ôn nhu nói.
“Căn nhà này chỉ có hai tỷ muội các ngươi ở thôi sao?” Mạc Phàm hỏi một câu.
“Đúng vậy, ba mẹ của chúng ta mất sớm, chị ta từ nhỏ đã đi học may vá để kiếm tiền cho ta đi học.” Nói tới đây, thanh âm của Liễu Như liền mang theo một ít run rẩy.
Mạc Phàm chăm chú nhìn nàng, chỉ qua vài câu nói ngắn gọn này, Mạc Phàm liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh hai chị em sinh đôi này đã sống nương tựa lẫn nhau như thế nào, tình cảm giữa các nàng nhất định là phi thường thâm hậu.
“Hay để ta giúp ngươi dọn dẹp cho, một mình ngươi cũng xử lý không xong.” Mạc Phàm thiện ý nói.
Liễu Như lắc lắc đầu, rõ ràng không muốn phiền phức người khác.
Nàng liếc mắt nhìn Mạc Phàm, hỏi: “Trước đây chưa từng thấy ngươi, ngươi là bạn đồng nghiệp của tỷ tỷ ta sao?”
Mạc Phàm đã sớm có chuẩn bị từ trước, liền mở miệng nói: “Cũng không phải đồng nghiệp, địa phương nàng làm việc nằm ngay sát vách nhà của ta, chúng ta thỉnh thoảng cũng có tán gẫu vài câu.”
“Ồ, hóa ra là ngươi à, chị ấy đã có lần nói với ta về ngươi, chị ấy nói rằng ngươi vẫn luôn chiếu cố cho chị ấy.” Liễu Như nói rằng.
Mạc Phàm biết Liễu Như nhất định là đang nói về một người khác, có điều cũng vừa hay, hắn liền có thể thế vào chỗ này để dễ nói chuyện với nàng hơn. Hắn thấy Liễu Như tuy rằng vẫn còn một ít ưu thương trong lòng, nhưng hẳn là đã vượt qua được thời kỳ bi thương nhất rồi, vì vậy hắn liền bắt đầu đi vào chủ đề nói: “Chị của ngươi là do tái phát bệnh tim nên qua đời đúng không?”
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ cho trang web
“Đúng vậy, bác sĩ đã nói với ta như vậy.” Liễu Như nói.
“Nhưng ta nghe nói, có người nhìn thấy nàng bị thứ gì đó cắn, hơn nữa vào thời điểm phát bệnh thì nàng bị thiếu máu vô cùng nghiêm trọng.” Mạc Phàm nói.
“Sức khỏe của chị ấy vốn không được tốt, thường hay bị thiếu máu, cho nên chuyện đó cũng không có gì là lạ.” Liễu Như nói rằng.
“Ta có lần đã tình cờ gặp được ông lão đã đưa tỷ tỷ của ngươi vào bệnh viện, hắn kiên trì nói với ta rằng hắn đã nhìn thấy một thứ gì đó, thực ra ta cũng có chút ngạc nhiên, sức khỏe của chị ngươi bình thường cũng không đến nỗi nào, tại sao lại bị bệnh tim qua đời nhanh như vậy được.”
“Ở mấy ngày trước khi mà nàng tạ thế, ta cảm giác được nàng có chút bất an, vì vậy ta bèn hỏi nàng, nàng nói với ta hình như có một tên theo dõi cuồng đang theo đuôi nàng, ngươi có từng nghe nàng nói qua chuyện này không?” Mạc Phàm từng bước từng bước dẫn dắt câu chuyện.
Liễu Như mím môi nhớ lại, sau một hồi mới dùng cặp mắt trong veo của mình nhìn Mạc Phàm, thanh âm biến thấp xuống một chút, nói: ” Ta chưa từng nghe chị ấy nói qua về sự tình theo dõi cuồng, nhưng vào mấy ngày đó chị của ta quả thực bỗng nhiên trở nên cẩn thận một cách lạ thường, lúc đó khí trời còn chưa lạnh như bây giờ, hôm đó ta từ trường học trở về nhà, muốn mở cửa sổ ra cho mát, nhưng còn chưa kịp mở ra thì chị ấy đã hốt hoảng chạy tới đóng cửa sổ lại.”
“Xem ra thực sự đã có chuyện phát sinh ở trong mấy ngày đó.” Mạc Phàm dùng tay đẩy kính mắt của mình lên một cái.
Vì để cho mình càng giống như một viên trinh thám, Mạc Phàm ngay cả loại đạo cụ như kính mắt này cũng đã mua xong.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.