15 năm trước, con đường sắt này xem như là đã bị bỏ hoang. Trên căn bản, nó như chìm vào giấc ngủ vậy. Từ đó, cỏ dại mọc lên khắp nơi, bao trùm hết cả. Khiến cho cơ hội tiếp tục nhìn thấy ánh sáng mặt trời gần như không còn....
Khó khăn lắm ngày hôm nay, nó mới có được một vị khách tới thăm. Cũng không phải là xe lửa, mà đó là một nhóm học sinh từ các trường danh tiếng tới nơi này rèn luyện.
Ở trên vùng quê, đường ray này còn dễ đi. Chỉ cần không có con yêu ma từ nơi nào đó xuất hiện, đem đường ray làm nơi để ngủ, trên căn bản là nó thông suốt. Nhưng một khi đường ray vào trong núi, thậm chí đi xuyên qua đường hầm rậm rạp, um tùm cỏ dại, chật kín lối đi kia, lúc đó cũng khó nói rồi. Có lẽ lúc đó, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy hoảng sợ cũng nên.
" Tớ nhìn theo bản đồ, thấy con đường hầm này dài tới tận 2km. Dựa theo tần số yêu ma xuất hiện, từ lúc chúng ta gặp phải con yêu ma lúc trước, rất có thể, trong cái đường hầm này sẽ có yêu ma sinh sống. Tớ đề nghị chúng ta nên vượt qua ngọn núi này. Không nên chui vào cái đường hầm tối thui, không biết có bao nhiêu sinh vật, loài gì sống ở trong đó kia."
Tống Hà liền nói với mọi người đang ở phía sau.
" Tớ thấy cậu cũng quá là nhát gan, cẩn thận quá rồi đấy. Mặc kệ bên trong có khỉ ho cò gáy gì. Chúng ta liền trực tiếp giết chết hết bọn nó, sau đó đi qua là được. Con đường hầm này dài tầm 2 km. Nếu như chúng ta vượt qua ngọn núi này, không phải sẽ làm chậm tiến độ của chúng ta đi sao."
Lục Chính Hà liền nói.
" Cậu không cần phải bảo thủ như vậy đâu. Chúng ta cứ việc đi xuyên qua là được."
Trịnh Băng Hiểu cũng cảm thấy vượt qua ngọn núi rất là tốn hơi và mất thời gian. Huống hồ, còn không biết được trên ngọn núi kia sẽ có yêu ma mạnh như thế nào.
" Được rồi, vậy thì chúng ta đi xuyên qua."
Tống Hà gật đầu.
" Nham Ma Nhân của tôi sẽ đi trước dẫn đầu. Nếu như phía trước có tình huống gì xảy ra, nó cũng có thể cản trở được một chút."
Trịnh Băng Hiểu vừa nói xong, liền mở ra một đạo Tinh Quỹ ánh trăng, triệu hoán ra Nham Ma Nhân tới trước mặt mọi người.
Sau khi Trịnh Băng Hiểu hoàn thành triệu hoán, Lục Chính Hà nhìn thoáng qua con sinh vật ngu ngốc bằng nham thạch này, cười cười nói:
" Hi hi, ngay cả tiến cấp cũng chưa có đạt tới, ngươi cũng quá là tiết kiệm ma năng đấy.... Nhưng mà, cái loại sinh vật vừa thối, lại vừa cứng này, đi trước dò đường lại rất là thích hợp."
Trịnh Băng Hiểu nghe thấy Lục Chính Hà chửi đểu mình như vậy, cũng chỉ biết lúng túng gãi đầu gãi tai, cũng không có phản bác lại gì.
Nham Ma Nhân thân cao 3 thước. Cả người được bao bọc bởi một lớp nham thạch chắc chắn. Mặc dù đi lại chậm chạp nhưng trong cái đường hầm hoang phế này nó chính xác là một cái máy ủi, là một cái lá chắn vững chắc. Nơi nào nó đi qua, bụi gai, cỏ dại, dây leo đều bị chặt đứt hết. Khá là thích hợp với địa hình này!
" Người đi ở cuối cùng, cũng cần phải có đầy đủ thực lực mới được. Cũng không thể là người có hệ triệu hoán. Cũng không thể xảy ra biến cố lại hành động theo bản năng được."
Lục Chính Hà lại nói tiếp.
"Tớ sẽ đi sau cùng, bọc hậu lại cho mọi người."
Tống Hà nói.
" Loại chuyện nguy hiểm như thế này, nên để nam nhân chúng ta làm đi."
Hứa Đại Long cũng rất là biết cách lấy lòng người khác. Liền lập tức xung phong nhận công việc đi phía sau bọc hậu này.
Tống Hà cũng không nói thêm gì nữa. Hứa Đại Long chủ tu là Thổ hệ. Cho nên hắn có thể cung cấp một lá chắn bằng đất, bảo vệ mọi người ở phía sau.
Người đi tiên phong dò đường đương nhiên là Liêu Minh Hiên và Trầm Minh Tiếu. Hai tên này chủ tu Phong hệ, cũng là hai người có thể làm ra phản ứng nhanh nhất trong tình huống khẩn cấp. Tiếp đó là Triệu Mãn Duyên và Tống Hà. Hai người này có kỹ năng Quang hệ. Bọn họ sẽ là người khống chế ánh sáng trôi nổi trên đỉnh đầu mọi người, để rọi sáng con đường phía trước....
Hiển nhiên, cái đường hầm dài ngoằng này không có ánh sáng mặt trời chiếu tới rồi. Cho nên, hai người Triệu Mãn Duyên và Tống Hà, mỗi khi đi được 10 bước, sẽ thay phiên nhau thắp lên ánh sáng. Một mặt, dùng ánh sáng để chiếu sáng đường đi. Mặt khác, dùng để xua tan khí bẩn trong con đường hầm này..
Khí bẩn cũng không biết là nó có độc hay là không có độc nữa. Nhưng nếu như hít vào, khẳng định không được tốt cho lắm. Mấy thứ cỏ độc ẩm thấp phóng thích ra mùi, hay là phân với nước tiểu của yêu ma thải ra, qua hằng năm lắng đọng tích tụ lại tạo thành chướng khí....
" Tình huống phía trước thế nào?"
" Không có gì. Chỉ là ta nhìn thấy mấy tảng đá màu trắng đổ nát, rơi vãi lung tung nên cảm thấy kỳ quái."
" Có lẽ là do trước kia xây dựng lưu lại chăng. Tiếp tục đi về phía trước."
..............
" Kiều Kiều, cậu xích gần tớ một chút, lỡ may có tình huống gì xảy ra, tớ còn có thể bảo vệ cho cậu."
Mạc Phàm thúc khửu tay Mục Nô Kiều một cái. Hắn giả bộ làm một nam nhân to cao mạnh mẽ, dang rộng đôi cánh của mình ra bảo vệ cho nữ nhân yếu đuối.
Mục Nô Kiều mặc một bộ đồ bó sát người, nhìn rất là năng động. Bộ đồ này khiến cho những nơi cần lồi, những nơi cần lõm liền được thể hiện ra hết bên ngoài. Ở trong khu vực chật hẹp này, mùi thơm trên cơ thể nàng tỏa ra càng thêm mê người hơn. Ngay tới cả hơi thở nàng thở ra cũng trở nên thơm tho, rất là cuốn hút giống như kiểu nó có một ma lực nào đó vậy.
Mục Nô Kiều nghe thấy vậy, tức giận quay sang nhìn Mạc Phàm một cái, nói:
" Ngươi không phải là nên bảo vệ cho người vợ cả của ngươi thật tốt hay sao?"
" Ách...."
Mạc Phàm cười khan một tiếng. Mình lúc đó tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy nhỉ. Khiến cho lúc này phải chịu Mục Nô Kiều xỉa xói như thế này đây.
Mục Nô Kiều nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, không khỏi hỏi lại một câu:
" Ngươi và nàng, vì sao quen biết nhau?"
" Trước kia, nàng là hàng xóm bên cạnh nhà tớ."
Mạc Phàm trả lời.
Mặc dù nhà, nàng không khác gì một cái thành nhỏ, bên trong còn có trang viên. Theo lý mà nói, nó không khác gì một dãy biệt thự xếp thành hàng. Còn nhà hắn cũng chỉ là một căn nhà nhỏ ở dưới chân núi mà thôi. Mặc dù nó nhỏ thật, nhưng cũng không thể nào chối cải được rằng 2 nhà thực sự là hàng xóm của nhau!
" Nàng cũng là người Bắc Thành... Không trách, lúc trước nàng lại như vậy."
Mục Nô Kiều nghĩ tới ánh mắt lạnh lẽo khi Mục Ninh Tuyết nhìn La Tống lúc trước, liền gật đầu như đã hiểu.
" Vẫn còn rảnh rỗi tới nỗi ở nơi này nói chuyện yêu đương được sao? Đừng có để tới lúc chết rồi, lại không biết vì sao mình chết nha. Theo ta được biết, rất nhiều Trung cấp Ma pháp sư tự nhận mình là người có thực lực cường đại. Kết quả là đều bị yêu ma cấp nô bộc đánh lén chết. Hoặc là trúng độc bỏ mạng. Dựa vào thân phận thợ săn Trung cấp của ta, ta nhắc nhở các ngươi một câu, các ngươi tốt nhất nên giữ vững cảnh giác mọi lúc mọi nơi."
Liêu Minh Hiên mang theo vẻ từng trải sự đời, lên tiếng nhắc nhở Mạc Phàm.
" A, A, trung cấp thợ săn, không tồi, không tồi."
Mạc Phàm nở nụ cười, nói.
Liêu Minh Hiên nghe thấy vậy, liền vuốt ve đầu con chuột nhỏ màu bạc ở cái túi trước ngực mình một cái. Trên khuôn mặt liền hiện ra mấy phần đắc ý. Ánh mắt thì nửa vô tình, nửa cố tình nhìn sang Mục Nô Kiều, muốn xem đại mỹ nhân này phản ứng như thế nào.
Mạc Phàm âm thầm buồn cười. Mình là một cái thợ săn cao cấp còn không có giả bộ ra oai thì thôi, hắn cũng chỉ là một cái trung cấp thợ săn lại dám ra oai với mình. Còn chưa kể, mình hợp tác với một vị thợ săn đại sư rất là Trâu Bò nữa!
Kể từ khi hắn bị một tiểu la lỵ mới 12 tuổi, tự xưng là thợ săn đại sư, Mạc Phàm cũng không còn phải cảm thấy xấu hổ trước bất kỳ ai dám nói mình là thợ săn cao cấp nữa.Tội gì phải xấu hổ, xấu hổ không phải tự làm tổn thương lòng tự ái của mình sao!
" Mạc Phàm, ngươi có cảm giác được hình như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta hay không?"
Mục Nô Kiều mặc kệ đám nam nhân này khích bác lẫn nhau. Nhịn không được lên tiếng hỏi.
" Ha ha ha, Mục tiểu thư, cô cứ yên tâm đi. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm thợ săn của ta, nơi này tạm thời không có gì cả."
Liêu Minh Hiên cười híp mắt nói.
Cuối cùng, hắn cũng có thể thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt Mục Nô Kiều được rồi....
"Chi Chi chi ~~ chi chi chi ~~~~~~"
Đột nhiên, con chuột nhỏ màu bạc ở trước ngực Liêu Minh Hiên liền dựng đứng tóc gáy lên. Hơn nữa nó còn kêu lên âm thanh cảnh báo.
Liêu Minh Hiên đang cười liền im bặt lại. Hai con mắt quét nhìn xung quanh một cái.
"Triệu Mãn Duyên, cho hướng này chút ánh sáng."
Mạc Phàm đột nhiên lên tiếng.
Triệu Mãn Duyên nghe thấy Mạc Phàm bảo, liền biết vị trí Mạc Phàm nói ở đâu. Hắn liền tạo ra một đoàn năng lượng ánh sáng, sắp xếp nó thành một hàng, cơ hồ không nhìn thấy được ở trên lòng bàn tay."
"Đi!"
Triệu Mãn Duyên liền khống chế đoàn năng lượng ánh sáng bay về phía Mục Nô Kiều. Trong thoáng chốc, ánh sáng màu vàng liền chiếu sáng vách tường bên cạnh trong đường hầm. Nó soi sáng ra một đống cây mây màu đen, không biết từ đâu mà xuất hiện.
Cây mây đen mọc thành từng cụm, giống như một cái mạng nhện khổng lồ, bám đầy trên vách vậy. Nhưng trong mấy cái khe hở từ mấy cụm mây này lại xuất hiện từng cái, từng cái ánh mắt màu xanh. Những ánh mắt này đang nhìn chằm chằm vào Mục Nô Kiều đang ở bên cạnh vách đá kia. Giống như kiểu, nó muốn lột trần nàng ra vậy!
" Kiều Kiều, nấp ở sau ta."
Mạc Phàm vội vàng nhảy ra phía trước, che chắn cho Mục Nô Kiều.
Mục Nô Kiều cũng không phải là học sinh cấp 2 nữa. Vì vậy, rất nhanh một trận gió nhẹ liền xuất hiện xung quanh nàng. Cơn gió này tự động hóa thành một con đường gió. Khiến cho nàng di chuyển nhanh vô cùng.
" Hỏa Tư!"
Bàn tay Mạc Phàm nửa nắm lại, một đoàn lửa màu đỏ hoa hồng liền xuất hiện.
Hắn ném đoàn lửa này ra, Hỏa Tư màu đỏ hoa hồng liền rơi vào đám cây mây màu đen ở phía trước. Trong nháy mắt, nó đem một đống cây mây dày đặc này thiêu đốt thành tro tàn.
Ánh lửa bùng lên, kết hợp ánh sáng xua tan bóng tối, chiếu sáng những khu vực mà ánh sáng không thể chiếu sáng được tới nơi kia. Trong thoáng chốc, nó liền soi sáng ra mấy cái thân ảnh lom khom, kỳ dị. Trên tay bọn nó đang cầm một cây gậy. Trên cây gậy này vẫn đang còn dính vệt máu màu nâu đã khô!