Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Sau khi nghe được những lời này của Vương Tiểu Quân, trong mắt mọi người liền dấy lên một chút hy vọng. Nếu có thể triệt để diệt trừ được bệnh dịch này thì như lời Lãnh Thanh đã nói, rất có thể bọn chúng sau khi mất đi mục tiêu sẽ liền giải tán đi.
Thiên tính của Bạch Ma Ưng thường là bảo vệ lãnh địa của mình, còn nếu bọn chúng tổ chức tiến công quy mô lớn địa giới của một loài khác như thế này thì tuyệt đối là phải có nguyên nhân đặc thù.
“Quân ty đại nhân, ta cảm thấy có thể để cho thiếu niên này thử một lần. Chuyện này đối với chúng ta mà nói thì cũng không có tổn thất gì.” Lê Thiên chánh án nói/ Mấy vị Quân thống tham gia hội nghị Quân thống cũng đều tán thành với điều này.
“Được, ngươi gọi là Vương Tiểu Quân đúng không? Nếu như ngươi thật sự mang về được Ưng Hồng Thảo, ta sẽ lấy danh nghĩa Quân Ty phong ngươi làm người thủ hộ của Hàng Châu! Ghi xuống cho ngươi một kiện đại công!”
Vương Tiểu Quân ngay tức khắc chào Quân Ty theo kiểu nhà binh, nói: “Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vương Tiểu Quân, ngươi phải biếtsào huyệt Tây Lĩnh là một địa phương so với chiến trường còn muốn hung hiểm hơn nhiều lần, làm không cẩn thận sẽ liền mất mạng. Ngươi nhất định muốn làm chuyện này sao?”
Vương Tiểu Quân do dự một hồi, nhưng lại một lần nữa chào theo kiểu nhà binh, nói: “Ta sẽ sống sót trở về!”
Lãnh Thanh nhìn tên thiếu niên vẻ mặt kiên định này, trong lòng càng thêm cảm khái vạn phần. Nàng thầm hồi tưởng lại tên La Miện nghị viên phạm vào tội lớn ngập trời cùng với thái độ tỏ ra mình không liên quan của hắn vừa nãy.
Đem so sánh với thiếu niên không biết sợ hãi vô cùng bắt mắt trước mặt mình, Lãnh Thanh buồn cười phát hiện, những việc làm của một vị Nghị viên quyền lực ngập trời so với một thiếu niên thậm chí còn không có quân hàm vậy mà lại khác nhau một trời một vực.
Lãnh Thanh đã bị sự dũng cảm của thiếu niên làm cho xúc động, nàng liếc mắt nhìn sang Linh Linh mở miệng nói: “Linh Linh, ngươi cùng Vương Tiểu Quân đi chấp hành nhiệm vụ này, lúc cấp thiết thì nhớ bảo toàn tính mạng của chính mình là trên hết!”
“Nghị viên đại nhân, toàn bộ sự kiện này không có chút quan hệ nào với Đồ Đằng Huyền Xà…”
Sau đó Lãnh Thanh lại liếc mắt nhìn sang Mạc Phàm. Nàng biết hắn đang muốn cái gì, cho nên liền quay sang nói với Chúc Mông nghị viên:
“Vì lẽ đó, ta xin ngài hãy mau chóng đem Đồ Đằng Huyền xà thả ra, sau đó lệnh cho thủ hạ đang trông coi ở Tây hồ cấp tốc chạy đến tiền tuyến. Bằng không chúng ta chưa chắc có thể kiên trì đến lúc bọn họ mang Ưng Hồng Thảo về!”
Chúc Mông nghị viên xoa xoa chòm râu của mình. Tuy rằng hắn tạm thời vẫn chưa nhận thức rõ được Đồ Đằng Huyền Xà này thiện ác như thế nào. Thế nhưng theo tin tức mà thủ hạ của hắn truyền đến, Đồ Đằng Huyền Xà hiện tại chỉ còn đang thoi thóp, cho dù giải trừ đi cái Lôi hệ phong ấn kia thì nó cũng sẽ không có cách nào nhấc lên sóng gió gì được.
Lại cân nhắc đến việc Đường Trung là người của dòng tộc bảo hộ con rắn kia, nắm giữ sức chiến đấu rất mạnh. Vì để cho bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực đối phó Bạch Ma Ưng, chính mình cũng nên thả cho đầu Đồ Đằng Huyền Xà này một con đường.
Chúc Mông nghị viên gật đầu một cái nói: “Được rồi, vậy thì thả nó ra đi!”
Khuôn mặt của Lãnh Thanh liền hiện lên vẻ tươi cười, lập tức nói với Mạc Phàm: “Ngươi hiện tại mang theo khẩu lệnh Chúc Mông nghị viên đến Tây hồ để bọn họ giải trừ Lôi Giới Chi Phạt đại trận. Sau đó, ngươi bảo bọn họ mau chóng chạy đến cứ điểm phía Tây để chống lại Bạch Ma Ưng quân đoàn!”
Mạc Phàm cũng mỉm cười lại với nàng. Cuối cùng cũng coi như không làm không công rồi, bọn họ rốt cuộc cứu về được Đồ Đằng Huyền Xà. Hắc, để xem Đường Nguyệt lão sư lần này sẽ lấy thân báo đáp ta như thế nào đây...
“Ách, mọi người bây giờ đều là bộ dạng lo nước thương dân, nếu mình cứ nghĩ chuyện tà ác như vậy có sai lắm không ta?” Mạc Phàm thầm nghĩ.
...
...
Mạc Phàm ngựa không ngừng vó trở về thành phố, chạy tới chỗ bờ đê kia. Hắn đứng nhìn chín chuôi Lôi Thần Kích trông mà giật mình kia vẫn như cũ cắm trên Tây hồ, trấn áp lấy hình thể to lớn của Đồ Đằng Huyền Xà.
Bộ dạng của Đồ đằng Huyền Xà hiện tại so với lần cuối cùng mà Mạc Phàm nhìn thấy hoàn toàn không có gì thay đổi. Thân thể nó vẫn như cũ cuộn lại, cái đầu to lớn thì gối lên trên tấm thân khổng lồ đó, dáng vẻ giống như là đang ngủ say.
Mạc Phàm âm thầm đi tới bên cạnh Đường Nguyệt, hiển nhiên là nàng vẫn luôn một mực canh giữ ở chỗ này.
“Nó vẫn còn sống đi.” Mạc Phàm mở miệng hỏi.
“Cô... Cô cũng không biết... Cô có cảm giác hơi thở của nó rất yếu, rất yếu… nếu như thật sự không có biện pháp cứu nó ra... có khả năng….nó …. nó sẽ vĩnh viễn ngủ lại ở nơi này...” Đường Nguyệt vành mắt đỏ chót nói.
Mạc Phàm cười cười, nói: “Lẽ nào cô không phát hiện ra có điều gì khác lạ sao?”
Đường Nguyệt u u mê mê không hiểu Mạc Phàm đang muốn nói về chuyện gì. Thế nhưng chỉ một lát sau, nàng liền rất rõ ràng rồi.
Bởi vì Đường Nguyệt đã đột nhiên phát hiện, chín chuôi Lôi Thần kích kia dĩ nhiên lại bắt đầu chậm rãi tiêu tan. Chín cái Lôi trụ khí thế như cầu vồng kia rốt cuộc đã tan rã rồi.
Sau khi Lôi điện chi lực hoàn toàn tiêu tan, Tây hồ liền trở về với vẻ yên bình thường ngày của nó.
Đường Nguyệt bụm mặt kích động, không thể tin được nhìn về phía Lôi phạt đại trận đã triệt để biến mất, sau đó lại quay đầu lại hai mắt ngấn lệ yêu kiều nhìn Mạc Phàm.
Nàng thật không ngờ Mạc Phàm đã thực sự làm được. Trong khi nàng đã hoàn toàn bó tay chịu trói thì hắn lại có thể cứu ra Đồ Đằng Huyền Xà mà nàng coi như người thân này.
Tựa hồ giống như không thể ngăn được tâm tình đang bộc phát trong lòng mình, cô giáo Đường Nguyệt vậy mà lại chủ động mở ra hai tay ôm lấy Mạc Phàm.
Bởi vì ngoài cách này ra, nàng xác thực là không biết nên dùng phương thức gì để biểu đạt được sự biết ơn của mình đối với hắn.
Còn đối với Mạc Phàm, đây vẫn luôn là khoảnh khắc mà hắn hằng trông đợi a...
Hắn một bên nhìn như chính nhân quân tử vỗ vỗ lên bờ vai mảnh mai của cô giáo Đường Nguyệt, một bên khác liền nhân cơ hội vùi đầu mình vào mái tóc dài thơm ngát cùng với cái cổ trắng ngần của nàng, tham lam hít lấy hít để. Bàn tay hắn càng là vô tình hay hữu ý tiếp tục đi xuống phía dưới.
Trong những lúc tâm tình kích động như vậy, ai có thể bảo đảm liệu thân thể có đang tiếp xúc một cách đứng đắn hay không. Thi thoảng tình cờ ngoài ý một chút cũng là chuyện bình thường mà.
Giống như hiện tại bàn tay của hắn lỡ vô ý đặt lên cặp mông vênh vểnh căng tròn của cô giáo Đường Nguyệt thì cũng là chuyện tình cờ thôi. Vào những thời điểm nữ nhân tâm tình đang kịch liệt gợn sóng như thế này, bọn họ sẽ không để ý mấy loại chi tiết nhỏ này đâu!
Cô giáo Đường Nguyệt ôm chặt Mạc Phàm một hồi lâu, hắn cũng thỏa sức đắm chìm trong mảnh ôn nhu hương này, thật thoải mái không muốn buông tay...
Sau một lúc, sự chú ý của cô giáo Đường Nguyệt lại trở về trên người của Đồ Đằng Huyền Xà. Tuy rằng Lôi Giới Chi Phạt đã được giải trừ, Huyền Xà cũng không còn phải tiếp tục chịu sự dằn vặt của lôi điện chi lực nữa. Thế nhưng khí tức của nó hiện tại đang vô cùng yếu ớt.
Đường Nguyệt muốn trị liệu cho nó nhưng căn bản không biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu. Với hình thể khổng lồ của nó, không có hơn trăm vị chữa trị hệ pháp sư đồng thời triển khai ra ma pháp trị liệu thì không thể có tác dụng được.
“Cô Đường Nguyệt, Đồ Đằng Huyền Xà bị thương nặng như vậy, lại bị mất nhiều máu như vậy… Cô cảm thấy huyết tề dùng để chữa trị cho nhân loại liệu có tác dụng với nó hay không?” Mạc Phàm quay sang hỏi một câu.
“Đương nhiên là có hiệu quả! Thế nhưng với hình thể của nó thì ít nhất phải cần cả một xe tải huyết tề mới được. Với tình hình hiện tại, chúng ta đào đâu ra loại dược phẩm khan hiếm như vậy?” Đường Nguyệt cúi đầu nhìn về phía Đồ Đằng Huyền xà nói.
Mạc Phàm ngẩn người suy nghĩ một lát, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Thật ra vẫn có biện pháp để lấy được cả một xe tải huyết tề, chỉ là những thứ này có chút vấn đề...”
Cô giáo Đường Nguyệt quay người lại, giận đến mức muốn liều mạng với Mạc Phàm hét lớn: “Ngươi cái tên hỗn đản này, ngươi muốn đem những thứ bệnh dịch huyết tề kia cho đại gia hỏa ăn à???”
Mạc Phàm vội vàng cười làm lành an ủi: “Em cứ tưởng là nó có một chút miễn dịch với những thứ này…”
Lần này đến lượt Đường Nguyệt lão sư ngẩn người ra, sau đó khuôn mặt ủ dột của nàng bỗng sáng ngời lên, đột nhiên hun mạnh lên má của Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm cả người choáng váng, chính hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý a… Nụ hôn đầu ở gò má phải cứ thế liền không còn rồi.
Nhìn thấy Đường Nguyệt bỗng dưng lại vui mừng như vậy, Mạc Phàm không nhịn được kêu lên: “Không thể nào, lẽ nào cái tên này thật sự là bách độc bất xâm?”
Đường Nguyệt nở một nụ cười rực rỡ, xán lạn từng có, chỉ tay vào Đồ Đằng Huyền xà gật đầu nói: “Đại gia hỏa chính là thuỷ tổ của các loại độc đấy!”
Mạc Phàm triệt để quỳ rồi.
Hắn vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng nói, ai dè mấy cái huyết tề mang đến bệnh dịch kia lại thật sự có thể đem cho Đồ Đằng Huyền Xà dùng!
Cái này nhất định là Hack CMNR!!!
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.