Thiên Phi sau khi diện kiến lão phu nhân , được lão phu nhân yêu mến mà ngầm bảo trợ, nàng trở về y quán tiếp tục hành nghề như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những nha hoàn trong phủ của lão phu nhân chứng kiến chuyện này, họ thì thầm rỉ tai nhau.
Bọn họ xì xầm bàn tán , một người nói.- " không ngờ lại có một nữ đại phu trong trấn của chúng ta, phen này chúng ta cũng được hưởng lợi không ít"Một người khác nghe vậy, liền gật đầu.- " đúng vậy.
Những căn bệnh khó nói của chúng ta, gặp đại phu nam khám , bảo ta kể triệu chứng ra, ta ngại muốn chết , ta đâu có dám kể.
Bây giờ gặp đại phụ nữ thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi"Một người nữa gần đó gật đầu hưởng ứng.- "phải rồi.
Bây giờ có bệnh gì thì cứ ra y quán Thiên Phi mà khám bệnh.
Nghe nói y quán ấy lấy giá tiền rất phải chăng, mà dịch vụ chăm sóc cũng tốt.
Phu nhân nhà chúng ta đã nói như vậy , rồi hết lời khen ngợi thì chắc là không sai được"- " phải đó , phải đó.
Khi nào có bệnh ra đó khám thử xem sao "Thế là các nha hoàn cứ truyền tai nhau như vậy, rồi truyền đến những người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Bọn họ rỉ tai với những người phụ nữ trong gia đình mình , rồi truyền tai cho bạn bè.
Bọn họ từng thề là sẽ không tiết lộ chuyện Thiên Phi là nữ với bất cứ ai.
Nhưng lời thề ấy đơn giản là thề không tiết lộ với đám đàn ông thôi , chứ nếu không rỉ tai cho phụ nữ với nhau thì họ đâu biết mà tới khám.
Vậy là đám phụ nữ cứ thế mà truyền tai nhau những lời tốt đẹp.
Y quán Thiên Phi từ đó mà dần dần đông khách, và đến độ khách vào nhiều hơn cả những y quán mở lâu năm ,nhiều đến mức người ta phải ghen tị.
Y quán của Thiên Phi có đặc điểm đa phần là phụ nữ tới khám.
Mỗi lần khám bệnh, những người phụ nữ nghe tin đồn chưa dám tin là sự thật đều muốn được kiểm chứng.
Những lần như vậy, Thiên Phi không hề ngần ngại mà cho họ xem ngực của mình.
Nhiều người còn sờ vô, nắn bóp tận tay để kiểm chứng , chứng thực đây thực sự là đại phu nữ để yên tâm khám chữa bệnh.
Y quán của Thiên Phi từ vắng khách mà trở nên đông khách , làm ăn rất tốt.
Tiếng thơm vang xa khắp trấn , nhưng cái gì thành công quá cũng dễ bị người khác ghen tị mà ám hại, điều này đối với Thiên Phi cũng không ngoại lệ.Gà ghét nhau tiếng gáy, người ghét nhau là đối thủ cạnh tranh.
Ở gần Thiên Phi cũng có một y quán do một đại phu lão làng mở ra.
Y quán này của một người họ Cổ tên Bố, là người đến từ thành Hắc Quy.
Thông thường, người ta phát triển từ làng lên trấn , từ trấn lên thành , và từ thành lên thành lớn hơn hoặc lên kinh đô.
Các đại phu cũng vậy , nhiều đại phu xuất thân từ làng tạo dựng danh tiếng rồi lên trấn, từ trấn lại lên thành làm ăn.
Tiếp tục từ thành lên kinh đô, nhiều người có thể vào được ngự y trong cung.
Đó là bước phát triển của nghề đại phu , nhưng cũng có nhiều trường hợp ngoại lệ.
Nhiều người chọn ở lại trấn như Phi Hùng đại phu, dù đã nhiều lần được mời lên thành làm việc nhưng lại Phi Hùng đại phu chưa từng có ý định rời trấn này.
Còn một trường hợp khác, trường hợp ngược lại , những người từ thành xuống trấn làm ăn, đó chính là trường hợp của Cổ Bố đại phu.
Cổ Bố là một người có tài nhưng không có đức, hắn ta tự chọn cho mình con đường ma đạo.
Hồi ở thành Hắc Quy , hắn làm nhiều điều bạo ngược, chặt chém khách khám bệnh không nương tay.
Đối với kẻ này mà nói, hắn xem tiền hơn mạng người khác , đến nỗi quan ở đấy không chấp nhận được hành động ấy của hắn.
Hắn bị bắt hắn lên quan , phạt tiền rồi đuổi hắn khỏi thành.
Hắn trở về trấn Hắc Xà làm việc, xem như là một bước lùi lớn trong sự nghiệp.
Thế nhưng tên này tam quan vặn vẹo, mặt dày không biết xấu hổ.
Hắn tự cho mình là một đại phu ở thành lớn , bây giờ về trấn là rồng vào ao tôm, coi cái trấn này như cái ao nước không để vào mắt.
Hắn tự cho rằng mình là đại phu đệ nhất ở cái trấn này , lập y quán tự xưng là chân nhân.
Y quán Cổ chân nhân được hắn xây dựng, hành nghề khám chữa bệnh là phụ, mà chặt chém người ta là chính.
Thực ra hắn cũng có tài , nếu không có tài thì đã không trụ ở trên thành được lâu như vậy.
Chỉ là có tài nhưng không có đức , chọn đi theo con đường ma đạo, xem tiền trên hết chứ không xem đạo đức nghề y ra gì.
Tất nhiên, khi một đại phu từ trên thành xuống trấn thì sẽ có được danh tiếng lớn.
Nhiều người giàu có sẵn sàng tới khám bệnh ở đại phu thành như hắn , cho nên hắn xuống trấn lại xem như thằng chột làm vua xứ mù, kiếm được cũng không ít.
Mặc dù trấn Hắc Xà này có vị danh y nổi tiếng là Phi Hùng đại phu , nhưng đại phu này không phải ba đầu sáu tay mà làm hết mọi chuyện được.
Lại nói có nhiều người thích khám bệnh chỗ tiền cao cho sang chảnh.
Điều này cũng giống như nhiều người muốn mặc đồ hàng hiệu, vào cửa hàng lựa chọn.
Có hai món hàng giống hệt nhau, nhưng bên này với giá 1 đồng thì không mua, phải sang bên cạnh mua với giá 10 đồng mới chịu.
Điều này trong thời kỳ nào cũng có, đó gọi là "trưởng giả học làm sang".
Tên Cổ đại phu này cũng kiếm được không ít từ đám Trưởng giả ấy.Hôm nay, y quán Cổ chân nhân vẫn mở cửa như bao ngày.
Có một tên trưởng giả , nghe nói có đại phu từ thành xuống thì muốn được tận hưởng dịch vụ cao cấp, nên đã ghé vô y quán Cổ chân nhân.
Vừa bước vào, đã thấy một nữ tử vui tươi mở miệng cười nói.- " chào quý khách, mời quý khách đến với đệ nhất y quán ở trấn này"Mới mở mồm đã gáy rồi.
Nữ tử ấy không ai xa lạ, chính là con gái út của Cổ Bố , tên là Cổ Uyên.
Nữ nhân đó được bố cho làm tiếp viên trong y quán, mục đích dẫn dụ con mồi vào tầm ngắm dễ dàng hơn.
Nói về nữ tử tên Cổ Uyên này cũng có chút nhan sắc, lại ăn mặc thời trang nên thu hút ánh nhìn của người khác.
Tên trưởng giả kia thấy thuận mắt thì bước vào khám bệnh.
Sau khi trải qua một đợt khám và cho thuốc , nhìn thấy giá thuốc rất là đắt đỏ , tên trưởng giả kia nhìn Cổ Bố mà hỏi .- "Cổ chân nhân.
Tại sao chân nhân khám bệnh kê thuốc lại đắt gấp mấy lần người khác vậy ? Những loại thuốc này ở các y quán khác bán chỉ bằng 1/3, thậm chí là một phần tư của chân nhân mà thôi"Cổ Bố hất hàm, dường như hắn đã quá quen với câu hỏi như thế này.
Hắn nhìn người khách ấy mà cười nhạt .- "ở đây ta không bán thuốc, ở đây ta bán trí tuệ.
Thuốc của ta căn đúng bệnh mà bán, không phải là cho uống bậy bạ.
Cổ chân nhân ta là một đại phu từ thành xuống , thì đương nhiên tài giỏi gấp mấy lần những tên đại phu tầm thường ở trấn này.
Ta lấy giá thuốc gấp ba lần thì cũng tương ứng với tài năng của ta mà thôi"Trưởng giả nghe vậy cắn răng cam chịu, cũng không thể nói gì được.
Hắn đã vào đây là muốn được sử dụng dịch vụ của đại phu từ thành xuống, đương nhiên là bị chặt chém mỏi tay rồi.
Hắn lấy đơn thuốc đi sang bên cạnh kho thuốc để mua thuốc.
Kho thuốc này đương nhiên là của y quán cổ chân nhân, do người con trai cả của Cổ Bố là Cổ Nguyệt quản lý.
Cổ Nguyệt vừa cầm đơn thuốc lên đã gật gù.- " được, xin đợi một chút, ta sẽ lấy thuốc cho ông"Cổ Nguyệt nhanh chóng gom những thuốc trong hộp thuốc của mình, làm những gói theo đơn thuốc được viết ra.
Khi thuốc đang được gói ghém, ở ngoài có một nữ tử vô cùng xinh đẹp đi ngang qua.
Trưởng giả kia thấy nữ nhân xinh đẹp đương nhiên không thể kiềm chế mà nhìn ra thưởng thức sắc đẹp ấy , đây cũng là phản ứng bình thường của nam nhân.
Cổ Nguyệt thấy vậy thì trừng mắt lên mà gằn giọng .- "đừng nhìn vào vị cô nương ấy , hãy nhìn vào ta.
Nữ nhân cũng chỉ là xác thịt tanh hôi, chỉ có vĩnh sinh mới là con đường đúng đắn "Trưởng giả nghe vậy giật mình, quay sang nhìn tên vừa nói mà tự hỏi trong lòng "sao lại có thằng hâm bán thuốc thế này?".
Lời nói nghe có vẻ đạo mạo , nhưng hắn cảm thấy có gì đó không ổn , cũng chẳng biết phải nói thế nào.
Tên trưởng giả thanh toán tiền xong , ôm gói thuốc đi ra ngoài , cảm thấy vừa mới bị chém tan nát ,túi tiền rách nát.
Bước ngang qua Cổ Uyên, thoáng dừng lại.
Lúc tên trưởng giả đi vào thì Cổ Uyên niềm nở đón tiếp, lúc trưởng giả tính tiền xong đi ra thì vẻ mặt Cổ Uyên lạnh nhạt, xem như con mồi đã thịt xong rồi không còn giá trị để quan tâm.
Tên trưởng giả cảm thấy khó chịu, hắn có cảm giác là hắn bị lừa ở đâu rồi , nhưng không biết là bị lừa ở đâu.
Hắn cảm thấy ấm ức, quay sang nhìn Cổ Uyên mà hỏi .- "cô nương.
Y quán của gia đình cô bán thuốc đắt như vậy, mà thái độ phục vụ có vẻ cũng không được tốt cho lắm.
Ta cảm thấy không vui "Cổ Uyên nhìn khách hàng mà cười nhạt.
- " xin lỗi nha, nơi đây là nơi khám chữa bệnh , việc chữa bệnh là việc đặt lên trên hàng đầu.
Chúng ta không cần quan tâm những người khám chữa bệnh ấy có vui hay không, mà chúng ta chỉ quan tâm đến việc chữa hết bệnh mà thôi"Lời nói thì như vậy, nhưng thực tế gia đình này không hề có ý muốn khám chữa hết bệnh cho người khác, mà khám bệnh để dành.
Nghĩa là giữ căn bệnh đấy chữa từ từ , không chữa dứt điểm.
Nhiều người vô khám , phải mất một thời gian dài mới hết bệnh.
Tên Trưởng giả cũng không phải là chưa từng nghe qua một chút, muốn thể hiện sự sang trọng mà đi dùng dịch vụ của đại phu thành.
Hắn hậm hực đi ra ngoài, rồi đi khuất.
Khách đến một lần, chắc chẳng muốn đến lần hai..
Danh Sách Chương: