Hiệp Ninh tuy có buồn trong lòng, nhưng mà dù gì cũng trả được ơn nghĩa trước đây mình đã từng được nhận. Đối với ông mà nói, trả được ơn cứu mạng ấy thì thật sự cảm thấy rất là bình yên trong tận đáy lòng, đây cũng là một điều nên làm. Việc của ông thì thế , nhưng mà việc của Độc Cô Tởm thì khác, bản thân hắn cũng có rất nhiều điều cần phải lưu tâm. Ông ta lúc này quay sang nhìn Độc Cô Tởm, đôi mắt cũng trầm ngâm xa xăm.
- " Độc cô đại nhân à, gia đình ta thì chẳng có gì to tát , nhưng mà gia đình đại nhân thì nguy hiểm tứ bề. Đại nhân nên cẩn thận một chút, bây giờ tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng cũng chỉ là an toàn trước sự quấy nhiễu của nhà tên tổng quản nội cung kia thôi. Còn những vấn đề khác rất là đáng ngại, mong đại nhân xem xét kỹ lưỡng mà ứng phó cho cẩn thận."
Độc Cô Tởm trầm ngâm , khuôn mặt suy tư, hiểu rằng những lời của Hiệp Ninh nói hoàn toàn đúng. Độc Cô Tởm hiểu rõ rằng bản thân hắn chỉ là một viên quan bị đi đày tới đất Giao Chỉ xa xôi, và không biết ngày nào bị triệu về kinh đô . Có thể một lúc nào đó khi bọn nịnh thần đã cảm thấy đủ điều kiện để vu oan giá họa cho hắn, thì một đạo thánh chỉ triệu hắn về kinh thành để tìm các tiêu diệt là việc hoàn toàn có thể xảy ra trong tương lai. Bản thân hắn hiểu rõ việc chạy trốn lần này chỉ là chạy trốn tên tổng quản Nội Cung , chứ làm sao có thể chạy trốn được hoàng đế. Nếu một ngày nào đó hoàng đế nghe lời xúi giục của nịnh thần mà xử tội gia tộc hắn, thì hắn sẽ chạy đi đâu để thoát bây giờ. Bản thân hắn rất lo lắng vào một ngày tàn của gia tộc, cho nên khi nghe về băng cướp Lương Sơn Đồng trốn trên núi lương suốt mười mấy năm, hắn đã nảy ra một suy nghĩ. Nếu như bọn dân đen đã có thể làm giặc cướp và trốn ở trên núi sống được đến bây giờ, thì hắn cũng có thể dẫn gia đình của mình cùng thuộc hạ vào rừng làm cướp. Tuy rằng không vẻ vang gì , nhưng ít nhất cũng giữ được cái mạng, và đó chính là lý do hắn ghé Lương Sơn Đồng để kết giao tình hảo hữu. Độc Cô Tởm ánh mắt xa xăm, sâu thẳm trong ánh mắt là nỗi buồn và lo lắng , hắn thở dài một tiếng.
- " gia đình chúng ta mỗi người có một cái khó khác nhau, thì cũng phải tự mình giải quyết cái khó ấy vậy. Thôi thì bây giờ đang còn bình yên, chúng ta cứ tạm thời thưởng thức cái không gian bình yên này cái đã. Mọi chuyện sau này hãy để sau này tính đi, tiền bối cảm thấy vậy có đúng không?"
Độc Cô Tởm bật cười một tiếng, xua tan không khí u ám, mà Hiệp Ninh cũng bật cười theo , gật đầu đồng ý.
- "phải, phải . Chúng ta cứ tạm thời thư giãn đi cái đã, còn chuyện sau này để sau này tính vậy"
Hiệp Ninh hiểu rất rõ tương lai gia tộc của mình tươi sáng hơn tương lai gia tộc của Độc Cô Tởm, nên nếu tên Độc Cô Tởm kia còn có thể thư giãn giây phút này , thì tại sao ông ta lại không thể chứ? Ông ta là một thương buôn, cũng chỉ là một dân đen không liên quan đến thù hằn chính trị trong triều đình. Còn Độc Cô Tởm thì khác, thân phụ hắn lúc sống là một người chính trực thẳng thắn . Ông ta rất ghét những kẻ gian trá, vì vậy cho nên đã làm mất lòng rất nhiều nịnh thần, dẫn đến kết cục không được tốt đẹp cho lắm, còn lưu lại mối thù hằn cho đứa con phải gánh chịu.
Hai người chuyển sang cười nói vui vẻ , lúc này từ trong buồng riêng gia đình Độc Cô cũng bắt đầu đi ra. Thúy Nga dẫn theo con dâu và con gái bước ra thuyền, nhìn thấy hai người thì cười tươi.
- " Mới sáng sớm, hai chú cháu đã ra đây tâm sự rồi à?"
Thúy Nga tham gia buổi ngắm bình minh với một nụ cười tươi, mà Hiệp Ninh và Độc Cô Tởm đón bà với một nụ cười cũng tươi không kém.
- " lão phu nhân đã thức dậy rồi đó à? Mau ra đây ngắm mặt trời của bình minh trên biển, đây là một cảnh rất đẹp không phải lúc nào cũng thấy được đâu"
Thúy Nga bước từ từ về phía hai người ấy, mà Diệp Lan cũng từ trong bước ra, nàng nhìn không khí ngoài trời thì vươn vai một cái mà gọi nhỏ.
- " Yên Nhiên ơi, ra đây xem mặt trời đẹp lắm nè."
Sau tiếng gọi nhỏ nhẹ ấy, Yên Nhiên cũng trong buồng bước ra, ánh mắt hướng về phía mặt trời đỏ thẫm, đôi mắt biếc của nàng long lanh nhìn mặt trời mà ồ lên một tiếng.
- " Đẹp quá , không ngờ mặt trời ngoài biển buổi sáng sớm lại đẹp đến như vậy."
Những người phụ nữ ấy đã phải trốn trong một cái nơi gọi là nhà, và ẩn nấp trong đó mà không dám bước ra ngoài để cảm nhận vẻ đẹp đất trời , bởi kẻ thù bủa vây tứ phía khiến bọn họ sợ hãi. Bây giờ bọn họ đã rời xa nơi mà kẻ thù bủa vây ấy rồi, thoáng chốc cảm thấy thật tự do thoải mái. Bây giờ bọn họ không còn cảm thấy sợ hãi điều gì nữa, vui vẻ ngắm nhìn đất trời nơi xa lạ mà cảm thấy thư giãn trong người. Thúy Nga đến gần Hiệp Ninh, lúc này lại cúi đầu thi lễ một cái.
- " Lão huynh , thật may có lão huynh nên gia đình ta mới được đoàn tụ thế này. Nếu không có sự giúp đỡ của lão huynh , không biết bây giờ chúng ta sẽ ra sao nữa ? Ta thật sự rất biết ơn..."
Không để Thúy Nga nói dứt lời, Hiệp Ninh lại bật cười xua tay.
- "Lão phu nhân à, lời biết ơn này mấy ngày nay phu nhân nói cũng nhiều rồi . Ta vẫn là câu nói cũ, xin lão phu nhân đừng quá khách sáo nữa. Việc ta làm cũng là trả ơn cho nhà Độc Cô thôi, xem như cũng là thỏa mãn tâm nguyện trong lòng rồi."
Đoạn cúi đầu thi lễ trả , xem ra rất là vui vẻ thư thái. Hai người tiếp tục trò chuyện, tâm tình của những người cao tuổi . Đứng ở bên cạnh, Diệp Lan nhẹ nhàng đến gần phu quân của mình nở một nụ cười hạnh phúc.
- " Phu Quân à , thiếp luôn mong rằng chúng ta sẽ có ngày đoàn tụ , nhưng không nghĩ là sẽ có ngày ấy thật. Cứ tưởng đời này kiếp này không thể có một cuộc sống quây quần bên nhau như vậy nữa."
Cuộc sống của Diệp Lan ở trong Độc Cô phủ thật sự rất cô đơn , nàng đủ thông minh để hiểu rằng ngày mà mình gặp lại chồng mình là một ngày rất mơ hồ. Độc Cô Tởm cũng hiểu được phần nào sự thiệt thòi của vợ, hắn hướng về phía vợ mình, đặt nhẹ bàn tay lên vai của Diệp Lan nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- "Cuộc sống ai biết được như thế nào đâu ? Bây giờ chúng ta đã đoàn tụ với nhau rồi, thì hãy quên đi những quá khứ đau khổ để hướng về một tương lai tốt đẹp."
Độc Cô Tởm dứt lời liền nhẹ nhàng ôm vợ mình vào lòng , mà Diệp Lan cũng hạnh phúc trong vòng tay của chồng, vui với hạnh phúc đoàn tụ trước mắt mà tạm thời không nghĩ đến tương lai sẽ ra sao. Độc Cô Tởm thực sự cảm thấy tương lai cũng không hề tươi sáng gì, nhưng hắn không muốn nói ra những điều này với gia đình, sợ làm hỏng đi niềm vui hiện tại. Yên Nhiên đứng bên cạnh quan sát, chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải xa xứ như vậy. Cơ mà giây phút này với nàng thật không tệ. Nàng thấy chị dâu mình đang hạnh phúc, mẹ mình đang vui vẻ, còn mình có thể tự do thoải mái ngắm đất trời giữa biển cả mênh mông, giây phút này không phải là đã tự do lắm hay sao? Ở nơi này nàng thoải mái vui vẻ, không phải lo nghĩ đến chuyện kẻ thù bủa vây như thời còn ở nhà. Vì vậy với Yên Nhiên mà nói , rời nhà đi cũng không hẳn là điều gì đó quá đau đớn. Nàng biết được rằng tới vùng đất xa lạ kia mọi thứ đều mới mẻ cả, và nàng phải tập làm quen với cuộc sống mới ấy. Nhưng mà đã làm sao đâu, khi mà anh trai nàng làm tiết độ sứ cai quản vùng đất kia , thì cuộc sống của nàng có lẽ sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nàng thấy chị dâu mình đang hạnh phúc trong vòng tay của đại ca, trong lòng thật sự rất vui mừng, nhưng thoáng chút suy nghĩ gì đó sâu xa hơn rất nhiều. Vừa nghĩ đến chuyện rời nhà, nàng lại nghĩ đến chuyện xuất giá tòng phu không phải cũng là rời nhà đó sao? Nàng cũng là nhi nữ , cũng đến lúc phải xuất giá tòng phu. Vậy thì đến vùng đất mới ấy liệu nàng có kiếm được một mối lương duyên tốt đẹp nào đó hay không? Yên Nhiên trong lòng tự hỏi phu quân của mình sau này sẽ là người như thế nào ? Có là một người cao quý, hay là một người thấp kém hơn nàng? Là người đẹp trai, hay xấu trai, có yêu thương nàng hay không ? Những câu hỏi ấy tự nhiên cứ lởn vởn trong đầu nàng. Đang trong những dòng cảm xúc ấy, bất chợt lúc này có tiếng la lên.
- " Ông chủ ơi , mấy thằng khốn nạn kia lại tới nữa kìa?"
Dòng suy nghĩ mơ mộng không chỉ của Yên Nhiên , mà dòng cảm xúc của những người khác đều bị cắt ngang. Mọi người đều quay về hướng người vừa nói lên đấy, và ai cũng biết rằng đó chính là hộ vệ đi bên cạnh Hiệp Ninh thương buôn. Vậy thì tên hộ vệ ấy đang nói về ai?