Hiệp Ninh thu xếp cho con trai mình rời đi trong êm thắm, bề ngoài thì giống như là về quê chơi, nhưng thực ra những thứ quan trọng nhất đều đã chất lên xe chở đi cả rồi. Khi mà đã di tản được hậu duệ của mình, lúc này là lúc tính tới bước tiếp theo, tìm những người thế thân cho ba mẹ con Thúy Nga. Ông chọn trong phủ của mình ba nha hoàn có vóc dáng tương tự, cũng là những người thân tín nhất để thực hiện kế hoạch. Đầu tiên ông mời họ vô trong căn phòng riêng của mình, đoạn đóng cửa lại không cho ai vào. Ba nha hoàn tự nhiên được mời vô phòng riêng, lại thấy bị đóng cửa thì rất là tò mò. Nếu như là một người đàn ông nào đó thì bọn họ sẽ cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì lão gia của bọn họ là một người lớn tuổi và đúng đắn đàng hoàng, cho nên bọn họ chỉ ngạc nhiên cúi đầu hỏi.
- "Thưa lão gia , người làm gì mà có vẻ bí mật vậy?"
Hiệp Ninh lúc này ngồi bên bàn, phẩy tay một cái mà nói .
- " các ngươi lại gần đây, ta cho các ngươi xem cái này".
Ba nha hoàn càng lúc càng ngạc nhiên, nghe vậy thì cũng lại gần, và nhìn thấy trên bàn có ba cái khay được trùm vải lên. Hiệp Ninh uống cạn một ly trà, nhanh chóng đặt ly trà xuống và từ từ nâng miếng vải ra khỏi cái khay , thì bên dưới thấy toàn là kim nguyên bảo. Ba Nha hoàn nhìn thấy khay vàng thì tròn xoe mắt ngơ ngác, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vàng như vậy. Một khay chứa tới 30 kim nguyên bảo, đây là một số tiền lớn mà đối với những người làm nha hoàn thì có làm cả đời cũng không thể kiếm được dù chỉ là một nửa. Ông lúc này chỉ tay vào ba khay vàng mà bảo.
- " đây, số tiền này là để cho các ngươi, mỗi đứa một khay mang về."
Ba nha hoàn nghe xong thì đứng phỏng ra đấy , ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ nhìn thấy vàng thì vừa mừng vừa lo, không dám bước tới, ngập ngừng hỏi.
- "Lão gia tự nhiên cho bọn nô tì nhiều tiền như vậy , không biết là có việc gì sai bảo ?"
Đạo lý trên đời là "vô công bất thụ hưởng", Nếu không có công trạng gì thì sao dám nhận tiền, lại là một số tiền lớn đến như vậy. Nếu ví dụ Ông ấy cho một nén vàng thôi, thì họ sẽ nhanh chóng nhận lấy. Nhưng trên khay có tới 30 kim nguyên bảo, tức là 300 nén vàng, thì số tiền ấy nhiều khủng khiếp đối với cuộc đời của một nha hoàn, khiến họ tự khắc sẽ đề phòng. Hiệp Ninh cũng không vòng vo, gật đầu một cái.
- " không sai ,ta đang có chuyện muốn nhờ các ngươi . Nếu các ngươi làm xong việc này cho ta, thì số vàng này sẽ là của các ngươi."
Ba nha hoàn cảm thấy tâm tư. Thấy tiền nhiều như vậy ai mà không thích chứ? Cần phải nói rõ một điều rằng yêu thích tiền là một điều hoàn toàn bình thường, nhưng số tiền ấy phải là tiền như thế nào? Bọn họ hiểu rằng muốn nhận tiền thì phải lập công, tiền càng nhiều thì việc giao phó càng nặng nề, liệu họ có làm nổi hay không? Cơ mà cứ nghe thử xem đã, bọn họ cúi đầu thi lễ.
- "Không biết là việc gì? Xin lão gia cứ nói".
Hiệp Ninh lại gật đầu , từ từ ngồi vào ghế , bắt đầu nói.
- "Không giấu gì các ngươi , đây là một chuyện rất hệ trọng . Chuyện là như thế này..."
Hiệp Ninh kể ra chuyện gia đình Độc Cô đang gặp nạn, và kế sách mà ông ấy muốn dùng để cứu gia đình Độc Cô thoát khỏi tai nạn này.
Ba nha hoàn vừa nghe tới đoạn mình giả làm người của phủ Độc Cô và đánh lừa tên tổng quản Nội Cung thì giật nảy mình, vội lùi về ba bước , xua tay mà nói.
- " không được đâu lão gia, chúng nô tì không dám làm chuyện này đâu."
Đoạn 3 nha hoàn đó quỳ sụp xuống dưới đất, khuôn mặt tái mét vái lạy một cái mà nói tiếp.
- " Tiền lão gia cho chúng nô tì thì nhiều quá , nhưng mà phải có mạng thì mới dùng tiền được. Nếu chúng nô tì mà nghe theo lời lão gia để làm mất lòng tên tổng quản Nội Cung ấy , hắn trút giận lên đầu thì chúng nô tì đâu còn mạng mà xài tiền nữa. Xin lão gia khai ân cho chúng nô tì một con đường sống, chúng nô tì rất biết ơn."
Sinh mạng của con người là trên hết, muốn xài tiền thì phải còn sống để mà xài, chết rồi thì làm sao mà xài được nữa? Vì vậy số tiền đưa ra có lớn thế nào đi chăng nữa, thì những người phụ nữ bé nhỏ ấy sao dám nhận một công việc mà họ nghĩ rằng chỉ có một con đường chết. Hiệp Ninh đương nhiên hiểu đạo lý này, và ông cũng đoán biết phản ứng của nha hoàn như vậy, lúc này ông bước tới cúi đầu nhìn xuống nói.
- " Các ngươi đừng lo , ta đã tính kế hết rồi, sẽ cho các ngươi được sống an toàn vui khỏe đến suốt đời mà không phải lo lắng gì."
Ba Nha Hoàn nghe vậy thì ngước đầu lên nhìn, họ vẫn quỳ đó, khuôn mặt có vẻ ái ngại không tin tưởng. Hiệp Ninh nhìn vào ba nha hoàn quỳ trước mặt mình , ông ngồi chồm hổm bắt đầu trình bày kế hoạch tiếp theo.
- " các ngươi nghe cho kỹ đây. Sau khi các ngươi giả mạo làm ba mẹ con chủ nhà của phủ Độc Cô, Các ngươi chỉ việc ở yên trong đấy ba ngày, thì mọi chuyện sẽ như thế này..."
Hiệp Ninh vạch ra mọi kế hoạch để ba nha hoàn ấy có thể rút lui một cách êm thắm. Kế hoạch đơn giản dễ hiểu ,nhưng vô cùng tỉ mỉ , khiến cho ba nha hoàn dù không được học hành gì nhiều cũng hiểu được kế hoạch ấy. Bọn họ nghe kế hoạch có vẻ hợp lý, nhưng mà nỗi sợ trong họ vẫn còn . Khuôn mặt bọn họ vẫn còn nét sợ hãi, nhìn vào cũng biết là đang phân vân e ngại nhiều điều. Hiệp Ninh lúc này cần phải dứt điểm vấn đề, ông ta dùng tới khổ nhục kế mà bất ngờ quỳ sập xuống vái lạy nói.
- "Ta xin các ngươi , xin hãy giúp ta một lần này . Đây là cơ hội để ta báo ơn cho người ta, nhất định không thể không làm. Ta cầu xin các ngươi hãy giúp lão già này một lần trong đời , lão già sẽ vô cùng cảm kích."
Đường đường một người chủ lại quỳ lạy trước mặt các nha hoàn của mình, khiến cho bọn họ giật mình. Bọn họ vội đưa tay tới chụp lấy bàn tay của ông , tâm trạng vô cùng khó xử mà nói.
- " xin lão gia đứng lên đi , chúng nô tì nhận lời, chúng nô tì sẽ làm theo lời của lão gia dặn."
Ba Nha Hoàn khờ khạo đã bị trúng kế của ông chủ, bị ông chủ dùng khổ nhục kế và tình cảm mà ép họ phải nhận công việc này. Hiệp Ninh nghe vậy thì nở một nụ cười rất kín, ông ta đã ép các nha hoàn vào thế của mình. Đương nhiên là ông không hại bọn họ, mà còn đem cho bọn họ một món tiền lớn, và vạch ra một kế hoạch cho họ có thể sống nhàn hạ suốt đời. Trúng kế không nhất định là phải bị tổn thất gì đó , mà trong hoàn cảnh này nếu kế hoạch trót lọt thì những nha hoàn đó sẽ có một cuộc sống ấm no suốt đời. Ba nha hoàn đỡ ông chủ dậy, mà ông chủ cũng từ từ tới bàn cầm một khay vàng đưa tới , ngước lên nhìn với khuôn mặt của một lão già tội nghiệp .
- " vậy nếu như đã nhận lời rồi, xin các ngươi hãy nhận lấy."
Ba nha hoàn quay sang nhìn nhau , khay vàng lấp lánh trước mắt thật sự rất quyến rũ, cảm thấy không thể chối từ liền gật đầu. Một nha hoàn đón lấy khay vàng, cúi đầu nói.
- " vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, nô tì xin nhận số tiền này"
Nha hoàn đầu tiên đón lấy khay vàng, nhìn vàng lấp lánh trước mắt thì mê mẩn , trong lòng không khỏi sung sướng. Một người nhận, hai người vui. Hiệp Ninh thấy nha hoàn nhận vàng rồi thì mới thực sự phấn khởi, ông lại lấy khay vàng thứ hai đưa cho một nha hoàn khác, rồi khay vàng thứ ba đưa cho nha hoàn còn lại. Khi bọn họ nhận vàng hết rồi , ông lại cúi đầu đi lễ nói.
- "Vậy thì mọi chuyện đều trông cậy hết ở các ngươi."
Các nhà hoàn trong lòng sợ hãi, nhưng mà lại nhìn thấy kế hoạch của ông rất là cẩn thận, nên yên tâm trong lòng . Bọn họ cất vàng vào trong túi, cúi đầu thi lễ.
- " Vâng , chúng nô tì sẽ cố gắng hết sức , xin lão gia yên tâm."
Hiệp Ninh vui vẻ mỉm cười gật đầu, tay vuốt râu sung sướng. Vậy là đã tìm được những người thay thế, công việc lại tiến triển thêm được một đoạn nữa. Hiệp Ninh vốn là một thương buôn , tuy rằng làm việc trả ơn nhưng không phải là không có nhận tiền hoạt động. Lúc ông sang phủ Độc Cô nhìn thấy sính lễ của tổng quản, và khi nhận lời giúp đỡ thì Thúy Nga đã đưa toàn bộ tiền sính lễ mà tên Ninh Sơn mang tới để giao cho ông làm việc riêng. Số vàng mà tay thương buôn này đưa cho nha hoàn chính là số tiền từ sính lễ của Ninh Sơn , tên tổng quản mà biết chuyện này chắc tức mà hộc máu mất. Vào cái ngày quan trọng ấy, đoàn người 5 nam 5 nữ ôm quà cưới vào trong phủ. Trong số người đấy có ba nha hoàn được định sẵn kia. Bọn họ nhanh chóng thay y phục của Thúy Nga, Diệp Lan, và yên nhiên vào, còn đội tóc giả màu xanh lam của Yên nhiên cho thật giống. Ba ngày tiếp theo những người giả đấy sinh hoạt trong phủ bình thường , hạn chế đi qua đi lại, mỗi lần đi đều cố gắng thấp thoáng khuôn mặt để mật thám ở ngoài không nhìn kỹ được. Bọn chúng chỉ nhìn thấy những bộ quần áo mà đoán ra người , nên an tâm rằng ba người chủ của phủ Độc Cô vẫn còn đó, chứ không biết rằng bọn họ đã rời khỏi từ bao giờ. Chuyện trong phủ Độc Cô thì do Thạnh Bình làm chủ, sau 3 ngày đấy thì đích thân hắn mang một cỗ xe ngựa vào thẳng bên trong. Kế hoạch đã định trước thì cứ thế mà làm, ba người phụ nữ giả mạo kia bước ra leo lên cổ xe ngựa thật nhanh, không cho bọn một thám ở ngoài đủ thời gian quan sát. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều thuận lợi , cỗ xe ngựa rời phủ Độc Cô đi về phía tây, tâm thế sẵn sàng cho những chuyện sắp đến.